“Cưới xin để làm gì cho thêm phức tạp!”
An bảo tôi: “Anh không thích về nhà vì nhìn mặt thằng Bi là thấy ghét. Sao em không cho nó về bên ba nó rồi mỗi tháng cấp dưỡng cho khỏe?”. Đến nước này thì tôi hoàn toàn tuyệt vọng…
Tôi muốn ở một mình để chiêm nghiệm lại những được mất…
Đồng hồ buông 7 tiếng. Thằng Bi bực bội: “Mắc mớ gì mẹ phải chờ ổng?”. Biết thằng nhỏ đói bụng bực mình, tôi dịu giọng: “Con đói thì ăn trước đi. Mẹ chờ bác thêm chút nữa. Biết đâu kẹt xe hay có việc đột xuất…”. Nhưng thằng Bi đã hết kiên nhẫn. Nó đứng bật dậy, giọng cụt ngủn: “Con không ăn”.
Hơn 10 giờ đêm, An về đến nhà, hơi thở thoảng mùi rượu: “Anh chơi mấy séc banh rồi ghé qua chỗ hai đứa nhỏ. Anh ăn cơm rồi”. Tôi dọn mâm cơm xuống bếp rồi đi về phòng làm việc. Đây là căn phòng mà khi An chưa dọn về, nó vừa là phòng ngủ, vừa là phòng làm việc của tôi. Hơn 4 năm qua, chỉ thỉnh thoảng khi công việc nhiều quá, tôi mới ngủ lại; còn hôm nay, dù chẳng có việc gì phải làm, tôi vẫn muốn ở một mình để chiêm nghiệm lại những được mất mà mình đã nếm trải kể từ buổi tối định mệnh ấy- buổi tối đầu tiên tôi qua đêm với người đàn ông không phải chồng mình…
Khi ấy cả hai đều đã có gia đình riêng. Trớ trêu thay, đó lại là lúc cuộc sống riêng của cả hai đang gặp sóng gió. Chồng tôi thất bại vì kinh doanh địa ốc, nợ nần chất chồng. Tôi phải nghỉ việc ở một một tờ tạp chí để đi làm cho một công ty nước ngoài. Được 2 năm, không chịu nổi áp lực công việc, tôi lại nghỉ việc và gom hết vốn liếng mở một cửa hàng bán đồ lưu niệm. Công việc kinh doanh phất lên không ngờ. Chỉ 5 năm sau, tôi đã trở thành thành chủ một công ty chuyên sản xuất đá mỹ nghệ xuất khẩu.
Nhưng thói đời, “đỏ bạc thì đen tình”. Chồng tôi cảm thấy bị “lép vế” trước vợ nên trở thành kẻ bất đắc chí, suốt ngày rượu chè, bài bạc; về đến nhà thì đánh vợ, chửi con. Sau những giờ phút vắt kiệt sức lực ở công ty, tôi trở về nhà với cảm giác của người bị đày xuống địa ngục vì những trận đòn vô cớ của chồng. Giữa lúc đó, An xuất hiện như một làn nước mát, cuốn trôi bao buồn phiền. Tôi biết anh trong một cuộc gặp gỡ giữa Thủ tướng với các doanh nghiệp. Khi ấy, An là trợ lý giám đốc một doanh nghiệp Nhà nước loại 1. Trái tim đang bị tổn thương của tôi như được vỗ về. Cảm giác lạ lẫm đó khiến tôi choáng ngộp…
Rồi chuyện gì phải đến đã đến. Sau những trận đánh ghen ầm ĩ, chúng tôi ly hôn. Hai đứa con, đứa theo cha, đứa về với mẹ. Sau đó An bảo cũng đã ly hôn với vợ. Viện lý do vợ phải nuôi cả 2 con nên anh chấp nhận ra đi với hai bàn tay trắng. Chúng tôi dọn về sống với nhau, sau đó tôi bàn đến chuyện cưới xin thì An gạt đi: “Anh và em đều đã một lần gãy đổ, cưới xin làm gì cho thêm phức tạp!”. Tôi có hơi ngần ngại nhưng rồi cũng chấp nhận bởi điều tôi cần ở An chỉ là một người đàn ông để được thấu hiểu, sẻ chia chứ không hẳn là một người chồng…
Video đang HOT
Nhưng thằng Bi không ưa cha dượng vì trong mắt nó, An là thủ phạm làm cho gia đình tan vỡ, cha mẹ chia tay, anh em ly tán… Nó công khai chống đối khiến tôi vô cùng khó xử. Một lần, nhân lúc vui vẻ, tôi bảo An: “Thằng Bi còn con nít nên hay nói bậy bạ. Anh đừng để tâm. Lúc nào tiện, anh chuyện trò, khuyên nhủ nó dùm em”. Nhưng tôi chưa nói hết lời, anh đã gạt phắt: “Nó không ưa anh, nói làm gì?”. “Anh thương em thì cũng phải nghĩ tới nó…”. “Em lo cho nó quá đầy đủ rồi, không cần anh phải nhúng tay vào”- giọng An không giấu vẻ ác cảm.
Sau lần đó, tôi không nói gì nữa dù rất buồn. Trước đây, tôi đã từng hi vọng, nếu An không thương con tôi bằng tình thương của một người cha thì ít ra cũng đối xử với nó như những người đàn ông với nhau. Nhưng điều đó đã không xảy ra…
Thật sự trong đầu An đang nghĩ gì, tôi cũng không thể biết được. Thời gian sau này, hầu như chiều nào An cũng về muộn vì “chơi mấy séc banh và lai rai với anh em”, cuối tuần thì lại về bên nhà với con. An còn nói bóng gió, dạo này, sức khỏe của mẹ hai đứa nhỏ không tốt… Rồi một bữa nọ, An bảo tôi đưa tiền để mua cho “hai đứa nhỏ” một chiếc xe máy vì “chúng học thêm xa quá, đi xe đạp rất mệt”. Tôi chợt nhớ, 2 đứa con gái song sinh của An mới 14 tuổi nên chần chừ, vậy mà An đã nổi nóng: “Thằng Bi, thằng Bốp muốn gì được nấy, còn anh muốn lo cho chị em con Hà, sao em lại cản?”.
Lần khác, An lại đòi tiền mua cho con một dàn vi tính. Tôi đưa 10 triệu, anh đi một vòng rồi quay trở về đòi thêm 10 triệu nữa vì “đã lỡ mua thì phải chơi máy bộ mới đã”. Cách mấy tháng sau, An lại bảo “cái nhà tắm của mẹ con chúng nó chật chội lại nhếch nhác quá, anh muốn đập bỏ để xây mới”. Tôi lại chi ra 60 triệu vì An đòi cái bồn tắm phải “giống như cái của thằng Bi”…
Những chuyện như vậy cứ liên tục xảy ra khiến tôi mỏi mệt và đâm ngờ vực người đàn ông đang chung sống với mình. Tôi có cảm giác An đến với tôi không đơn thuần chỉ vì tình yêu và sự cảm thông. Nhưng thật sự anh ta muốn gì tôi vẫn không thể xác định được.
Cho đến một hôm, An đi đánh banh rồi ghé về bên nhà vợ con mà không hề nói gì với tôi. Bực bội, tôi dọn đồ đạc sang phòng làm việc. Thằng Bi trố mắt: “Mẹ làm gì vậy?”. “Công việc nhiều quá, mẹ phải “tăng ca” nên ngủ ở đây luôn cho tiện”- tôi cười với con.
Thằng nhỏ biết mẹ nói đùa nhưng cũng sốt sắng dọn phụ. Xong đâu đó, hai mẹ con ngồi bệt xuống sàn nhà nhìn nhau. Bỗng dưng cả hai cùng cười phá lên. Thằng Bi ôm lấy cánh tay mẹ, vuốt nhè nhẹ rồi tựa má vào đó: “Con biết mẹ có chuyện buồn. Thôi, đừng thèm buồn nữa, mẹ còn có con mà…”. Như chỉ chờ có vậy, tôi úp mặt vào tóc con, bật khóc.
Sau hôm đó, An bảo tôi: “Anh không thích về nhà vì nhìn mặt thằng Bi là thấy ghét. Sao em không cho nó về bên ba nó rồi mỗi tháng cấp dưỡng cho khỏe?”. Đến nước này thì tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Cơn giận bất chợt bùng lên. Tôi chỉ ra cửa: “Anh mới là người phải ra đi. Anh cút đi cho tôi nhờ, đồ xấu xa!”.
Không ngờ tôi lại nổi giận như vậy nên An đùng đùng bỏ đi. Thế nhưng chưa đầy một tiếng đồng hồ sau đã thấy quay về.
Từ hôm đó, cứ đúng 17 giờ 30 là An có mặt ở nhà. Không đánh banh, không la cà với bạn, không về thăm “hai đứa nhỏ” bên nhà và luôn vui vẻ với thằng Bi. Nhưng tất cả những điều đó không làm tròn trịa lại hình ảnh vốn đã méo mó của An trong tôi.
Tôi chợt nhận ra, dù không cưới xin nhưng mọi việc cũng đã trở nên phức tạp. Tôi thật sự cảm thấy trái tim mình nguội lạnh, nhưng làm cách nào để tống khứ con người ấy ra khỏi cuộc sống của mình thì tôi vẫn loay hoay, không biết phải làm sao…
Mọi người làm ơn chỉ cho tôi đi…
Theo VNE
Chi tiền chục triệu cắt tiền duyên vẫn... ế
Đây là lần thứ 2 mẹ nói tới chuyện đi giải hạn, hay là cầu duyên, làm cái lễ để cắt duyên âm cho tôi.
Nghe mẹ nói nhiều tôi phát ngán vì bản thân tôi không phải là người tín ngưỡng gì cả. Chỉ là muốn làm theo lời mẹ để mẹ yên lòng.
Hồi trước, con gái 25 tuổi chưa có người yêu, mẹ khăng khăng bắt tôi đi xem bói. Rồi khi thầy bói nói, tôi phải cắt tiền duyên vì có duyên âm theo, tôi đã không đồng ý. Thế mà mẹ ép tôi phải làm, mẹ bảo, đúng là như vậy rồi chứ con gái mẹ xinh xắn, nhìn dễ chịu lại có công việc tốt, sao lại không có ai yêu. Nói là không có ai yêu thì chắc không đúng, chỉ là cái duyên chưa tới mà thôi. Nhưng mẹ tôi cứ khăng khăng là tại tôi có duyên từ kiếp trước nên không kiếm được người nào.
Tôi bảo mẹ không phải cắt xén gì hết, vì tôi không thích thế. Yêu ai thì yêu, phải có thời gian giao lưu gặp gỡ mới yêu chứ có phải là gặp ai cũng thích đâu. Với lại, không nên mê tín mấy cái chuyện này rồi lại hại vào thân. Nhưng mẹ bảo, cứ làm một lần cho quen, rồi sau mẹ không bắt nữa. Thôi thì đành lòng. Tôi cho mẹ làm cái lễ cắt duyên kiếp trước của tôi. Nhưng hoảng quá, giá cả lên tới chục triệu đồng để chuẩn bị đủ các loại thủ tục. Cản mãi mà mẹ vẫn chịu chi, ngán ngẩm vô cùng.
Đành làm một lần cho mẹ hài lòng. Thủ tục cắt tiền duyên thật là phức tạp, cố mà làm cho xong trong ngày. Sau khi làm xong việc ấy, tôi chỉ hi vọng mẹ sẽ không còn lo lắng con gái của mình ế nữa. Còn chuyện có người yêu hay không thì tôi không dám chắc. Chỉ là giải tỏa khâu tâm lý cho bố mẹ tôi mà thôi.
Thôi thì cứ đến đâu hay đến đó. Mấy cái chuyện cầu duyên hay cắt duyên âm, tôi chẳng muốn làm. (ảnh minh họa)
... Cái ngày đó chơ tới tận bây giờ đã là 3 năm. Năm nay tôi đã 28 tuổi, được cho là gái ế, bị người ta săm soi, dò xét rất nhiều rồi. Mẹ tôi bảo, sao tôi vẫn chưa có người yêu dù đã cắt tiền duyên rồi. Tôi không trả lời được. Không có thì là không có chứ biết vì sao. Mẹ tôi cứ tin vào lời của người ta rồi quy chụp này kia. Tôi chẳng muốn, càng nghĩ tới chuyện buộc phải yêu một người rồi lấy làm chồng, tôi ngán lắm. Rồi mẹ lại gọi về đi giải hạn, cầu duyên, năm nào cũng như năm nào.
Nhưng 28 tuổi rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu. Gọi là gái ế thì cũng hợp lý. Con gái đến tuổi thì yêu, gặp người hợp thì lấy. Kén chọn thì cũng chỉ là một phần, còn quan trọng là người mình chọn có hợp với mình không mà thôi. Mẹ tôi cứ hay thắc mắc, tại sao cắt tiền duyên rồi mà con gái mẹ vẫn ế hoàn ế. Tôi chỉ cười &'ế là xu thế của thời đại mẹ ạ'. Rồi mẹ tôi lại véo tai cho cái, bảo ăn nói lấc cấc. Nhưng đúng là, bây giờ con gái lấy chồng muộn đầy ra, riêng gì ai mà phải lo lắng.
Thôi thì cứ đến đâu hay đến đó. Mấy cái chuyện cầu duyên hay cắt duyên âm, tôi chẳng muốn làm. Khi nào tình đến thì sẽ đến thôi. Rồi cũng có một nửa của mình ở đâu đó, có gì mà phải lao đao kiếm tìm.
Theo VNE
Tỏ tình 3 lần mới nên vợ chồng Phải qua 3 lần tỏ tình, chàng trai Phú Huy mới chinh phục được trái tim người đẹp Ngọc Hạnh. Và câu chuyện tình yêu của họ mới thật sự thú vị và lãng mạn. Chuyện tình yêu của họ bắt đầu thật tình cờ và hết sức bất ngờ. Năm đó, Huy và Hạnh cùng học cấp 2 tại Đà Lạt. Đến...