Cưới vợ rồi tôi vẫn chẳng thể quên người tôi từng phản bội
Thi thoảng, tôi vẫn gọi điện, nhắn tin cho em hỏi thăm như những người bạn bình thường, nhưng em thì chẳng bao giờ gọi cho tôi cả.
Tôi đã trải qua một thời gian dài yêu em say đắm. Đó là một tình yêu đẹp và trong sáng. Em là người con gái điềm đạm, nhân hậu, dịu dàng và luôn biết quan tâm đến người khác. Có rất nhiều người yêu mến em, trong đó có tôi. Thế mà chỉ một lúc bồng bột của tuổi trẻ, tôi đã chia tay em rồi yêu người con gái khác.
Em sốc và đau khổ một thời gian dài, nói hận tôi vì đã phản bội em. Em còn nói tôi không xứng đáng với tình yêu của em nữa. Rồi hình như để quên đi nỗi đau cùng cực ấy, em im lặng chuyển đến một vùng đất mới, rất xa xôi để lập nghiệp.
Thời gian thấm thoát trôi đi, đúng là ở đời có luật nhân quả, tôi rồi sau đó cũng bị người con gái kia phản bội. Lúc đó, tôi mới thấm thía nỗi đau đã gây ra cho em. Chợt nhận ra trái tim mình vẫn yêu và không thể nào quên em được.
Tôi đã tìm cách liên lạc với em nhưng quá muộn. Em đã có người khác. Khi nhận được tin em kết hôn với người ta, trái tim tôi đau lắm. Tôi sau đó chẳng thể mở lòng để yêu ai được nữa, quen người con gái nào cũng nhận thấy không ai bằng được em.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Rồi tuổi không còn trẻ, trước sự thúc giục của bố mẹ, tôi cũng nhắm cho mình một cô gái cưới làm vợ. Vợ tôi là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn em nhưng tính cách cô ấy không được như em. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau vì tính cách vợ rất ngang bướng.
Ngày cưới vợ, tôi đã gọi điện cho em, trái tim thổn thức, tôi đã nói với em rằng muốn hủy đám cưới vì không thể nào quên em được, bao kỷ niệm đẹp đã có với em lại ùa về. Tôi trách em ngày đó sao không níu kéo để bây giờ mất em mãi mãi. Tôi ân hận và tiếc nuối nhưng em nói không còn tình cảm gì với tôi nữa.
Em không còn hận tôi và cũng đã quên tôi rồi. Em bảo tôi đừng liên lạc vì em đang có một gia đình hạnh phúc. Em nói nếu là bạn thì được.
Thi thoảng, tôi vẫn gọi điện, nhắn tin cho em hỏi thăm như những người bạn bình thường, nhưng em thì chẳng bao giờ gọi cho tôi cả. Em cũng không lưu số điện thoại của tôi. Em luôn có thái độ và giữ khoảng cách. Vài năm qua đi nhưng tôi chưa thể quên được em, giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Ngôi Sao
Vợ nằng nặc đòi về nhà ngoại sinh con
Tôi là con trai một trong nhà, nên sau khi cưới vợ chúng tôi sống chung với bố mẹ. Chuyện mẹ chồng- nàng dâu vốn là vấn đề muôn thuở, nhà tôi cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên vì ai cũng cố gắng sống "bằng mặt" với nhau nên chưa xảy ra chuyện gì to tát. Thế nhưng mấy hôm nay không khí đang rất căng thẳng chỉ vì vợ tôi sắp đến ngày sinh và cứ đòi về sinh ở nhà ngoại, còn mẹ tôi nhất quyết không đồng ý.
ảnh minh họa
Vợ tôi là người miền Trung, quen và yêu tôi từ thời Đại học. Học xong, cô ấy theo tôi về làm dâu đất Bắc. Người miền Bắc vốn vẫn khéo ăn khéo nói, câu nệ lễ nghĩa nên mẹ tôi nhiều khi cũng không hài lòng lắm về cách ăn cách nói của con dâu. Còn vợ tôi thì lại hay kêu ca là mẹ chồng khó tính hay săm soi bắt bẻ. Tôi đương nhiên ở giữa cũng phải tìm cách cho êm cửa êm nhà. Tôi nói với vợ tôi: "Trước mặt mẹ, anh sẽ không vì bênh em mà cãi mẹ. Nhưng ở trong phòng ngủ anh sẽ hoàn toàn đứng về phía em, có ấm ức khó chịu gì cứ kể, anh sẽ nghe và hết". Có lẽ vì nhờ thế nên mẹ chồng - nàng dâu đôi khi không "bằng lòng" nhưng cũng cố tỏ ra "bằng mặt".
Vợ tôi có thai, còn gần tháng nữa là sinh. Từ hồi mang bầu, đã vài lần cô ấy bóng gió với tôi chuyện "phụ nữ lúc sinh nở được ở với mẹ đẻ là tốt nhất, em xa vậy sau này làm sao?". Tôi cũng trấn an vợ rằng "mẹ chồng cũng sẽ chăm sóc tốt cho em, huống hồ còn có anh nữa. Nếu em muốn, sau sinh anh sẽ về đón bà ngoại ra chơi". Tôi tưởng vợ tôi đã nghe ra rồi. Vậy mà vừa rồi cô ấy xin nghỉ sinh trước một tháng và một hai cứ nì nèo tôi cho về nhà ngoại sinh con với lý do "Tâm trạng tốt thì sinh con mới khỏe được. Mẹ chồng dù sao cũng là mẹ chồng, ở với mẹ đẻ vẫn là tốt nhất".
Thôi thì tôi không bàn đến việc cô ấy so sánh mẹ đẻ, mẹ chồng, chỉ nói rằng: "Thứ nhất, em sắp sinh rồi, đi đường xa cũng có phần không tiện. Thứ hai, em vào đó thì khi sinh anh lại cũng phải vào, xin nghỉ làm lâu cũng khó, không chăm nom thường xuyên được. Thứ ba, anh là con trai một, con đầu cháu sớm, bố mẹ anh rất mong, không đời nào bố mẹ để em đi". Tôi đã phân tích hết nước hết cái rồi nhưng vợ tôi không nghe, đến bữa cơm còn thẳng thắn xin phép bố mẹ chồng "cho con được về sinh ở nhà ngoại".
Mẹ tôi như tôi dự đoán, nhất định không đồng ý. Bà nói rằng "mẹ không biết con nghĩ sao mà lại như vậy. Con đi lấy chồng, việc sinh nở đã có nhà chồng lo, không nên quấy quả tới ông bà. Vả lại con về đó, nhiều người không hiểu chuyện lại nghĩ nhà chồng không thương con dâu, không chăm lo được cho con dâu nên "cháu nội làm tội bà ngoại". Con sinh con, chẳng lẽ mẹ lại không vào mà mẹ say xe, xưa nay không đi đâu xa được. Vậy nên không việc gì phải đi đâu, cứ ở nhà sinh, mẹ lo cho hết". Vợ tôi nghe mẹ chồng nói xong thì bỏ ăn vào phòng nằm khóc. Rồi cô ấy một hai trách tôi "sinh con là việc của vợ chồng mình, anh quyết là quyết được chứ. Chỉ cần anh đồng ý là được mà".
Tôi nghĩ, trừ khi nhà chồng không có ai chăm lo thì vợ mới phải về nhà mẹ đẻ để nhờ cậy, chứ mẹ tôi còn khỏe mạnh thế, cũng đâu có tệ bạc gì với cô ấy đâu. Vợ tôi làm như vậy chẳng phải là đẩy tôi vào thế khó hay sao. Với lại, ở đâu tôi chẳng biết, chứ ở quê tôi, con gái lấy chồng rồi mà về nhà đẻ sinh con là không nên. Mẹ tôi thì rõ là không đồng ý rồi, còn vợ tôi giờ suốt ngày cứ lầm lì không nói không rằng gì. Tôi cũng biết mẹ bầu thời gian sinh nở, tâm lý cực kì quan trọng, tôi có nên chiều vợ trong việc này không?
Theo Dân Trí
Liệu có hạnh phúc khi cưới vợ lớn tuổi hơn? Cả họ tôi mấy bữa nay xôn xao chuyện đứa cháu trai dẫn về nhà cô gái lớn hơn nó 7 tuổi và ngỏ ý muốn tính chuyện lâu dài với cô ấy. Cô gái nọ làm việc cùng công ty với cháu tôi, từng là người hướng dẫn kèm cặp lúc nó mới nhận việc. Cháu tôi thú nhận sau mấy năm...