Cuối tuần vợ đòi đi chơi nhưng tôi từ chối, để rồi phải tức điên nhìn người hàng xóm đi cùng cô ấy
Tôi nên làm gì đây? Có nên chuyển nhà để giữ hạnh phúc gia đình?
Cuối tuần, vợ tôi đòi chồng đưa hai mẹ con cô ấy đi dạo phố một ngày. Vì đã có hẹn với hội bạn nên tôi từ chối, bảo vợ chuyển lịch sang tuần sau.
Vợ tôi giận dỗi tuyên bố sẽ đưa con đi chơi một mình. Tôi nghĩ hai mẹ con đi chơi với nhau cũng chẳng phải chuyện gì to tát nên mặc kệ cô ấy.
Đi từ sáng đến chiều tối mới về, tôi thấy cửa phòng trọ vẫn khóa. Định nhấc máy gọi hỏi vợ đang ở đâu, có cần đón hay không thì vừa hay vợ về đến. Nhưng bên cạnh vợ con tôi còn có một người đàn ông khác đi cùng. Họ vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, gã đàn ông kia còn bế con gái tôi trên tay và con bé tỏ ra rất hào hứng. Lúc đó tôi mới nhận ra đó chính là gã hàng xóm chưa vợ ở phòng trọ cuối dãy!
Tôi rất nóng mặt nhưng không tiện làm ầm ĩ trước mặt người khác. Vào nhà đóng cửa lại, tôi nghiêm khắc hỏi vợ tại sao lại đi cùng với gã hàng xóm. Cô ấy hồn nhiên trả lời rằng hai mẹ con tình cờ gặp anh ta đang đi mua giày ở trung tâm thương mại. Họ hỏi thăm nhau đôi câu, anh ta nhờ vợ ngắm hộ một đôi giày đẹp mắt. Sau đó thì trả công cô ấy bằng một bữa ăn vặt.
Tôi thừa biết cô ấy đang ngầm so sánh chồng với người hàng xóm. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh ta đưa ra món gà rán và kem, đúng sở thích của con gái tôi. Con bé reo vui đồng ý, vợ đành chiều theo. Ăn uống xong họ đi dạo lòng vòng một chút rồi ra về, tiện đường nên đi cùng nhau. Con gái tôi mỏi chân, anh ta ngỏ ý bế giúp để vợ tôi đỡ mệt. Vậy là có cảnh tượng tôi nhìn thấy sau đó.
Trách móc vợ quá dễ dãi, có chồng rồi mà còn thân thiết với hàng xóm độc thân thì cô ấy bảo chẳng làm gì sai. “Anh ấy còn biết bế con bé hộ em nhé, người đâu mà tâm lý và ga lăng. Ai lấy được anh ấy thì đúng là tốt phước…”, vợ tôi nhấm nhẳng nói như thế. Tôi thừa biết cô ấy đang ngầm so sánh chồng với hàng xóm.
Đúng là vợ tôi không làm gì quá đáng nhưng vẫn khiến tôi tức điên lên được. Nhất là gã hàng xóm kia, liệu có phải anh ta đang có mưu đồ với vợ tôi? Tôi nên làm gì đây? Có nên chuyển nhà để giữ hạnh phúc gia đình?
(Xin giấu tên)
Con gái tôi chối bỏ việc nuôi con, chạy theo tiếng gọi tình yêu
Năm nay tôi 55 tuổi. Đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ câu chuyện của mình lên một tờ báo. Tôi hy vọng những ý kiến của độc giả sẽ giúp tôi có được quyết định tốt nhất.
Tôi lấy chồng năm 25 tuổi. Dù cuộc sống vất vả, khó khăn nhưng hai vợ chồng yêu thương nhau. Tuy nhiên khi con gái của chúng tôi mới được 5 tuổi, chồng tôi mất trong một vụ tai nạn lao động. Tôi phải cố gắng, nỗ lực rất nhiều mới vượt qua được cú sốc này.
Nhìn con gái, tôi gắng gượng đứng dậy để sống tiếp. Vì con, tôi làm đủ mọi công việc để kiếm tiền. Suốt những năm tháng đó, có nhiều người ngỏ ý muốn làm bố con bé để giúp đỡ, che chở cho hai mẹ con nhưng tôi từ chối.
Có người khiến tôi rung động nhưng tôi lại sợ cảnh "con anh, con tôi" nên ngậm ngùi lắc đầu. Tôi muốn hy sinh hạnh phúc riêng để chăm lo cho con. Con đã quá nhiều thiệt thòi...
Ảnh: Đức Liên
Thật may mắn hai mẹ con tôi vẫn đủ sức khỏe, sự mạnh mẽ để đi cùng nhau cho đến khi con gái lớn lên. Được mẹ chăm sóc, che chở, con gái tôi vào học một trường cao đẳng sau khi tốt nghiệp phổ thông.
Tuy nhiên cháu không chăm chỉ học hành mà chỉ mải yêu đương. Vốn có nhan sắc, khéo ăn nói, suốt thời đi học, cháu thay không biết bao bạn trai. Tôi nhiều lần nhắc nhở nhưng cháu không hề để tâm.
Sau khi ra trường, đi làm tại một nhà máy, cháu yêu một người cùng chỗ làm. Hai cháu tỏ vẻ yêu đương thắm thiết, mãnh liệt. Nhìn người bạn trai của con gái, tôi có cảm giác không đáng tin nên có khuyên bảo nhưng như mọi lần, cháu bỏ ngoài tai. Cuối cùng, con gái tôi có thai và thanh niên kia nhanh chóng phủi bỏ trách nhiệm.
Con gái đòi bỏ thai nhưng thấy đó là việc làm quá nhẫn tâm, tôi đã khuyên con giữ cái thai lại. Sau này, dù đói khổ hay sung sướng, tôi cũng sẽ giúp con vượt qua khó khăn.
Những năm sau đó, tôi cố gắng giúp con nuôi cháu. Vậy mà con gái chẳng có chút tình cảm nào với con mình. Cháu thường xuyên bỏ con lại cho bà ngoại chăm sóc và mải miết chạy theo các mối tình khác. Từ việc ăn uống đến đi chơi, đi học của cháu ngoại đều một tay tôi lo.
Gần đây nhất con gái tôi lại có bạn trai mới. Người này là trai tân, gia đình khá giả. Các cháu quen nhau qua lần dự đám cưới của người bạn. Cả hai đều thể hiện yêu đương nhau mãnh liệt. Bởi vậy chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu, cháu đã đòi làm đám cưới. Tôi khuyên con gái nên bình tĩnh suy nghĩ, tìm hiểu kỹ đối phương và gia đình anh ta để tránh những đổ vỡ sau này. Cháu xua tay và kiên quyết với quyết định của mình.
Đáng buồn hơn, cháu tuyên bố, sau khi kết hôn, cả hai sẽ dọn ra ở riêng. Vì chồng tương lai chưa thích có con nên con gái tôi sẽ gửi con riêng lại cho tôi nuôi.
Tôi rất thương cháu ngoại và không ngại gì việc nuôi nấng, chăm sóc cháu. Nhưng khi cháu còn nhỏ, tôi có thể chăm sóc được. Sau này lớn lên, cháu cần có mẹ bên cạnh để lo việc học hành và phát triển về tâm, sinh lý. Tôi cũng hiểu rằng không ai có thể chăm sóc, nuôi dạy con tốt hơn cha mẹ.
Dù tôi phân tích đủ điều nhưng con gái tôi tuyên bố thẳng: Con yêu anh kia và không muốn người kia phật lòng. Khi tôi nói, mình từng hi sinh hạnh phúc riêng để nuôi con khôn lớn, con gái tôi lại lớn tiếng chê tôi tư tưởng cổ hủ, phong kiến.
Tôi nên làm gì với con và cháu mình? Nhìn cháu nhỏ hồn nhiên vui đùa mà lòng tôi đau như cắt.
Mẹ chồng giả vờ đau chân để ở lại thành phố, tôi giận tím người nhưng lòng đầy thương cảm khi biết sự thật phía sau Nghĩ mẹ chồng đang đau ốm, tôi không nỡ để bà về quê. Vậy mà hôm ấy, tận mắt tôi thấy bà đi lại bình thường, không hề đau nhức. Tôi chắc chắn trên đời này, có rất ít người muốn sống chung với mẹ chồng. Bản thân tôi cũng thích độc lập tự do. Vì thế trước khi kết hôn, tôi đã...