Cuối tuần “ác mộng” của nàng dâu
‘Yêu rồi cưới là chuyện hết sức bình thường mà’ – tôi giải thích thế nào anh cũng không nghe, cứ một mực khẳng định: ‘Em đừng nằm mơ, hôn nhân không đơn giản đâu’. Tôi cãi: ‘Anh trải qua chưa mà biết?’…
Ảnh minh họa.
Những do dự hay tranh cãi ấy chẳng thể ngăn cản đám cưới định mệnh của chúng tôi. Cũng bởi vì quá yêu nhau nên anh và tôi không thể chịu cảnh “anh ở đầu sông, em cuối sông mãi được”, chúng tôi quyết định về chung một nhà. Vì mẹ chồng chỉ có một mình anh là con trai nên chồng tôi được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Thế mà tự dưng bị một con bé lạ hoắc từ đâu tới cướp mất thằng con trai quý tử thì làm sao mẹ chồng không chạnh lòng cho được.
Vì suy nghĩ sâu sắc như vậy nên thời gian đầu tôi rất thông cảm với mẹ chồng. Đó là thứ tâm lý hết sức bình thường, mang nặng đẻ đau, thức đêm thức hôm chăm con, khi lớn lên cũng không khi nào rời khỏi vòng tay mẹ, thế mà đột nhiên nó lại chỉ biết có một đứa con gái khác. Thậm chí thề sống thề chết là không thể sống thiếu nhau được… Có lẽ, sau này có con trai, tôi cũng sẽ phản ứng như thế thôi. Dù biết vậy, nhưng nghĩ tới cảnh lấy một anh chàng con một cũng khiến tôi thắc thỏm không yên.
“Hên” cái là chúng tôi không bị “ép” sống chung với bố mẹ chồng, ít ra tôi cũng có không gian riêng để hít thở cho thoải mái. Nhưng 2 ngày cuối tuần thì nhất định tôi phải khăn gói về nhà bố mẹ chồng ở để có dịp “hâm nóng” tình cảm gia đình. Không để tôi phải thắc thỏm chờ đợi, buổi sáng đầu tiên, mẹ chồng đã cho tôi trải nghiệm khá nhiều điều “lạ”.
6 giờ sáng, bà đập thùm thụp cửa phòng của 2 vợ chồng: “Dậy đi! Bảnh mắt rồi còn ngủ à?”. Quen thói nằm nướng ở nhà ít nhất 5 đến 10 phút trước khi dậy cuống cuồng ăn sáng rồi đi làm nên tôi không hề phản ứng gì với câu gọi như “hò đò” của mẹ chồng. Chỉ đến khi bà xộc thẳng vào phòng, quát tướng “hai đứa định ngủ đến trưa luôn à? Cái Hồng dậy đi chợ với mẹ”, thì tôi mới tỉnh hẳn.
Chưa kịp đánh răng rửa mặt, mẹ chồng đã kéo tôi ra chợ, bà chỉ trỏ, bình luận đủ thứ: “Mớ rau kia ngon nhỉ, miếng thịt kia tươi thật”. Sau gần một tiếng đồng hồ mua sắm, tôi oằn người xách thực phẩm về nhà cho mẹ chồng. Đói bạc mặt, định uống cốc sữa và ăn cái bánh mì cầm hơi thì bà đã kịp nghĩ ngay ra việc khác để sai: “Con lau bàn đi, ai lại để bàn bẩn thế kia”. Tôi lại chạy vào bếp vớ lấy chiếc khăn lau, cẩn thận miết mặt bàn thật sạch rồi mới vào bếp pha sữa. Chưa kịp uống thì mẹ chồng hét váng lên: “Mẹ bảo lau bàn cơ mà? Sao còn chưa lau?”.
Tôi chạy ra giải thích: “Con vừa lau rồi mà mẹ”. Mẹ chồng tôi đanh mặt lại: “Lau đâu mà lau, cô nhìn tôi lau đây này, cái bàn này phải lau 3 lượt mới sạch, lượt thứ nhất dùng xà phòng, lượt thứ hai dùng nước, lượt thứ 3 mới dùng khăn khô lau cho bóng. Đấy, lần sau cứ thế mà làm”.
Đánh vật với bàn ghế, cửa kính trong nhà xong là đến màn nấu nướng trong bếp. Mẹ chồng nghĩ ra đủ món oái oăm để “hành” tôi. Suốt 2 tiếng đồng hồ tôi phải đứng rán những con tép bé tí, lật từng con mỏi nhừ cả tay. Làm xong mệt lả nên tôi cũng chẳng muốn ăn nữa. Cuối tuần đối với tôi không khác gì cơn ác mộng, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác, tự nhủ, có những thứ sai lầm không thể sửa chữa được.
Video đang HOT
Cứ tưởng khi đã có bầu thì tôi sẽ “yên thân” được một thời gian, ít nhất thì mẹ chồng sẽ không bắt 2 đứa phải về vào dịp cuối tuần để sai vặt tôi nữa. Nhưng ai ngờ vì rất nóng lòng muốn được đón đứa cháu đích tôn nên mẹ chồng bắt xe lên nhà tôi từ rất sớm với lý do: Lên chăm con dâu chuẩn bị đẻ. Bà mang theo một mớ lỉnh kỉnh đồ đạc chẳng kém đi buôn là bao.
Vừa ngồi xuống ghế bà đã chỉ vào đống đồ và bảo tôi: “Con giặt đống quần áo, tã lót cũ này đi để sau khi sinh mặc cho cháu”. Tôi nói với bà là mình đã sắm đủ hết rồi thì nhận ngay được cái nguýt dài: “Gớm, các chị bây giờ sẵn tiền, cái gì cũng mua mới. Đây toàn là đồ tôi đi xin của những đứa khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn trong họ nhà mình đấy, cố mà giặt cho sạch rồi dùng dần”.
Chăm mẹ chồng nằm viện, nàng dâu gây tranh cãi vì diện áo xuyên thấu
Vợ tôi vào viện chăm mẹ chồng mà mặc áo ren xuyên thấu, hở cả nội y khiến bao người phàn nàn.
Thời gian qua, tôi thấy trên báo VietNamNet có diễn đàn "Chuyện ăn mặc của người Việt". Hôm nay, tôi xin góp một câu chuyện của chính bản thân mình.
Tôi năm nay 40 tuổi nhưng mới lập gia đình được 2 năm. Vợ tôi trẻ hơn chồng 15 tuổi. Ngoại hình trẻ trung, ăn mặc hợp mốt nên có gia đình rồi, cô ấy vẫn được nhiều người buông lời tán tỉnh.
Tôi không phải người gia trưởng, lúc nào cũng đòi vợ phải công, dung, ngôn, hạnh hay phục tùng chồng. Từ ngày lấy nhau, tôi luôn là người chủ động làm việc nhà, hỗ trợ vợ cơm nước và giặt giũ quần áo. Vợ tôi vào bếp còn ít hơn chồng.
Ảnh: B.N
Bạn bè khen vợ tôi may mắn vì có chồng tâm lý, chịu khó. Tiền bạc làm ra, tôi đưa vợ quản lý, chỉ giữ lại một ít đủ tiêu xài cá nhân.
Tôi chỉ hơi kỹ tính và đòi hỏi sự chỉn chu. Đặc biệt là cách ăn mặc. Vợ tôi lại là người phóng khoáng, ăn mặc thời thượng nhưng có phần quá lố.
Việc ăn mặc thời trang không có gì xấu. Mỗi lần đi nước ngoài công tác, tôi vẫn mua tặng vợ đôi giày, túi xách hàng hiệu...
Nhiều trang phục tôi mua cho vợ có giá bằng cả tháng lương của người khác nhưng cô ấy chê là già nua, kín đáo quá. Tôi nghĩ vợ không thích nên mới nói vậy. Vì tất cả đồ tôi tặng vợ đều là thời thượng.
Cô ấy thích những trang phục khoe khéo bờ vai hay xẻ ngực. Váy cũng phải bó sát, ngắn trên đầu gối. Bộ nào dài qua đầu gối đều là vải ren, nhìn xuyên thấu.
Tôi rất khó chịu khi vợ khư khư giữ gu thời trang lố lăng như vậy, gợi cảm đâu chẳng thấy, chỉ thấy phản cảm.
Ở nhà, vợ lại mua những bộ áo hai dây, quần đùi mặc. Nhiều hôm cô ấy 'thả rông' vòng 1. Khách đến chơi, cô ấy cũng vô tư mặc nguyên bộ đó tiếp. Tôi phát ngượng, nháy vợ vào thay đồ.
Đến chiều, cô ấy cũng diện như vậy ra đổ rác, khiến bao ánh mắt phải soi mói.
Tôi nói: "Bộ này em mặc lúc lên giường ngủ thì được, mặc ra phòng khách, ra ngoài, ai gặp họ lại chê cười". Lời nói thẳng thắn, có gì sai mà vợ vùng vằng, suốt một tháng không thèm nói chuyện.
Ban đầu mới lấy nhau, tôi cũng chỉ khuyên nhủ. Dần dần, vợ vẫn cố chấp nên hai vợ chồng hay nói nặng nhẹ nhau. Cô ấy chê tôi tư duy cổ hủ, ăn mặc quê mùa...
Đỉnh điểm, cách đây 2 tuần, mẹ tôi bị đột quỵ nhẹ, phải nằm trong viện điều trị. Gia đình neo người, bố mẹ tôi chỉ sinh được 2 anh em trai. Chú út chưa lập gia đình. Bố tôi mắc bệnh cột sống, đi lại khó khăn. Ngoài ra ông còn mắc bệnh tiểu đường nên mọi việc chăm sóc mẹ chủ yếu là vợ chồng tôi.
Tôi làm nghề xây dựng, công việc khá bận. Hai vợ chồng thay ca nhau trông mẹ. Ban ngày vợ tôi ở viện. Chiều 5 giờ tôi vào thay ca đến sáng hôm sau, cho vợ về nghỉ ngơi.
Vợ tôi trẻ nhưng khéo léo, không nề hà cực khổ. Tôi chỉ bực mình việc vợ vào viện chăm mẹ chồng mà ăn mặc, trang điểm như lên sàn diễn. Hôm nào cô ấy cũng diện quần đùi, áo sát nách hoặc áo ren vào viện "thiêu đốt ánh nhìn" của mọi người.
Tôi nhìn còn chướng mắt huống hồ là người thân các bệnh nhân xung quanh. Có lần, tôi vào đổi ca cho vợ, bất chợt nghe mấy bà xì xào chuyện ăn mặc hở hang của cô ấy.
Họ nói, vợ tôi quần áo ngắn, hở hang, thêm mái tóc nhuộm đỏ nhìn chẳng khác nào gái "ngành".
Tôi cảm thấy không vui, về khuyên vợ ăn mặc lịch sự khi vào viện. Ở đây không có quy định về trang phục nhưng mình đi chăm người ốm, cũng cần thể hiện sự văn minh, kín đáo.
Vợ vùng vằng, giận dỗi. Cô ấy nói việc ăn mặc ra sao là gu thẩm mỹ và ý thích của mỗi người. Khi mặc được trang phục ưng ý, cô ấy mới cảm thấy tự tin.
Chưa hết, vợ tôi khăng khăng cho rằng, mình chỉ cần hiếu thảo với bố mẹ chồng, yêu thương chồng con, vun vén gia đình là đủ. Chuyện ăn mặc không ai có quyền can thiệp, kể cả tôi.
"Tại sao anh bắt em phải thay đổi bản thân trong khi lúc mới yêu, em cũng như thế này? Nếu không thích, ngay từ đầu đừng lấy em", vợ tôi cãi cùn.
Hôm đó, tôi có việc phải về khuya nên vợ cùng bác giúp việc ở lại trông đêm. Ba giờ sáng tôi xong việc, vào viện luôn.
Đến khu sảnh hành lang, tôi tá hỏa thấy vợ trải chiếu nằm ngủ. Do mặc quần ngắn nên khi ngủ, cô ấy vô thức để lộ cả 'phụ kiện'. Tôi gọi vợ dậy, bắt ra xe ô tô lấy bộ quần áo dự phòng của tôi mặc tạm.
Cô ấy không vui nên nói hỗn khiến hai vợ chồng cự cãi. Suốt từ đó đến nay, cô ấy đưa con về ngoại. Cô ấy còn đòi chia tay vì lý do, thấy bản thân không được chồng tôn trọng.
Tôi vẫn còn yêu vợ và không muốn ly hôn nhưng không biết phải làm gì để thay đổi được tư tưởng cố chấp của cô ấy.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Cả nhà bức xúc vì nàng dâu... bướng Trong ngày giỗ ông nội, Hương được nghe rất nhiều 'phản hồi' không hay về Lan, chị dâu và cũng là bạn học cũ của mình. Đến người hiền lành như bác cả, chưa bao giờ cáu gắt hay mắng mỏ ai, thế mà bác rất bức xúc về Lan. Ảnh minh họa. Tranh thủ lúc Hương gắp miếng thịt gà mời bác,...