Cưới không hôn thú
Không có cái giấy “chính chủ” thì lấy gì chứng minh nàng thật sự là vợ tôi.Tôi và nàng yêu nhau khi cả hai đang du học. Nàng là tiểu thư con nhà giàu, xinh đẹp, sành điệu và hiện đại. Nàng đồng ý dọn đến sống chung sau khi tôi tỏ tình.
Chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc nơi đất khách quê người vì thiếu thốn tình cảm. Hết thời gian du học, cả hai cùng về nước. Nàng là gái Sài Gòn. Tôi là trai Đà Nẵng nhưng vì yêu nên tôi quyết định theo nàng vào Sài Gòn lập nghiệp. Tôi thuê một ngôi nhà nhỏ gần công ty. Một ngày đẹp trời, nàng đề nghị: “ Em chuyển đến căn hộ của anh, chúng mình sống chung cho tiện“. Lúc đầu, tôi rất ngạc nhiên nhưng không bỏ lỡ cơ hội. Chúng tôi sống với nhau rất thoải mái.
Ba mẹ nàng đều giàu có nhưng đã chia tay nhau trước khi cho nàng đi du học. Cả hai đều có người mới và gần như quên mất họ còn có một cô con gái. Họ cho nàng đi du học, tình thương và trách nhiệm được quy ra tiề.n gởi cho nàng hàng tháng. Vì vậy, khi về Việt Nam, nàng đã dọn đến sống cùng tôi mà không về sống cùng ba hay mẹ.
Tôi và nàng sống chung được hai năm rồi mà không hề nghe nàng nhắc đến từ “cưới” (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc, cuộc sống tự do quả thực không gì bằng. Không còn vừa học vừa làm như ngày còn đi du học, tiề.n lương dư dả, chúng tôi sống thoải mái không có gia đình quản lý. Hàng ngày chúng tôi cùng đi làm. Sau giờ làm, lúc nào chúng tôi cũng ở bên nhau. Chiều chiều, hai đứa khoác tay nhau đi ăn cơm tiệm, xem phim, ca nhạc, bar, đi nhảy tới khuya mới về. Tôi biết, đằng sau có nhiều gã đàn ông nhìn theo tôi mơ ước. Việc nhà chúng tôi khoán cho một bà giúp việc theo giờ.
Thời gian thấm thoắt trôi, tôi và nàng sống chung được hai năm rồi mà không hề nghe nàng nhắc đến từ “cưới”. Không phải là phụ nữ luôn muốn được kết hôn với người đàn ông họ yêu sao? Tôi hỏi, nàng trả lời: “K hông phải là chúng ta đang sống rất tốt đó sao, cần gì phải cưới“. Tôi biết nàng dị ứng với hôn nhân vì ba mẹ nàng đã l.y hô.n. Hơn thế, nàng là một cô gái hiện đại, suy nghĩ đơn giản và sống rất thoải mái. Nàng không quản lý tôi, không thích làm việc nhà và không hề có khái niệm về tổ ấm. Tất nhiên tôi không phải là người đàn ông quá khó tính đến mức khó chịu với những quan điểm sống của nàng. Nhưng quả thực, tôi nhận ra rằng, chúng tôi cùng sống trong một nhà nhưng chưa bao giờ tôi cảm nhận được nàng là người vợ thực sự của tôi. Tôi cho nàng biết tôi đã cảm thấy mệt mỏi sau hai năm sống chung không kết hôn, không con cái. Tôi ra điều kiện: hoặc cưới hoặc chia tay. Nàng đã chọn đám cưới nhưng không đăng ký kết hôn.
Thời gian lại trôi, tôi và nàng đã cưới nhau được hai năm và nàng cũng chưa một lần nhắc tôi về việc đăng ký kết hôn. Sẽ không có gì đáng nói nếu nàng không xinh đẹp, quyến rũ, là “hoa hậu” của cả tòa nhà mà công ty nàng đang đặt văn phòng ở đó. Rất nhiều người đàn ông dòm ngó, tấ.n côn.g nàng, dù thừa biết nàng đang sống với tôi. Tôi tin nàng không có tình ý với ai nhưng cái khoản nàng không chịu làm giấy đăng ký kết hôn khiến tôi lo mất ăn mất ngủ. Không có cái giấy “chính chủ” thì lấy gì chứng minh nàng thật sự là vợ tôi…
Theo 24h
Vợ chồng như y phục?
Đã hơn mười năm chung sống, giờ trong đầu tôi luôn lởn vởn ý định ly dị. Người ta thường bảo rằng khi yêu và lấy chồng, nên chọn người con trai có hiếu với mẹ, thương yêu anh chị em.
Người như thế nhất định sẽ yêu vợ, thương con. Tôi chọn anh cũng vì sự yêu thương, cung kính nhất mực của anh với mẹ mình và sự chăm chút chu đáo của anh dành cho hai cô em gái. Thế nhưng bây giờ, chính điều đó đang phá hoại cuộc sống của gia đình tôi, khiến tôi chán nản cùng cực, chỉ còn nghĩ đến hai từ l.y hô.n.
Ra trường được hai năm, chúng tôi cưới nhau. Suốt năm năm đầu hôn nhân, vợ chồng tôi ăn uống tằn tiện, chi tiêu dè xẻn chỉ để xây nhà cho mẹ anh và hai cô em gái. Tôi có thai cũng chẳng được bồi dưỡng gì. Con tôi ra đời chỉ toàn uống sữa nội, chơi đồ chơi thải đi của các cháu tôi. Nhiều lúc nghĩ mà cay đắng, nhưng tôi cũng tự an ủi thôi thì anh là con trai duy nhất, xây cái nhà cũng để cho chúng tôi sống chung. Thế nhưng nhà xây xong, những phòng đẹp nhất, thoáng đãng nhất đều dành cho họ, vợ chồng tôi chỉ được một gian nhỏ xíu, thực chất là cái gác xây thêm.
Hai vợ chồng hai đứa con hết sức bức bối, chật chội nhưng anh lại vui vẻ, hạnh phúc vì những người thân của anh được rộng rãi, thoải mái. Thấy vậy, tôi cũng đành nén chịu, vì tôi nghĩ đã đến lúc được tự lo cho mình. Thế nhưng, tôi lại bật ngửa khi biết chồng tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện tích lũy để dựng vợ gả chồng cho hai cô em gái. Mà có phải ít đâu, anh muốn các em cũng phải có nhà cửa, có của hồi môn đàng hoàng để mẹ anh mở mày mở mặt. Thế là lại tiếp tục cảnh sống cũ: lương tôi chi tiêu cho gia đình, lương anh để dành chu cấp cho nhà anh.
Đã hơn mười năm chung sống, giờ trong đầu tôi luôn lởn vởn ý định ly dị (Ảnh minh họa)
Tôi đi làm lương cũng khá cao nên thật ra cuộc sống cũng không gọi là thiếu thốn, nhưng quan trọng là tôi cảm thấy rất tủi thân. Các cô em gái anh biết tình cảm của anh nên chúng chẳng e dè gì với tôi. Những năm đầu, chúng còn kín đáo khi xin anh cái này cái kia, còn bây giờ, chúng coi như chuyện anh chi tiề.n mua sắm, ăn học, đổi xe cho chúng là chuyện đương nhiên. Nhiều lần thấy anh móc vài triệu đưa cho chúng mà không cần hỏi tôi lấy một câu, tôi thật sự không thể nào chịu đựng được. Có lần, tôi góp ý cho chúng về sự tiêu pha hoang phí, chúng còn hỗn xược trả lời tôi, đó là tiề.n của anh Hai chúng, có phải tiề.n tôi đâu mà tôi ý kiến. Câu đó chúng đã nói thẳng vào mặt tôi khi có lần nghe chồng tôi bảo: Vợ chồng như y phục, anh em mới là thủ túc. Y phục thì cũ thay, chứ tay chân làm sao thay được.
Hiếu thảo với mẹ và thương yêu em út của mình, nhưng chồng tôi lại rất thờ ơ với gia đình tôi. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện biếu quà Tết cho cha mẹ tôi. Đến nhà tôi anh chỉ ngồi một đống ngoài phòng khách, tôi nhờ chuyện gì cho cha mẹ vợ, anh cũng miễn cưỡng và khó chịu. Anh thường nói ông bà bảo: "Dâu là con, rể là khách" nên anh đối đãi với gia đình bên tôi như người ngoài. Thời gian xây nhà của mẹ anh, tôi có ý muốn về ở nhờ ba mẹ tôi cho tiện, anh bảo con rể về nhà cha mẹ vợ ở là nhục, là "chó chui gầm chạn", có chế.t anh cũng không nhờ vả đàng vợ.
Đã hơn mười năm chung sống, giờ trong đầu tôi luôn lởn vởn ý định ly dị. Cha mẹ tôi ngăn cản, cho rằng anh cũng chưa bao giờ có cư xử gì quá đáng, cũng không trăn.g ho.a ngoại tình, không rượu chè bài bạc, được thế đã là may trong thời buổi hiện nay. Riêng tôi, chỉ nghĩ đến chuyện anh coi vợ con mình như y phục, muốn thay lúc nào thì thay là lòng đã cay đắng vô cùng.
Theo 24h
Anh phải làm sao đây em? Đêm đến thi thoảng anh cứ loay hoay suy nghĩ và trăn trở... anh phải làm sao đây? Anh thường có thói quen một mình suy nghĩ lại những ngày tháng đã qua, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để nói là vất vả... Chợt giật mình... Chợt lo lắng... Chợt thấy mình cũng bất cần lắm lắm. Ngày đó, cái ngày mà...