Cuối đời cay đắng của “đại gia” trúng 5 tờ độc đắc
Cờ bạc, trai gái, ma túy… là những tệ nạn mà “đại gia” Lữ Hoàng Bách (SN 1970, quê Sóc Trăng, trú tại Q. 5 TP. Hồ Chí Minh) từng “bập” vào sau khi ẵm trong tay 250 triệu đồng tiền trúng số. Mải đắm chìm trong lạc thú, đến ngày thân tàn ma dại, mang rong mình căn bệnh thế kỷ, Bách mới chợt nhớ về vợ con. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Bách chỉ còn đủ sức gọi điện cho vợ đến nhận xác tại một công viên hoang vắng.
Đắm chìm trong lạc thú
Sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, Bách có tuổi thơ khá lận đận. Cha mẹ chia tay, mỗi người một ngả, Bách trở nên bơ vơ. Thương cháu, bà ngoại đón Bách về cưu mang. Sống xa cha mẹ từ nhỏ nên Bách hầu như không cảm nhận được tình cảm ruột thịt trong gia đình. Bách lớn lên trong tình thương yêu của bà ngoại. Ngày ấy, cậu bé Bách thường bị bạn bè chế giễu là đứa con rơi. Những lúc đó, nước mắt cậu bé lại rơi vì tủi thân.
Bà ngoại Bách rất nghèo, hai bà cháu sống trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo được lợp bằng lá cũ kỹ thường rung lên mỗi khi mưa to gió lớn. Cái ăn còn thiếu nên việc đến trường là ước mơ viển vông đối với cậu bé nghèo. Được một thời gian, bà ngoại mất khiến Bách thành đứa bé mồ côi, một mình tứ cố vô thân.
Dạo đó, Bách phải lang thang nơi đầu đường xó chợ của huyện Hồng Dân (Bạc Liêu) để kiếm miếng ăn. Một hôm, cậu được một ông chủ giàu có nhận vào làm chân giữ trâu và giúp việc nhà. Việc làm cực nhọc, đồng lương lại rẻ mạt nên làm chưa đầy một năm, Bách nghỉ hẳn đi kiếm công việc khác. Bách lang thang lên TP. Hồ Chí Minh mưu sinh. Nhưng chốn phồn hoa đô thị không phải là dễ sống, số tiền bách dành dụm bấy lâu chỉ tiêu vài ngày là hết. Bách lang thang đi tìm việc làm và may mắn được nhận vào làm phụ hồ cho một công ty xây dựng ở quận 5. Chẳngbao lâu sau, duyên nợ đưa đẩy Bách làm quen với người con gái quê gốc Cà Mau tên là Huệ (1971). Quen nhau một thời gian, cả hai quyết định tổ chức đám cưới.
Căn nhà của chị Huệ nằm heo hút trong căn hẻm nhỏ: Ảnh: TG
Sau ba năm, hai đứa con lần lượt ra đời, cuộc sống của hai vợ chồng vốn đã khó khăn lại càng thêm nặng gánh. Vì con còn quá nhỏ, không thể gửi ai nên chị Huệ phải ở nhà trông nom. Tất cả công việc lớn nhỏ trong gia đình đều do một mình Bách gánh vác. Gia cảnh đã khó, nay một mình Bách nuôi 4 miệng ăn, Bách trở nên cục tính, rồi lao vào rượu chè, mặc cho vợ hết lời khuyên can. Mỗi khi lãnh lương, anh không mang về nhà cho vợ con mà ôm hết đi đánh bạc. Vì thế, cuộc sống gia đình Bách ngày càng khó khăn, vất vả hơn.
Khoảng tháng 9/1999, khi đang ngà ngà say, Bách bắt gặp một cô gái trông khá “bắt mắt” cầm cọc vé số hơn 20 tờ đang ế ẩm. Thấy vậy, Bách buông lời trêu ghẹo giải khuây, nhưng những lời mời mọc của cô gái bán vé số khiến gã xiêu lòng. Bách dồn số tiền còn lại trong túi mua luôn 20 tờ vé số. Không ngờ rằng, sự hào phóng ấy đã giúp Bách chạm tay tới thần tài, chiều hôm đó, gã nhận được tin mình trúng số. Trong số 20 tờ vé số Bách mua có đến 5 tờ trúng giải độc đắc, nếu quy ra tiền lúc đó là con số khổng lồ mà trong mơ gã cũng không dám nghĩ tới.
Tin chồng trúng số đến tai chị Huệ, chiều hôm ấy, chị bế đứa con ra ngõ ngóng chờ chồng. Chị nghĩ rằng, từ nay cuộc sống sẽ thay đổi, chồng chị không phải làm lụng cực khổ nữa, các con sẽ được đến trường. Thế nhưng chờ mãi chẳng thấy chồng về, chị từ sốt ruột đến lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc ấy, có người báo với chị, sau khi trúng số, Bách đã một mình xuống Đồng Nai lĩnh tiền và đi bặt tăm. Chị Huệ chỉ biết nước mắt ngắn dài, ngày đêm trông ngóng.
Video đang HOT
Về phần Bách, từ ngày thành “đại gia” nhờ trúng số, Bách trở thành một con người hoàn toàn khác. Gã chẳng thèm đoái hoài đến vợ con hay anh em người thân nữa. Gã phủ nhận quá khứ bằng cách xa rời họ, tránh xa con hẻm lụp xụp nơi gã từng trải qua những ngày đói khổ mà chẳng cần biết vợ con sống ra sao. Không lâu sau đó, gã mua một căn nhà khang trang rộng lớn tại trung tâm quận 5 để ở một mình. Cũng từ đó, Bách bắt đầu lao vào những lạc thú như cờ bạc, trai gái và cả “cái chết trắng”. Tâm sự về chồng, chị Huệ cay đắng kể từng được một người cho biết nhìn thấy Bách đi mua 4 chiếc xe tay ga đắt tiền. Một hôm, gã lại đi một xe và chở một cô gái. Thay bồ, rồi thay xe như thay áo, Bách trở thành “mỏ” của những cô gái làng chơi. Đám bạn bè hư hỏng của Bách ngày một đốn hơn, bởi gã thường vung tiền thiết đãi những bữa tiệc đầy tốn kém.
Từ ngày cầm số tiền lớn, Bách đánh bài cũng mạnh tay hơn. Gã luôn đứng ở vị trí làm cái, mỗi lần đặt thường là cả cọc tiền. Thế nhưng thắng chẳng thấy đâu, những trận thua lại nối dài. Khi “lộc trời” đã vơi dần, gã bắt đầu nóng mặt và quyết định đánh đề, đá gà, cá độ bóng đá… Được một thời gian, tiền bạc cạn kiệt vì thua độ liên tục, Bách chán nản “bập vào” ma túy.
Kết cục bi thảm
Những lần đắm chìm trong “làn khói trắng”, chích choác, đam mê với gái làng chơi khiến gã đã nhiễm HIV khi nào không hay. Ngày phát hiện ra mình bị nhiễm căn bệnh thế kỷ, Bách gần như sụp đổ hoàn toàn, mất hết niềm tin vào cuộc sống. Gã bỏ nhà đi, tự ti, mặc cảm bạn bè nên quyết định ăn bờ ngủ bụi ngoài đường.
Về phần mẹ con chị Huệ, sau khi ôm con ngóng chồng mãi mà không thấy tăm hơi, một mình bươn chải nuôi hai con nhỏ. Tối ngày làm thuê, làm mướn cực nhọc cũng chỉ đủ tiền cơm cháo cho ba mẹ con. Cuộc sống khổ cực của ba mẹ con trong hẻm nhỏ trái ngược hoàn toàn với sự giàu có, trụy lạc của người chồng bội bạc. Mặc dù chồng ôm tiền bỏ đi, không đoái hoài tới cuộc sống nghèo khổ của vợ con, nhưng chị Huệ vẫn hy vọng một ngày nào đó Bách sẽ quay về. Khi đó, dù sướng hay khổ nhưng con cái sẽ có đầy đủ cha mẹ.
Không oán trách dù chồng bạc nghĩa Trong câu chuyện với chúng tôi, chị Huệ nghẹn ngào tâm sự: “Nếu ngày xưa ông ấy đừng thay đổi tính nết, ruồng rẫy vợ con thì chắc chắn ông ấy sẽ không có một kết thúc bi đát đến như vậy. Gần 15 năm bỏ nhà ra đi, tôi tưởng một ngày nào đó ông ấy sẽ quay về, ai ngờ ngày gặp nhau cũng là lúc vĩnh viễn chia ly. Giờ thì ông ấy đã nằm yên dưới ba thước đất rồi thì tôi cũng chẳng còn trách hờn gì ông ấy nữa”.
Một hôm đang là quần áo, chị Huệ bỗng nghe tiếng điện thoại reo, vừa nhấc máy, chỉ thấy đầu dây bên kia chẳng thấy ai trả lời mà chỉ nghe tiếng tút… tút. Vừa cúp máy được một lát, chị lại nghe điện thoại reo lần nữa, giọng một người đàn ông yếu ớt vang lên từ đầu dây bên kia: “Bà! Bà đó à, bà ra công viên mang xác tôi về với. Tôi muốn được về nhà”. Chỉ nói được mấy câu thì đầu dây bên kia cúp máy. Lúc này, người phụ nữ luống tuổi ngờ ngợ đoán định giọng rất giống người chồng năm xưa. Chị Huệ thất thần chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vội cầm máy gọi lại. Những hồi chuông liên tiếp thi nhau đổ nhưng chẳng ai bắt máy nữa.
Bước ra hiên nhà gặp một người hàng xóm, chị Huệ kể lại cuộc điện thoại kỳ lạ kia. Chị thuật lại câu nói của người đàn ông kia vừa nói với mình và khẳng định giọng nói của người đàn ông rất giống với giọng nói của Bách. Nghe chị Huệ nói thế, người hàng xóm khuyên chị chạy ra công viên xem sự tình thế nào. Lúc này, chị Huệ như bừng tỉnh, vội dắt xe và rủ người hàng xóm đi cùng. Hai người chạy một mạch tới công viên gần nhà, tìm khắp nơi thì thấy ông Bách đang nằm trên chiếc ghế đá, cơ thể ghẻ lở, miệng sùi bọt mép. Chị cố lôi chồng dậy nhưng Bách đã chết tự lúc nào. Quá sốc, người phụ nữ ngất xỉu ngay bên xác chồng, trong khi người hàng xóm đi cùng vội vàng gọi người đến đưa Bách về nhà.
“Đi đêm rồi cũng có ngày gặp ma”, sau những ngày tháng ăn chơi, buông thả đời mình theo lạc thú thì việc dính HIV của Bách là điều được dự đoán trước. Chỉ trách rằng, cho đến khi tiền bạc không còn gã mới nghĩ đến vợ, đến con thì tất cả đã quá muộn. Còn chút hơi tàn, gã chỉ đủ sức gọi điện cho vợ đến nhặt xác, một kết cục quá bi thảm cho sự trượt ngã của đại gia vé số.
Theo P.H (Đời sống & Hôn Nhân)
Gặp người mang hàng trăm triệu trúng số làm từ thiện
Giúp đỡ những người khó khăn, góp công xây dựng cầu đường... là những việc làm hết sức ý nghĩa của anh Nguyễn Văn Bằng (SN 1979, ngụ tại thị trấn Gò Quao, tỉnh Kiên Giang) sau khi trúng số.
Sau gần hai mươi năm phiêu bạt nơi xứ người, nhờ lộc trời, anh đã có thể biến giấc mơ thời trai trẻ thành hiện thực. Đó là xây dựng một gia đình riêng hạnh phúc và góp phần làm quê hương thêm giàu đẹp.
Khát khao trúng số xây dựng gia đình
Lần theo những con đường ngoằn ngoèo, qua những căn nhà lá xập xệ, chúng tôi bắt gặp căn nhà khang trang vừa được xây dựng khi cách thị trấn khoảng 3km. Chủ nhân ngôi nhà, anh Nguyễn Văn Bằng đón chúng tôi với thái độ niềm nở, nhiệt tình đặc trưng của người miền Tây. Bên ấm trà thắm đượm tình cảm, anh chia sẻ cho chúng tôi về những thăng trầm của cuộc đời mình; về niềm vui mà anh có được sau những ngày làm việc có ích cho đời.
Sinh ra trong một gia đình nghèo có 6 anh chị em, Bằng là người con thứ năm. Cha mẹ mất sớm, tất cả tài sản để lại cho 6 đứa con chỉ là 5 công ruộng. Ruộng đồng ít lại thường thất bát, anh em Bằng sống trong cảnh thiếu ăn thiếu mặc triền miên. Ngày qua ngày, các anh em đùm bọc, nương tựa lẫn nhau mà lớn lên. Mong có cuộc sống tốt hơn, họ tách nhau đi làm ăn tứ tán. Vùng đất nào thuận lợi mưu sinh là họ trụ lại, những mong xây dựng cơ đồ cho riêng mình.
Căn nhà khang trang do chính tay anh Bằng thiết kế và xây dựng.
Vốn rất ham học hỏi nhưng vì kinh tế gia đình khó khăn, anh Bằng chỉ được học hết lớp 2. Với hành trang kiến thức ít ỏi cùng sự chăm chỉ ham làm, anh giã từ quê hương để đến "mảnh đất hứa" Sài Gòn. Ban đầu, anh làm đủ nghề nhưng thu nhập vẫn vô cùng bấp bênh, khi no khi đói. Năm 18 tuổi, Bằng tự nghĩ phải có nghề bài bản mới ổn định được cuộc sống, nên dồn sức kiếm tiền để xin vào một trường học nghề.
Trong một lần đang đi làm công trình, anh mua vé số ủng hộ người nghèo theo phong trào. Lần đó, anh trúng 5 vé an ủi với tổng số tiền lên đến 50 triệu đồng. Với một người phải tích cóp từng đồng qua bữa như Bằng, số tiền ấy quả thực là một gia tài. Quan trọng hơn, nó mở ra cho anh con đường hấp dẫn tới ước mơ có cái nghề nghiệp ổn định. Hoàn thành các thủ tục giấy tờ, đóng học phí, anh trở thành học viên của một trường dạy nghề, lĩnh vực xây dựng cầu đường. 3 năm sau, anh tốt nghiệp và lại lăn xả xin làm tại các công trình, ở vị trí công nhân xây dựng hoặc giám sát công trình. Vừa đi làm, anh vừa không ngừng học hỏi đồng nghiệp, bạn bè đúc kết thêm kinh nghiệm.
Công việc còn nhiều khó khăn, anh buộc lòng liên tục thay đổi chỗ làm. Trong quá trình đó, anh gặp một cô gái dịu hiền. Qua nhiều lần đổi trao tâm tình, hai người chính thức yêu nhau. Mối tình này khiến anh bắt đầu ước mơ về một mái ấm gia đình. Anh mơ có căn nhà nhỏ, có người vợ hiền và những đứa con thơ. Anh cố gắng làm việc hơn bao giờ hết để mong tiết kiệm đủ tiền biến ước mơ thành sự thật.
Thế nhưng với đồng lương ít ỏi, anh thấy mặc cảm nên chẳng dám ngỏ lời cầu hôn với cô gái mình yêu. Anh tính toán dù có làm thêm vài chục năm nữa cũng chẳng mua nổi căn nhà nhỏ, huống chi lo đủ cho một gia đình. Mặt khác, anh lo sợ gia đình cô ấy sẽ không chấp nhận chàng rể "tứ cố tha hương" như mình. Vắt óc suy nghĩ, anh cho rằng những tấm vé số là con đường ngắn nhất giúp mình thực hiện ước mơ. Từ đó, anh đều đặn trích tiền mua vé số mỗi ngày và đêm van vái đất trời xin trúng số. Anh hứa rằng nếu trúng số sẽ dừng chân phiêu bạt để trở về quê hương sinh sống. Ở nơi đó, anh sẽ xây dựng mái nhà nhỏ, cưới người yêu làm vợ. Anh sẽ tình nguyện đứng ra quyên góp giúp đỡ những gia đình khó khăn cũng như đăng ký tham gia một số công trình công cộng bằng cách không nhận tiền công.
May mắn thay, ước mơ của anh đã trở thành hiện thực. Trong một lần đi làm ở Bình Dương, anh được một cô bé bán vé số dạo vận bộ quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù đến mời mua vé số. Thương tình, anh mua giúp cô bé ấy 2 tờ. Không ngờ buổi tối dò kết quả, anh đã trúng độc đắc với giải thưởng trị giá 3 tỷ đồng. Khi mới nhìn kết quả, anh không dám tin vào sự thật mà cứ tưởng mình mơ, còn tự tát mình một cái để tỉnh lại. Các con số, ký hiệu, ngày giờ cũng như tỉnh thành đều đã trùng khớp. Anh bỗng hét lên trong sự vui sướng tột đỉnh. "Tôi trúng số rồi! Kỳ này mình sẽ có nhà, có gia đình..." Nghe anh ấy hét lớn mọi người đều trố mắt nhìn anh. Ban đầu, họ tưởng anh điên nhưng sau khi tường tận sự việc họ mới quay sang mừng cho anh.
Dừng chân phiêu bạt
Từ ngày trúng số, cuộc đời anh như chuyển sang một hướng khác. Sau gần 20 năm sống tha hương, chuyển hết nhà trọ này đến phòng trọ khác, anh bắt đầu thực hiện ước mơ dừng chân phiêu bạt. Anh thu xếp đồ đạc, tạm dừng việc làm ở Sài Gòn và lập tức trở về quê. Bằng mang tiền về giúp anh em người thân trả dứt nợ nần, đồng thời biếu thêm các anh chị mỗi người 20 triệu đồng. Số tiền còn lại, anh dành để mua hai mảnh đất ưng ý tại quê nhà.
Anh Bằng - người góp công xây dựng cầu đường sau trúng số.
Mảnh thứ nhất nằm ở mặt tiền, với chiều ngang 12m và chiều dài 24m trị giá 150 triệu đồng. Mảnh đất thứ 2 là đất ruộng với diện tích 5000m2 trị giá 500 triệu đồng sử dụng cho việc canh tác lúa. Sau khi mua đất xong, anh tự tay thiết kế căn nhà trong mơ của mình. Tuyển chọn những người thợ khéo léo nhất trong những người thợ khéo léo nhất trong vùng, sau hai tháng xây dựng, căn nhà được hoàn thành. Lúc này, Bằng lại tỉ mỉ lựa chọn từng vật dụng gia đình, làm sao vừa hữu ích vừa có mức chi phí hợp lý nhất.
Có được căn nhà khang trang trên mảnh đất quê hương, Bằng bắt đầu thực hiện kế hoạch "rước nàng về dinh". Được gia đình người yêu chấp nhận, đám cưới của hai người diễn ra đầm ấm, hạnh phúc trong sự chứng kiến của họ hàng hai bên. Bà con hàng xóm ai cũng mừng cho anh chị. Niềm hạnh phúc của anh càng thêm tròn vẹn khi anh sắp được đón đứa con đầu lòng chào đời.
Thời gian này, anh dành nhiều thời gian làm từ thiện. Anh đứng ra tổ chức quyên góp giúp đỡ những người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Trong đó có anh Nguyễn Văn Tý vốn làm công nhân xây dựng nhưng chẳng may bị điện giật phải tật nguyền. Anh Tý hiện sống cùng người vợ có vấn đề thần kinh. Hoàn cảnh thương tâm này được anh Bằng đứng ra quyên góp, trao tặng tổng số tiền là 24 triệu đồng. Một trường hợp khác là gia đình anh Tuấn, người đàn ông không may bị tai biến phải nằm liệt. Trước đó, cuộc sống của anh Tuấn cũng vô cùng khó khăn, khi hai vợ chồng chỉ có nguồn thu ít ỏi từ nghề kéo lưới. Anh bằng đã đứng ra quyên góp số tiền 57 triệu đồng. Với anh Bằng, những việc làm đó là hết sức ý nghĩa. "Của ít lòng nhiều", số tiền không lớn nhưng đã góp sức giúp những số phận nghèo vượt qua phần nào những trở ngại cuộc sống, tạo thêm cho họ động lực sống.
Ngoài ra, anh còn tham gia xây dựng các công trình giao thông nông thôn. Anh xin vào đội thi công cầu đường góp công không tính sức. Tính theo ngày công, tổng số tiền anh đã đóng góp cho việc xây dựng cầu đường là 78 triệu đồng. Trong đó, tiền công xây dựng cầu là 28 triệu đồng, tiền công xây dựng đường là 50 triệu đồng. Chưa dừng lại, anh còn giúp dân nghèo xây dựng nhà không lấy tiền. Tâm sự với chúng tôi, anh Bằng cho biết toàn bộ số tiền trúng số còn lại dã được anh gửi ngân hàng. Anh dự định sẽ dùng số tiền đó cho các con ăn học nên người. Vợ chồng anh sẽ canh tác phần đất mới mua để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Ngoài ra, anh còn tham gia các công trình xây dựng cầu đường, nhà cửa cho người dân để có thêm thu nhập.
Sẽ không ngừng làm việc thiện giúp đời Anh Bằng chia sẻ: "Từ ngày trúng số, cuộc đời tôi thay đổi hẳn. Giờ đây, tôi có được mái ấm gia đình hạnh phúc, đứa con đầu lòng cũng sắp ra đời. Cũng nhờ số tiền may mắn ấy, tôi có thể giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, góp công xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp. Trong thời gian sắp tới, tôi hứa sẽ tham gia nhiều hơn vào công tác xã hội giúp ích cho đời".
Theo Lê Hằng (Đời sống & Hôn nhân)
Ly kỳ trúng 3 vé độc đắc trong ngày giỗ chồng Hơn 6 năm trôi qua, người dân ở vùng quê nghèo xã Đức Lập Hạ (H.Đức Hòa, T.Long An) vẫn không quên chuyện trúng số độc đắc của một phụ nữ trong ngày giỗ của chồng. Chuyện trùng hợp đến khó tin diễn ra khi người chồng không may mắn mắc bệnh ung thư quái ác và qua đời, khiến gia đình rơi...