Cuối đời cay đắng của “đại gia” trúng 5 tờ độc đắc
Cờ bạc, trai gái, m.a tú.y… là những tệ nạn mà “đại gia” Lữ Hoàng Bách (SN 1970, quê Sóc Trăng, trú tại Q. 5 TP. Hồ Chí Minh) từng “bập” vào sau khi ẵm trong tay 250 triệu đồng tiề.n trún.g s.ố. Mải đắm chìm trong lạc thú, đến ngày thân tàn ma dại, mang rong mình căn bệnh thế kỷ, Bách mới chợt nhớ về vợ con. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Bách chỉ còn đủ sức gọi điện cho vợ đến nhận xác tại một công viên hoang vắng.
Đắm chìm trong lạc thú
Sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, Bách có tuổ.i thơ khá lận đận. Cha mẹ chia tay, mỗi người một ngả, Bách trở nên bơ vơ. Thương cháu, bà ngoại đón Bách về cưu mang. Sống xa cha mẹ từ nhỏ nên Bách hầu như không cảm nhận được tình cảm ruột thịt trong gia đình. Bách lớn lên trong tình thương yêu của bà ngoại. Ngày ấy, cậu bé Bách thường bị bạn bè chế giễu là đứa con rơi. Những lúc đó, nước mắt cậu bé lại rơi vì tủi thân.
Bà ngoại Bách rất nghèo, hai bà cháu sống trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo được lợp bằng lá cũ kỹ thường rung lên mỗi khi mưa to gió lớn. Cái ăn còn thiếu nên việc đến trường là ước mơ viển vông đối với cậu bé nghèo. Được một thời gian, bà ngoại mất khiến Bách thành đứ.a b.é mồ côi, một mình tứ cố vô thân.
Dạo đó, Bách phải lang thang nơi đầu đường xó chợ của huyện Hồng Dân (Bạc Liêu) để kiếm miếng ăn. Một hôm, cậu được một ông chủ giàu có nhận vào làm chân giữ trâu và giúp việc nhà. Việc làm cực nhọc, đồng lương lại rẻ mạt nên làm chưa đầy một năm, Bách nghỉ hẳn đi kiếm công việc khác. Bách lang thang lên TP. Hồ Chí Minh mưu sinh. Nhưng chốn phồn hoa đô thị không phải là dễ sống, số tiề.n bách dành dụm bấy lâu chỉ tiêu vài ngày là hết. Bách lang thang đi tìm việc làm và may mắn được nhận vào làm phụ hồ cho một công ty xây dựng ở quận 5. Chẳngbao lâu sau, duyên nợ đưa đẩy Bách làm quen với người con gái quê gốc Cà Mau tên là Huệ (1971). Quen nhau một thời gian, cả hai quyết định tổ chức đám cưới.
Căn nhà của chị Huệ nằm heo hút trong căn hẻm nhỏ: Ảnh: TG
Sau ba năm, hai đứa con lần lượt ra đời, cuộc sống của hai vợ chồng vốn đã khó khăn lại càng thêm nặng gánh. Vì con còn quá nhỏ, không thể gửi ai nên chị Huệ phải ở nhà trông nom. Tất cả công việc lớn nhỏ trong gia đình đều do một mình Bách gánh vác. Gia cảnh đã khó, nay một mình Bách nuôi 4 miệng ăn, Bách trở nên cục tính, rồi lao vào rượu chè, mặc cho vợ hết lời khuyên can. Mỗi khi lãnh lương, anh không mang về nhà cho vợ con mà ôm hết đi đán.h bạ.c. Vì thế, cuộc sống gia đình Bách ngày càng khó khăn, vất vả hơn.
Khoảng tháng 9/1999, khi đang ngà ngà say, Bách bắt gặp một cô gái trông khá “bắt mắt” cầm cọc vé số hơn 20 tờ đang ế ẩm. Thấy vậy, Bách buông lời trêu ghẹo giải khuây, nhưng những lời mời mọc của cô gái bán vé số khiến gã xiêu lòng. Bách dồn số tiề.n còn lại trong túi mua luôn 20 tờ vé số. Không ngờ rằng, sự hào phóng ấy đã giúp Bách chạm tay tới thần tài, chiều hôm đó, gã nhận được tin mình trún.g s.ố. Trong số 20 tờ vé số Bách mua có đến 5 tờ trún.g giả.i độc đắc, nếu quy ra tiề.n lúc đó là con số khổng lồ mà trong mơ gã cũng không dám nghĩ tới.
Video đang HOT
Tin chồng trún.g s.ố đến tai chị Huệ, chiều hôm ấy, chị bế đứa con ra ngõ ngóng chờ chồng. Chị nghĩ rằng, từ nay cuộc sống sẽ thay đổi, chồng chị không phải làm lụng cực khổ nữa, các con sẽ được đến trường. Thế nhưng chờ mãi chẳng thấy chồng về, chị từ sốt ruột đến lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc ấy, có người báo với chị, sau khi trún.g s.ố, Bách đã một mình xuống Đồng Nai lĩnh tiề.n và đi bặt tăm. Chị Huệ chỉ biết nước mắt ngắn dài, ngày đêm trông ngóng.
Về phần Bách, từ ngày thành “đại gia” nhờ trún.g s.ố, Bách trở thành một con người hoàn toàn khác. Gã chẳng thèm đoái hoài đến vợ con hay anh em người thân nữa. Gã phủ nhận quá khứ bằng cách xa rời họ, tránh xa con hẻm lụp xụp nơi gã từng trải qua những ngày đói khổ mà chẳng cần biết vợ con sống ra sao. Không lâu sau đó, gã mua một căn nhà khang trang rộng lớn tại trung tâm quận 5 để ở một mình. Cũng từ đó, Bách bắt đầu lao vào những lạc thú như cờ bạc, trai gái và cả “cái chế.t trắng”. Tâm sự về chồng, chị Huệ cay đắng kể từng được một người cho biết nhìn thấy Bách đi mua 4 chiếc xe tay ga đắt tiề.n. Một hôm, gã lại đi một xe và chở một cô gái. Thay bồ, rồi thay xe như thay áo, Bách trở thành “mỏ” của những cô gái làng chơi. Đám bạn bè hư hỏng của Bách ngày một đốn hơn, bởi gã thường vung tiề.n thiết đãi những bữa tiệc đầy tốn kém.
Từ ngày cầm số tiề.n lớn, Bách đán.h bà.i cũng mạnh tay hơn. Gã luôn đứng ở vị trí làm cái, mỗi lần đặt thường là cả cọc tiề.n. Thế nhưng thắng chẳng thấy đâu, những trận thua lại nối dài. Khi “lộc trời” đã vơi dần, gã bắt đầu nóng mặt và quyết định đán.h đề, đá gà, c.á đ.ộ bóng đá… Được một thời gian, tiề.n bạc cạn kiệt vì thua độ liên tục, Bách chán nản “bập vào” m.a tú.y.
Kết cục bi thảm
Những lần đắm chìm trong “làn khói trắng”, chích choác, đam mê với gái làng chơi khiến gã đã nhiễm HIV khi nào không hay. Ngày phát hiện ra mình bị nhiễm căn bệnh thế kỷ, Bách gần như sụp đổ hoàn toàn, mất hết niềm tin vào cuộc sống. Gã bỏ nhà đi, tự ti, mặc cảm bạn bè nên quyết định ăn bờ ngủ bụi ngoài đường.
Về phần mẹ con chị Huệ, sau khi ôm con ngóng chồng mãi mà không thấy tăm hơi, một mình bươn chải nuôi hai con nhỏ. Tối ngày làm thuê, làm mướn cực nhọc cũng chỉ đủ tiề.n cơm cháo cho ba mẹ con. Cuộc sống khổ cực của ba mẹ con trong hẻm nhỏ trái ngược hoàn toàn với sự giàu có, trụ.y lạ.c của người chồng bội bạc. Mặc dù chồng ôm tiề.n bỏ đi, không đoái hoài tới cuộc sống nghèo khổ của vợ con, nhưng chị Huệ vẫn hy vọng một ngày nào đó Bách sẽ quay về. Khi đó, dù sướng hay khổ nhưng con cái sẽ có đầy đủ cha mẹ.
Không oán trách dù chồng bạc nghĩa Trong câu chuyện với chúng tôi, chị Huệ nghẹn ngào tâm sự: “Nếu ngày xưa ông ấy đừng thay đổi tính nết, ruồng rẫy vợ con thì chắc chắn ông ấy sẽ không có một kết thúc bi đát đến như vậy. Gần 15 năm bỏ nhà ra đi, tôi tưởng một ngày nào đó ông ấy sẽ quay về, ai ngờ ngày gặp nhau cũng là lúc vĩnh viễn chia ly. Giờ thì ông ấy đã nằm yên dưới ba thước đất rồi thì tôi cũng chẳng còn trách hờn gì ông ấy nữa”.
Một hôm đang là quần áo, chị Huệ bỗng nghe tiếng điện thoại reo, vừa nhấc máy, chỉ thấy đầu dây bên kia chẳng thấy ai trả lời mà chỉ nghe tiếng tút… tút. Vừa cúp máy được một lát, chị lại nghe điện thoại reo lần nữa, giọng một người đàn ông yếu ớt vang lên từ đầu dây bên kia: “Bà! Bà đó à, bà ra công viên mang xác tôi về với. Tôi muốn được về nhà”. Chỉ nói được mấy câu thì đầu dây bên kia cúp máy. Lúc này, người phụ nữ luống tuổ.i ngờ ngợ đoán định giọng rất giống người chồng năm xưa. Chị Huệ thất thần chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vội cầm máy gọi lại. Những hồi chuông liên tiếp thi nhau đổ nhưng chẳng ai bắt máy nữa.
Bước ra hiên nhà gặp một người hàng xóm, chị Huệ kể lại cuộc điện thoại kỳ lạ kia. Chị thuật lại câu nói của người đàn ông kia vừa nói với mình và khẳng định giọng nói của người đàn ông rất giống với giọng nói của Bách. Nghe chị Huệ nói thế, người hàng xóm khuyên chị chạy ra công viên xem sự tình thế nào. Lúc này, chị Huệ như bừng tỉnh, vội dắt xe và rủ người hàng xóm đi cùng. Hai người chạy một mạch tới công viên gần nhà, tìm khắp nơi thì thấy ông Bách đang nằm trên chiếc ghế đá, cơ thể ghẻ lở, miệng sùi bọt mép. Chị cố lôi chồng dậy nhưng Bách đã chế.t tự lúc nào. Quá sốc, người phụ nữ ngất xỉu ngay bên xác chồng, trong khi người hàng xóm đi cùng vội vàng gọi người đến đưa Bách về nhà.
“Đi đêm rồi cũng có ngày gặp ma”, sau những ngày tháng ăn chơi, buông thả đời mình theo lạc thú thì việc dính HIV của Bách là điều được dự đoán trước. Chỉ trách rằng, cho đến khi tiề.n bạc không còn gã mới nghĩ đến vợ, đến con thì tất cả đã quá muộn. Còn chút hơi tàn, gã chỉ đủ sức gọi điện cho vợ đến nhặt xác, một kết cục quá bi thảm cho sự trượt ngã của đại gia vé số.
Theo P.H (Đời sống & Hôn Nhân)
Công khai nợ công và những nỗi lo có thật
Từ cuộc khủng hoảng nợ công châu Âu, vấn đề nợ công của quốc gia đang được nhân dân quan tâm đặc biệt. Không chỉ ở diễn đàn Quốc hội, vấn đề nợ công là đề tài chất vấn Chính phủ sát sao và quyết liệt nhất. Trong bối cảnh ấy, Chính phủ chủ trương công khai nợ công không chỉ trong diễn đàn Quốc hội mà cả trong dư luận. Nợ công chúng ta tuy vẫn nằm trong giới hạn an toàn song vẫn còn đó nhiều những nỗi lo.
Minh họa: Internet
Công khai kế hoạch vay và trả nợ quốc gia năm 2014
Đồng hồ nợ công thế giới của tạp chí The Economist ngày 27-3 vừa qua đã điểm nợ công của Việt Nam vượt con số 80 tỷ USD, với tổng dư nợ cả năm tăng 11,2%, chiếm 48% GDP. Tính trên dân số 90,535 triệu người, mỗi người Việt hiện đang gánh trên vai trung bình 887,51 USD, tương đương gần 20 triệu đồng/người. Tổng số nợ công này của chúng ta hiện thấp hơn giới hạn cho phép được Quốc hội thông qua là 50% GDP. Để đảm bảo nhu cầu hoạt động của Chính phủ và mục tiêu tăng đầu tư công, ngày 8-4 vừa qua Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã ký quyết định phê duyệt kế hoạch vay và trả nợ của Chính phủ trong năm 2014.
Trong kế hoạch này, chúng ta đã công khai trách nhiệm trả các khoản nợ vay đáo hạn, đặc biệt với các khoản vay ngoài nước. Theo đó, Thủ tướng đã quyết định kế hoạch trả nợ của Chính phủ năm 2014 là 208.883 tỷ đồng, bao gồm trả nợ trong nước là 159.683 tỷ đồng, trong đó, phần chi trả nợ trực tiếp từ nguồn ngân sách Nhà nước là 92.323 tỷ đồng và thực hiện vay mới để đảo một phần nghĩa vụ nợ đến hạn. Trả nợ nước ngoài là 49.200 tỷ đồng, trong đó, nghĩa vụ trả nợ của các chương trình, dự án được cấp phát từ ngân sách nhà nước là 26.427 tỷ đồng và chi trả nợ của các khoản vay về cho vay lại là 22.773 tỷ đồng. Ngoài các khoản vay trực tiếp, Chính phủ còn bảo lãnh cho các doanh nghiệp, các dự án được vay tín dụng ngoài nước. Tuy nhiên để lập lại trật tự trong lĩnh vực bảo lãnh vay nợ nước ngoài, Thủ tướng đã phê duyệt hạn mức vay được Chính phủ bảo lãnh và vay thương mại trung dài hạn nước ngoài của các doanh nghiệp, các tổ chức tín dụng theo phương thức tự vay tự trả.
Bộ Tài chính là đơn vị được Chính phủ giao cho chủ trì, phối hợp với các bộ, ngành, địa phương tổ chức thực hiện kế hoạch vay và trả nợ của Chính phủ, hạn mức bảo lãnh Chính phủ năm 2014. Đồng thời nghiên cứu, xây dựng đề án tăng cường công tác quản lý và xử lý rủi ro về nợ công của Việt Nam. Bộ Kế hoạch và Đầu tư được giao chủ trì phối hợp với Bộ Công Thương, Bộ Tài chính, Ngân hàng Nhà nước cùng các cơ quan liên quan rà soát các dự án BOT đang đàm phán, các dự án đầu tư trọng điểm, các dự án FDI lớn và các dự án đầu tư vào cơ sở hạ tầng được Chính phủ cam kết đảm bảo cho các nhà đầu tư để giám sát mức vay nước ngoài và nghĩa vụ nợ dự phòng của Chính phủ, đảm bảo nợ nước ngoài của quốc gia đến năm 2020 không vượt quá 50% GDP như chỉ tiêu Quốc hội đã phê duyệt.
Vẫn còn đó nỗi lo
Có thể thấy, hiện nay dù nợ công chúng ta chưa đến giới hạn nguy hiểm, mặt khác, với sự bền vững của nền kinh tế, khả năng trả nợ của chúng ta khá ổn định, tuy nhiên vì mục đích phát triển, chúng ta cũng không nỡ để lại cho thế hệ sau những khoản nợ khổng lồ. Và quan trọng, nỗi lo về nợ công vẫn canh cánh trong long mỗi người dân.
Nỗi lo lớn nhất, không phải là khả năng trả nợ mà là hiệu quả của các khoản vay. Trong tình trạng tham nhũng, lãng phí chưa được giải quyết triệt để, với mỗi khoản vay, nỗi lo bị hao hụt lại tăng lên. Không chỉ tham ô lãng phí, các khoản vay kém hiệu quả kiểu như các dự án xi măng, các dự án đóng tàu, cảng biển và cả các dự án đường sắt với những vụ án và cả những nghi án hối lộ cũng làm dư luận bức bối. Thêm nữa, việc xử lý trách nhiệm cán bộ trong các vụ việc thất thoát tài sản, đầu tư kém hiệu quả cũng chưa rõ ràng, chưa quyết liệt cũng làm dư luận bớt tin tưởng vào các kế hoạch của Chính phủ.
Nỗi lo thứ hai là nỗi lo về các khoản đầu tư công mới. Ngoài dành phần lớn đầu tư công cho các dự án hạ tầng, dư luận đang mong mỏi một dự án kích cầu tiêu dùng để cứu các doanh nghiệp nhỏ và vừa trong nước thoát khỏi suy thoái. Trong danh mục và cả trong chính sách tài khóa, dư luận chưa thấy một khoản chi nào cho mục tiêu này. Liệu có một sự mất cân đối nào đó đã xảy ra trong đầu tư công cũng như chi tiêu ngân sách? Vấn đề này chỉ có thể giải quyết được ở Quốc hội, nhưng người đề xuất đương nhiên phải là Chính phủ.
Nỗi lo thứ ba là tốc độ tăng nợ công. Đáng chú ý, chỉ tính từ tháng 1-2013 đến tháng 3-2014, thống kê cho thấy, nợ công Việt Nam đã tăng thêm tới 9,887 tỷ USD, tương đương trung bình gần 700 triệu USD/tháng, tăng thêm gần 100 USD/người. Với tốc độ này, khả năng được vay nợ của Chính phủ trong những năm tới giảm đáng kể. Và liệu chúng ta lại có những cuộc tranh luận về nâng trần nợ công như đã từng xảy ra ở Quốc hội Mỹ trong những tháng qua?
Vừa rồi, nghe Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải nói về những nguồn thu không đưa vào ngân sách như x.ổ s.ố, một số loại phí, lại nói tới những nguồn có thể huy động qua các hình thức BT, BOT dư luận cảm thấy có vẻ ngân sách đã không được quản lý chặt chẽ. BT, BOT hay các nguồn quỹ tương tự như x.ổ s.ố cũng là nguồn lực quốc gia, cũng có cùng nguồn gốc từ đất, từ tài nguyên, phung phí như không phải đi vay, đi xin làm dư luận lo lắng.
Với việc Chính phủ chủ trương công khai nợ công công bố kế hoạch vay và trả nợ công năm 2014, chúng ta đều hy vọng những nỗi lo sẽ biến mất trong thời gian tới.
Theo ANTD