Cuối cùng thì anh vẫn bỏ em đi
Chẳng cầu mong cả đời người sẽ nhớ chỉ mưu cầu một chút sự bình yên. Người quay lưng bước đi đừng bao giờ ngoảnh lại.
Đừng mong chờ người khác sẽ thông cảm cho chúng ta vì đến chính mình nhiều lúc còn không hiểu nổi bản thân muốn gì. Vậy nên hãy sống trọn vẹn cho từng ngày còn ở bên nhau, chuyện sau này hãy để tương lai trả lời.
Giọng cô khàn đặc hỏi anh: “Tại sao lại làm thế với em?”. Đôi mắt anh đầy bi thương nhìn cô rồi nói: “Vì bố mẹ anh chỉ chấp nhận cô ấy anh không thể làm khác được”. Cô lặng im khi nghe câu trả lời, hóa ra tình yêu cả hai cùng thề nguyện sống chết lại không thể vượt qua rào cản gia đình, hoặc cũng có thể anh chỉ yêu cô đến vậy mà thôi.
Nhưng khi hiểu ra mọi chuyện cô không hề trách cứ anh, có lẽ anh đã đúng khi làm vậy vì nếu như cả hai cùng cố chấp sẽ chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì. Nếu anh vẫn lấy cô thì cả hai có được tình yêu nhưng chưa chắc đã có được hạnh phúc. Và cô hiểu ra rằng đến cuối cùng anh vẫn bỏ cô đi và cô cần chấp nhận điều đó.
Cô nói với anh cho mình thêm một ít thời gian trước khi rời đi cô cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến tương lai của anh. Anh đồng ý vì chưa bao giờ anh có thể từ chối cô điều gì và anh cũng rất yêu cô. Hai người vẫn lặng lẽ bên nhau không để cho ai biết, cô từ người yêu của anh giờ chỉ là một người thừa trong cuộc tình đầy ngang trái.
Chưa khi nào cô cảm thấy sợ thời gian trôi qua như vậy vì lúc này chính cô cũng không biết mình phải làm gì. Cô dẫn anh đến cửa hàng đồ cưới, cô để anh mặc thử những bộ vest trong đó rồi lại dắt anh đến cửa hàng nhẫn cưới.
Sau một ngày mệt mỏi hai người trở về nhà anh cũng không hiểu được những việc cô làm. Song, anh biết cô làm gì cũng có lí do cả nên không hỏi nhiều về điều đó. Cả đêm hôm đó, cô xem những bức ảnh trong điện thoại đến gần sáng mới chợp mắt được.
Đến ngày anh gần làm đám cưới, cô rủ anh ra ngoại thành chơi vì cô muốn tận hưởng những giây phút quý giá cuối cùng bên anh. Nhìn nụ cười của anh cô nhận ra đã đến lúc mình phải ra đi để nụ cười đó mãi mãi hạnh phúc như vậy.
Sáng hôm sau khi anh tỉnh giấc không thấy cô ở bên, anh cuống cuồng tìm kiếm nhưng cô chỉ để lại một bức thư với những dòng chữ nhạt nhòa nước mắt:
“Khi anh đọc được bức thư này có lẽ em đã đến một bầu trời khác nơi mà em sẽ bắt đầu lại với cuộc sống mới. Nếu như chúng ta vô tình gặp lại em mong anh sẽ coi như chưa từng quen em để trái tim cả hai thôi xốn xang khi nghĩ về.
Anh nhớ bộ âu phục này hôm trước mình đi xem không? Em đã chọn một bộ hợp nhất với anh rồi. Dù em không thể trở thành cô dâu của anh nhưng em vẫn muốn anh là chú rể hạnh phúc nhất trong ngày này.
Anh nhớ cặp nhẫn em khen đẹp không? Hãy đeo nó vào ngón áp út của cô dâu sẽ được anh dẫn vào lễ đường. Coi như đó là món quà em chúc hai người hạnh phúc vì không thể đến chung vui.
Và cả anh nữa hãy quên em đi để chúng ta có thể mỉm cười dù ở bất cứ chân trời nào. Em đã từng mong rằng tình yêu của em và anh sẽ khiến mọi người cảm phục và sưởi ấm trái tim anh – nhưng cuối cùng anh vẫn bỏ em đi.”
Theo ilike.com.vn
Rồi trái tim sẽ bình yên
Có những khi con người ta vẫn còn yêu nhau nhưng vẫn phải buông bỏ tình yêu của mình vì không thắng được hoàn cảnh và không thắng được cả nỗi cô đơn.
Buông bỏ cũng là một lối thoát khi trái tim đã quá mệt mỏi và không thể cố sống với lớp vỏ gắng gượng để rồi chai sạn cảm xúc được nữa. Tình yêu chỉ tồn tại khi nó là sự cố gắng của cả hai người và họ luôn nhìn thấy nhau trong mọi hoàn cảnh. Hãy để một tình yêu nhiều khổ đau và cô đơn qua đi. Cuộc đời sẽ mang đến chia ly và hội ngộ. Khi một tình yêu ra đi thì sẽ có một tình yêu khác đến. Tình yêu sẽ ở lại cùng ta và đi đến tận cùng ta luôn trân trọng và cố gắng sống vì tình yêu đó từng ngày.
Ga tàu ồn ào, náo nhiệt đón những người lạ từ nơi khác đến. Một mình cô đứng giữa bao người mà sao lại cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng đến vậy. Phía xa là nụ cười hạnh phúc của người chồng đón vợ con từ xa trở về. Ngay gần cô là đôi trai gái nắm tay nhau tình tứ, hạnh phúc trong ngày gặp lại.
Còn cô chỉ có một mình nơi đất khách xa lạ này. Cô lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo đầy mệt mỏi kéo chiếc vali ra khỏi đám đông. Ánh nắng chiều gay gắt làm cho những lọn tóc tơ mỏng sau gáy cô cũng vàng hơn thì phải. Trong ánh mặt trời chói chang cô nghiêng nghiêng đầu khi thấy có người đang vẫy tay về phía mình. Cô nhìn trước, nhìn sau rồi ngạc nhiên chỉ chính mình, người kia gật gật rồi chỉ tay vào tấm biển đang cầm mà tên cô được viết trên đó. Cô bước lại gần chàng trai trẻ:
- Anh là...
- Tôi là người được công ty cử ra đón em!
Chàng trai nhanh nhảu đáp với một nụ cười đầy thân thiện.
- Để tôi cầm hành lý cho. Chắc Ly đi đường dài nên mệt rồi.
Nhẹ nhàng đáp lời rồi lim dim đôi mắt mệt mỏi, cô muốn khép đôi mắt mình lại trong chốc lát để tìm sự bình yên trong giây lát. Chiếc xe êm ru lướt đi...
Thành phố biển nhộn nhịp với những con người mới, cuộc sống mới phần nào khỏa lấp đi nỗi buồn nặng trĩu mà cô mang trong lòng. Hàng ngày cô dạo biển, ngắm hoàng hôn, nấu ăn, đọc sách... một mình như cô vẫn thường vậy chỉ có điều giờ đây trong lòng cô chỉ còn lại sự chông chênh, trống vắng. Những điều nhỏ nhoi đó dường như trở nên xa lạ với cô hơn bao giờ hết trong hoàn cảnh thế này. Có trong tưởng tượng cô cũng chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ chỉ còn một mình trên con đường phía trước. Phải, cuộc sống thì ai nói trước được điều gì, cô biết điều đó nhưng chỉ có điều cô lại không bao giờ thử cho trái tim của mình nghĩ xa hơn những hạnh phúc mà cô đang có.
Cô đã từng nói với anh về một nơi thật xa, nơi đó chỉ có biển và anh với những tháng ngày hạnh phúc bên nhau của hai người khi anh trở lại bên cô. Thế rồi cuối cùng cô cũng đến trước biển nhưng lại chỉ có riêng mình cô với những con sóng và cánh hải âu ngoài khơi xa. Tự nhắc mình phải quên, phải bước ra khỏi vùng trời đầy kỷ niệm, thương nhớ ấy mà sao đôi khi lại nghe thấy tiếng trái tim vụn vỡ, âm thầm những giọt nước mắt rơi... Có phải vì đang nhớ anh, hay tại bởi cô thương cho trái tim bé nhỏ, tổn thương của mình cứ quẩn quanh, quay quắt trong nỗi nhớ vô hình không thành tên ấy.
Biển buổi chiều lặng sóng, trầm buồn ôm lấy cô nhỏ bé vào lòng. Đứng trước biển, thổn thức trong lòng và muốn hét lên thật to, muốn òa khóc nức nở những tâm tư thầm kín mà cô đã phải cố nén chặt trong lòng bấy lâu nay. Cô biết mình đang nhớ anh vô cùng nhưng giờ anh xa quá, xa trong những tưởng tượng và xa trong cả nỗi nhớ. Thầm hỏi có bao giờ anh cũng nhớ về cô như cô nhớ anh da diết lúc này. Đến nơi đây để chạy xa khỏi vòng tay anh hay càng đi xa lại càng thấy lòng mình trống trải và nhớ anh hơn nữa.
Cô phải đi đến đâu để chạy trốn tình cảm của mình?
Cô phải làm gì để níu những ngày tháng trước đây trở lại?
Có lẽ là không bao giờ...
Thành phố nhỏ trong những ngày mưa mùa hạ tầm tã, cô bước ra khỏi quán nhỏ và dầm mình trong mưa. Anh đứng lại phía sau nhìn theo bóng cô bước đi mà bất lực dù nhói lòng nhưng không thể chạy đuổi theo. Sau những tranh cãi, những quan điểm bất đồng trong suy nghĩ của chính anh và cô, và giữa hai người. Anh hiểu cô luôn âm thầm chịu đựng, luôn nhẫn nhịn hoàn cảnh để anh có thể yên tâm hoàn thành công việc của mình mà không bao giờ đòi hỏi hay trách móc, nhưng càng như vậy anh càng thấy mình có lỗi.
Cũng đã đến lúc anh để cho trái tim cô đi tìm một hạnh phúc mới, một tình yêu mới.
Cũng đã đến lúc cô nên cho trái tim mình lên tiếng đòi những yêu thương, chứ không phải chỉ là chung sống với nỗi cô đơn. Những lời nói anh làm tổn thương cô cũng khiến trái tim anh đau lắm.
- Em đừng mãi im lặng như vậy nữa. Mình chia tay đi!
Anh nói những lời nói đầy lạnh lùng để dù cô có hận thì anh cũng chấp nhận, anh chỉ mong cô rời bỏ anh mà bước đi. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt đầy nước mắt:
- Em biết anh đã quá mệt mỏi với công việc và với gia đình nhưng em vẫn có thể chịu đựng thêm nữa.
- Em có thể chờ một người đi xa mãi, không biết bao giờ trở về cả đời không? Em có phải là đồ ngốc không hả?
- Em đã có thể chờ anh suốt những năm tháng qua. Giờ anh lại bắt em xa anh mãi sao?
- Em đừng ngốc nghếch nữa có được không? Anh không đáng để em hy sinh cả tuổi trẻ để chờ đợi như vậy.
Trái tim cô vụn vỡ, cuối cùng anh cũng đã nói ra điều mà cô luôn lo sợ trong lòng bấy lâu. Sự chờ đợi vô vọng của tuổi trẻ, sự ngăn cách của gia đình đã khiến cả cô và anh cùng mệt mỏi trong sự trốn chạy và trì hoãn bấy lâu. Trái tim nhỏ bé của cô đến chính cô cũng không biết nó còn có thể cố gượng đến bao giờ nữa. Những tháng ngày hạnh phúc mong manh, ít ỏi, yêu thương trong xa xôi khoảng cách với cô đã kết thúc thật rồi.
Màn đêm buông xuống nước mắt cô lại rơi, cô không chắc mình sẽ sống tốt khi anh rời xa cô mãi mãi. Cô đã quen với nỗi cô đơn bấy lâu, đã chung sống với nó suốt những năm tháng qua, đã quen nhìn anh, yêu anh trong khoảng cách xa xôi. Giờ lại phải tự học cách sống một mình, một mình với riêng cô và nỗi cô đơn. Cuộc sống này dường như chỉ tạo ra toàn nốt trầm trong bản nhạc mang tên tình yêu của cô thì phải. Buông bỏ một điều không bao giờ đến tận cùng hay sẽ tiếp tục sống trong vô vọng cùng với nó. Những suy nghĩ, dằn vặt khiến trái tim cô đau nhói đến vô cùng. Một khoảng trống mơ hồ hiện ra trong trái tim cô. Đôi khi cô nghĩ muốn cố, cố thêm một chút, rồi đôi khi nó lại quá sức với cô khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt...
- Em... Ngày mai anh bay rồi! Em hãy bước tiếp con đường của em và quên anh cùng tình yêu chúng ta đã có để sống thật vui vẻ những ngày tháng tiếp theo.
Cô mím chặt môi để không bật thành tiếng khóc, không để anh nghe thấy. Đôi mắt nhìn sâu vào bóng tối như tìm cho mình lối ra trong sự vô vọng...
Có những khi con người ta vẫn còn yêu nhau nhưng vẫn phải buông bỏ tình yêu của mình vì không thắng được hoàn cảnh và không thắng được cả nỗi cô đơn. Buông bỏ cũng là một lối thoát khi trái tim đã quá mệt mỏi và không thể cố sống với lớp vỏ gắng gượng để rồi chai sạn cảm xúc được nữa.
Cuộc sống cùng công việc mới mẻ nơi đây khiến cô dần quên Thành, quên đi tình yêu mà cô đã hy vọng và chờ đợi bao năm. Cô tình cờ gặp Quân - người đầu tiên cô gặp nơi đây - người đón cô ở một ga tàu mới trên con tàu số phận. Anh đã thổi một luồng gió mới vào cuộc sống của cô. Cô không còn sợ nỗi cô đơn mà giờ đây bên cô luôn có nụ cười và giọng nói của anh. Quân bên cạnh, giúp đỡ cô trong công việc, kể cho cô nghe nhiều về thành phố biển - nơi anh đã sinh ra và lớn lên. Nụ cười ấm áp và những câu chuyện anh kể khiến cho cô thấy tin cậy khi đi bên cạnh anh. Còn với anh nỗi buồn trong mắt cô gái lại mênh mông và sâu thẳm như biển về đêm khiến anh thật khó đoán định.
Những buồn vui của cuộc sống, cô đều kể anh nghe, nhưng cô vẫn tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc để anh không thấy những lúc cô buồn.
Anh cho cô chỗ dựa để cô không còn cô đơn. Anh biết quá khứ cùng tình yêu cũ vẫn là nỗi đau âm ỉ trong cô. Cuộc tình ấy vẫn để lại vết sẹo khiến cô còn đau. Anh muốn ôm nỗi buồn cùng những giọt nước mắt mà cô phải chịu đựng một mình ấy vào lòng, muốn được đứng trước mặt cô để lau những giọt nước mắt cho cô chứ không còn phải là người chỉ nhìn thấy đôi vai của cô run lên từ phía sau.
Chiều chiều anh lại hẹn cô đi dạo biển. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên môi cô cũng khiến anh thấy hạnh phúc ngập tràn trong trái tim rồi. Anh chỉ biết ngay từ ánh mắt buồn đầu tiên của cô khi anh gặp ở nhà ga đã để lại ấn tượng không thể xóa bỏ trong anh. Và trái tim anh loạn nhịp trước cô từ khi nào nào anh cũng không hay, chỉ biết rằng mỗi khi nhìn người con gái ít cười ấy lại khiến anh muốn che chở, muốn mang đến cho cô những niềm vui trong cuộc sống mà cô đã đánh mất bấy lâu.
Họ ngồi nhìn về phía xa biển khơi, ngắm những con tàu đang trở về. Từng lớp sóng dào dạt ôm lấy bờ như ngàn năm vẫn vậy. Anh ngồi kế bên, nhìn đôi mắt với hàng mi dài cong vút đang nhìn ra xa theo biển bao la ngoài kia. Ánh nắng chiều làm khuôn mặt cô đẹp lạ lùng nhưng man mác nỗi buồn không tên muốn cất giấu vào đại dương. Anh đưa cho cô con ốc biển. Cô đặt lên tai mình và nghe thấy tiếng sóng, tiếng gió của đại dương xanh.
- Em có biết câu chuyện tình của biển không?
Cô mỉm cười nhìn anh lắc đầu. Anh kể cô nghe.
Truyện kể rằng có một chàng trai người trần thế yêu tha thiết một cô gái nhưng không biết thật ra cô chính là nàng tiên trên trời. Biết được câu chuyện tình yêu của hai người, Ngọc hoàng đã nổi giận và đòi chia rẽ mối tình ấy. Nhưng cô gái không chịu xa người yêu, cô luôn tìm mọi cách trốn xuống trần gian để gặp chàng. Ngọc Hoàng tức giận tước quyền sống của cô. Trước khi chết nàng tiên cầu xin được biến thành con ốc nhỏ. Chàng trai chờ người yêu mãi nhưng không thấy cô đến. Trong một lần đi dạo biển, chàng vô tình lượm được con ốc biển, những giọt nước trong con ốc khiến chàng như nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của người yêu, chàng đưa con ốc áp vào tai mình thì cảm nhận thấy những âm thanh như những lời nói đầy yêu thương của người yêu đang thì thầm. Vì thế ngày nào chàng trai cũng ra biển lượm những con ốc biển để được lắng nghe tiếng người yêu mình...
- Em biết không, tình yêu chỉ tồn tại khi nó là sự cố gắng của cả hai người và họ luôn nhìn thấy nhau trong mọi hoàn cảnh. Hãy để một tình yêu nhiều khổ đau và cô đơn qua đi. Anh mong em hãy gửi hết nỗi buồn trong lòng theo con ốc nhỏ này rồi để nó trôi theo muôn trùng đại dương ngoài kia được không? Hãy cho trái tim mình bước qua cánh cửa đã đóng. Anh biết quá khứ và nỗi buồn trong tình yêu mà em luôn mang trong lòng bấy lâu. Hãy để anh bên em để xoa dịu nỗi đau cho em. Anh sẽ chờ đến ngày trái tim em bình yên.
Cô nhìn anh, nhìn thấy sự tin cậy trong ánh mắt anh dành cho cô.
Có những mối tình sẽ mãi không có hồi kết có lẽ bởi lòng người hay cũng có thể bởi không còn mối nhân duyên. Cuộc đời sẽ mang đến chia ly và hội ngộ. Khi một tình yêu ra đi thì sẽ có một tình yêu khác đến. Tình yêu sẽ ở lại cùng ta và đi đến tận cùng ta luôn trân trọng và cố gắng sống vì tình yêu đó từng ngày.
Cô lắng nghe tiếng biển cả và tiếng trái tim mình. Cô muốn thả theo mây trời những nỗi buồn trong lòng, muốn quên đi quá khứ đầy vết xước. Cô mong chúng cũng như những giọt sương mai sẽ tan ra khi gặp mặt trời ngày mới để rồi cô lại tìm thấy sự bình yên trong trái tim mình để bắt đầu một ngày mới với một cuộc sống mới.
Theo blogradio.vn
Tôi đã hiểu vì sao ngày đó anh ấy cần một bầu trời bình yên Đến một thời điểm nào đó bình yên của một người đơn giản chỉ là "một ngôi nhà bão dừng sau cánh cửa"... Chúng ta đã từng có một thời tuổi trẻ đầy giông bão, thậm chí sẵn sàng gây ra sóng gió cho cuộc đời mình. Thế nhưng khi trở về sau tất cả điều duy nhất mong muốn chính là sự...