Cưới chồng giàu, 2 giờ đêm mẹ chồng gõ cửa đòi lại toàn bộ số vàng đã trao
“Biết ngay mà, để 1 đống vàng trong ngăn kéo này có ngày mất không chừng. Tôi đeo nhiều vàng như thế cho bên thông gia biết vị thế của gia đình mình thôi, chứ vợ anh đã làm được gì mà tôi phải cho 1 đống vàng.”
Vì là gái nhà quê, nên khi Ngọc yêu được anh chàng giàu có ở thành phố ai cũng nói cô “khéo bẫy” và chuột sa chĩnh gạo. Nhưng nào ai biết rằng Tuấn chính là người bày tỏ tình cảm với cô trước và cũng là người níu kéo Ngọc suốt 1 thời gian dài.
Ban đầu, Ngọc đồng ý lời tỏ tình của Tuấn và được anh dẫn về nhà ra mắt, mặc dù là gái quê nhưng khuôn mặt xinh xắn, lại có bằng cấp và công việc ổn định, cô tự nhận thấy mình hoàn toàn xứng đôi với 1 người ưu tú như Tuấn. Thế nhưng, ngay khi gặp mẹ chồng tương lai thì Ngọc đã biết quãng thời gian sau này thực sự sẽ “khó sống”.
Khi nhìn thấy Ngọc, câu đầu tiên bà hỏi về hoàn cảnh gia đình. Biết nhà Ngọc đông anh em lại không khá giả gì mà chỉ chăn nuôi nhỏ, mẹ Tuấn đã đe trước:
-Nếu cảm thấy không thích hợp ở trong ngôi nhà 3 tỷ này thì không nên bước chân vào.
Đã thế, không còn gì để chê, bà lại lôi chuyện Ngọc quá gầy ra để nói rằng con gái gầy là không có phúc. Người ta thường nói “ghét nhau ghét cả đường đi”, quả thật là như vậy.
Nhưng mặc cho mẹ có lôi bao nhiêu khuyết điểm của người yêu ra nói thì Tuấn vẫn khăng khăng đòi cưới vì quá yêu Ngọc. Thương con trai hết lời cầu xin, cuối cùng mẹ anh cũng cắn răng đồng ý chuyện hôn nhân này.
Nghe chuyện bị mẹ chồng tương lai nói xấu, Ngọc đã mấy lần đòi chia tay với Tuấn nhưng anh dùng tình yêu chân thành của mình để níu kéo cô khiến Ngọc phải mủi lòng quay về. Thế nhưng, mặc dù đã chịu ấm ức như vậy, gặp mẹ chồng không dám hé răng nửa lời nhưng bà vẫn quyết đối đầu với con dâu đến cùng.
Ngày cưới, mẹ Tuấn đặt 1 nhà hàng rất nhỏ và rẻ tiền, Tuấn biết thế thì nổi nóng:
-Chỗ đó không được, đám cưới của con mẹ để con tự lo đi.
Mẹ anh liền khóc lóc:
- Sao không được? Tao nuôi mày vát vả gần 3 chục năm trời để giờ mày cãi mẹ vì 1 đứa con gái đấy à?
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
-Mẹ nói linh tinh gì thế? Ngọc thì liên quan gì ở đây? Mẹ làm thế không thấy quá đáng à? Con trai mẹ cả đời mới cưới 1 lần, mẹ muốn để con mất mặt với anh em đồng nghiệp à?
-Làm sao? Họ hàng hang hốc nhà con Ngọc đều là nông dân, dẫn vào nhà hàng sang trọng để càng mất mặt hơn.
Tuấn nghe mẹ nói thế bực mình bỏ đi nhưng cuối cùng mẹ anh dọa nếu không để bà sắp xếp thì sẽ không có đám cưới nào cả. Vì vậy, Tuấn đành khuyên người yêu thông cảm. Ngọc biết chuyện đó thì máu dồn lên đến não, hết lần này đến lần khác đều phải nhún nhường. Chỉ có điều, thấy Tuấn cũng rất buồn vì hết cách, Ngọc không đành làm lớn chuyện. Thôi thì đám cưới chỉ là hình thức, sống với nhau thế nào mới là quan trọng.
Nào ngờ, ngày hôn lễ diễn ra, cả Ngọc và Tuấn đều sững sờ ngạc nhiên khi thấy mẹ anh lên trao cho hẳn 1 chiếc vòng vàng, 1 chiếc lắc tay , và 2 chiếc nhẫn. Ngọc nghĩ thầm “có lẽ bà ấy chỉ khẩu xà tâm phật” và cô đã cảm thấy hạnh phúc thực sự khi đám cưới tuy nhỏ nhưng diễn ra trọn vẹn, vui vẻ.
Sau khi tiễn nhóm bạn cuối cùng về thì cũng đã gần 1 giờ đêm. Ngọc và Tuấn tắm rửa xong đâu đó đã mệt rã rời. Nhưng vừa tắt đèn định đi ngủ thì nghe tiếng mẹ chồng gõ cửa ầm ầm đòi vào. Ngọc lờ đờ hỏi;
-Mẹ, có chuyện gì thế ạ?
Mẹ chồng đẩy cửa xông vào và nói:
-Số vàng lúc chiều tôi đeo cho anh chị đâu rồi? Đưa đây tôi? Tiền vàng của khách khứa cũng đưa hết đây tôi giữ.
Nghe xong Ngọc chết điếng người, không biết trả lời thế nào trước yêu cầu quá bất ngờ đó của mẹ chồng. Tuấn thì bối rối đẩy mẹ ra ngoài:
-Có gì mai nói đi mẹ, chúng con mệt lắm rồi.
Thấy con dâu không động tĩnh, mẹ chồng liền lục lọi trong ngăn kéo:
-Biết ngay mà, để 1 đống vàng trong ngăn kéo này có ngày mất không chừng. Tôi đeo nhiều vàng như thế cho bên thông gia biết vị thế của gia đình mình thôi, chứ vợ anh đã làm được gì mà tôi phải cho 1 đống vàng.
Rồi bà thản nhiên đứng đếm đi đếm lại trước sự ngán ngẩm của các con. Thế nhưng bỗng nhiên mẹ chồng hét toáng lên:
-Đôi nhẫn 2 chỉ đâu rồi? Ngọc, chị để đâu rồi? Hay là giấu làm của riêng rồi?
Ngọc nghe vậy thì không kìm chế được nữa liền lôi vali quần áo mới mang sang nhà chồng và đổ ào hết ra đất:
-Đây, mẹ kiểm trả đi. Mẹ có cần khám luôn người con không?
Không ngờ mẹ chồng lao vào kiểm tra thật nhưng lục tung quần áo của con dâu vẫn không thấy đâu, bà vẫn lẩm bẩm “mất 2 chỉ là không xong với tôi đâu”.
Lúc đó, Tuấn liền kéo tay mẹ và đập vào 2 chiếc nhẫn:
-Đây, vàng của mẹ đây, để trong túi áo vest của con. Mệt mỏi quá đi mất.
Thấy 2 chỉ vàng của mình, mẹ Tuấn mới mỉm cười đi ra. Ngọc uất ức nhìn vào đống quần áo tung tóe trên sàn nhà rồi ôm mặt khóc. Mặc dù chồng cô đã an ủi và xin lỗi nhưng trong đầu Ngọc lúc này chỉ có ý định ly hôn ngay lập tức.
Bình An / Theo Thể thao Xã hội
Chát đắng vì những bữa cơm mẹ chồng giàu có nấu cho con dâu ngày ở cữ
Mỗi ngày trôi qua là một ngày bất hạnh ở nhà chồng. Cuộc đời tôi thật không ngờ lại bước vào những ngày tháng đen tôi như vậy từ khi lấy chồng.
Là một cô gái xinh đẹp, có công việc ổn định, mọi thứ đều tốt, tôi luôn hi vọng mình sẽ được bước chân vào một gia đình giàu có, lấy được người chồng có tiền đồ. Chồng tôi đã đạt được, nhưng gia đình chồng thì không. Từ ngày về làm dâu, sống với bố mẹ chồng, tôi mới thấm, cuộc đời làm dâu cơ cực như thế nào.
Nhà chồng giàu, nhưng tôi chẳng được hưởng cuộc sống giàu sang ấy. Giá như nhà anh cứ nghèo, sống đơn giản thì đã đành. Đằng này mẹ chồng từ khi có con dâu, không thuê giúp việc nữa, có giúp việc bà cho nghỉ để mọi việc đến tay tôi. Bà bảo, không tự nhiên tôi lại được sống trong nhà giàu như thế nên làm mọi việc dọn dẹp nhà cửa này kia cũng là đương nhiên.
Từ con dâu, tôi phải nghỉ làm, vì chồng tôi cũng đồng ý và ở nhà quần quật như một cô giúp việc, từ sáng tới tối chỉ biết lau dọn. Tôi động vào cái gì mẹ chồng cũng làm ầm lên bảo &'cẩn thận không vỡ đấy, cái đó đắt tiền lắm có biết không?'. Bà chưa bao giờ gọi tôi là con xưng &'mẹ' một cách ngọt ngào, lúc nào cũng trống không như vậy, tôi không biết, mình có vai trò gì trong gia đình này nữa.
Những lúc nói chuyện gia đình, có tôi vào, là họ lại quay sang chuyện khác như không muốn cho tôi xen vào chuyện nhà, cũng không muốn cho tôi biết nhiều chuyện. Chồng thì đối xử tốt với tôi nhưng anh cũng không thể vượt qua được cái bóng của mẹ.
Tôi nghỉ làm, ở nhà buồn phiền chán nản, nhưng hễ muốn đi ra ngoài thì mẹ anh lại gào lên &'nhà này không nuôi con dâu để đi chơi nhé'. Tôi mở tivi xem thì mẹ anh bảo &'đúng là không làm ra tiền không tiếc, tiền điện chứ có phải rơm rác đâu mà cứ ở nhà vắt chân lên ghế xem tivi cả ngày'. Là mẹ anh nói điêu, tôi nào mở cả ngày mà cũng nào dám vắt chân lên ghế.
(Ảnh minh họa)
Cực nhất là từ khi tôi có bầu, mọi việc vẫn như cũ. Tôi nói với chồng thuê giúp việc vì tôi bầu bí không làm được việc nhiều, leo lên leo xuống lau nhà là chết mệt. Chồng cho ý kiến thì mẹ chồng nói thế này, cố tình để tôi nghe thấy &'thuê giúp việc về thì để nó chơi à?'. Kể cả tôi có chơi thì cũng là lẽ đương nhiên. Nhà giàu để làm gì mà bắt con dâu khổ, nhà giàu làm gì để không dám thuê giúp việc mà coi con dâu như người ăn kẻ ở trong nhà.
Tôi tức đổ máu mắt mà không thể nào làm gì được vì chồng tôi cũng không dám cãi lời mẹ. Tôi lại quần quật làm tất cả mọi thứ, chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà như ô-sin, cảm thấy bế tắc vô cùng. Mỗi ngày trôi qua với tôi như cực hình.
Tột đỉnh chính là ngày tôi sinh con. Sinh con gái nên bà còn không ngó vào viện được 10 phút. Mẹ tôi lên chơi được đúng vài tiếng, bà đã nói bóng nói gió để mẹ tôi phải về luôn, không dám ở lại. Thương con gái, hai mẹ con cứ ôm nhau khóc nức nở. Tôi chỉ hận mình lấy chồng giàu, chưa giúp được cho bố mẹ cái gì lại khiến bố mẹ đau lòng thế này. Tôi cứ khóc như vậy nhưng bác sĩ nói, nếu khóc nhiều, sau này sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe. Tôi cố gắng kìm nén mà không sao, cố tìm niềm vui ở trên mạng để quên đi tất cả...
Chỉ là, những ngày ở cữ, mẹ chồng cũng không thuê giúp việc mà để tôi tự làm mọi thứ. Có mỗi chuyện cơm nước là bà phục vụ. Nhưng nào được như người ta. Bà toàn cho tôi ăn cơm thừa, canh cặn. Cả nhà ăn uống xong xuôi bà mới mang lên cho tôi một bát cơm mà đúng một bát canh...
Có lúc, bát canh thừa đổ vào, có lúc, miếng thịt ăn dở còn lại toàn mỡ chứ nào có thịt nạc. Con dâu không ăn được cá vì mới sinh, bà cho cả bát cá kho thừa, nhưng lại là khúc đuôi, toàn xương là xương, khiến tôi nuốt nước mắt.
Nhìn mâm cơm lúc nào cũng chỉ có cơm và một món thức ăn khác, mà không bao giờ là thức ăn nguyên vẹn, tôi khóc không ra tiếng. Cơm thì nguội ngơ nguội ngắt mà nghe nói, bà đẻ không nên ăn cơm nguội, sau này sẽ bị nghẹn. Tôi bảo mẹ chồng thì bà quắc mắt nhìn tôi &'nhà này giàu chứ không thiếu gạo nhé, cô đừng nói thế mang tiếng nhà tôi. Cô thích ăn gì thì cứ nói, tôi phục vụ'.
Chính miệng mẹ nói thế nhưng khi tôi nói nhẹ với mẹ thì mẹ lại bảo &'có gì ăn nấy là may rồi, tôi đâu còn sức mà đi phục vụ các cô các cậu. Tôi già rồi, để cho tôi nghỉ ngơi. Phục vụ chồng con đã khổ rồi, giờ còn phục vụ cả con dâu vô công rồi nghề nữa thì tôi chết non mất'.
Tôi chưa từng thấy người mẹ chồng nào cay nghiệt như mẹ chồng tôi cả. Là bà không cho mẹ tôi chăm, là bà không chịu thuê giúp việc, là bà tự làm cho tôi như thế này chứ tôi nào ép uổng gì bà? Sinh mổ được vài ngày đã phải ngồi dậy chăm con, làm tất cả mọi việc từ giặt giũ, hỏi có ai cực hơn tôi nữa...
Đến bữa ăn, tôi thấy đúng như cực hình. Người ta thì ăn móng giò, ăn chân chó, ăn đủ thứ để có sữa. Còn tôi, chẳng có gì ngoài một bát cơm và một món thức ăn đã ăn thừa. Bà cho tôi ăn theo thực đơn nhà bà nhưng chỉ được duy nhất một món, không có món thứ hai...
Nghĩ lại những ngày tháng ở nhà mới sung sướng là bao nhiêu. Bố mẹ nghèo thật nhưng chưa bao giờ để con cái khổ. Tôi có đến nỗi nào? Cũng xinh đẹp, đi làm, công việc ổn định nhưng khi lấy chồng giàu bị bắt nghỉ việc, và giờ vì sinh con gái hay vì lý do gì tôi không biết mà bị mẹ chồng đối xử tệ bạc thế này. Tôi nói với chồng thì sợ chồng giận bảo tôi lắm chuyện. Lại sợ ở nhà một mình bà sẽ đay nghiến không để tôi yên...
Nhiều lần vì thức ăn không hợp với bà đẻ nên con bú sữa đi ngoài, tôi bảo bà thay thức ăn, bà nhìn tôi khó chịu rồi đi mua thuốc kháng sinh bắt con bé uống. Con còn nhỏ mà không biết bao nhiêu lần phải uống thuốc đi ngoài như thế. Cơ cực biết bao nhiêu.
Tưởng lấy được chồng giàu sẽ như thế nào, ai ngờ lại nhục hơn cả người đi ở. Tôi thật sự không cam lòng. Có lẽ, sau khi con cứng cáp, tôi sẽ phải li dị chồng. Còn yêu chồng nhưng sống với người mẹ chồng tai quái thế này thì thà là không có chồng còn hơn. Tôi sẽ đi làm lại, sẽ làm mẹ đơn thân, sẽ tự nuôi con của mình, không cần đến ai hết. Tôi đâu phải chịu khổ như thế. Sao tôi phải chấp nhận bị người khác xúc phạm, chửi bới vì tôi nào nhận được gì từ gia đình nhà người ta đâu? Tôi không phải nguyền rủa mẹ chồng nhưng giàu có mà sống như vậy thì sợ rằng, sau này, bà sẽ chẳng bao giờ có được niềm vui tuổi già?
Theo Afamily
Vợ luôn muốn có người chồng giàu để nở mày nở mặt Vợ hay gây áp lực, so sánh tôi với người khác, thường xuyên tỏ thái độ coi thường tôi. Tôi quê ở một huyện ngoại thành còn vợ từ tỉnh lẻ lên đây học tập và lập nghiệp ở thủ đô. Chúng tôi quen nhau khi học chung một lớp thạc sĩ, lúc đó tôi làm hợp đồng cho một cơ quan nghiên...