Cưới 5 năm chưa dám đẻ vì nghèo, tôi muốn đi trữ trứng nhưng phí quá đắt
Câu hỏi “đẻ con ra lấy gì nuôi” khiến tôi lấy chồng 5 năm vẫn chưa dám sinh; vì đã có tuổi, tôi nghĩ đến chuyện trữ trứng, nhưng khi biết giá tiền thì lại nản.
Tôi năm nay 34 tuổi, kết hôn được 5 năm. Hai vợ chồng đều là dân ngoại tỉnh lên Hà Nội lập nghiệp, dù bản thân mong muốn, gia đình giục giã nhưng đến nay vẫn chưa dám sinh em bé vì không biết đẻ ra sẽ nuôi kiểu gì khi tiền tích lũy được quá ít, lại thêm áp lực từ mong ước mua nhà thành phố.
Chồng tôi là kỹ sư, thường phải đi theo các công trình xây dựng, công việc mấy năm qua khá bấp bênh, thu nhập không ổn định. Tôi làm giáo viên tiểu học ở một trường tư thục với mức lương vừa đủ trang trải cuộc sống hàng ngày. Chúng tôi đã cố gắng rất nhiều để tiết kiệm tiền, nhưng hầu như không có dư.
Hai năm trước, chồng tôi tập tành làm cai thầu, tự nhận công trình để “làm tất ăn cả” vì chán cảnh làm thuê. Nhưng không biết do số phận đen đủi hay do anh quá khờ khạo mà mới được 6 tháng nhà đầu tư “bùng” tiền, chúng tôi phải vay 200 triệu đồng để trả tiền công cho thợ xây. Kinh tế đã khó khăn, lại thêm khoản nợ lãi hàng tháng, hai đứa nghĩ đến gánh nặng tiền bạc trên đầu mình mà hoảng.
Hai vợ chồng tôi thuê một căn phòng 15m2 ở ngoại ô thành phố. Mỗi tháng, sau khi thanh toán tiền thuê nhà, hóa đơn điện nước, các chi phí sinh hoạt cơ bản và trả nợ, số tiền còn lại dành cho việc tiết kiệm thực sự không đáng kể. Chúng tôi không dám mơ về những chuyến du lịch xa hoa hay đồ dùng sang trọng, mà cả mong muốn cơ bản nhất là sinh con cũng càng khó thực hiện, vì vẫn câu hỏi đó: Đẻ thì lấy gì nuôi?
Không chỉ vợ chồng tôi, mà bố mẹ hai bên cũng rất áp lực, và họ dồn áp lực ấy lên con cái. Ở quê, cưới nhau 5 năm chưa có con là rất có vấn đề, sẽ không ai tin rằng vì chưa kiếm được tiền mà trì hoãn lâu như vậy, vì người ta tin “trời sinh voi sinh cỏ”. Chồng tôi lại là con trai duy nhất trong gia đình 5 anh chị em nên bố mẹ càng mong ngóng có cháu đích tôn để tiếp nối hương hỏa.
Hễ tôi về quê là tôi hết nghe bố mẹ hai bên giáo huấn đến họ hàng, hàng xóm móc máy kiểu: “Đẻ lấy một đứa đi em, đàn bà không có con là vô phước, chồng nó bỏ đấy”; “Các cô chú ở thành phố suy nghĩ hiện đại nhỉ, cần tiền không cần con”…
Cưới 5 năm chưa dám đẻ vì nghèo, tôi muốn đi trữ trứng nhưng phí quá đắt. (Ảnh minh họa AI)
Video đang HOT
Thật ra vợ chồng tôi cũng mong có con lắm, nhưng với tình hình hiện tại thì không ổn. Hai đứa bàn nhau khoảng 3 năm nữa mới sinh, nhưng sợ lúc đó nhiều tuổi, khó có con nên đã nghĩ đến việc trữ trứng, công nghệ giúp phụ nữ kéo dài thời gian trì hoãn sinh con cho đến khi sẵn sàng về tài chính và tinh thần mà vẫn duy trì được khả năng làm mẹ. Tuy nhiên, sự hăm hở của tôi cũng nguội đi khi đối mặt với chi phí.
Quy trình trữ trứng bao gồm nhiều bước: Thăm khám, xét nghiệm, tiêm hormone kích trứng, lấy trứng và bảo quản. Theo thông tin tôi tìm hiểu, tổng chi phí cho mỗi lần trữ trứng khoảng 60-90 triệu đồng. Sau đó, khách hàng còn phải trả phí duy trì hàng năm, năm đầu thường khoảng 20 triệu đồng. Từ năm thứ hai trở đi, chi phí bảo quản duy trì thường ở mức 8 – 9 triệu đồng.
Dù biết rằng việc trữ trứng không phải là quyết định dễ dàng về mặt tài chính, nhưng tôi vẫn không ngừng nghĩ về nó. Mong muốn trở thành mẹ của tôi rất lớn, dịch vụ này mang đến cho tôi hy vọng giữ lại cơ hội sinh con trong tương lai. Tuy nhiên, mỗi lần tính toán lại con số, tôi lại thấy nó là gánh nặng khó mang trong hoàn cảnh hiện tại.
Chúng tôi phải đối mặt với hiện thực rằng nếu không thể cải thiện tình hình tài chính, tôi có nguy cơ mất đi cơ hội làm mẹ vì tuổi tác. Nỗi lo lắng này luôn ám ảnh tôi mỗi đêm khiến tôi thường xuyên mất ngủ.
Ý tưởng đông lạnh trứng của vợ chồng tôi cũng bị bố mẹ hai bên phản đối gay gắt. Họ giục sinh luôn, thời ông bà còn khó khăn hơn nhiều mà vẫn nuôi được dăm đứa con, cứ đẻ đi, nghèo nuôi kiểu nghèo… Nhưng quan điểm của vợ chồng tôi lại khác. Chúng tôi luôn muốn con được sinh ra trong điều kiện ổn định, được chăm sóc, dạy dỗ trong môi trường tốt chứ không phải chui rúc trong căn phòng trọ 15m2, chỗ tập đi cũng không có.
Bạn thân của tôi đã hối hận vì sinh con khi chưa sẵn sàng về tài chính, tháng nào bị chậm lương là phải vay tiền tôi để mua sữa, bỉm cho con. Mỗi lần đến thăm, nhìn cảnh bạn nuôi con trong thiếu thốn trăm bề, tôi lại thấy tội nghiệp cho đứa trẻ, tự nhủ mình sẽ chưa làm mẹ chừng nào chưa đủ khả năng cho con một cuộc sống tốt.
Nhưng nếu chờ nữa thì cơ hội làm mẹ có khi cũng mất. Tôi nên làm gì mới phải?
Để chồng quản lý tiền bạc trong nhà, tôi bị mẹ và các dì mắng là không có đầu óc, thế nào cũng bị chồng bỏ
Chẳng lẽ gia đình nào cũng nhất định phải là phụ nữ quản lý tiền bạc?
Có ai đi lấy chồng không đau đầu vì nhà chồng là nhức óc vì nhà đẻ như tôi không? Người ta xích mích quá mức với nhà chồng còn đòi bỏ chồng được chứ tôi khủng hoảng với nhà đẻ quá thì phải làm sao?
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình mà tất cả các thành viên đều muốn quản lý, chỉ đạo nhau. Bố tôi muốn chỉ đạo mẹ, mẹ muốn kiểm soát bố, bố mẹ lại muốn con cái phải nghe theo sắp xếp của mình... Hầu như mỗi ngày trôi qua nhà tôi đều ầm ĩ vô cùng vì không ai chịu ai hết.
Bố tôi cứ hễ bước chân ra khỏi nhà là phải báo cáo với vợ rõ ràng đi đâu, làm gì, bao giờ về và nếu không khai báo rõ ràng thì nhà cửa sẽ không yên ổn nổi. Mẹ tôi thì làm gì cũng bị chồng đứng cạnh bảo phải làm như thế này thế kia, nói nhiều quá thành ra việc nó cứ rối tung cả lên. Mấy đứa con lớn lên thi đại học cũng bị bố mẹ bắt thi vào trường này, ngành kia, nếu không nghe thì sẽ có chiến tranh kéo dài trong nhà...
Ở lâu trong môi trường như vậy tôi cũng tưởng là nhà nào cũng thế, nhưng đến khi đi lấy chồng thì tôi mới biết là không phải, chỉ có nhà tôi là bị quá đà như vậy thôi.
Nhà chồng tôi rất quan trọng sự riêng tư của nhau. Có lần hồi chưa về làm dâu, tôi qua nhà chơi không thấy bố chồng đâu thì có hỏi mẹ chồng, bà ngơ ngác một lúc mới nhớ ra chồng mình có bảo hôm đó đi công tác. Lúc ấy tôi bị bất ngờ vô cùng vì không ngờ trên đời này có người vợ chẳng thèm để ý chồng mình đi đâu làm gì, thậm chí được chồng thông báo lịch trình xong còn quên béng mất.
Bố mẹ chồng tôn trọng quyết định của con cái đến mức bố chồng tôi từng nói nếu con cái chọn sai thì chọn lại, ông chỉ đưa ra góc nhìn và quan điểm của ông chứ không bao giờ can thiệp vào chuyện con cái quyết định đi trên con đường nào.
Tôi mới kết hôn được 2 năm thôi nhưng trong suốt 2 năm qua tôi về nhà đẻ đúng số lần đếm trên bàn tay. Tôi phát sợ cái cảm giác nhà cửa cứ ầm ĩ hết cả lên vì chỉ đạo nhau phải như thế này thế kia. Trước tôi đã sợ rồi mà giờ ở nhà chồng quen được tôn trọng quyền riêng tư của nhau nên tôi lại càng sợ về nhà mình hơn.
Nhưng khổ nỗi tôi có về hay không thì ngày nào cũng vẫn bị mẹ thậm chí các dì nhắn tin khủng bố, dạy phải làm vợ thế nào, phải quản lý gia đình mới ra sao. Tất nhiên, tôi không tự nhận mình trứng khôn hơn vịt, không thèm nghe lời ai nhưng khổ mỗi mỗi hoàn cảnh sống lại khác nhau thì sao mà áp dụng giống hệt nhau được.
Mẹ tôi lúc nào cũng dạy tôi rằng "phụ nữ phải nắm được vì của đàn ông" nên hồi đầu mới lấy chồng tôi cũng ngồi bàn bạc với chồng tiền bạc quy về một mối, tôi quản lý chi tiêu và tiết kiệm trong nhà. Sau 3 tháng, tôi sợ chạy mất dép!
Từ tháng thứ 4 chúng tôi điều chỉnh lại, tiền lương của tôi để chi tiêu gia đình, mỗi tháng chồng tôi đưa cho tôi 50% lương của chồng, còn lại anh sẽ giữ để tiết kiệm và làm các việc lớn. 50% chồng tôi đưa cho vợ chỉ để chi tiêu sinh hoạt. Nói dễ hiểu là tiền tôi cầm dùng để tiêu, còn tiền anh cầm là tiền tiết kiệm.
Đã là tiền để tiêu thì thường là tháng nào tôi cũng "xào" hết sạch, thì số tiền tôi cầm vốn dĩ là để tiêu mà, thế nên cứ đến cuối tháng là tôi sẽ tiêu hết chỗ tiền đó và tiếp tục đợi đợt lương mới về. Thế nhưng khi mẹ tôi biết chuyện này, bà đã mắng cho tôi một trận tơi bời.
Với mẹ tôi, phụ nữ là phải cầm hết tiền của chồng, tôi đã giải thích rằng bản thân không biết quản lý tiền bạc, trong 3 tháng tôi cầm kinh tế của nhà, tôi đã tiêu sạch sành sanh thậm chí cuối tháng còn phải đi vay thêm. Trong khi đó từ ngày chồng tôi cầm tiền tiết kiệm thì tháng nào chúng tôi cũng cất đi được 20 thậm chí 30 triệu.
Thậm chí mẹ tôi còn lập một nhóm chat gồm mẹ và 2 dì của tôi để các dì nói cho tôi tỉnh ra. Thế là từ đó, ngày nào tôi cũng nhận được vài tin nhắn "nhắc nhở" về sự "ngu dại" của mình khi để chồng cầm tiền.
Mẹ tôi mắng tôi là thiển cận, không có đầu óc vì tại sao lại để chồng cầm tận 20 - 30 triệu mỗi tháng. Tiền tiết kiệm mà để chồng cầm thì còn có ý nghĩa gì nữa. Phụ nữ mà không có của để dành thì sớm muộn gì cũng hối hận.
Tôi phải nói rõ ràng khoản tiết kiệm kia mặc dù là chồng tôi cầm nhưng tôi vẫn được biết và giám sát mà, có phải chồng cầm tiền là tôi không còn tí quyền nào nữa đâu. Hơn nữa hiện tại tôi thấy rất thoải mái, không phải đau đầu cân đối vì chồng cân đối hộ cho hết rồi còn đâu. Tháng nào hết tiền sớm chỉ cần bảo chồng là anh lại đưa thêm tiền cho tôi ngay.
Tôi nghĩ rằng với một đứa không giỏi tính toán, không biết quản lý tiền bạc như tôi thì tốt nhất không nên cầm tiền nhưng mẹ tôi lại cho rằng cứ để chồng cầm hết tiền rồi sớm muộn gì tôi cũng bị chồng bỏ để đi rước con vợ mới về.
Tôi phải nói làm sao để mẹ tôi yên tâm và không liên tục gây sức ép bắt tôi phải quản lý tiền bạc trong nhà đây? Rõ ràng chồng tôi làm quản lý rất tốt, ai giỏi hơn thì người ấy làm chứ!
Bồn cầu ở nhà bị tắc, tôi gọi thợ đến sửa rồi rụng rời phát hiện bí mật sốc ngất của người chồng hiền lành Lúc thợ đang thông thì tôi có đứng cạnh bên nhìn xem vật gì bị tắc dưới bồn cầu. Đến khi nhìn thấy, tôi sốc lặng. Tôi và chồng gặp nhau như định mệnh, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Vì cảm xúc ban đầu dành cho nhau quá lớn nên chúng tôi không để ý đến những điểm khác biệt của...