Cưới 11 năm vợ vẫn hận chồng
Cô ấy không yêu tôi, sống với tôi chỉ là trách nhiệm. Cô ấy hận vì chuyện năm xưa mà tôi làm…
Đã 11 năm qua đi, 11 năm tôi cố gắng với hi vọng nhận về một chút tình yêu của cô ấy. Nhưng với cô ấy, sự cố gắng của tôi là vô nghĩa lí. Tôi đã nghĩ đàn bà dù có lạnh lùng đến mấy khi được yêu thương, yêu thương thật nhiều rồi cũng sẽ có ngày cảm động. Và tôi đã làm thế. Tôi dám chắc mình đã yêu rất nhiều nhưng đổi lại, cô ấy vẫn như một cái bóng không hồn trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi thực sự kiệt quệ vì yêu cô ấy.
Tôi biết 11 năm trước mình đã sai. Tôi đã ép buộc cô ấy phải lấy mình bằng một cuộc cưỡng ép và cô ấy mang bầu. Với người phụ nữ, niềm vui khi có thai là niềm hạnh phúc nhất thì với cô ấy đó lại như một chuyện đầy oan nghiệt. Tôi vì quá yêu mà mù quáng, bằng mọi giá cướp cô ấy về phía mình mà không cần biết cô ấy có muốn hay không. Tôi bất chấp cô ấy là người yêu của bạn mình để làm điều đó. Ngần ấy năm trôi qua, tôi vẫn không ngừng xỉ vả mình về chuyện đó. Nếu có cơ hội để làm lại, tôi chắc chắn sẽ không làm thế.
Ngay sau khi cưới tôi đa biết mình sai. Cô ấy không cười, không nói làm lòng tôi đau đớn lắm. Cô ấy vốn dĩ là một cô gái hồn nhiên, hay cười, hay nói nhưng chỉ vì bị ép phải lấy tôi khi cái thai trong bụng ngày một lớn dần mà cô ấy mới trầm uất như vậy. Lúc đó, điều mà tôi có thể làm để sửa sai là yêu thương, chăm lo cho cô ấy thật nhiều. Tôi đã làm thế biết bao năm qua, nó không phải chỉ là trách nhiệm, là điều tôi sửa sai mà nó thực sự là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy. Tôi yêu vợ, yêu nhiều lắm.
Với tôi, vợ tôi không hề có một chút tình cảm nào. Mọi hành động cô ấy làm chỉ là vì trách nhiệm. (Ảnh minh họa)
Tôi đối xử với vợ, với các con thật tốt. Với nhà vợ tôi cũng nâng niu, trân trọng. Cô ấy là một người vợ tuyệt vời, chăm lo cho gia đình tử tế, là dâu, là con tốt. Chỉ có điều, với tôi, cô ấy không hề có một chút tình cảm nào. Mọi hành động cô ấy làm chỉ là vì trách nhiệm.
Video đang HOT
Tôi đau khổ lắm khi hôn nhân được bọc bởi cái vẻ êm đềm nhưng không hạnh phúc. Hạnh phúc là gì? Đâu phải là về cùng sống một mái nhà, ăn cùng một mâm cơm, ngủ cùng một giường, hạnh phúc là phải biết yêu thương và trái tim biết rung động. Nhưng với vợ tôi, cảm giác duy nhất mà cô ấy có với tôi chỉ là trách nhiệm của một người làm vợ.
Đã nhiều lần vì quá bực mình, tôi làm lớn chuyện lên và đòi ly hôn. Khi tôi đưa đơn, cô ấy lẳng lặng kí vào đơn mà không một lời oán thán, không một câu trách than. Nhưng rồi vì tôi quá yêu cô ấy nên tôi lại xé nó đi. Và tất cả sự xáo trộn đó cô ấy đều không quan tâm. Ly hôn cũng được, sống với nhau cũng được. Tôi tử tế cũng được mà tôi phụ bạc cũng chẳng sao. Đó là điều khiến tôi đau lòng nhất. Cô ấy hầu như không bao giờ vui và cũng không bao giờ nổi giận. Dường như cô ấy không còn cảm giác của một con người. Cô ấy đón nhận mọi thứ như việc xảy ra với ai vậy.
Chỉ vì vợ quá lạnh lùng, tôi chán nản nên đã ngoại tình. Tôi ngoại tình giống như một cách trả thù vợ mặc dù mỗi lần bên người tình tôi chỉ nhớ nhung và yêu thương vợ. Với tôi, vợ là người mà tôi thương yêu nhất cuộc đời nhưng cô ấy không tha thứ cho lỗi lầm năm xưa của tôi. Cô ấy sống với tôi chỉ vì các con mà thôi. Tôi không biết mình phải làm thế nào để có được tình yêu từ vợ.
Tôi ngoại tình giống như một cách trả thù vợ mặc dù mỗi lần bên người tình tôi chỉ nhớ nhung và yêu thương vợ. (Ảnh minh họa)
Tôi đoán vợ tôi cũng biết chuyện tôi ngoại tình. Và sự dửng dưng của cô ấy càng làm tôi thêm đau đớn. Tôi chỉ ước một lần cô ấy nổi cáu, cô ấy chửi mắng tôi thậm tệ bởi vì như vậy chí ít ra tôi còn có một chút quan trọng với cô ấy. Còn đằng này vợ tôi hoàn toàn im lặng, mặc kệ tôi sống sao thì sống.
Hiện giờ người tình của tôi có bầu. Cô ấy muốn tôi lấy cô ấy. Thực lòng tôi không yêu nhưng tôi cũng chán ngấy cảnh sống với người vợ không chút cảm giác với mình. Trong khi đó người tình của tôi thì rất yêu thương tôi, chăm sóc cho tôi chu đáo. Tôi lưỡng lự nhiều lắm. Vì tôi rất yêu vợ tôi, muốn được sống bên cô ấy mãi mãi. Nhưng tôi biết rằng làm như vậy có lẽ không chỉ tôi mà cô ấy cũng khổ. Nhưng nếu tôi ly hôn, các con sẽ bơ vơ, và điều quan trọng nhất là liệu khi tôi không yêu người vợ thứ hai thì cuộc hôn nhân đó của tôi có hạnh phúc không? Hay nó lại giống cuộc hôn nhân hiện tại của tôi, nơi mà tôi không hề được nhận tình yêu từ vợ? Nếu đúng như vậy thì người vợ thứ hai của tôi quá tội nghiệp. Tôi phải làm gì lúc này đây?
Theo VNE
"Nếu con không phải con anh thì sao?"
Tôi như chết lặng khi nghe vợ nói câu đó. Trong một đêm, khi đang nằm cùng nhau, cùng với con, vợ bỗng thủ thỉ tâm tình như thế.
Tôi choáng luôn nhưng kịp bình tĩnh trả lời: "Quan trọng gì đâu em, bây giờ người ta còn có thể xin con nuôi được, huống chi là con đã vào tay mình. Em đừng có đùa". Nói vậy nhưng lòng tôi bắt đầu ngổn ngang sóng gió. Vì tôi không hiểu sao vợ lại đặt ra giả thiết như vậy? Hoặc là vợ thấy tội lỗi với tôi, hoặc là vợ muốn thử lòng tôi.
Nhưng vợ chồng sống với nhau đã mấy năm rồi, tôi với vợ không có điều tiếng gì. Không phải là yêu nhau thắm thiết, nhưng cũng chẳng cãi cọ nhiều, vậy tại sao vợ phải thử tôi?
Tôi và vợ lấy nhau đã được 2 năm, cả hai đều không mấy khi cãi cọ. Mỗi lần tôi to tiếng hay này kia, vợ đều là người im lặng. Thế nên quan hệ vợ chồng cũng êm đẹp.
Vợ chồng tôi đến với nhau không có tình yêu. Chỉ là hai chiếc lá lặng lẽ tìm thấy nhau sau chuyện tình buồn. Vậy là gắn đôi để lấp nhữngkhoảng trống của mình. Vợ có học, còn tôi thì chỉ học 9/12, thế nên cũng có nhiều cái bất cập. Chẳng hiểu thế nào, không yêu nhau nhưng cũng đã quan hệ, và kết quả là vợ có thai. Cả hai đều không muốn cưới nhưng cũng không muốn phá. Thế là phải cưới chạy làng, nhanh như chong chóng.
Vì kinh tế gia đình không khá giả lắm, nên tôi chỉ xác định sinh một đứa. (ảnh minh họa)
3 ngày, kể từ ngày tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình tôi và về nhà cô ấy, chúng tôi đã quyết định cưới. Mặc dù nhà gái không đồng ý nhưng giờ có thai rồi, cũng cứ phải cưới thôi. Thậm chí, hôm cưới, tôi còn cãi cọ với bố mẹ vợ và còn không biết đường về nhà vợ vì nhà cô ấy và nhà tôi cách xa nhau.
Rồi đứa bé ra đời, đó là một bé trai kháu khỉnh, có vẻ thông minh giống mẹ và nghịc giống bố. Cả nhà ai cũng vui mừng thích thú. Nhìn con khôi ngô tuấn tú, tôi cũng thấy hài lòng lắm. Nhìn con, tôi thêm yêu vợ hơn, dù tình yêu trước đâykhông hề có, nhưng tôi tự hứa sẽ không bao giờ đánh chửi vợ con.
Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang. Một đêm đang nằm cùng vợ, bỗng vợ tâm sự chuyện &'nếu con không phải là con anh thì tính sao?'. Khi đó tôi đã chết lặng và chống chế.
Nghe vợ nói thế, tôi mới chột dạ. Trước giờ tôi chưa từng tìm hiểu quá khứ của vợ. Vợ ở xa, và cuộc tình buồn của vợ là như thế nào, tại sao chúng tôi lại đến với nhau. Tôi không hề băn khoăn, do dự gì khi cưới vợ. Quả thật rất lạ. Thế mà, giờ vợ lại nói ra điều đó làm đầu óc tôi hỗn loạn thế này.
Vì kinh tế gia đình không khá giả lắm, nên tôi chỉ xác định sinh một đứa. Nhưng nghĩ tới lời vợ nói, rồi lại nghe nhiều chuyện sau này vợ cuỗm của cải chạy theo chồng cũ, chạy theo cha của đứa trẻ mà tôi thấy hoang mang. Hay là, tôi đi xét nghiệm ADN để biết được chính xác xem đó có phải là con tôi không thì mới yên tâm được. Liệu tôi có nên làm như vậy không, nếu mà vợ tôi biết thì sẽ tổn thương thế nào? Xin anh chị cho tôi lời khuyên, tôi cảm ơn rất nhiều!
Theo VNE
Tôi muốn cướp anh từ tay tình địch Ngày xưa, chính cô ta đã xen vào tình yêu tôi, giờ tôi muốn anh ly hôn, để giành anh về phía mình. Khi tôi quyết định ly hôn, cái cảm giác tiếc nuối về cuộc hôn nhân ấy không nhiều bằng sự hối hận vì ngày xưa tôi đã quá sai lầm khi bỏ anh. Nếu ngày đó tôi đủ bao dung...