Cuộc sống và lối thoát
Sáng nay tôi đã thức dậy giữa bao mệt nhoài trước vui buồn lẫn lộn, tôi vui vì tôi đã tìm lại được chính bản thân mình, sau cơn giông bão tôi đã vượt qua bằng sức mạnh của chính bản thân mình, đã tìm ra được chân lý của cuộc sống.
Ánh nắng ngập tràn căn phòng nhỏ xinh xắn, tôi có cảm giác thật diệu kỳ, tôi đã là một con ngưòi khác hẳn, bình tĩnh và cởi mở, có lẽ cơn bão vừa rồi đã giúp tôi và anh ấy gần nhau hơn, một sự chăm sóc dịu dàng , và ánh mắt thật đằm thắm khi nhận ra rằng chúng tôi không thể đánh mất nhau bằng mọi giá! Tôi có cảm giác đang ở trong một thế giới chỉ có sự yêu thương và chăm sóc hạnh phúc lại ngập tràn trong tim, những lời yêu thương thật nồng thắm tình yêu là gì nhỉ? Bây giờ tôi mới thực sự phát hiện rằng, nếu ai đó không có tình yêu họ sẽ ra sao! Tình yêu là sự vị tha và rộng lượng và tôi đã quyết định cho cuộc đời mình như vậy. Ngắm nhìn đứa con bé bỏng tôi thấy một niềm hạnh hạnh phúc thật vĩnh cửu, chúng đã đem sức mạnh đến cho tôi một sức mạnh huyền bí để tôi đấu tranh với cơn bão vừa đi qua, ánh nắng dịu dàng đã làm lòng tôi vốn bị tổn thương bỗng nhiên dịu lại một cảm giác thật êm ái và hạnh phúc. Cuộc sống với bao lo toan và vất vả , những tháng ngày bình yên sẽ luôn tiếp diễn nếu chúng ta luôn hướng về cuộc sống phía trước và chúng ta có lòng vị tha “hãy đừng để thù hận trong trong lòng mình, hãy vựơt qua chính mình” đó là câu nói của ai đó chắc là người tốt bụng nhất trên đời, cám ơn bạn vì những câu nói đó và tôi đã hiểu ra, cuộc sống cần tôi và tôi cần cuộc sống.
Cơn bão tàn khốc đã giúp tôi tìm được chính mình, và cả anh ấy nữa, hy vọng trong đời người cơn bão này sẽ muôn đời không xuất hiện để tôi luôn được cảm nhận sự yêu thương và chăm sóc, một ngày mới sẽ đến ánh bình minh sẽ rọi sáng giúp chúng ta bước đi trên con đường đầy khó khăn trong hiện tại, hãy luôn là chính mình nếu ai đó không tìm được lối thoát .
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình ơi xin ngủ yên
Trong chúng ta. Chắc chẳng ai muốn đêm đêm ngồi một mình ôm một nỗi nhớ. Một nỗi nhớ dành cho một người đã mãi mãi rời xa mình. Anh cũng vậy, nhiều đêm anh gần như thức trắng ôm vào lòng bóng hình của em, làm sao để quên đi được em?
Khó quá, anh chưa thể nào tìm ra lối thoát. Thời gian trôi mau. Nỗi nhớ em vẫn còn đây, hàng ngày, hàng giờ anh vẫn mong ngóng tin em, thầm mong trời xanh sẽ mang đến cho anh một điều kỳ diệu. Một điều kỳ diệu có thể mang em quay về với anh. Dường như ông trời đã thấu hiểu lòng anh. Em đã quay trở về. Em đang cố vùng vẫy ra khỏi cái địa ngục mà trước đó em đã coi nó là một thiên đường. Giờ thì em đã thấm thía nỗi đau khi chấp nhận một hôn nhân mà không có tình yêu rồi ư? Em nói là từng ngày từng giờ em sống bên chồng mà vẫn phảng phất bóng hình anh? Có thật không em? Thế thì tại sao khi xưa em đã rũ bỏ tất cả những gì anh dành cho em để chạy theo người ta, bỏ mặc anh trong nỗi hưu quạnh? Mặc dù đã có lúc anh căm thù em, nhưng anh vẫn dõi theo từng bước từng bước trong cuộc sống của em và anh được biết người chồng của em cũng rất yêu em, luôn hết lòng vì em. Với những gì anh dành cho em, anh nghĩ rằng chồng em xứng đáng có được một mái ấm êm đềm, gia đình hạnh phúc. Em có biết không khi em gặp anh và mong anh tha thứ, quả thật lúc đó anh chỉ muốn ôm thật chặt trong vòng tay không để mất em thêm một lần nữa và sẽ từ bỏ tất cả để cùng em đi đến một nơi nào đó chỉ có hai đứa và sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Thế rồi anh lại nghĩ rằng liệu như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai đứa hay không ? liệu theo anh em sẽ có được hạnh phúc? Liệu em có phản bội anh thêm một lần nữa không? Đúng.
Em đã phản bội anh một lần thì chắc em sẽ phản bội anh thêm một lần nữa. Nhung à, em hãy quay về đi, hãy về với những gì em đang có đi, đừng sai lầm thêm một lần nữa. Đối với anh, em đã không còn niềm tin. Hãy để quá khứ ngủ yên, đừng làm ai phải đau nữa, chỉ mình anh gánh chịu là đủ rồi... Anh sẵn sàng tha thứ cho em và anh mong em hãy là một người vợ thuỷ chung, đừng làm sai lầm nối tiếp sai lầm nữa em nhé.... Hy vọng rằng những dòng chữ này thay anh nói lên tất cả, hãy hiểu và đừng làm phiền anh nữa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kỷ niệm thành tên Em vẫn thầm gọi tên anh trong nổi nhớ mong cồn cào, khắc khoải, trong những chiều mưa bay trên phố xưa, nơi vẫn còn in dấu bước chân đôi mình. Vẫn biết rằng, tình yêu đầu đã trôi vào dĩ vãng, đã trở thành kỷ niệm ngày xưa nhức nhối, không bao giờ có thể quay trở lại mà sao em vẫn...