Cuộc sống không như mơ của ông chồng có vợ làm sếp
Thắng không muốn làm điều đó nhưng thực sự bây giờ, anh cảm thấy mình quá ngột ngạt và tù túng trong cuộc hôn nhân này.
Ảnh minh hoạ
Ngày Thắng đến công ty phát thiệp hồng, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên. Mọi người đều không ngờ Thắng chỉ là một nhân viên quèn nhưng lại có thể chiếm được trái của Vân – phó giám đốc của công ty. Ai nấy đều khâm phục Thắng sát đất. Có anh còn hỏi lớn: “Chú em giỏi thật! Lấy được ngay sếp làm làm vợ thì quả thật là cao tay. Có cách nào hay thì chỉ dùm tụi ế này với!”. Nghe mọi người khen ngợi nức nở, Thắng chỉ mỉm cười và đáp: “Đó hoàn toàn là sự tình cờ anh ơi! Bọn em có duyên nên mới đến được với nhau thôi ạ!”. Ngày đám cưới diễn ra, Thắng hạnh phúc đi bên Vân trước sự ngưỡng mộ của mọi người. Bản thân Thắng cũng thấy tự hào và mãn nguyện vì có một cô vợ xinh đẹp, giỏi giang và thông minh như thế.
Sau khi đám cưới kết thúc, vợ chồng Thắng tận hưởng tuần trăng mật ở Anh, bố mẹ vợ còn tặng nguyên một căn hộ chung cư cao cấp. Thắng thấy cuộc sống của mình như bước sang một trang sách mới đầy màu hồng – điều mà không phải người đàn ông nào cũng có được. Thắng không ngờ rằng cuộc hôn của mình sau này lại rơi vào bế tắc và căng thẳng tột độ. Tất cả cũng bởi Vân chỉ chuyên tâm lo cho sự nghiệp mà quên bẵng đi nghĩa vụ thiêng liêng liêng của một người vợ trong gia đình.
Hễ đi làm về là Vân lại cằn nhằn, trách mắng Thắng đủ điều. Cô sai Thắng làm hết việc này đến việc khác còn mình chỉ cần nghỉ ngơi. Lúc đầu, Thắng thấy thương vợ vì áp lực công việc của Vân nhiều hơn anh. Vân là sếp, phải quán xuyến mọi công việc của công ty nên cần được có những phút giây thư giãn sau giờ làm cũng là điều đúng. Vì thế Thắng tự nguyện vào bếp nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa thay cho vợ mà không chút than vãn. Thế nhưng càng ngày, Thắng nhận ra mình đang sắm vai của một người vợ hơn là người chồng trong gia đình.
Thắng cũng có công việc, cũng cần nghỉ ngơi và cần ra ngoài tụ tập với bạn. Anh không thể cứ hết giờ làm lại ru rú ở nhà, làm tất cả mọi việc bếp núc, dọn dẹp nhà cửa. Có lần vừa đi công tác hai ngày về, Thắng vấp phải vỏ chuối rồi ngã nhào ra nhà. Nhìn xung quanh sàn, Thắng sôi máu vì áo quần, túi xách của vợ vứt ngổn ngang. Vào bếp thì một đống bát đĩa và thức ăn còn đang ngập trong nước chưa rửa. Thắng lững thững lên phòng, tính gọi Vân xuống dọn dẹp vì anh đang mệt thì nhận ngay “chỉ thị” từ vợ: “Anh về rồi sao? Lấy dùm em đĩa hoa quả trong tủ lạnh nhé! À quên, anh ngâm vào nước muối sát khuẩn giúp em trước đã nghe!”.
Thắng không nói năng gì thì Vân lại trừng mắt nạt nộ: “Anh sao thế? Vợ nhờ có một tí mà cũng nhăn nhó”. Thắng nhất quyết không xuống lấy và đáp lớn: “Anh không muốn em cứ nghĩ anh là rô bốt để sai khiến cái này, cái khác như vậy. Anh không thể suốt ngày mặc tạp dề và dọn dẹp mãi được”.
Thắng sôi máu vì áo quần, túi xách của vợ vứt ngổn ngang (ảnh minh họa). Thấy Thắng nhất mực từ chối lại còn trách cứ mình, Vân không ngại bốp chát với chồng: “Em đi làm suốt ngày, anh không thương lại còn mắng mỏ em nữa sao? Em đã nói là thuê ô sin mà anh không chịu, giờ khổ thì anh phải tự gánh”.
Thắng thấy thất vọng về vợ vô cùng. Anh không ngờ Vân lại vô trách nhiệm đến thế. Thắng buồn bã bỏ ra khỏi nhà khi bụng còn đang đói vì chưa có gì ăn.
Mấy hôm rồi Thắng bỏ về bên bố mẹ sống. Mặc cho Vân gọi điện nhưng anh nhất định không về. Sau khi đã suy nghĩ kỹ về cuộc hôn nhân, Thắng mới trở về nhà, không quên mang theo lá đơn ly hôn. Thắng không muốn làm điều đó nhưng thực sự bây giờ, anh cảm thấy mình quá ngột ngạt và tù túng trong cuộc hôn nhân này. Vừa nhìn thấy Vân, Thắng đã chìa lá đơn và bảo cô ký vào.
Trước sự ngạc nhiên của vợ, Thắng chỉ cúi mặt và nói nhỏ: “Anh biết em căng thẳng công việc ở công ty nhưng ở đó, em là sếp của anh. Em có quyền sai bảo, trách mắng anh bất kể điều gì thì anh cũng không oán thán. Nhưng về nhà, chúng ta đã là vợ chồng. Em là vợ anh và anh cần một người vợ đúng nghĩa. Em ký vào đơn đi rồi anh sẽ giải thoát cho em và không hành hạ em thêm phút nào nữa”. Nói rồi, Thắng thất thểu bỏ lên phòng và thu dọn áo quần để ra khỏi nhà. Nhưng vừa định mở va li sắp đồ thì Vân đã chạy đến khóc lóc: “Em xin lỗi anh! Là tại em không biết cách chăm lo cho gia đình. Anh đừng ly hôn, nếu không em cũng không thiết sống nữa”.
Nghe tiếng khóc của Vân, lòng Thắng nhói đau. Cực chẳng đã anh mới nghĩ đến việc ly hôn để giải thoát cho nhau chứ trong thâm tâm của Thắng vẫn yêu thương vợ da diết.
Thắng quay lại ôm lấy vợ. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Vân trong khi cô nức nở mãi không thôi. Đã lâu rồi, hai vợ chồng mới những giây phút gần gũi như thế. Thắng thấy lòng mình nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Anh nhìn Vân chăm chú và hi vọng rằng sau lần này, vợ sẽ đừng cậy mình là sếp mà mang cả chức danh đó về nhà. Thắng chỉ mong có thế mà thôi.
Theo Afamily
Video đang HOT
'Tâm thư chiều vợ' của ông chồng khiến nhiều người phải gật gù đồng ý
Nhiều người đàn ông nghĩ rằng: Chẳng có ai dại gì mà đi nhét thêm mồi vào miệng con cá khi đã câu được cá rồi. Bởi thế, họ hờ hững, họ vô tâm với chính người mà họ đang chung chăn gối.
Là đàn ông nên luôn cố gắng giữ thái độ "lady first". (Ảnh minh họa)
Xã hội ngày càng phát triển, cuộc sống gấp gáp, những nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền khiến không ít cặp vợ chồng ngày càng xa cách. Bận rộn với công việc, các ông chồng ít dành thời gian quan tâm đến vợ. Trong khi, phụ nữ luôn cần được yêu thương. Vậy, làm cách nào để giữ lửa hạnh phúc gia đình?
Cùng đọc "bức tâm thư" hơn nghìn chữ của một ông chồng để cùng ngẫm và thay đổi.
Quyền "nói dối" và "không tin tưởng"
Vợ chồng em có một quy định, đó là luôn cho phép đối phương 2 thứ quyền: NÓI DỐI và KHÔNG TIN TƯỞNG.
Bình thường thì không sao, nhưng bất cứ khi nào cãi nhau, câu nói nào gây tổn thương cho nhau đều mặc định là NÓI DỐI và cả hai đứa sẽ KHÔNG TIN.
Khi sự giận dữ đang kiểm soát trí óc, cái tôi lên cao, bản thân thường nói ra những điều mà mình không thực sự nghĩ như vậy, càng không muốn như vậy. Do đó, chúng em không hề tin bất cứ lời nào đối phương nói ra, dù nghe cũng đau lòng ra phết.
Nhưng phải quên các bác ạ.
Thật sự phải quên.
...Và vì em là đàn ông, nên em phải Lady First bằng việc... em tự quên những điều cô ấy nói trước.
Thái độ của các ông chồng là điểm mấu chốt
Khi cãi nhau, điểm mấu chốt chính là thái độ của thằng đàn ông. Tin em đi, thái độ của phái mạnh chính là yếu tố quyết định, các bác ạ. Nhưng trước khi đến cái đoạn thể hiện thái độ và bản lĩnh của thằng đàn ông trước người vợ của mình, cả hai vợ chồng cứ NÓI CHO BÕ TỨC đã.
Nói nhau khó nghe, nói nhau phũ phàng, thậm chí chửi bậy thì sau đó, CHÍNH EM - LUÔN LUÔN LÀ EM - VÀ MÃI MÃI LÀ EM sẽ xin lỗi cô ấy, rồi cô ấy sẽ thấy em thành khẩn và tha thứ... bởi vì phụ nữ lúc ấy chẳng biết đúng sai thế nào đâu, họ cãi nhau chỉ để chờ mình xin lỗi thôi....
Lấy ví dụ về chuyện nhà em như sau:
Em rất bận. Mỗi lần em mất tích, vợ em thường nhắn tin chửi em, nhắn rất dài. Và em sẽ nhắn ngay rằng: "Anh xin lỗi, anh bận quá, em cứ nhắn cứ chửi nhé, lát nữa rảnh anh sẽ đọc hết rồi tạ lỗi với em. Anh yêu em!".
Sau đó lâu lâu lại vào mở tin nhắn, hoặc giữ màn hình sáng, "seen" cho cô ấy vài lần để cô ấy biết rằng cô ấy không một mình.
Sở dĩ em có thể làm được như vậy, là vì em biết cô ấy chỉ đang xả ra ức chế trong lòng, và em luôn chấp nhận lắng nghe, để rồi quên đi.
Thức tỉnh sau trải nghiệm "làm mẹ"
Nói đến đây các bác đừng nghĩ em tinh vi. Tất nhiên chẳng ai thích bị nghe chửi cả, mới đầu em cũng bật kinh lắm. Nhưng rồi vợ em cứ khóc nhiều hơn, buồn hơn, rồi ít nói chuyện với em hơn...
Rồi cô ấy chẳng nói gì cả, chỉ bỏ đi, để mặc em với con nhỏ ở lại, cả nhà tìm nhắng lên mà không thấy đâu. Lúc đấy, em mới biết rằng vợ mình trầm cảm mất rồi...
Giai đoạn sau sinh, cô ấy toàn ở một mình, và em thì đúng là một thằng đàn ông vô tâm nên mới không biết rằng cô ấy đã có những suy nghĩ tiêu cực như vậy. Em sợ gần chết, và em cũng đã trải nghiệm "làm mẹ" là như thế nào. Không hề đơn giản đâu các bác ạ.
Em thà chạy deadline bục mặt ở cơ quan còn hơn về nhà "làm mẹ" dù chỉ nửa ngày. Em viết tâm thư rất dài và mail cho cô ấy, nói rằng em đã hối hận thế nào, thương cô ấy ra sao... Chẳng biết có check mail không nữa.
Chỉ nhớ là đến chiều hôm đó cô ấy tự về, lý do là vì nhớ con thương con quá không đành lòng đi. Hôm đó, em đã dành cả đêm nghe cô ấy trút hết nỗi lòng. Một buổi tối ngập ngụa nước nôi các bác ạ, mặn lắm!
Chăm con đâu phải là điều đơn giản. (Ảnh minh họa)
Kiên nhẫn lắng nghe...vợ chửi và...quên đi
Sau lần ấy, em đã quyết tâm luyện NÃO CÁ VÀNG. Bí kíp rất đơn giản, là KIÊN NHẪN lắng nghe và QUÊN ĐI mọi thứ trong vòng 7 giây.
Vậy thôi!
Sau 3 tháng, em đã có thể tự tin vỗ ngực rằng, mình đã hoàn toàn đạt đến cảnh giới cao nhất. Đó là vợ chửi 1 câu, em quên luôn trong 1 nốt nhạc. Vợ em hỏi "em vừa chửi gì anh có nhớ không?" Chồng bảo "không", thế là lại chửi tiếp.
Em nói thật với các bác, làm đàn ông mà không dám nghe vợ chửi vài câu bâng quơ, nghe rồi mà không quên đi được, thì chẳng phải đàn ông. Cái thuở "dạy vợ" nó là từ thời tám hoánh nào rồi. Các bác đang sống trong thế kỷ 21 đấy ạ. Phóng khoáng lên cho đời nó dễ thở.
Vợ các bác cũng như các bác, chẳng thể hoàn hảo, nhưng điểm tốt thì không ai khen, mà hễ mắc lỗi gì thì dù nhỏ, cũng bị mẹ chồng chửi cho ấy chứ, cô ấy nghe rồi cũng phải quên đi đấy thôi. Các bác thì chắc chắn chẳng bao giờ bị đằng ngoại chê trách đâu.
Vì mình đang giữ con tin là con gái nhà họ mà. Các bác chỉ phải nghe mỗi vợ móc máy, có bấy nhiêu mà không làm được, thì thua vợ rồi còn gì. Thế thì còn đàn ông trụ cột gì nữa, cứ đu vào vợ mà bám cho xong.
Rồi các bác nếu có con gái, sau này tuyển rể, tất nhiên sẽ mong thằng rể giống mình, yêu thương vợ con nó như mình yêu thương vợ con mình vậy. Lúc ấy tha hồ vỗ ngực tự hào và truyền dạy bí kíp, để nó đối xử với "con tin" tốt như mình ý. Thế có phải vui vẻ thoải mái không?
Đây chính là phương pháp tối ưu nhất để hiểu và quan tâm vợ mình các bác ạ. Dần dần các bác sẽ thấy, cô ấy sẽ dần dần dịu dàng trở lại, các lời trách móc sẽ trở nên nũng nịu hơn, những lần cô ấy "lên cơn" sẽ thưa dần, và ngọt ngào sẽ lại trở về.
Em đã thử và thành công!
Suy cho cùng, vợ là Mèo hay là Hổ, là do một tay thằng đàn ông nhào nặn thôi. Các bác công nhận không???
Cuối cùng,
Một người phụ nữ tự nhốt bản thân trong 4 bức tưởng, quanh quẩn với bỉm sữa và những đứa con nghịch ngợm, không bạn bè, không được ốm đau, không có ngày nghỉ, không được trả lương, tất cả những điều đó, biến hoá cô ấy thành một giống loài Khủng Long trên cả Bạo Chúa, gọi là VỢ.
Nhưng lý do để cô ấy biến thành "VỢ" là gì hả các bác???
Các bác nghĩ đúng rồi đấy. Lý do là vì...CÁC BÁC ĐÃ CẦU HÔN cô ấy chứ còn sao nữa???
Là đàn ông, nói được thì làm được! Ngày đó đã hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy, sẽ hết lòng yêu cô ấy, thì hãy nỗ lực nhé các Đại Trượng Phu...
Tiện thể, cho anh xin lỗi vợ nhé!!!
Cám ơn em vì đã hiểu cho sự bận rộn của anh!
Anh yêu em và các con vô cùng!!!
Đấy, cách mà "chồng người ta" gìn giữ hạnh phúc gia đình họ chỉ đơn giản vậy thôi đấy. Thế còn những đức ông chồng khác, hãy suy nghĩ xem mình đã làm được điều đơn giản này chưa nhé?
Theo Giadinh.net
"Valentine vợ cũng muốn có quà!" Chuyện các ông chồng nên đọc ít nhất 1 lần để hiểu vợ Các ông chồng vô tâm à, nếu muốn tình cảm vợ chồng bạn mãi gắn bó bền lâu thì đọc bài này ngay và luôn để thức tỉnh chính mình đi. Không phải chỉ con gái mới được nhận quà đâu, các bà vợ cũng muốn quà lắm đấy. Valentine em cũng muốn có quà (ảnh minh họa) - Chồng à, mai là...