Cuộc sống địa ngục từ ngày chồng lừa tôi về quê nội
Bố mẹ tôi thấy vợ chồng tôi đi lâu quá thì điện thoại ra hỏi. Chồng tôi bắt máy và nói dối ông bà rằng chúng tôi ở quê rất ổn nhằm che giấu những điều mà tôi đang phải trải qua.
Tôi quen anh qua facebook. Ai cũng bảo tình yêu qua mạng thường không bền vững. Vậy mà chúng tôi thì khác. Chúng tôi yêu nhau tới 4 năm, dù chỉ gặp nhau vài lần. Còn lại là nhìn nhau qua màn hình máy tính. Tình yêu đó tôi giấu kín mọi người. Bởi tôi muốn để thời gian kiểm chứng cho chắc chắn tình cảm của anh. Ngày anh ngỏ lời cầu hôn, tôi cũng do dự lắm.
Bày tỏ với mọi người, ai cũng mắng rồi ngăn cản ý định lấy chồng xa (700km) của tôi. Biết tin, anh vội vã vào quê tôi, tha thiết cầu xin sự đồng ý của bố mẹ tôi. Anh còn hứa hẹn sau khi cưới sẽ xin việc làm và ở hẳn quê tôi. Thấy anh chân thành như vậy, bố mẹ tôi cũng xiêu lòng.
Sau khi cưới xong, anh xin được chân kế toán trong một xí nghiệp nhỏ với mức lương đủ tiêu dùng chứ không dư dả. Vợ chồng chúng tôi ở với bố mẹ vợ. Anh cũng chứng tỏ mình là một người con rể biết điều. Tuy là đàn ông nhưng anh không nề hà xuống bếp nấu ăn hay cầm cây lau nhà. Bố mẹ tôi thấy anh siêng năng, chiều vợ như vậy thì rất quý và thương anh. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu mẹ anh không ngã bệnh khi tôi đang mang thai 4 tháng.
Bố anh gọi điện nằng nặc bắt anh dẫn vợ về. Sợ mẹ chồng mất nên tôi cũng thu xếp đi ngay ngày hôm sau. Lúc này, tôi chỉ nghĩ rằng mình đi một vài ngày sẽ về nên chỉ xin nghỉ phép vài hôm. Còn chồng, lên xe rồi anh mới nói anh đã xin nghỉ việc hẳn ở xí nghiệp.
Tôi sững sờ hỏi anh khi trở lại thì làm gì? Chẳng ngờ anh quát tôi ích kỉ, chưa biết mẹ chồng bệnh như thế nào mà đòi quay về. Từ trước giờ chưa bao giờ anh quát tôi như thế nên tôi tủi thân bật khóc. Mọi người trên xe quay lại nhìn càng khiến tôi xấu hổ. Vậy mà anh ngồi im mặc kệ tôi chứ chẳng dỗ dành lấy một câu.
Dù bầu bí nhưng tôi vẫn phải dậy sớm quét dọn, rồi làm đủ các việc khác. (Ảnh minh họa).
Để về tới nhà anh, chúng tôi phải đi xe thồ rồi đi bộ thêm một đoạn khá xa. Tôi bầu bí nhưng vẫn phải xách đồ nên đi khá chậm. Còn anh, anh đi rất nhanh khiến tôi đuổi theo muốn hụt hơi. Nghĩ anh lo lắng cho mẹ nên tôi cũng không trách cứ gì, chỉ biết cắm đầu cắm cổ đi.
Video đang HOT
Đến nhà anh, tôi bất ngờ tột độ khi thấy mẹ chồng đang quét sân. Thấy vợ chồng tôi, mẹ buông chổi rồi ra phụ xách đồ cho tôi. Tôi hỏi mẹ bớt bệnh chưa, sao không nghỉ ngơi cho khỏe mà quét dọn làm gì? Mẹ chồng thủng thẳng bảo thật ra mẹ chẳng đau bệnh gì cả, chỉ là chồng tôi muốn về quê ở nhưng muốn dẫn cả tôi đi nên mới đặt ra chuyện đó. Tôi nghe những lời mẹ nói mà như sét ngang tai. Tôi quay sang nhìn chồng, chẳng đợi tôi hỏi anh đã nói ngay : “Nếu muốn con có cha thì ở đây”. Tôi bàng hoàng đến độ chẳng thốt nên lời.
Từ hôm đó, cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục. Dù bầu bí nhưng tôi vẫn phải dậy sớm quét dọn, rồi làm đủ các việc khác, toàn những công việc nặng nhọc tôi chưa từng làm bao giờ. Mới vài ngày mà tay chân tôi mỏi rã rời, đầy những vết chai sần. Chồng tôi khi về quê cũng chẳng chịu kiếm việc làm mà cứ nhong nhong đi chơi. Việc nhà anh cũng không chịu phụ giúp tôi mà còn tạo áp lực tâm lí cho tôi hơn. Vì phải nấu ăn bằng củi nên tôi nhiều lần nấu khi cháy khi nát. Mỗi lần như vậy, tôi bị chồng chửi hết lời. Anh còn bắt tôi đưa tiền, vàng để anh đua đòi chơi bời. Tôi suy sụp hoàn toàn khi cuộc sống thay đổi quá nhanh.
Tôi suy sụp hoàn toàn khi cuộc sống thay đổi quá nhanh. (Ảnh minh họa).
Bố mẹ tôi thấy vợ chồng tôi đi lâu quá thì điện thoại ra hỏi. Chồng tôi bắt máy và nói rằng vợ chồng tôi sẽ ở đây luôn, tôi đã đồng ý rồi. Anh còn nói dối rất nhiều để bố mẹ tôi yên tâm. Cúp máy, anh quay sang đe dọa tôi rằng nếu hé răng một lời cho bố mẹ tôi biết, thì anh sẽ làm đời tôi khổ, để bố mẹ tôi nhục nhã và khổ theo. Lúc này tôi mới thấm thía những lời can ngăn của mọi người trước đây nhưng đã quá muộn.
Tôi làm quần quật cho đến ngày sinh. Sinh con được 1 tuần tôi đã phải giặt giũ quần áo của mình và con. Lấy chồng xa, chẳng được nhờ ai cả. Bố mẹ chồng tôi cũng chẳng quý cháu nên hầu như không bế con giúp tôi một giây phút nào. Tôi phải tự xoay sở mọi thứ mà chẳng được ai giúp đỡ. Vì tủi thân nên tôi khóc rất nhiều. Ăn uống thiếu thốn, suy nghĩ, buồn bã nhiều nên tôi gần như mất sữa. Con tôi vì thiếu sữa nên khóc ngoằn ngoặc. Thế là cả nhà chồng lại hùa nhau mắng tôi không biết chăm con. Không biết bao nhiêu đêm, tôi phải bế con đi vòng vòng ngoài sân, miệng ru con mà nước mắt chảy dài.
Chồng tôi khốn nạn đến mức lấy cả tiền mua sữa cho con để chơi bời. Tôi như điên lên. Tôi bế con tới tận nhà bạn để tìm chồng. Vậy mà, trước đông người, anh ta đánh tôi và con ngã sấp vì dám làm mất mặt anh. Tôi đau khổ ôm con về thì bị mẹ chồng mắng là không biết nhẫn nhịn.
Dù con chỉ gần 3 tháng nhưng tôi đang có ý định ly hôn. Nhưng nếu đề nghị ly hôn, gia đình chồng tôi chắc chắn không đồng ý. Mà cứ ôm con bỏ đi thì chỉ sợ gia đình anh gây khó dễ, làm bố mẹ tôi khổ. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Doisongphapluat
Hôn nhân hạnh phúc biến thành địa ngục chỉ vì chiếc chân váy mới
"Cô giải thích thế nào về chiếc chân váy mới kia. Cô vừa đi với thằng nào về đúng không? Nó vừa mua đồ tặng cô đúng không?"
Chiến ngày nào cũng mang bộ mặt tức tối ra để nhìn Linh khiến Linh mệt mỏi vô cùng. (Ảnh minh họa)
Lúc mới yêu Chiến chẳng có máu ghen tuông như bây giờ. Vậy mà chẳng hiểu sao sau khi kết hôn, Chiến như biến thành một con người hoàn toàn khác khiến Linh cũng phải sững sờ. Linh đi đâu, làm gì đều phải báo cáo cho Chiến biết. Nếu để Chiến gọi điện mà thuê bao thì chắc chắn ngày hôm đó Linh sẽ chẳng được yên thân với Chiến. Nhiều lần ấm ức, Linh bật khóc. Những lúc ấy Chiến lại rối rít xin lỗi và nói rằng chỉ vì quá yêu Linh nên Chiến mới có những hành động như vậy.
Mới kết hôn được hai tháng nhưng Linh có sự thay đổi về ngoại hình rõ rệt. Có lẽ vì lấy chồng xong, được Chiến nuông chiều, Linh chẳng phải động tay vào bất cứ việc gì nên có nhiều thời gian cho bản thân hơn. Nhưng khổ nỗi, Linh càng đẹp lại càng nảy sinh nhiều phiền phức.
Chiến đi làm mà cứ nhấp nhổm không yên, lo lắng Linh bị đồng nghiệp này nhìn, đồng nghiệp kia làm quen. Có hôm đang làm, Chiến cũng lao nhanh đến cơ quan của Linh chỉ vì sực nhớ ra sáng nay, Linh đi làm mặc váy mới. Đúng như Chiến dự đoán, Nhìn Linh cười vui vẻ bên cạnh mấy động nghiệp trong phòng, Chiếc tức tối xông đến kéo tay Linh ra và buông ra câu nói sỗ sàng nhất mà Linh từng nghe được ở Chiến:
- Mấy gã các ngươi không biết cô ấy đã có chồng hay sao mà còn ve vãn.
Câu nói của Chiến đã động chạm đến lòng tự trọng của họ. Tất cả nhanh chóng trở về vị trí của mình với nét mặt tức tối. Còn Linh, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và e ngại.
Tối hôm đó, Linh và Chiến đã xảy ra một trận cãi vã ghê gớm. Mặc cho Linh đã cố sức thanh minh rằng có một đồng nghiệp cùng phòng sắp lấy vợ nên cả phòng mới tụ tập lại để chức mừng người ấy chứ không hề có chuyện tán tỉnh như Chiến nghĩ. Nhưng Chiến chẳng nghe được câu nào lọt tai, ra sức trì triết Linh. Sau hôm ấy, không khí trong gia đình nặng nề hơn. Chiến ngày nào cũng mang bộ mặt tức tối ra để nhìn Linh khiến Linh mệt mỏi vô cùng. Linh bắt đầu thất vọng về cách ửng xử của Chiến. Đồng nghiệp nam trong công ty bây giờ có muốn trao đổi công việc với Linh cũng phải nhờ ai đó đưa tin vì sợ sự ghen tuông vô lối của Chiến.
Một ngày cuối tuần, phòng Linh mở tiệc liên hoan vì doanh thu tăng vọt. Do bất cẩn, Linh đã làm đổ cả tô canh lên người. May mắn cho Linh, một đồng nghiệp nữ có mang theo đồ vì cô ấy có kế hoạch về quê nên đã cho Linh mượn một chân váy mặc tạm trong lúc nguy cấp. Tiệc tàn, Linh trở về nhà có chút chuếnh choáng vì hơi men trong người. Linh đâu ngờ, một cơn cuồng phong giận giữ đang đón đợi cô phía trước.
Linh vừa bước chân vào nhà đã bắt ánh mắt tức tối của Chiến. Và rất nhanh, từ sự tức tối, mặt Chiến tối xầm lại khi phát hiện ra trên người Linh có sự khác lạ:
- Cô giải thích thế nào về chiếc chân váy mới kia. Cô vừa đi với thằng nào về đúng không? Nó vừa mua đồ tặng cô đúng không?
Sự giận dữ của Chiến khiến Linh hốt hoảng. Linh kể lại sự tình cho Chiến nghe. Những tưởng nghe xong Chiến sẽ nguôi giận thì nào ngờ:
- Cô nghĩ tôi là trẻ lên 3 hay sao mà mang trò đó ra lừa tôi. Đã hư hỏng còn già miệng ngụy biện hả?
Chiến dứt lời thì cái tát trời giáng của Chiến cũng nhằm má Linh rơi rơi xuống. Không nghĩ Chiến lại có thể ghen tuông mù quáng như vậy, Linh tủi thân bỏ lên phòng đóng sập cửa lại.
Sau hôm đó, ngày nào Chiến cũng mang câu chuyện về chiếc chân váy mới ra để tra khảo, vặn hỏi Linh. Chiến không tiếc bất cứ một lời mỉa mai, châm biếm nào với Linh. Linh thực sự đã quá mệt mỏi khi ngày nào cũng phải đối mặt với sự trì triết, ghen tuông của Chiến. Linh phải làm gì để Chiến không còn đối xử với Linh như vậy nữa đây?
Theo blogtamsu
Thiên Đàng và Địa Ngục Một ký giả được phép xuống địa ngục và lên thiên đàng để làm phóng sự về cuộc sống ở đó. Anh xuống địa ngục đúng vào giờ ăn. Thức ăn toàn sơn hào hải vị nhưng cư dân lại ốm o, gầy còm, da bọc xương. Và anh chỉ hiểu ra khi quan sát họ dùng bữa. Muỗng, nĩa, đũa rất dài...