Cuộc sống của anh là Facebook và nó là thật?
Tôi chỉ đẩy lên những bài đăng của bạn bè nhưng cuộc sống của tôi không phải ở trên đó nên đôi khi tôi không để ý. Câu chuyện bắt đầu từ đây…
ảnh minh họa
Chúng tôi bên nhau một năm rồi, tôi hay giấu nỗi đau cho riêng mình, bao nhiêu tình cảm, yêu thương, chăm sóc tôi cũng dành hết cho anh. Ngày hôm qua vẫn bên nhau nói cười, vậy mà hôm nay xa cách quá. Tôi thấy câu chuyện của mình thật lố bịch khi chia tay chỉ vì mạng xã hội Facebook. Tôi không cam tâm vì lý do vớ vẩn đó mà lại đánh đổ được tình cảm một năm trời yêu thương, gần gũi. Đơn giản vì tôi dùng chế độ chặn những bài đăng lên tường của mình do có quá nhiều trang quảng cáo hàng ngày gửi lên.
Tôi chỉ đẩy lên những bài đăng của bạn bè nhưng cuộc sống của tôi không phải ở trên đó nên đôi khi tôi không để ý. Câu chuyện bắt đầu từ đây, anh có đăng lên tường của tôi nhưng có bài tôi thấy, có bài không để ý nên không biết. Anh cho là tôi có điều gian dối, không minh bạch, thậm chí còn nói tôi tại sao không cho bạn bè biết làm quen.
Video đang HOT
Tim tôi như vỡ ra vì nào đâu có quan tâm đến mạng xã hội ấy. Cái đó là ảo còn mình ở với nhau, gặp gỡ, đi cùng nhau hàng ngày mới là thật. Tại sao anh không thấy cái thật mà lại dựa vào cái ảo để phán xét tôi? Tôi like, comment những bài viết, hình ảnh anh đăng lên thì anh nói tôi chỉ ngồi canh chờ và rảnh rỗi để làm việc đó. Lại một điều đau đớn. Tôi cũng có công việc, đâu có rảnh thế.
Buổi sáng 5 phút là tôi đã có thể lướt hết Facebook của bạn bè xem họ thế nào và anh cũng như tôi. Vậy mà anh lại cho tôi là người rảnh rỗi, trực chờ. Anh lớn tuổi rồi, tôi bất ngờ khi anh nói ra những điều đó và có những lời nói còn khó nghe. Tôi đau đớn và thấy thất vọng, không cam lòng nhìn tình cảm của mình vì cái thứ ảo kia mà vụt mất trong nháy mắt.
Anh bướng bỉnh và bảo thủ. Tôi có nói thế nào anh cũng bỏ ngoài tai và luôn cho suy nghĩ của mình là đúng. Tôi hờn giận anh cũng bỏ mặc. Tôi đau đớn anh cũng không biết tới. Nhiều lần giận hờn dù ai sai tôi cũng cố gắng tạo ra không khí tốt để làm hòa. Nhưng mọi người biết là cái gì cũng có giới hạn, tôi không phải đứa thích bám víu vào bất cứ điều gì, cũng phải có lòng tự trọng của mình.
Nhiều khi phải gạt cái tôi sang một bên khi yêu anh, giờ không thể cứ mãi như thế này. Tôi đau lắm vì chuyện chẳng vào đâu mà lại mất đi người yêu thương. Tôi biết anh cũng yêu tôi nhưng sao lại có thể hành động và nói ra những lời như những đứa trẻ mới lớn vậy? Cuộc sống của anh là Facebook và nó là thật? Còn hàng ngày mình bên nhau, chăm sóc nhau là ảo và giả tạo? Tôi không cam tâm.
Theo VNE
Chồng bắt vợ phá thai để rảnh rang ở với nhân tình
Gần 2 năm qua tôi như một con ốc sên trong cái vỏ bọc trống rỗng, với cái đầu trống rỗng. Vậy là gần 2 năm, anh phản bội tôi, phản bội tình yêu hơn 5 năm với những trở ngại mà 2 đứa đã vượt qua để có được tình yêu mà lúc ấy cho là bền vững và kiên cố.
Tình yêu của 4 năm đại học, 1 năm xa cách và của 6 tháng kết hôn, người Bắc kẻ Nam vậy mà bằng mọi cách chúng tôi đã đến được với nhau. Đáng lẽ ra anh phải trân trọng và gìn giữ nó, nhưng không, khi chúng tôi vừa chuẩn bị cho sự chào đời của một thiên thần thì anh quay lưng phản bội. Con tôi chưa được thành hình, nó chỉ là giọt máu vừa được 1.5 tháng. Đó là khoảng thời gian bất hạnh, đau khổ, tủi hờn, cô đơn, lạnh lẽo đối với tôi.
ảnh minh họa
Một mình làm dâu ngoài Bắc, cách nhà hơn 2000 km, tôi chỉ biết khóc và khóc. Ta tưởng đâu tình yêu ấy mãi là động lực để ta phấn đấu mà có thể từ bỏ mọi thứ vì nó, bỏ gia đình, công việc bạn bè để cùng người mình thương về sống tại nơi anh chào đời và lớn lên, để tập làm quen cuộc sống vốn lúc nào cũng lễ nghĩa, nho giáo, phong tục tập quán khác. Nhưng giờ đây tôi còn lại gì, anh không trách nhiệm, hết tình yêu, không quan tâm, quay sang lăng mạ và hà khắc, cuộc sống toàn nước mắt và nước mặt, nếu không có con, có lẽ tôi đã chết.
Khi yêu, mọi thứ xung quanh đều màu hồng, anh và nhân tình anh cũng đang như thế, bỏ lại người vợ không chút lỗi lầm và đang mang trong người đứa con tội nghiệp đang tượng hình chưa đầy 2 tháng. Anh liên tục bắt tôi phá bỏ thai, không đồng ý tôi lại được anh đáp trả bằng những lời thậm tệ: cô là đứa ăn bám, là đứa thối tha. Phải, tôi là kẻ ăn bám vì ra ngoài đó tôi chưa tìm được việc làm đã có thai, thử hỏi dù 1 người tốt nghiệp đại học, có kinh nghiệm kế toán 5 năm, nhưng đang có thai, ai dám nhận làm? Tôi là kẻ thối tha ư? Tôi ở nhà và chỉ biết lo cho chồng, anh ta ra ngoài làm cặp bồ bỏ vợ trong lúc đang mang thai chắc anh ta thơm tho lắm. Tôi phải làm gì đây? Đó là khoảng thời gian tăm tối của cuộc đời, đã thế còn anh còn cùng người đàn bà đó bày mưu tình kế đuổi tôi về lại miền Nam, anh hăm dọa và thuê gian hồ lấy mạng tôi. Tôi phải làm gì bây giờ, 1 thân 1 mình nơi xứ người, về lại sợ mẹ mình đau lòng. Bố mẹ chồng tôi biết cũng chẳng làm được gì, la mắng anh vài tiếng cũng xong.
Cuối cùng anh và người đàn bà đó cũng thành công. Gia đình tôi biết chuyện, mẹ tôi dọa chết nếu tôi không về. Lặng lẽ 1 mình tôi về lại nhà mẹ để đón con chào đời, dường như không còn nước mắt để khóc, bởi lẽ, nước mắt đã lấp đầy những kỷ niệm trong tình yêu mà chúng tôi đã từng có, anh biết tôi đi, lòng anh vui mừng khôn siết, không ngăn cản, tôi biết đó là lúc giữa 2 chúng tôi, tình không và nghĩa cũng không. Anh dọn hết quần áo, tủ giường, mua đất cất nhà sống cùng nhân tình, đó là người phụ nữ lớn hơn chúng tôi 5 tuổi, có 1 đời chồng và 2 đứa con riêng. Ngày tôi sinh con cũng là lúc người đàn bà đó mang thai với chồng tôi, thật đau lòng. Lặng lẽ sống, lặng lẽ buồn, ai nào biết được. Những cảm giác đan xen thật khó chịu trong suốt thời gian qua, nó như 1 cái dằm ghim thật sâu vào trong tim, không cách nào lấy ra được.
Ngày hôm qua, anh cùng tôi ra tòa ly hôn, con tôi vừa tròn 14 tháng, từ bắc vào nam, anh ta không lên thăm con mặc dù biết bé đang bệnh, không 1 bộ quần áo hay 1 hộp sữa cho con, tấm lòng người cha của anh ta thật "vĩ đại". Tôi không cần anh ta mua, tôi đã sinh và nuôi con được đến thời gian này rồi, chưa lần tôi để con mình phải không mặc đồ đi ra ngoài hay chưa lần để con nhịn uống sữa, tôi chỉ nói để anh ta nhìn lại lương tâm người làm cha, vậy mà mở miệng là anh ta nho giáo và lễ nghĩa. Nhìn thẳng vào mặt anh ta, tôi tự hỏi sao trước đây mình lại có thể yêu được con người này.
Tôi biết khi ra về anh ta liền mua rất nhiều đồ đem về cho con riêng của người đàn bà đó. Kết thúc phiên tòa ra về trong lòng tôi trống rỗng, không cảm giác, không đau, không hụt hẫng, chỉ thấy lòng nhẹ tênh, cái dằm đó, nó đang nằm im và có lẽ vết đau ấy đang dần chai sạn lại. Thấy mẹ đang ẵm cháu đứng đợi tôi về, thấy con cười thật tươi gọi mẹ mà tôi thấy thật vui. Bỏ đi tất cả, ta làm lại từ đầu, nhưng không phải 1 mình vì mẹ đã có thêm con...
Theo VNE
Đêm động phòng, vợ tôi khóc ngất vì nhớ người cũ Em ra ngoài ghế sofa, nằm úp mặt xuống mà khóc nức nở, em khóc nấc như chưa bao giờ được khóc ngay trong đêm động phòng. Chưa có một câu chuyện nào lại ly kì như câu chuyện của vợ chồng tôi. Người phụ nữ tôi yêu thương, dành trọn cuộc đời cuối cùng lại không yêu tôi, trái tim em lại...