Cuộc hôn nhân không lối thoát
Ngôi nhà hạnh phúc mà anh vẽ ra có lẽ vĩnh viễn chỉ có trong mơ, tôi rơi vào vực thẳm không biết tìm đâu ra lối thoát cho gia đình bé nhỏ của mình…
7 năm về trước tôi và anh gặp nhau tình cờ trong cuộc giao lưu của tổng công ty được tổ chức ở Huế và như là định mệnh khi chúng tôi tình cờ ngồi cạnh nhau trong cuộc giao lưu, tình cờ được xếp để nghỉ ở hai phòng cạnh nhau trong khách sạn. Ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt của anh đã bị hút hồn bởi mái tóc dài thướt tha, cùng đôi mắt đen láy của tôi. Còn với tôi khi vô tình chạm vào ánh mắt rạo rực ấy của anh thì khuôn mặt đã đỏ ửng lên như gấc. Chúng tôi quen nhau gần như là qua ánh mắt sau đó mới là những câu chuyện xã giao hài hước của anh, đêm cuối cùng ở Huế anh rủ tôi đi chơi bên dòng Hương Giang thơ mộng và ngỏ lời yêu thương.
Khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng ắp đầy kỉ niệm ấy là kết quả của một tình yêu sét đánh và chỉ trong vòng một tháng sau đó đám cưới linh đình của chúng tôi được tổ chức trong niềm hân hoan vui sướng của chúng tôi, của hai bên gia đình, của bạn bè đồng nghiệp cùng cơ quan.
Tuần trăng mật trôi qua thật dịu ngọt và hạnh phúc, anh yêu chiều và nâng niu tôi như một báu vật. Anh vẽ ra bức tranh tuyệt đẹp về cảnh gia đình hạnh phúc trong đó có anh, có tôi và những đứa con bé bỏng khiến tôi cảm thấy mình như được sống trên thiên đường hay thế giới thần tiên nào đó.
Nhưng niềm vui ấy không tồn tại được bao lâu thì tất cả như sụp đổ. Khi bước vào cuộc sống chung thật sự tôi đã rất hụt hẫng vì sự ngang trái phũ phàng…! Anh ấy chẳng những không lo làm ăn mà còn có nhiều thú vui khác như bài bạc, cá độ, nghiện rượu và ham mê cả “hoa dại”.
Video đang HOT
Tôi những mong tình yêu chân thành và sự dịu dàng của mình có thể sẽ cảm hóa được anh, giúp anh từ bỏ những thú vui không tốt để trở về vun đắp cho gia đình hạnh phúc. Những hôm đi làm về dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố gắng đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và ngồi đợi anh về với mâm cơm nóng hổi hi vọng sẽ nhận được sự chia sẻ của anh. Nhưng mọi sự cố gắng của tôi như muối bỏ biển, như dã tràng xe cát biển Đông, anh vẫn chứng nào tật ấy dù người thân hai bên gia đình đều ra sức khuyên ngăn.
Giờ đây tâm trạng của tôi rất ngổn ngang, bế tắc, tôi không biết phải làm sao… (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu lần anh hứa hẹn, anh thề thốt sẽ tránh xa bài bạc, cá độ và ít nhậu nhẹt bù khú với bạn bè, nhưng tất cả chỉ là lời nói suông mà thôi. Tôi dần mất đi niềm tin nơi anh, bao nhiêu hi vọng dồn nén để rồi thất vọng tràn trề, ngôi nhà hạnh phúc mà anh vẽ ra có lẽ vĩnh viễn chỉ có trong mơ, tôi rơi vào vực thẳm không biết tìm đâu ra lối thoát cho gia đình bé nhỏ của mình.
Gần 7 năm trời với hai mặt con, vì sợ cảnh gia đình tan nát mà tôi đã phải cắn răng sống trong sự chịu đựng chua cay. Nhưng rồi sức chịu đựng của tôi cũng đến hồi cạn kiệt, bởi một hôm anh dẫn gái về tận nhà. Tuy vậy tôi cũng im cho qua chuyện và nghĩ sẽ âm thầm cắt đứt chuyện gối chăn vì tôi cảm thấy ghê tởm một người đàn ông như thế.
Nhưng nào anh có để cho tôi yên, anh say rượu đập phá và gây chuyện với tôi. Lúc đó tôi như ngọn núi lửa âm ỉ bấy lâu nay đã đến ngày phun trào… một trận đập phá, cãi vã to tiếng đã xảy ra. Tôi bồng bế hai con về nhà ngoại để sống nhờ.
Sau đó ít ngày anh đến nhà năn nỉ xin lỗi tôi và bố mẹ để được đón mẹ con tôi trở về đoàn tụ. Anh hạ quyết tâm từ nay sẽ bỏ hết những tật xấu kia đi để chăm lo, bù đắp cho mẹ con tôi. Thực sự thì những lúc đó tôi thấy anh cũng rất thương vợ con, rất muốn rời xa khỏi con đường sa ngã kia nhưng không hiểu sao cám dỗ của bài bạc, cá độ, nhậu nhẹt lại có sức mê hoặc ghê gớm khiến anh đánh mất bản thân đến vậy. Chưa đầy nửa tháng sau thì đâu lại hoàn đó, anh đi biệt tăm tối ngày, nghỉ việc cơ quan vùi đầu vào những trận đỏ đen, bữa nào về nhà thì cũng luôn trong trạng thái say xỉn.
Thật sự giờ đây tâm trạng của tôi rất ngổn ngang, bế tắc, tôi không biết phải làm sao? Nếu ly hôn thì tôi chắc gì đã được nuôi hai con, mà để một đứa phải sống với người cha như vậy làm sao tôi có thể yên tâm được. Còn nếu cứ duy trì cuộc sống thế này, tôi không biết mình sẽ chịu đựng thêm được bao lâu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi buồn không tên
Tối nay tôi thấy thực sự hụt hẫng. Anh không còn là anh như mọi ngày, xa lạ và nhạt nhẽo. Có thể tôi đã quá cả nghĩ chỉ vì tôi đã coi anh là điều quan trọng nhất đối với mình, tôi đã từ bỏ rất nhiều thứ để ở bên anh chỉ vì một điều đơn giản là tôi yêu anh.
Còn anh, tôi nhận ra tôi không phải là điều quan trọng nhất đối với anh. Anh có hiểu vì hoàn cảnh tôi đã chịu thiệt thòi rằng từ ngày yêu anh tôi đâu có được tự do thoải mái xuất hiện bên cạnh anh dù tình yêu của chúng tôi là hoàn toàn chính đáng. Với tôi đã yêu là tất cả vì tình yêu không chút lo sợ nhưng vì hoàn cảnh tôi đành chấp nhận. Tôi biết anh cũng yêu tôi nhưng tình yêu ấy có lẽ chỉ là một góc nhỏ trong tim anh. Nhiều lúc tôi rất muốn hỏi anh "liệu tôi có phải chỉ là một sự khỏa lấp nỗi cô đơn của anh hay không?". Có một điều tôi rất tiếc là đã đọc được hết những gì anh viết dành cho người yêu đầu. Tôi muốn xóa bỏ nó trong bộ nhớ của mình nhưng tôi là người chứ không phải là một cái máy. Tôi cũng biết ai cũng có quá khứ của riêng mình. Tôi cũng vậy. Nhưng với tôi khi đã yêu thì phải hết lòng cho tình yêu. Quá khứ hãy để nó ngủ yên.
Có lẽ tôi đã hy vọng quá nhiều để rồi nhiều lúc thấy mình như rơi xuống vực thẳm. Nhiều lần đã cho tôi một kinh nghiệm là cứ mỗi khi quá khứ của anh lại trở về thì với anh tôi chẳng là gì hết. Tối nay, sau mấy ngày chúng tôi xa nhau. Tôi đã rất vui khi nhìn thấy anh nhưng trong ánh mắt anh có một điều gì đó khiến tôi có cảm giác xa lạ. Anh không còn muốn ở bên tôi như mọi lần. Tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Lòng nặng trĩu, mọi thứ trở nên thật vô nghĩa. Chỉ còn mười ngày nữa là tròn một năm chúng tôi yêu nhau. Tôi tự hỏi "mới có một năm mà tình yêu dành cho nhau giờ chỉ còn thế này ư?" Tôi biết đôi lúc mình quá nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Tôi cũng muốn sống lạnh lùng hơn, ít lo lắng cho người khác hơn nhưng tôi không làm được.
Chính chị gái anh từng nói với tôi "em hãy lo lắng cho bản thân nữa nhé đừng có chỉ biết chăm sóc lo lắng cho người yêu thôi" bởi thế tôi nhiều lúc tôi mới thấy đau khổ. Tôi yêu hết lòng nên cũng mong muốn nhận lại tình cảm tương tự nhưng nhiều lúc tôi thấy sao anh quá vô tâm. Tôi muốn hỏi anh "anh có thật sự yêu em không?". Tôi cũng đã nghĩ phải chăng tình yêu giữa chúng tôi đến quá nhanh, quá dễ dàng mà cái gì có được quá dễ dàng người ta sẽ thường không trân trọng nó. Thời gian đầu anh đã từng hỏi tôi "vì sao em yêu anh?" Tôi đã không nói nhưng tôi hy vọng anh hiểu tôi yêu anh không phải vì vẻ ngoài hào hoa của anh, không phải vì tôi đang cô đơn một mình mà tôi phải kiếm vội cho mình một người.
Tôi yêu anh vì tôi thấy anh thực sự là người sống tình cảm, biết trân trọng tình cảm và biết quan tâm đến người khác. Anh cũng đâu biết rằng tôi biết mình có tình cảm với anh khi anh nhắn tin tâm sự về nỗi đau khổ về mối tình đầu của mình. Tôi thấy trong cuộc sống đầy bon chen này còn có một người sống đầy tình cảm như vậy thật hiếm có. Chính vì điều đó tôi yêu anh. Lúc đó tôi cũng không nhận ra rằng anh còn vương vấn quá khứ rất nhiều. Càng sau này tôi càng nhận ra điều đó và tôi cũng đã hy vọng với tình cảm chân thành của mình tôi sẽ giúp anh quên đi quá khứ đau buồn ấy. Đến tận bây giờ tôi vẫn sẽ chờ thời gian sẽ trả lời tất cả. Có thể đến một lúc nào đó anh nói với tôi "Anh thực sự không yêu em. Đi bên cạnh em anh không thấy thoải mái. Anh muốn bên anh là một cô gái trẻ trung xinh đẹp chứ không phải một người lớn tuổi hơn anh".
Nếu có điều đó xảy ra, tôi sẽ vui vẻ cất bước ra đi không hối tiếc điều gì vì tôi đã hết lòng với anh. Tôi đủ tự tin để quay gót đi vì có thể tôi không có cái trẻ trung mà anh cần nhưng tôi có những giá trị mà không phải người con gái nào cũng có, nhất là một tình yêu luôn trọn vẹn dành cho người mình yêu. Có thể xa tôi rồi, anh nhận ra một điều rằng đúng là anh không yêu tôi hoặc anh nhận ra rằng trên đời này không ai yêu anh nhiều như tôi đã yêu anh và anh cũng yêu tôi nhiều hơn anh tưởng. Mong anh khi đọc được những dòng này sẽ hiểu được nỗi lòng của tôi. Giờ phút này đây nỗi buồn cứ dâng lên trong lòng, có một cái gì đó cứ nghèn nghẹn trong tôi. Còn anh, giờ này liệu có nghĩ đến tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em muốn biết lý do tại sao Mình quen nhau rất tình cờ và cũng đã yêu nhau trong thời gian rất ngắn. Cả em và anh đều nói mình đến với nhau vì đó là tình yêu sét đánh. Em quen anh khi em không còn chút tình cảm nào với bất kỳ người đàn ông nào khác. Hình Minh Họa Trước khi gặp anh, đàn ông đối với...