Cuộc hôn nhân không lời
Chị không nói lại một lời, chồng đuổi cũng không đi… (Ảnh minh họa)
Một lần nữa chị lại im bặt. Hàng xóm chẳng còn nghe thấy gi nữa ngoài tiếng sa sả cua một ca sĩ opera không chuyên la chồng chị.
“Anh chồng opera” hồn nhiên coi vợ như vật sở hữu đang xướng một bài không thể không có mỗi ngày…
Chiều tối này cũng vậy, khi những người hàng xóm trở về sau một ngày lao động mệt mỏi, cái ngõ nhỏ lại rộn rã tiếng lũ trẻ nô đùa đuổi bắt. Lẫn trong tiếng nô đùa đó hiếm khi có tiếng của đứa con nhà anh “opera”.
Thằng bé và cô chị béo ú của nó lúc nào cũng bị nhốt trong một ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ. Trong khi cô chị lầm lì vo gạo, lau bếp thì thằng em thơ thẩn hết ra sân lại vào nhà, ngóng mãi ra ngoài ngõ mà không dám ra. Nó chỉ sợ nếu lẻn ra ngoài chơi mà bố nó đột ngột về, thì những tiếng la lối om sòm lại bùng lên như dầu gặp lửa.
Nó không dám làm trái ý bố, dù nó thèm lắm được chạy ra ngoài kia, nhận siêu nhân vàng là mình, mấy đứa kia đã nhận đủ siêu nhân hồng, đen, xanh, đỏ… rồi, nó chỉ dám gọi vống ra là nó nhận siêu nhân vàng, nhưng mà siêu nhân bị nhốt như thế này thì làm sao mà đi cứu người gặp nạn được chứ! Thằng bé nhìn mẹ như cầu cứu, nó muốn mẹ gật đầu để nó bung cánh cổng ra ngoài với chúng bạn. Nhưng mẹ nó chỉ ngó lơ, chị làm như đang làm mải miết cọ mấy cái nồi, miệng nhắc nhở cô con gái lớn nhặt rau cho cẩn thận.
Chị cũng chẳng khác gì thằng cu con. Chị cũng thèm bung ra ngoài, chạy qua chạy lại buôn chuyện với mấy cô hàng xóm về chuyện mớ rau cân gạo, chuyện đậu phụ hàng nào ngon, chuyện cái chợ gần nhà may quá lại mở, chuyện trường thằng cu bắt học đủ mọi thứ, chuyện cái hĩm nhà bà Hương sao mãi chưa biết nói…
Nhưng chị sợ, không hiểu năng lượng gì từ người đàn ông chồng chị lại ghê gớm đến thế. Ngay từ khi anh ta chưa về thì cả mẹ lẫn con đã rúm ró sợ sệt. Chị liếc lên dãy quần áo đang phơi ngoài sân. Những cái mắc áo không buộc sợi len đỏ là để phơi quần áo của chị và bọn trẻ, cái nào buộc sợi len đỏ mới được mắc quần áo của anh ta. Có lần chị lỡ quên, treo nhầm mấy cái tất sang cái mắc áo len đỏ, thế là cả tối hôm đó chị chịu một trận đòn mồm sa sả, đến ngày hôm sau cái đầu vẫn còn âm âm i i.
Chị cũng không hiểu vì sao cuộc đời mình lại đổi thay khác biệt đến vậy. Xưa kia, khi còn là một cô sinh viên sư phạm môn địa, chị đã được đi thực địa nhiều nơi và mơ ước sau này được đi đến thật nhiều những vùng miền trên đất nước, trên thế giới, tìm hiểu những loại địa hình địa chất vô cùng thú vị… Nhưng rồi cuối cùng thì chị lại phải chịu bó chân trong khoảng sân vài mét vuông này.
Không hiểu năng lượng gì từ người đàn ông chồng chị lại ghê gớm đến thế… (Ảnh minh họa)
Sẽ chẳng có hiện tại nếu không có quá khứ. Những gì hiện tại chị đang đón chịu cũng là hệ quả cũng những gì chị đã làm trong quá khứ mà thôi. Tâm tâm niệm niệm như thế, chị càng đau lòng mà cam chịu. Khi xưa, người chị yêu đâu phải là người chồng “opera” bây giờ. Chị đã yêu say đắm chàng sinh viên ôm đàn hát tình ca ở văn phòng dưới hầm cầu thang ký túc xa. Đáp lại, chàng cũng chẳng thể chối lời yêu đương với cô gái dịu dàng và có giọng nói êm ái nhỏ nhẹ nhất khu ký túc ấy.
Nhưng tiếc thay, người đàn ông mà chị yêu ấy, sau khi làm chị có thai, bỗng một ngày biến mất như chưa từng xuất hiện. Chị đau đớn đến tan nát cõi lòng, khi chuyện vỡ lở, mẹ chị biết được thì cái thai trong bụng của chị cũng theo đó thoát ra, cùng bao nhiêu máu, nước mắt, sức lực và tình yêu…
Sau cú sốc quá lớn đầu đời, mất một thời gian dài, chị trở nên ngơ ngẩn. Khi đó, người nhà đã tìm mọi cách để xoay trở tình trạng tồi tệ của chị. Một trong những cách mà họ nghĩ là tốt, ấy là tìm cho chị một người chồng.
Video đang HOT
Anh chồng “opera” đã xuất hiện vào thời điểm đó. Anh là con của gia đình người bạn bố mẹ chị. Anh khỏe mạnh, có duyên nói đùa, hát hò thì rõ hay, rõ khỏe. Bố mẹ chị mong cái duyên khôi hài ấy sẽ cứu vớt chị. Và quả thực, nụ cười dần trở lại trên môi cô gái đã một lần chịu bất hạnh tình yêu. Ai cũng mừng, ai cũng cho điều kỳ diệu đã đến. Đám cưới nhanh chóng được tổ chức, khép lại thời con gái sóng gió của chị.
Cuộc hôn nhân không lời
Anh không đồng ý cho chị đi dạy học, mà ép chị làm hành chính trong công ty riêng của bà dì anh. Một công việc được cố ý thu xếp để chị nhàn nhã chăm sóc gia đình, nhà cửa. Đứa con gái đầu lòng ra đời chỉ một năm sau đó, 3 năm sau, chị sinh thêm một cậu con trai, đứa nào cũng khỏe mạnh.
Về đường con cái, chị tưởng như thế là mãn nguyện lắm rồi. Nhưng tưởng cuộc đời của chị êm đềm trôi đi và quen đi về những bộn bề con mọn. Nhưng sóng gầm hóa ra chưa hề biến mất.
Càng ngày, anh chồng “opera” của chị càng trở nên cáu bẳn. Thay vì kể chuyện cười hay hát opera, anh chuyển thành sa sả mắng và ngăn cấm vợ con đủ điều. Không biết ở ngoài đường kia có những hiểm nguy cạm bẫy gì, nhưng nếu không có anh đi kèm, thì vợ con nhất nhất phải ém quân tại nhà cấm di chuyển. Vợ chỉ được phép ra cái chợ nhỏ ở đầu ngõ mua thức ăn rồi về ngay, còn đi đâu xa hơn thế thì phải có chồng tháp tùng. Có lần, vợ xin về nhà mẹ đẻ chỉ cách nhà 2 km để thăm mẹ ốm lên muộn, anh ta ca cho một bài khiến cho hàng xóm chẳng phải cố vênh tai nghe cũng lộng cả óc.
Người vợ nhu mì ấy thật đáng thương và đáng nể vì độ chịu đựng. Chị không nói lại một lời, chồng đuổi cũng không đi. Cứ thui thủi dọn dẹp, nghe mắng và khi mọi thứ nguôi đi lại tiếp tục mỉm cười. Với hàng xóm láng giềng, chị lúc nào cũng lễ phép, dịu dàng và ân cần hết mức. Vì thế, mọi người chung quanh đều phẫn nộ thay cho chị mỗi khi thấy anh chồng “opera” ca bài mắng vợ chửi con. Mắng chửi vì những điều hết sức vụn vặt, thậm chí là vô lý.
Người vợ nhu mì ấy thật đáng thương và đáng nể vì độ chịu đựng… (Ảnh minh họa)
Chẳng hạn như: “Tại sao đã bảo 5 giờ cắm cơm mà 5h30 mới cắm? Tại sao quần áo chồng phơi dây ngoài, quần áo vợ phơi dây trong mà để lẫn một cái thế kia? Cơm nấu thừa ra rửa bát lắm như thế này cho chó nó ăn à? Tất cất vào trong tủ thì phải gấp, độn cho gọn gàng như đã hướng dẫn, sao lại dám buộc vào nhau thế này?… Thằng kia mày ăn cái gì mà ngu thế…???”
Trong nhà lặng tờ, chỉ có một giọng lĩnh xướng sang sảng của anh chồng “opera”. Chiều nào cũng như chiều nào, chẳng có gì mà anh không bới móc ra để “luyện giọng” được. Hai đứa trẻ nhà anh ra vào như hai cái bóng. Từ bé đã ít tiếng nói cười, đi nhẹ nói khẽ… Ra ngoài thì cả nhà anh chị đều được tiếng lễ phép, lịch sự từ bố mẹ đến các con, nhất nhất là phải chào hàng xóm lễ độ, không được phép sơ sẩy một tí nào. Nếu có sơ sẩy gì thì chiều tối hôm đó, thế nào hàng xóm cũng được nghe “bài ca không quên” ầm ĩ.
Có anh hàng xóm nọ, thấy anh “opera” bắt nạt vợ giỏi, lấy làm phục lắm, than rằng: “Đời mình chả được như nó, đàn ông thế mới là đàn ông chứ!” Chỉ chị vợ hàng xóm thì nghĩ trong bụng: “Con giun xéo lắm cũng quằn. Anh đừng cứ tưởng cứ giày vò mãi mà người ta chịu được! Cái ngày chị ấy vùng lên sẽ chẳng xa đâu!”.
Quả thực, trong cuộc hôn nhân ấy không hề có những tiếng kêu của người vợ, dù là ầm ĩ hay ai oán, không có những tiếng kêu lẽ ra phải có đối với người vợ bình thường. Nhưng không nghe thấy không phải là không có những tiếng kêu. Chỉ có chị mới biết, những tiếng kêu của mình nó chói ruột, nó tan nát như thế nào.
Những tiếng kêu của chị dội ngược vào trong lòng, chua xót. Chị thương hai đứa con và thương mình đến mất ngủ triền miên. Nhưng phẩm hạnh của chị, tính nết của chị, những gì chị được dạy dỗ nằm lòng không cho phép chị lớn tiếng. Và cuộc cam chịu của chị vẫn cứ thế nối dài…
Theo Cảnh sát toàn cầu
Bi kịch 14 tuổi và cú sốc mất chồng
Người chị yêu đầu tiên năm chị 14 tuổi. Khi ấy, chị vẫn chưa là gái đứng đường nên tình yêu của anh và chị hoàn toàn trong sáng, không nhuốm màu dục vọng. Anh hơn chị 9 tuổi làm nghề lái xe. Yêu là cưới...
Có lẽ sóng gió cuộc đời đã khiến cho Lê Thị H (Hà Nội) trở nên chao chát và già hơn rất nhiều so với cái tuổi 23 của mình. Tôi gặp chị tại trung tâm giáo dục số 2 Ba Vì và khi gặp tôi, có lẽ do vô thức để bảo vệ mình, khuôn mặt chị hầu như không biểu hiện một thái độ gì, nó ra vẻ khinh khỉnh và bất cần đời. Chỉ khi bắt đầu kể cho tôi nghe về cuộc đời mình.
Tuôi thơ khuyêt thiêu tinh thương
Chị lớn lên trong tình thương của mẹ mà không có hơi ấm của bố. Bố đã bỏ mẹ con chị ngay từ khi chị chưa ra đời. Khi còn bé thơ, trong suy nghĩ non nớt của cô bé H ngày ấy, việc không có bố cũng chẳng khiến cô cảm thấy tủi thân. Nên H cũng chưa từng thấy mình thiếu thốn tình cảm và ghen tị với bạn bè.
H cứ thế lớn lên bên mẹ cho đến ngày chị nhận ra mình không may mắn. Tức là khi ấy, chị mới nhận thức được rằng chị không có bố. Đó là một điều đáng buồn. Biết điều ấy, có lẽ chị cũng oán trách bố nhiều. Nhưng thay vì yêu thương mẹ hơn và cố học hành, chứng minh cho người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con H rằng không có ông, mẹ con chị vẫn sống tốt, thậm chí rất tốt thì H lại rơi vào sa ngã.
Người ta nói sa ngã là thú vui của tuổi trẻ. Nhưng chỉ là khi sau sa ngã đó, người ta biết đứng lên và đi qua để tốt hơn. Còn H thì cứ mải miết trượt dài trong đau khổ mà không tài nào vượt khỏi nó.
Cuộc đời H từ lúc nhận ra bất hạnh của mình cũng có khi hửng sáng và có lúc chị dừng lại để sống vui vẻ. Đó là khi chị gặp tình yêu đầu đời của mình. Người trở thành chồng chị, trở thành bố của con gái chị. Song cũng là người khiến chị lâm vào bi kịch khác nặng nề hơn.
Cô dâu 14 tuổi và cú sốc mất chồng
Khi tôi hỏi chị rằng chị đã từng yêu bao giờ chưa, chị nhìn tôi bình thản đáp lại: "Em có con rồi chị ạ".
Những khổ đau đều do chị một tay gây ra và làm cho nó thêm phần đau đớn... (Ảnh minh họa)
Người chị yêu đầu tiên năm chị 14 tuổi. Khi ấy, chị vẫn chưa là gái đứng đường nên tình yêu của anh và chị hoàn toàn trong sáng, không nhuốm màu dục vọng. Anh hơn chị 9 tuổi làm nghề lái xe. Yêu là cưới.
Và chị trở thành vợ khi mới 14 tuổi. Chị kể gia đình chồng chị rất tốt, bố mẹ chồng chưa từng gây khó dễ cho chị, chị cũng chưa từng phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu. Những ngày tháng ngọt ngào lướt nhẹ qua đời chị. Sự ra đời của công chúa bé nhỏ càng khiến cho gia đình chị hạnh phúc.
Nhưng rồi công chúa nhỏ cũng phải chịu cảnh bất hạnh không có bố như mẹ nó khi bố cháu ra đi vĩnh viễn sau một tai nạn. Bố mất khi cháu chưa kịp nhận thức điều gì, chưa biết điều gì, bé còn chưa biết nói, cháu còn quá nhỏ.
Cú sốc ấy quá lớn với người mẹ trẻ. Cứ ngỡ cuộc đời chị đã tìm được chỗ dựa nhưng giờ tan biến hết. Chị mất chồng, con chị mất bố. Tuổi thơ cháu là một bản sao của mẹ. Tức là cháu cũng sẽ không có tình thương của cha, thiếu đi một bàn tay ủ ấm và nâng dậy lúc vấp ngã.
Chị không chịu được điều đó, không vượt qua nỗi đau nên chị tìm đến ma tuý để giải toả và thoát khỏi đau đớn trong giây lát. Nhưng vô tình chị đã đẩy cả hai mẹ con vào một bi kịch và tới giờ chị vẫn chưa thoát ra.
Thứ thuốc chết người ấy mang đến cho chị cảm giác đê mê và mọi thứ đều thăng hoa. Không còn đau đớn, không còn nước mắt. Để có tiền cho những cảm xúc lừa gạt ấy, chị bán thân xác mình. Cho đàn ông chà đạp chính con người mình để kiếm những đồng tiền nhàu nhĩ.
Quãng đời này có lẽ chị không còn muốn nhắc lại nên giọng kể cứ đứt quãng và chần chừ. Con còn bé lắm, nhưng chị cũng không lo được cho nó bởi ngay cả đến bản thân mình chị còn chưa lo xong. Làm sao để thoát được những khổ đau? Nhìn con chị lại nhớ đến anh. Nhớ anh, chị lại càng thêm nhức buốt.
Khi đã nghiện, H không dám gần con. Chị sợ con mình sẽ ngửi thấy hơi thuốc ám ở người mình, chị sợ ảnh hưởng đến con. Ở ngay trong cùng một nhà nhưng người mẹ ấy vẫn phải xa con.
Chị kể mình vào trung tâm này đã là lần thứ hai. Lần đầu, khi chị bị bắt cũng là lúc mẹ chị bị kết án vì tội buôn bán, tàng trữ trái phép ma tuý. Nên trong suốt thời gian ở trung tâm, chỉ có bố mẹ chồng lên thăm chị. Con không lên vì chị không muốn cháu biết mẹ mình là một con nghiện, là một gái bán dâm, là một người mẹ chẳng ra gì.
Chị nói với con bé rằng chị đi làm xa. Việc mẹ đẻ bị bắt, không biết sức khoẻ mẹ ra sao, mẹ sống thế nào, không có mẹ ở bên an ủi lúc lầm lỡ và hoảng loạn cũng khiến chị suy sụp. Nhưng ngay khi ra khỏi trung tâm, những cám dỗ lại đưa chị trở về với con đường lầm lạc.
Chị không thoát được chất trắng đó và chị lại bán mình lấy tiền nuôi cho những cơn nghiện không sao kiềm lại được. Khi lên cơn, trong những vật vã, tình yêu dành cho con, quyết tâm làm lại cuộc đời đều bị đánh gục để khi tỉnh thuốc, chị lại khóc. Nhưng khóc thì chẳng giải quyết được việc gì, nước mắt chỉ là thứ vô dụng.
Con chị năm nay mới 6 tuổi. Còn quá bé để hiểu bi kịch cháu đang chịu. Mẹ cháu khi xưa chỉ thiếu tình thương của bố, vẫn hạnh phúc trong vòng tay của mẹ. Nhưng cháu thì nay không có cả bố, không có cả mẹ. Ông bà nội làm bố mẹ của cháu, nuôi cháu và cố bù đắp cho cháu những tình thương bị thiếu. Nhưng ông bà cũng già rồi, ông bà sao bên cháu mãi được?
Lần thứ hai vào trung tâm, gia đình chị không ai biết. Chị không muốn mọi người biết bởi chị thấy có lỗi với họ quá. Bố mẹ chồng không trách chị bởi họ thông cảm cho nỗi đau của con dâu. Khi bất hạnh mất chồng ập đến, chị còn quá trẻ nên chị lầm lỗi. Họ thậm chí còn trách mình không giữ được chị để chị đi sai quá nhiều nên họ thấy có lỗi, với chị và với cả con trai đã mất.
Chị tiếc mình đã không đủ mạnh mẽ để vượt qua, không đủ quyết tâm để sống tốt... (Ảnh minh họa)
Bởi vậy nên chị day dứt. Lúc trước chị vẫn cố bao biện rằng chị sa ngã thế này là bởi ông trời quá bất công với chị, cho chị chịu nhiều bất hạnh tới mức chị không sao có thể gánh hết được. Nỗi đau đè nặng lên cuộc đời chị, để sống dù là khốn khổ chị buộc phải tìm đến những thứ giả dối để cho mình được hạnh phúc trong giây lát. Nếu chị có bố, nếu chồng chị không mất sớm, nếu mẹ chị không vào tù... Tất cả nếu không xảy ra thì giờ chị có lẽ sẽ đang hạnh phúc trong gia đình cùng công chúa nhỏ của mình.
Nhưng khi vào trung tâm đến lần thứ hai, sau khi những cơn nghiện đã được cắt, không còn vật vã thèm thuốc nữa, chị mới dám đối diện với chính mình. Chị không đổ lỗi nữa bởi chẳng ai có lỗi ngoài chị. Cuộc đời H với chuỗi dài những lầm lỡ, những bất hạnh, những khổ đau đều do chị một tay gây ra và làm cho nó thêm phần đau đớn. Chị tiếc mình đã không đủ mạnh mẽ để vượt qua, không đủ quyết tâm để sống tốt.
Vào trung tâm, vì giấu gia đình nên đã lâu chị không gọi về nhà, không được nghe giọng con ríu rít hỏi mẹ bao giờ sẽ về? Mẹ vui không? Mẹ khoẻ không? Giờ trong lòng chị thấy có lỗi nhất là với cô con gái mới tròn 6 tuổi. Không có mẹ ở bên chăm sóc, bố thì đã mất, cháu thiệt thòi quá. Chị không dám gọi về. Chị sợ nếu nghe giọng con, chị sẽ không chịu được. Nỗi nhớ con sẽ trào ra và nó khiến chị càng thêm đau đớn.
Chị nói lúc nào chị cũng nghĩ đến cháu, "tôi không rõ quyết tâm của tôi có giúp tôi thoát khỏi những cám dỗ ngoài kia không nhưng tôi biết con gái sẽ là động lực cho tôi làm lại tất cả. Tôi không muốn con có một cuộc đời như mẹ nó".
"Ngoài kia" nắng vẫn vàng, vẫn có biết bao nhiêu con người đang nỗ lực làm lại cuộc đời mình sau những vấp ngã, và tôi biết H sẽ thành công. Bởi tình yêu vẫn bên chị và tình yêu thì luôn làm nên điều kì diệu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vĩnh biệt một tình yêu! Em sẽ không trách anh, mà tự trách mình nhiều hơn... Anh! Giờ đây em không thể khóc được nữa rồi. Sự thật mà em đã biết qua người con gái đó và cũng từ cô ấy mà em hiểu anh nhiều hơn. Khi biết được cái điều mà em không bao giờ nghĩ đến thì đó quả là cú sốc lớn trong...