Cuộc hôn nhân cay đắng
Dù kết hôn đã được 5 năm, nhưng ngay từ ngày mới cưới đến giờ, tôi luôn gặp ác mộng. Thái độ của chồng đối với tôi có lẽ thật oái oăm hiếm có, luôn cục cằn, thô bạo, không tôn trọng sự riêng tư của tôi.
ảnh minh họa
Có một điều nói ra chắc không ai có thể tưởng tượng nổi, ông ta không cho phép tôi chốt cửa nhà vệ sinh, vì ông ta thích đột nhiên xông vào, vì ông ta là chủ nhân của ngôi nhà.
Cuộc hôn nhân của tôi với ông ta có thể gọi là một cuộc hôn nhân giao dịch vô đạo đức. Ông ta vốn là đối tác làm ăn lớn của bố tôi, lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, đã có một đời vợ và 2 cô con gái. Ông ta muốn lấy tôi về chỉ với lý do duy nhất: đẻ con trai cho ông ta. Còn lý do bố tôi muốn gả tôi cho ông ta là vì lợi ích cá nhân. Họ cùng nhau lợi dụng quan hệ làm ăn, lấy chữ “Lợi” làm đầu, đây chính là thế giới của họ. Còn tôi, thật bất hạnh khi lạc vào vòng xoáy đó.
Hôm đó, tôi đến công ty của bố tôi lấy đồ, ông ta nhìn thấy tôi, lập tức đặt vấn đề với bố tôi. Khi đó, ông ta vừa mới ly hôn, muốn tìm một cô vợ trẻ để sinh con cho ông ta. Nghe nói ông ta đã tìm rất lâu rồi nhưng chưa tìm được người ưng ý. Ngay tối hôm đó, bố tôi nói chuyện với tôi, ông nói nếu tôi đồng ý lấy người đàn ông mà tôi gặp sáng nay, ông sẽ đồng ý ly hôn với mẹ tôi.
Hy sinh hạnh phúc của mình vì hạnh phúc của mẹ
Mẹ tôi từ lâu đã muốn bỏ bố tôi, hơn 30 năm kể từ khi kết hôn mẹ đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ và uất ức. Kết quả là 7 năm trước, mẹ có quan hệ với một người đàn ông khác, chính là mối tình đầu của mẹ năm xưa. Sự việc bị phát hiện, bố tôi suýt chút nữa thì giết chết mẹ. Ông tuyệt đối không cho hai người đến với nhau bằng cách dứt khoát không ly hôn với mẹ, đồng thời còn uy hiếp và gây nhiều bất lợi cho người đàn ông kia.
Đương nhiên, nếu như có lợi ích lớn hơn, thì ông cũng mặc kệ. Điển hình là giao dịch giữa ông với đối tác kia, tôi nghĩ ông thu được không ít lợi nhuận.
Tôi rất ủng hộ mẹ, từ nhỏ chỉ có mẹ yêu thương, chăm bẵm tôi. Tôi và mẹ đôi khi còn như hai người bạn gái, tâm sự với nhau mọi điều. Tôi rất muốn mẹ được hạnh phúc, nhưng thật không ngờ, tôi phải dùng hạnh phúc của đời mình mới đổi lại được hạnh phúc cho mẹ. Bố quả thật là một người đàn ông rất thông minh, rất thực dụng. Nhưng trong mắt tôi, ông cũng chỉ là một người đàn ông tồi, không có chút tình người. Sau một tháng trời suy nghĩ, tôi quyết định tác thành cho mẹ. Tôi và bố âm thầm thực hiện giao kèo vô đạo đức kia, tôi đồng ý làm vợ người đàn ông bằng tuổi bố mình, sinh con cho ông ta. Điều kiện của tôi là mẹ phải được tự do.
Video đang HOT
Cứ như vậy, mẹ tôi được chấp thuận ly hôn một cách thuận lợi. Hiện mẹ đang sống rất hạnh phúc với người yêu. Đương nhiên, mẹ không hề biết rằng hạnh phúc đó của mẹ phải đánh đổi bằng nước mắt của tôi.
Nhìn thấy mẹ hạnh phúc tôi rất yên lòng. Nhưng, ông già kia đã trở thành chồng của tôi. Ngay đêm đầu tiên, ông ta đã làm cho tôi đau đớn tưởng chết, nhưng lại tuyệt nhiên không vỗ về, an ủi được một lời, tôi cảm thấy vô cùng tủi thân và đau khổ. Mấy ngày đầu mới cưới tôi về, hầu như ngày nào ông ta cũng bắt tôi quan hệ vài lần, thực chất cũng không phải là quan hệ vợ chồng, mà là giống như ông ta đang cố nhồi nhét chất tạo con vào trong một cỗ máy. Ông ta đối với tôi không có một chút nhẹ nhàng và cảm thông, thậm chí những ngày tôi “đèn đỏ” ông ta cũng đòi quan hệ. Rõ ràng là không phải vì muốn sinh con, mà là vì nhu cầu sinh lý mà thôi. Tôi vô cùng căm hận ông ta.
Càng bất hạnh hơn khi sinh con gái
Hơn một năm sau, tôi sinh cho ông ta một đứa con gái. Ngay sau đó, ông ta công khai đi chơi gái. Ông ta nói muốn một đứa con trai, là tôi không biết đẻ nên đừng có trách ông ta ra ngoài “hái hoa bẻ cành”.
Bố tôi sau khi biết tôi sinh con gái cũng mắng tôi là đứa ngu ngốc, không biết đẻ. Nếu tôi đẻ được con trai có phải ông cũng nhận được báo đáp không!
Báo đáp? Giao dịch của bọn họ cũng giống như đặt cược vào một trận bóng, đang chờ kết quả để nhận tiền. Tôi giống như một món hàng để bọn họ lợi dụng và đem ra trao đổi. Tôi căm hận nói với ông rằng: Ông không đủ tư cách làm bố tôi, tôi và ông sẽ tuyệt giao quan hệ. Từ giờ ông sẽ không được can dự vào cuộc sống của tôi nữa!
Tôi đã hơn 30 tuổi, từ lâu tôi đã muốn thoát ra khỏi cuộc hôn nhân này, nhưng mỗi lần nghĩ đến con gái còn nhỏ, tôi lại cố gắng nhẫn nhịn. Tuy ông ta không phải là một người chồng, người cha tốt, nhưng con gái còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện, nên trong mắt con mọi cái đều rất tốt đẹp. Khi ông ta đang phong lưu vui vẻ ở bên ngoài, con gái ở nhà thường hỏi: “Mẹ, bố đi đâu rồi, sao vẫn chưa về chơi với con?”. Mỗi lần nghĩ đến con gái muốn có tình cảm của bố, tôi lại cảm thấy có lỗi với con. Tôi luôn muốn cho con cảm nhận được là bố nó rất yêu nó, để con gái luôn sống trong vui vẻ.
Tôi rất muốn có được sự tự do và sự tôn nghiêm, tôi muốn đi tìm hạnh phúc và tình yêu đã lạc mất. Nhưng tôi lại nghĩ đến con gái, liệu có nên đợi con gái lớn hơn một chút không? Người đàn ông đó thỉnh thoảng cứ về nhà trong trạng thái say rượu là lại đòi quan hệ với tôi, thậm chí ngay tại phòng khách, trước mặt con gái cũng lột bỏ hết quần áo trên người tôi. Tôi có kháng cự thì bị ông ta vừa đánh vừa chửi. Tôi muốn báo công an, nhưng lại nhẫn nhịn vì con gái còn quá nhỏ, những điều con phải chứng kiến cũng đã vượt quá so với tuổi của con. Tôi phải làm sao?
Tư vấn:
Còn có rất nhiều phụ nữ vẫn mang nặng tư tưởng truyền thống vô lý để lưu giữ tư tưởng đạo đức lỗi thời: Xuất giá tòng phu, sống và hy sinh trọn đời vì chồng, vì con. Vấn đề ở đây là bạn đã sai khi sống và hy sinh như vậy. Kết cục, đến mình cũng không chịu trách nhiệm được với cuộc sống chính mình, hủy hoại chính mình thì làm sao có đủ năng lực để yêu và bảo vệ con gái!
Trước hết hãy chịu trách nhiệm về cuộc sống độc lập của mình để chứng minh cho thế hệ sau thấy rằng, phụ nữ có quyền tìm kiếm cuộc sống vốn có của mình. Có quyền từ bỏ những điều không tốt cho bản thân, từ bỏ người đàn ông không thích hợp. Đây mới chính là niềm vinh dự của người mẹ muốn dành cho con mình một sự dạy bảo chính từ bài học của bản thân.
Phải biết bắt đầu đánh thức bản thân, xác định lại mình chính là một cá thể độc lập có chủ quyền chứ không phải là một dụng cụ của đàn ông hay của gia đình. Phụ nữ cũng có thể tự lực cánh sinh, tích cực tìm lại tự do và tôn nghiêm của mình.
Hy sinh không còn là bí danh của phụ nữ, cũng không cần phải cầu xin tình yêu. Phụ nữ được quyền lựa chọn tình yêu. Lựa chọn từ những sai lầm đã qua để có bài học cho bản thân, để hiểu được cái giá của sự lựa chọn. Học cách chịu trách nhiệm chính của người phụ nữ đó là: Nâng cao ý thức độc lập, tự vạch ra các kế hoạch cho chính mình, phải có dũng khí từ bỏ những điều ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Phía trước của sự từ bỏ chính là xây dựng lại cuộc sống mới.
Ngày nay, vai trò và trách nhiệm của người phụ nữ đã hiện đại hơn rất nhiều, nên càng phải học cách kiểm soát tình cảm và cảm xúc vốn rất dễ tổn thương. Phụ nữ hoàn toàn có thể dựa vào chính sự độc lập kiên cường của mình để có cuộc sống tự do, vui vẻ chứ không phải sống cuộc sống do người đàn ông định đoạt.
Theo VNE
Giấu chuyện mất trinh và hậu quả
Thật ra, đàn ông luôn nói, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng với họ, chỉ cần yêu thương nhau là đủ.
Có vẻ họ đang nói dối. Đàn ông không bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện người vợ của họ không còn trinh tiết. Dù là họ có bỏ qua chuyện đó nhưng đó là khi hai người hạnh phúc. Còn đến một lúc nào đó, họ chán ghét nhau hoặc nảy sinh mâu thuẫn, chuyện đó sẽ được mang ra bàn luận.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. Vì từ ngày yêu nhau, suốt 2 năm trời, anh luôn nói bóng gió về chuyện đó, dù anh chẳng biết tôi còn hay mất. Trước khi đến với anh, tôi đã từng yêu một người, đó là mối tình đầu của tôi. Và không vượt qua được cám dỗ của cuộc sống, của những ân ái mặn nồng, tôi và anh đã &'đi quá giới hạn'. Cũng chỉ vì hai người quá yêu nhau, thế nên với tôi, chuyện đó không có gì quá quan trọng. Cả hai cũng xác định rõ ràng chuyện tương lai rồi.
Nhưng đúng là, ở đời không ai nói trước được điều gì. Đến khi tình yêu mặn nồng hạnh phúc, tưởng rằng sẽ lấy được nhau rồi thì lại chia tay. Chúng tôi mỗi người một nơi tìm cuộc sống mới. Chỉ vì khi đó tình yêu đã hết, cũng là do những trục trặc trong cuộc sống và phía hai bên gia đình nên chúng tôi từ bỏ nhau.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. (ảnh minh họa)
2 năm sau anh cũng đi lấy vợ và tôi thì có người yêu mới. Trước ngày anh lấy vợ, tôi còn đau khổ nhiều vì chưa thể nào quên được anh. Tôi và anh đã có nhiều kỉ niệm và quan trọng hơn là tôi đã trao thân cho anh, nên chuyện quên nhau thực sự khó. Nhưng anh đã có gia đình, vậy còn gì để tôi nuối tiếc và nhớ nhung. Chúng tôi trở thành hai người xa lạ.
Tôi gặp và yêu người mới. Đó là một người đàn ông tốt, yêu thương và chăm sóc tôi. Anh luôn tỏ ra lo lắng cho tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi cảm nhận được sự chân thành của anh, cảm nhận được tấm chân tình anh dành cho tôi. Tình yêu kéo dài suốt 2 năm, thời gian đó nhiều lần anh cũng đòi hỏi này kia những tôi cương quyết không chịu. Tôi vì không muốn như chuyện cũ, có được nhau rồi thì chia tay. Thế nên tôid đã rõ ràng với anh rằng, đợi sau khi cưới nhau, tôi sẽ là của anh.
Anh cũng buộc phải đồng ý vì không thể nào ép tôi. Suốt thời gian yêu nhau anh cũng hay nói bóng gió anh là người thoáng tính, không gia trưởng. Anh cũng kể vài trường hợp mấy người bạn của mình sau khi biết người yêu không còn trong trắng đã lập tức bỏ. Nhưng anh thì không bao giờ thế, đó là quan điểm sống của anh.
Tôi cũng cảm thấy yên tâm khi anh nói như vậy dù là tôi không có ý sẽ nói cho anh sự thật về tôi. Vả lại, nếu anh là người không quan trọng chuyện còn hay mất thì sau này, khi biết tôi không còn trong trắng, có lẽ anh cũng không bận tâm.
Nhưng không, ngay trong đêm tân hôn, khi không thấy giọt máu đỏ trên ga, anh đã la toáng lên. Anh hỏi tôi: "Chuyện gì thế này?". Tôi hỏi lại: "Chuyện gì là sao anh?". "Sao em không còn trinh? Cái giọt máu ấy của em ở đâu, em đã ngủ với thằng nào?". Tôi đáp lại: "Chẳng phải anh vẫn nói, còn hay mất không quan trọng sao, sao giờ anh lại hỏi em chuyện đó, ý anh là gì?". Anh tát cho tôi một cái như trời giáng, anh bảo: "Tại sao cô không nói cho tôi biết, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người trong trắng, còn trinh tiết. Chuyện kẻ khác chấp nhận thì được nhưng vợ tôi thì không. Ít ra cô cũng phải nói cho tôi biết cô đã ngủ với thằng nào chứ?". Nói rồi, anh đẩy tôi ngã xuống giường và đi thẳng ra ngoài. Đêm ấy anh không về.
Cũng từ ngày đó, anh đối xử với tôi lạnh nhạt. Anh còn nói bóng gió rằng, ân hận vì đã lấy tôi, một người đàn bà hư. Tôi thực sự không hiểu cái anh muốn là gì. Anh luôn miệng nói yêu tôi, cần tôi, quan tâm tôi. Vậy mà giờ đây anh lại coi tôi như kẻ bỏ đi. Đàn ông nói dối, họ bảo không quan trọng chuyện còn hay mất trinh nhưng chính họ lại sợ lấy phải người vợ như vậy. Nếu thực sự không quan trọng thì dù tôi có nói hay không cũng đâu vấn đề gì.
Anh là một kẻ bỉ ổi, từ hôm đó, anh không động vào người tôi, không coi tôi là vợ. Tôi sống lầm lũi và như con ở trong nhà anh. Tôi thề, tôi sẽ cho anh nửa tháng, nếu anh không thay đổi, nếu anh cảm thấy không cần người vợ như tôi, tôi sẽ lập tức ra đi, từ bỏ tình yêu này dù rằng, tôi vẫn còn rất yêu anh.
Theo VNE
Giận chồng ngoại tình, tôi bỏ thai Tôi không biết người đời sẽ nói tôi thế nào nhưng đúng là lúc này, tôi có chút ân hận. Ân hận vì đã đánh mất đi đứa con của mình. Có lẽ, tôi là một người mẹ ác độc. Kết hôn được 1 năm, tôi có bầu. Đó là đứa con tôi không mong đợi, nhưng anh thì khác. Ngày đó, anh...