Cuộc hội ngộ của vợ chồng Italy và ân nhân Việt sau 45 năm biệt tăm
Bà Marie Hédiard đứng trước con ngõ nhỏ, chân luýnh quýnh vì biết khi cánh cửa mở ra, người bác sĩ ân nhân 45 năm trước sẽ xuất hiện.
Đúng như dự tính, khi bước vào ngôi nhà tường sơn màu vàng, bà đã nhìn thấy ân nhân. “Em chào chị Xiêm”, bà Marie cất tiếng chào bằng tiếng Việt dù đã hàng chục năm không dùng.
Bà Xiêm đã 90 tuổi, bất động trên chiếc xe lăn. Bà Marie ngồi xuống, cầm lấy bàn tay gầy guộc của người bác sĩ già. Ký ức cứ thế tuôn ra. Bà kể rất nhiều chuyện mặc cho bà Xiêm chỉ nghe mà không thể trả lời. Khi kể về người con trai mang cái tên “rất Việt Nam” – Marco Thắng, nay đã là ông bố ba con… Ông Kurt, chồng Marie đứng bên cũng không ngăn nổi nước mắt.
Vợ chồng bà Marie hội ngộ bác sĩ Xiêm và con gái là bác sĩ Phương Lan (áo hoa). Đã nghỉ hưu, song bà Marie và chồng vẫn quản lý một công ty sản xuất các khóa học ngôn ngữ trực tuyến. Ảnh: Lê Lan
Câu chuyện giữa hai người phụ nữ ngược về tháng 4/1973. Marie, người Pháp đến Hà Nội cùng chồng – phóng viên người Italy, đưa tin về chiến dịch “Điện Biên Phủ trên không” tháng 12/1972 và cuộc chiến tranh giải phóng của nhân dân Việt Nam.
Hầu hết người nước ngoài thời đó ở trong khách sạn Thống Nhất, Hoà Bình hoặc các đại sứ quán. Riêng Marie được tuyển dạy tiếng Pháp tại Đại học Ngoại thương. Ngày ngày cô giáo trẻ đạp xe tới trường và cùng sinh viên Việt trải qua giai đoạn lịch sử đặc biệt.
“Tôi không thể quên ngày 30/4/1975, ngày giải phóng miền Nam, đất nước thống nhất. Lớp học, sân trường vỡ oà. Chúng tôi đã sung sướng nhảy nhót, ôm hôn nhau. Từ trái tim mình, tôi mong người Việt sẽ bớt khó khăn và sống trong hoà bình”, bà Marie kể.
Đúng giai đoạn này, Marie phát hiện mình mang thai. Đây là một điều “thần kỳ” với một người phụ nữ bị xác định mắc bệnh vô sinh. Hơn một năm trước đó, Marie tới Viện Bảo vệ bà mẹ và trẻ sơ sinh (nay là Bệnh viện Phụ sản trung ương) chạy chữa. Giáo sư Nguyễn Thị Xiêm là người điều trị cho bà. “Mẹ tôi tặng một con búp bê tự làm, mong tôi sẽ may mắn. Nhưng bác sĩ Xiêm mới là người mang đến phép màu này”, bà nói.
Suốt 9 tháng thai kỳ, Marie được bác sĩ Xiêm tận tình theo dõi. Vị bác sĩ biết tiếng Pháp nên Marie thường xuyên gặp bà xin lời khuyên.
2h sáng một ngày đầu tháng 2/1976, Marie trở dạ. Nằm trên bàn đẻ giữa đất khách quê người, cô hoang mang và sợ hãi đến mức quên luôn cách rặn. Bỗng giọng nói quen thuộc của bác sĩ Xiêm vang lên. “Sự hiện diện của bác sĩ đã xoá tan mọi sợ hãi và tiếp thêm sức lực. Chỉ hơn một tiếng sau, tôi sinh một bé trai nặng 3,6 kg”, bà Marie nhớ lại.
Con trai chào đời đúng 9 tháng sau ngày giải phóng, được đặt tên là Thắng Lợi, bên cạnh tên Marco. Chồng Marie đã chụp bức ảnh bác sĩ Xiêm bế Marco Thắng và giữ kỹ trong hành lý về nước cuối năm 1977. Hơn 40 năm qua, bức ảnh luôn nằm ở những trang đầu tiên trong cuốn album gia đình Marie.
Video đang HOT
Bà Marie (trái) và bác sĩ Xiêm tại Viện Bảo vệ Bà mẹ và Trẻ sơ sinh, sau khi sinh Marco Thắng. Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Cuộc sống ở Italy khó thích nghi hơn ở Việt Nam. Marie không có việc làm, không người thân và bạn bè, một mình vật lộn chăm sóc Marco Thắng và con gái. “Tôi thường nhớ về chị Liên giúp tôi trông con, thầy Dương dạy tiếng Việt và bác sĩ Xiêm đã mang Marco Thắng tới cho tôi. Việt Nam dù ngày đó có chiến tranh vẫn dễ dàng sống hơn khi tôi về quê chồng”, bà nói.
Sau đó, Marie với người chồng đầu chia tay. Bà tìm được một công việc ở trường đại học và nơi đó đã gặp Kurt, người chồng thứ hai. Marco Thắng rất tự hào về nơi sinh của mình và luôn mong được quay trở về Việt Nam. “Nó luôn đòi mặc trang phục Việt trong các ngày lễ hội khiến con gái tôi cũng phải ghen tỵ”, Marie kể.
Việt Nam và những ký ức không thể nào quên luôn thôi thúc Marie trở về. Hai chuyến đi năm 1998 và 2006 đều ngắn ngủi. Lần này, khi đã nghỉ hưu, vợ chồng bà muốn cả gia đình có một chuyến đi nước ngoài. Không một chút do dự, với Marie quyết định: Hà Nội.
“Trước chuyến đi tôi không thể tưởng tượng sẽ gặp được bác sĩ Xiêm. Tôi biết nhiều người lớn tuổi trong thời gian ở Việt Nam, nên đã nghĩ có lẽ không thể gặp lại ân nhân nữa”, bà bộc bạch. Khi rời Rome, bà Marie mở album gia đình, chụp lại tấm ảnh xưa.
Đầu tháng 12/2019, vợ chồng bà tới Bệnh viện Phụ sản trung ương để tìm lại ân nhân với manh mối là tấm ảnh và cái tên Xiêm. Qua một số người, họ biết bác sĩ Xiêm đã về hưu từ 30 năm trước. Không ai nhớ chính xác địa chỉ nên bà Marie đành để lại số điện thoại và địa chỉ email rồi thấp thỏm chờ đợi.
Hôm sau, Marie nhận được thư từ con gái bà Xiêm – bác sĩ Lê Thị Phương Lan, hiện đã nghỉ hưu – hẹn gặp tại nhà riêng trên phố Bà Triệu. “Tôi vui mừng khôn xiết khi biết bà Xiêm còn sống”, Marie nói.
Đại gia đình bà Marie đón Giáng Sinh 2019 tại Ninh Bình. Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Ngày gặp lại, vợ chồng Marie dành hơn một giờ trò chuyện với gia đình ân nhân. Mặc dù vị bác sĩ già không thể nói, Marie thấy bàn tay bà Xiêm nắm tay mình rất chặt lúc kể chuyện xưa. “Tôi tin bác sĩ Xiêm nhớ tôi”, bà nói và cho biết Marco Thắng, 44 tuổi hiện là một kỹ sư tin học đã rất vui mừng trước tin bà Xiêm còn sống.
Trong buổi trùng phùng này, vợ chồng bà Marie được gia đình bác sĩ Xiêm mời dự bữa cơm chiều 30 Tết – bữa cơm quan trọng nhất trong năm của gia đình họ – vợ chồng Marie đồng ý ngay lập tức. Điều đáng tiếc là gia đình anh Marco Thắng và em gái anh phải về Italy, không thể tham gia.
Anh Lê Đình Lộc, con trai bác sĩ Xiêm cho biết, cuộc trùng phùng sau 43 năm là một trong nhiều niềm vui mà mẹ anh luôn bất ngờ nhận được trong hơn nửa thế kỷ qua. Khi là cuộc viếng thăm của bác nông dân với người con nhờ bà mà được sinh ra, nay đã trưởng thành. Là bức thư của một cô giáo trên cao nguyên chưa có điều kiện gặp lại người mang hạnh phúc đến cho mình. Đôi khi chỉ là cuộc điện thoại của những người bà không thể nhớ ra trong hàng trăm bệnh nhân được chữa trị.
*Tiêu đề bài viết do Dân Việt đặt lại
Theo Phan Dương (VnExpress)
Lớp học 10.000 đồng và niềm vui bất tận
Chúng tôi đến thôn Ngàn Ván, xã An Dương, huyện Tân Uyên, tỉnh Bắc Giang vào một buổi sáng đẹp trời. Khi được hỏi về ngôi trường của cô giáo Nguyễn Thị Ngân, mọi người cười ấm áp rồi đứng lên vui vẻ chỉ đường.
Đó là ngôi trường mẹ Ngân. Ngôi trường, hơn 20 năm nay vẫn đập những nhịp đập của trái tim trẻ thơ nghèo thôn Ngàn Ván.
Bán bò để xây trường
Sinh năm 1968, Nguyễn Thị Ngân cũng như bao bạn trẻ khác của thôn Ngàn Ván lớn lên như cây cỏ dại nơi đỉnh đồi. Là người con thứ 4 trong gia đình nông dân 10 đứa con, cô bé Nguyễn Thị Ngân gầy còm và chỉ được học đến lớp 5. Nghỉ học, Ngân ở nhà phụ giúp bố mẹ công việc nương rẫy, ruộng vườn. Năm 1993, Ngân vào Nam làm công nhân.
Trong một buổi đi chơi, thấy những lớp học mầm non do người dân tự đứng ra tổ chức, Ngân nhớ tới tuổi thơ nghèo khó của mình, rồi lại nghĩ đến những đứa trẻ ở quê đang phải sống vất vưởng, thiếu sự giáo dục từ nhỏ, nghĩ tới những người mẹ, người cha không yên tâm ruộng vườn khi phải mang theo con đi làm.
Ngân bắt đầu khát khao được làm người đưa đò cho lũ trẻ. Khao khát đến mất ngủ. Một năm sau, Ngân quyết định lên tàu trở ra Bắc để xin được đi học cấp 2. Lớp học bổ túc văn hóa ở tận huyện Lục Nam lúc bấy giờ trở nên đặc biệt bởi có cô học trò tuổi ngoài 20.
Cô giáo Nguyễn Thị Ngân nhớ lại: "Ban đầu, nhiều thầy cô giáo ngạc nhiên, ngỡ rằng có giáo viên đến dự. Nhiều bạn học cũng nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Nhưng sau đó, thấy mình hòa đồng, không phân biệt tuổi tác, cùng chơi, cùng học và học một cách nghiêm túc nên các thầy cô giáo, bạn bè đều rất quý".
Năm 1998, sau khi trải qua cấp 2, cấp 3 theo chương trình bổ túc, Ngân thi đỗ vào lớp đào tạo giáo viên mầm non của Trung tâm Giáo dục thường xuyên huyện Tân Yên. Cũng năm ấy, Ngân quyết tâm mở lớp mầm non ngay tại nhà.
Niềm vui của những đứa trẻ được đến trường của cô Ngân.
Trong câu chuyện của cụ Vũ Thị Thắm, mẹ của cô giáo Ngân, thì lúc ấy, cụ cũng có muộn phiền nhưng chưa bao giờ nói một lời nặng nhẹ nào với con. Con không lấy chồng, cụ im lặng, con đòi lấy đất, mở lớp dạy trẻ, một việc dường như hoang đường nơi xó rừng này, cụ cũng im lặng. Con đòi bán hết mấy con bò - gia sản lớn nhất của gia đình để xây trường, cụ cũng im lặng. Và thế là ngôi nhà nhỏ đơn sơ đầu tiên trên đồi được dựng lên.
Ngày ấy, mỗi bận đi trông trẻ là mỗi bận Ngân một tay xách thêm ít gạo nhà, một tay ôm bó củi, để trưa đến có thể nấu cơm cho bọn trẻ ăn. Cụ Thắm nhớ lại, hồi đó nghèo lắm, đến hạt gạo gia đình các em còn chẳng có ăn, lấy gì mà đóng góp. Và thế là cụ lại cùng con gái trồng thêm sắn, hàng ngày nấu độn vào cơm nuôi lũ trẻ. Cứ như thế, cho tới 8 năm sau, những người dân của thôn Ngàn Ván mới có chút gạo để đóng góp cho trường.
Thời điểm đó, cô giáo Ngân "thu" mỗi trẻ 3kg gạo và 10 nghìn đồng/ tháng. Nhưng thực tế, rất nhiều gia đình vẫn thiếu ăn, không lo được, khất nợ đến mùa trả. Và cô giáo Ngân lại lặng lẽ bao bọc bọn trẻ.
Mỗi năm tôi có thêm một đàn con
Cho đến thời điểm này, năm 2019, lớp học của cô giáo Ngân thu mỗi cháu 1 ngày 10 nghìn đồng. Tính ra mỗi tháng mỗi cháu trung bình từ 150 - 200 nghìn đồng (không tính những ngày các cháu nghỉ). Bữa cơm của bọn trẻ vẫn đủ rau, thịt cá. Rau cô trồng thêm trong vườn, công chợ búa, nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp cô giáo Ngân huy động anh chị em trong nhà giúp. Mỗi tháng, cô và gia đình đều không nhận đồng lương.
Em gái cô giáo Ngân, chị Nguyễn Thị Hường chia sẻ: "Thấy các con ở đây khó khăn, chị gái em rất vất vả, em nghĩ thôi nhà mình cũng nghèo rồi mình cũng trải qua cảnh nghèo thì tất cả công việc nhà gác lại tới đây làm giúp chị, giúp các con được đến trường. Chị em cũng bệnh tật suốt, cứ vất vả suốt ngày em thương chị, em tới để làm cùng chị. Chị em hy sinh cho nên em hy sinh, chồng con thấy thế cũng ủng hộ".
Lớp học của cô Nguyễn Thị Ngân.
Là con gái út trong gia đình, chị Nguyễn Thị Hường, có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn. Con trai chị Hường bị bệnh máu trắng, lại thuộc nhóm máu hiếm nên nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào nhưng hằng ngày chị vẫn đến giúp chị gái công việc trong lớp học. Từ câu chuyện của chị Hường kể lại thì năm 2007, cô giáo Ngân bị bệnh nặng, bác sĩ xác nhận cô khó lòng qua khỏi, thế mà bỗng nhiên cô khỏi bệnh một cách thần kì.
Cô giáo Nguyễn Thị Ngân tin rằng, mình khỏi bệnh bởi mình đã sống tốt, sống lương thiện. Mình sống tốt bởi đã dâng cuộc đời mình cho bọn trẻ ở thôn Ngàn Ván này một cách trong sáng và trọn vẹn. Có lẽ, chính niềm hạnh phúc và sự an nhiên trong lòng cô giáo Nguyễn Thị Ngân đã tỏa lan sang những thành viên trong gia đình, lan sang cả lũ trẻ của thôn Ngàn Ván.
Ngắm nhìn lũ trẻ vui sướng leo lên chiếc tàu hỏa xanh đỏ nơi góc sân với gương mặt sáng bừng, chúng tôi nghĩ, có lẽ, trong tâm hồn bọn trẻ, đang mơ một giấc mơ chuyến tàu ấy sẽ chở chúng về thủ đô Hà Nội, hay đến khắp mọi miền đất nước. Và chúng tôi hiểu, với bọn trẻ thôn Ngàn Ván, mỗi ngày đến trường thực sự là một niềm vui bất tận.
Không phải chúng tôi, mà ngay cả những phụ huynh của thôn Ngàn Ván cũng không ít lần ái ngại, bởi lẽ, theo quy luật thời gian, tuổi già sắp đến, ấy vậy mà cô giáo Ngân vẫn đơn chiếc, không chồng, không một đứa con để tuổi già nương tựa. Nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh mỗi khi đón bọn trẻ đến trường, nhìn nụ cười tỏa sáng niềm tin của cô, mọi nghi ngại đều tiêu tan. "Mỗi năm tôi có thêm cả một đàn con", cô giáo Ngân vẫn hồn nhiên đùa lại mọi người. Trong đàn con của cô giáo Ngân, không phải đứa trẻ nào cũng được bình thường, khỏe mạnh.
Theo chia sẻ của chị Liên, người dân thôn Ngàn Ván, thì con chị 4 tuổi bị bệnh tim, chị đi khắp các trường mầm non không ai dám nhận, vì cô giáo, nhà trường sợ cháu trong lúc chơi đùa, tranh giành các bạn, lên cơn đau tim sẽ ảnh hưởng đến mình, đến nhà trường. Cùng cực, dù ở xa, hàng ngày chị vẫn đưa cháu đến lớp học của cô Ngân. Và cô giáo Ngân lại bồng bế, dành cho cháu một chế độ ăn, chơi, học đặc biệt.
Tính đến nay, sau hơn 20 năm mở trường, đàn con của cô giáo Ngân hẳn là rất đông, và những đứa trẻ ấy, hẳn nhiên hay kỳ vọng, rằng chúng sẽ mang được tình yêu thương ấm áp của cô giáo mình để tiếp tục gieo vào cuộc đời này.
Tình thương là một sợi dây ràng buộc, nó quy tụ con người lại với nhau, nó là một sức mạnh cho người ta vượt qua tất cả, nhờ tình thương người ta vượt được những khó khăn trong cuộc sống...
Nếu người ta chỉ nghĩ đến mình thì không làm được gì hết, nếu tôi ích kỉ, không có tình thương, không bao dung, không vị tha, không biết nhìn đời, nhìn mình bằng trái tim nhân hậu thì tôi nghĩ chả làm được điều gì cho nên mong muốn làm sao để trái tim mình luôn giữ được sự bao dung, nhân hậu, vị tha, luôn nhìn đời, nhìn người bằng một trái tim tràn đầy yêu thương" - Cô Nguyễn Thị Ngân nói.
Theo Hạnh Thủy (CAND)
Lớp học đặc biệt - niềm an ủi của những đứa trẻ nhập cư Chịu đói ăn, mồ côi, lao động sớm, nhiều đứa trẻ nhập cư tại quận 8 tìm thấy niềm an ủi ở những lớp học tại trung tâm phát huy Bình An. Nguyễn Thị Ngọc Châu, 13 tuổi, đang học lớp ba tại Trung tâm Phát huy Bình An (quận 8) phải đi làm từ 10 tuổi để mua thức ăn cho mình...