Cuộc đời tôi – lạc lối trong cuộc đời anh

Theo dõi VGT trên

Sài Gòn lất phất mưa bay trong những ngày đầu hạ. Chính nơi này_ một góc quán caffe nhỏ, nơi tôi và anh lần đầu gặp, nơi vấn vương biết bao kỉ niệm của tôi và anh.

Vẫn bên khung cửa số, vẫn bức tường ấy, bức tường với những dòng lưu bút của các bạn trẻ với nhiều hoài bão, nhiều ước mơ; của cả những cặp đôi có những cảm xúc chân thành thật đẹp và.. cũng có cả những nét chữ mà tôi và anh từng cùng nhau viết…

***

Tôi vẫn ngồi đây, ngắm nhìn từng hạt mưa rơi lả tả ngoài khung cửa, ngắm nhìn một Sài Gòn thật chậm, thật trầm lặng mà yên dịu lòng người khác hẳn với những ngày nắng vàng hanh, vội vàng, tấp nập. Tôi bất giác nghĩ đến một câu thơ “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” của Nguyễn Du. Thật giống với tôi bây giờ quá bởi tôi lại nghĩ đến anh. Cũng nơi này, anh và tôi đã bắt đầu một câu chuyện, một câu chuyện thanh xuân thật đẹp nhường nào nhưng cũng thật buồn biết bao. Tôi vẫn luôn băn khoăn; câu chuyện giữa anh và tôi ấy đã qua, đã hết hay đã kết thúc? Chẳng phải cho tới bây giờ chúng ta vẫn chưa thể trao cho nhau bất kì một câu trả lời nào về lời nói cuối cùng mà tôi hỏi anh và anh hỏi tôi đấy sao? Nhưng có lẽ đó là điều không thể. Cuộc sống xô bồ tấp nập giữa bao con người, chúng ta đã lạc mất nhau, lạc vào thế giới riêng của mỗi người, lạc vào ngã rẽ riêng của chính mình và quên đi một đời thanh xuân đang còn dang dở.

-”Hôm nay em lại đến một mình sao?”. Chị Thuyên chủ quán kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ luẩn quẩn với một tách Cappuccino nóng đặt lên bàn mà tôi gọi. Tôi không nói gì, chỉ nhìn chị mỉm cười.

“Thế em cứ định như vậy miết à. Cũng 5 năm rồi, kể từ ngày hôm đó. Em lại còn cứ chìm đầu vào công việc, cũng phải dành cho bản thân chút thời gian và ra ngoài nhiều cho khuây khỏa chứ? “. Chị Thuyên từ từ ngồi xuống đối diện tôi, giọng chị trầm xuống và tỉ mỉ trong từng câu chữ chị nói ra bởi có lẽ chỉ hiểu rằng tôi không muốn nói nhiều tới một số chuyện. Chị có lẽ là người biết rõ về tôi nhất. Những lúc tôi vui tôi đều kể chị nghe, khi tôi buồn hay vấp ngã chị cũng luôn lắng nghe tôi nói và đỡ tôi đứng dậy. Vậy nên chính chị đã giúp tôi trở lại như ngày hôm nay.

“Chị! Chị hiểu em mà. Em…Em…”. Tôi cũng chỉ ngập ngừng vì không biết phải nói điều gì để trả lời câu nói mà chị đã hỏi đi hỏi lại mỗi khi nhìn thấy tôi.

“Thôi được rồi, chị không hỏi nữa là được. Trông cái mặt em kìa, nhìn không khác gì một người đang bị ép cung vậy. Chị có la em đâu mà lo; thôi uống đi cho ấm”. Chị vỗ nhẹ lên tay tôi và đẩy tách capuchino tới gần tay tôi rồi nói với giọng điệu quở trách , trông chị làm tâm trạng tôi phấn chấn lên biết bao.

“Vâng chị”

“Nhưng mà An này. Cũng ở góc này, em nhỉ ” Chị Thuyên nhìn tôi với ánh mắt trìu mến mà xót xa.

“Vâng, đúng vậy, Sài gòn hai mùa mưa nắng. Nhưng có vẻ em và người đó lại có duyên với những cơn mưa, chị ạ”. Tôi chợt cười và rồi lại nghĩ Mưa Sài Gòn mau đến mà cũng lại vội đi thật giống như một thời thanh xuân của anh và tôi, bất ngờ đi tới và rồi vội vã qua đi.

Cuộc đời tôi - lạc lối trong cuộc đời anh - Hình 1

Hôm nay Sài gòn nhuộm thành màu xám của một cơn mưa đầu mùa. Ào ào tiếng mưa rơi như vô vàn nỗi niềm anh muốn gửi tới em’. Câu nói từ chiếc radio trong một quán caffe mang hơi hướng cổ điển nằm giữa lòng thành phố vang lên hòa vào tiếng ca của những giọt mưa đang tuôn rơi không ngớt ngoài trời. Quán nhỏ hôm nay vắng đến lạ kì, phải chăng vì mưa? Chỉ có một nam một nữ ngồi ở hai chiếc bàn nhỏ sát bên khung cửa hướng mắt về một cái nhìn xa xăm trong một tâm trạng vô định không phương hướng. Rồi bất giác người con trai cầm tách cà phê đi tới bàn của cô gái và ngồi xuống:

-”Cô cũng thích ngắm mưa?” Anh hỏi và nhìn cô với ánh mắt như chờ đợi một câu trả lời. Không bất ngờ, cô nhìn anh:

-”Cũng không hẳn. Chỉ là tôi nghĩ những hạt mưa kia sẽ có thể đưa những phiền muộn trong tôi trôi đi”. Cô vừa nói rồi cầm tách Cappuccino lên chỉ để đủ để lớp bọt sữa chạm vào khóe môi.

-”Tôi lại nghĩ những hạt mưa này có thể đem đến thêm những điều thú vị và niềm vui trong cuộc sống đấy. Ừm.. chẳng hạn nó đã đem đến cho tôi cuộc gặp gỡ với cô ngày hôm nay”. Anh đưa tay ra và chờ một sự đồng ý: ” Rất vui được gặp cô. Tôi là Trần Hoàng Trung”. Như một phép lịch sự cô đưa tay phải ra nắm lấy tay anh: “Chào anh, tôi là Hoàng Thiên An”.Cái bắt tay ấy là biểu tượng của thiện chí hay là tượng trưng cho sự ràng buộc, có lẽ sẽ không ai nghĩ tới đấy chỉ qua một cái bắt tay thông thường đâu nhỉ. Tiếng radio lại vang lên ” Giữa cơn mưa chúng ta gặp được nhau, đó là một cái duyên. Nhưng duyên này đừng như cơn mưa, đến rồi lại đi mà hãy như những giọt mưa, không bao giờ hết”. Chúng tôi bất giác nhìn nhau, mỉm cười và rồi không ai nói với ai lời nào nữa mà chỉ chìm đắm vào suy nghĩ của riêng mình.

Phải, người con gái ấy chính là tôi và người con trai chính là anh. Và đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp được nhau và là giây phút đầu tiên chúng tôi bắt đầu bước vào cuộc đời nhau.

Tôi và anh có chung một sở thích về các loại đồ uống đặc biệt về các loại thức uống từ cà phê. Anh đã từng học trong lĩnh vực nghiên cứu nông lâm. Giờ anh là một chuyên gia về cafe. Tôi thì lại học chuyên ngành kinh tế nhưng tôi có một niềm yêu thích đối với Cappuccino_ một cách pha chế cà phê của Ý. Từ ngày gặp nhau lần đầu chúng tôi cũng không liên lạc gì với nhau qua bất cứ phương tiện nào. Anh bận rộn với công việc của mình và tôi cũng tất bật với cuộc sống hằng ngày nên hình như chúng tôi cũng chẳng có thời gian để nghĩ về đối phương. Và có lẽ lần gặp đó cũng chỉ là tình cờ, rồi chúng ta cũng sẽ lướt qua nhau giống như cách mà chúng ta lướt qua hàng ngàn người trong bao la những người trên thế giới này vậy. Thời gian vẫn cứ trôi không ngừng nghỉ, dòng người vẫn bước đi trong bộn bề cuộc sống, trong lo toan công việc. Tôi có quá nhiều điều cần phải ghi nhớ nên cũng dần quên đi cái ngày mưa hôm ấy. Thời gian thấm thoát trôi đưa cũng đã được 6 tháng. Chỉ còn 3 tháng nữa tôi sẽ tốt nghiệp đại học vậy nên tôi vẫn đang chạy, chạy gấp rút hoàn thành các bài luận văn, chạy để có thể tốt nghiệp đại học và làm một nhân viên văn phòng, điều mà tôi luôn hướng tới. Tuy nhiên tôi vẫn không quên đi niềm đam mê của mình đó chính là có thể tự mình làm ra một tách cappuccino thật ngon, thật đẹp, thật ấm lòng người. Vì có sở thích đặc biệt về thức uống này nên tôi đã tham gia một group dành cho những người có chung sở thích về cappuccino. Đến cuối tháng 6 này chúng tôi sẽ tham gia một sự kiện khá lớn tên Inside Café dành cho những Barista_người pha chế cà phê hay các loại nước khác và dành cho cả những người yêu thích cà phê. Tối hôm diễn ra sự kiện, thật khiến người ta mở mang tầm mắt. Những màn biểu diễn pha chế cà phê của các barista quả vô cùng chuyên nghiệp và đẹp mắt, tất nhiên đến cả hương vị cũng làm ta không thể chối từ và ghi nhớ mãi. Mùi hương của cà phê lan tỏa khắp, xuyên suốt sự kiện. Cái hương thơm ấy cứ lả lướt khắp mọi nơi như làm ấm lên, xoa dịu đi tâm hồn bao người. Cứ bao bước chân đi qua là lại có thêm bao câu chuyện về cà phê. Mỗi người một khẩu vị, mỗi người một cách pha chế, mỗi người có một cách cảm nhận khác nhau nhưng tất cả đều gói gọn trong một tách cà phê. Mỗi khi cô đơn mệt mỏi, con người ta có thể sẽ tìm đến cà phê. Bên một li cà phê sóng sánh , để cho những suy nghĩ được lắng lại, để hòa mình vào những bước đi chậm rãi của thời gian, để tâm hồn được phiêu bạt khắp nơi theo những làn hương lan tỏa từ tách cà phê ấy. Mỗi khi cảm nhận được hương vị đặc biệt của cà phê, tôi như sững sờ, tôi thích được ngắm nhìn những dòng hơi trắng bốc lên, tôi thích ngắm nhìn lớp sữa sủi bọt bồng bềnh hấp dẫn. Chính vì thế thôi gần như bị mê hoặc bởi những tách cà phê và cappuccino tinh xảo , xinh đẹp được đặt gọn gẽ trên những chiếc bàn gỗ be bé kia.

“Chào cô, Thiên An. Thật tình cờ quá. Chúng ta lại gặp lại nhau rồi”-Một người con trai khoác trên mình một bộ vest đen lịch lãm được tô điểm thêm bằng một chiếc ghim cài áo hình cái phin pha cà phê bước tới cạnh tôi và nói. Đó chính là anh, anh cũng đến tham gia sự kiện này.

“Chào anh, Trần Hoàng Trung. Trùng hợp thật. Nãy tôi có xem màn biểu diễn pha cà phê của anh, từ từ nhưng thật tinh tế. Hóa ra anh là một Barista chuyên nghiệp. Tôi cũng đã thử tách cà phê anh pha, hương vị rất đặc biệt”. Tôi cũng không ngần ngại gì bởi tôi thật vô cùng ngưỡng mộ những barista bởi họ luôn đặt hết những tình cảm chân thành nhất vào những tác phẩm nghệ thuật của mình và họ chính là những người nghệ sĩ chân chính.

“Cảm ơn lời khen của cô. Bởi đối với tôi, cà phê không phải là đám đông, ồn ào, tấp nập, gấp gáp. Cà phê chính là sự lắng đọng, sự chờ đợi sự nhẫn nại sự chậm rãi. Có một câu nói tôi đọc được ở đâu đó tôi cũng không rõ nhưng tôi rất thích: Càng một mình, càng yên ả, cà phê càng thơm, càng sâu lắng, càng đi vào lòng người”. Anh nói, nét mặt và đôi mắt anh hiện lên một niềm tự hào cùng với một xúc cảm đầy ắp tấm lòng chân thành của mình.

Chúng tôi cởi mở với nhau hơn, trò chuyện nhiều hơn. Tôi kể cho anh nghe về niềm đam mê của tôi về cà phê. Anh cũng kể tôi nghe vì sao cà phê lại là một đứa con tinh thần, một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Câu chuyện của chúng tôi cứ tiếp tục và có vẻ cả anh và tôi cũng không có ý định dừng lại. Anh rất thích cà phê đen, anh nói cà phê càng đen càng đắng càng ngon, mới đầu sẽ cảm nhận được vị đắng ở đầu lưỡi nhưng rồi vị ngọt sẽ dần dần lan tỏa khắp cơ thể; Sài Gòn luôn tất bật, luôn ồn ào, luôn vội vã vậy nên có lẽ chỉ có một phin cà phê đen từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mới có thể giữ chân con người ta nán lại một chút mà cảm nhận được hơi thở chậm rãi của thời gian. Tôi lại thích vị ngọt nhè nhẹ của cappuchino, vị ngọt đem lại cho con người ta một cảm giác ấm áp, dịu dàng; một sự nhẹ nhàng làm cho tâm hồn trở nên thanh thản bình yên hơn giữa những rối bời của cuộc sống; một tách cappuccino với lớp bọt sữa bồng bềnh làm giảm bớt độ đắng của cà phê nhưng vẫn giữ được hương vị riêng như có thể đưa con người ta trôi lơ lửng vào một thế giới thần tiên vậy.

Sau buổi tối sự kiện hôm ấy, chúng tôi đã giữ liên lạc với nhau. Hay cùng đi đến những quán café để cùng thưởng thức, cùng chia sẻ; nhất là vào những ngày mưa. Dần dần những quán café lớn nhỏ chúng tôi đều đã đi qua. Anh cũng giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc học để tôi có thể hoàn thành chương trình đại học tuy anh không học chuyên sâu về lĩnh vực tôi học nhưng anh thường đọc nhiều sách về kinh tế và hay phụ giúp ba anh vài chuyện của công ty nên cũng khá rõ. Có vẻ như những cơn mưa, những quán café, những tách cà phê, những câu chuyện về một Sài Gòn đầy nắng và gió đã thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.. Trong trái tim của anh và tôi đều đã dành lại một chỗ trống cho đối phương từ lúc nào không hay. Ngày tôi tốt nghiệp, anh đã tới. Anh dẫn tôi đến một cánh đồng hoa rất đẹp ven một con sông nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố.

“Đây là một phần món quà tốt nghiệp mà anh tặng em và… em nhắm mắt lại đi”. Anh nói rồi từ từ bước đi chuẩn bị một thứ gì đó. “Em mở mắt được rồi”. Tôi xoay người, anh đứng ngay sau lưng tôi tay cầm hai tách cappuccino hình hai nửa trái tim ghép lại. “Em có đồng ý nhận lấy một nửa trái tim này của anh? Hoàng Thiên An. Làm bạn gái anh nhé!”. Tôi thật vô cùng bất ngờ, hết nhìn anh rồi lại nhìn hai chiếc tách anh cầm và không nói nên lời bởi giây phút ấy là giây phút tôi hạnh phúc nhất. Tôi chỉ khẽ gật đầu đưa tay nhận lấy một tách cappuccino từ anh. Những cơn gió nhè nhẹ lướt qua đem theo vài cánh hoa tươi lả lướt vòng quanh cánh đồng hoa. Anh và tôi ngồi cạnh nhau giữa ngập tràn niềm vui.

Tôi cũng đã tôt nghiệp và làm việc văn phòng tại một công ty, anh thì cũng bận rộn nhiều hơn với công việc của mình nên chúng tôi không có nhiều thời gian rong ruổi nhiều nơi , đến nhiều quán café cùng nhau như trước nữa. Nhưng cứ khi trống thời gian, chúng tôi vẫn cùng nhau đi tới quán café nơi chúng tôi lần đầu gặp bởi đó cũng là nơi mang lại cho chúng tôi cảm giác thân quen nhất. Song, đến đây còn có thê gặp chị Thuyên, chị chủ quán dễ thương mà tôi và anh rất yêu quý. Biết được niềm sở thích của tôi nên chị hay dạy tôi cách pha một ly cà phê phin bằng sự nhẫn nại, cách làm một tách cappuccino bằng sự tỉ mỉ… Bởi chị nhìn thấy hình ảnh của chị khi còn trẻ trong tôi và chị hết mực trân trọng những ai có tình cảm đối với café như vậy. Chị cũng ngỏ lời nói tôi cùng đến trông nom quá giúp chị, tôi cũng đã đồng ý. Vào mỗi buổi chiều tan làm, tôi lại đến, không phải với tư tách là một quan khách mà là một quản lí của quán café. Biết tôi làm ở đây nên cứ chiều rảnh anh lại đến và tất nhiên tôi cũng dần quen với điều ấy.

“Thưa anh, cà phê đen không đường của anh đây”.Tôi đặt ly cà phê lên bàn anh rồi nói bằng ngữ điệu đối với một vị khách.

“Hmm… cảm ơn cô quản lí xinh đẹp. Nhưng mà cô này, tôi có thể hỏi về những gì cô biết và cách cô nghĩ về cà phê được không? À không, coi như tôi nhờ cô vậy”. Anh cũng không ngần ngại đáp trả lại để phối hợp với tôi một cách trọn vẹn.

“Anh là chuyên gia về cà phê sao lại phải nhờ em giới thiệu cho anh. Anh còn biết rõ hơn cả em nữa là. Rõ ràng muốn làm khó em. Em mà nói không đúng, anh lại cười”. Tôi ngồi xuống ghế đối diện anh, cau mày nhìn anh với ánh mắt trách cứ.

“Em không hiểu đấy thôi. Bởi anh yêu những lời em nói ra hơn những điều anh học được ở trên giấy”. Anh nói mà khuôn mặt ngạo nghễ vốn có của anh không hề thay đổi sắc thái. Sau cấu nói đó của anh, tôi lặng người, không thể hiện ra bên ngoài nhưng thâm tâm tôi hạnh phúc vô cùng. Hiển nhiên anh cũng nhận ra điều ấy qua ánh mắt tôi.

Video đang HOT

“Thôi, kệ anh, em không muốn nói đâu. Nhưng mà anh Trung này. Anh đến với cà phê bằng cách nào vậy?”.

“Ừmm … là nhờ anh trai của anh”

“Anh trai. Anh có anh trai, sao em chưa thấy bao giờ”.

“Anh trai của anh, đã qua đời rồi”.

“..Em, em không biết.. xin lỗi anh, làm anh…”.

“Em có lỗi gì đâu. Anh không sao. Dù gì anh cũng muốn kể cho em nghe về anh trai anh. Anh ấy chính là nguồn cảm hứng đưa anh đến với cà phê”. Tôi lại biết thêm nhiều điều về anh. Từ nhỏ anh sống với ba và anh trai vì mẹ anh mất sớm. Ba lại sáng tối bận bịu với công việc bên ngoài nên anh trai là người chăm sóc và ở bên anh nhiều nhất. Anh trai hơn anh tới 7 tuổi nên anh trai hết mực yêu thương anh. Anh trai anh vốn am hiểu và có niềm đam mê mãnh liệt đối với các loại thức uống nhất là cà phê nên đã truyền cảm hứng lại cho anh và anh ấy có một mong muốn sẽ có được một thương hiệu cà phê do chính mình lập ra. Nhưng vì tai nạn, anh ấy qua đời để lại ước mơ còn dang dở. Chính vì thế anh quyết tâm sẽ học hành, làm việc thật chăm chỉ để nối tiếp ước mơ của anh trai mình.

“Đó là lí do anh dành hết tâm trí, tình cảm vào công việc của mình?”

“Ừ. Mong muốn của anh trai cũng chính là ước mơ của anh. Anh nhất định sẽ thực hiện được”.

“Em có thể giúp anh không? Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện điều ước đó”.

“Tất nhiên rồi. Cảm ơn em”. Anh năm lấy tay tôi. Tôi nhìn được trong mắt anh có một sự khao khát, mơ ước mãnh liệt. ‘Anh sẽ làm được. Em sẽ luôn ở bên giúp đỡ, ủng hộ anh’. Đó là suy nghĩ duy nhất của tôi lúc ấy.

Ấp ủ ước mơ mở được một quán café và cappucino, tôi và anh làm việc chăm chỉ hơn. Cuối ngày kết thúc công việc ở quán chị Thuyên. Chúng tôi lại cùng nhau thử pha chế loại thức uống từ cà phê đen và cappucino. Ngọt đắng trái ngược nhau nhưng lại bổ sung cho nhau như tình yêu giữa anh và tôi. Ngọt có, đắng có nhưng lại dung hòa làm một. Cuối cùng, sau bao khó khăn, bằng chính sức trẻ, sự nhẫn nại, quyết tâm, chúng tôi đã làm ra được một loại nước kết hợp từ vị đắng của cà phê đen và vị ngọt nhẹ của cappuccino. Chúng tôi còn mở được một tiệm café khá lớn mang tên CANOTA. Cái tên ấy nhìn vào thật bình thường nhưng nó lại chứa đựng biết bao điều anh và tôi gửi gắm. CA trong café; NO trong cappucino; T chính là Trung_tên anh; A chính là An_tên tôi. Chúng tôi đặt tất cả niềm hi vọng, cả tuổi trẻ và cả tình yêu của mình vào CANOTA. Và CANOTA ngày càng lớn mạnh thêm cũng như tình yêu của tôi và anh cũng từ dó mà mãnh liệt hơn rất nhiều.

“Anh thấy không, chúng mình đã làm được”.

“Đúng vậy, chúng mình đã làm được. Cảm ơn em rất nhiều vì đã ở bên anh”.

“Không, phải là cảm ơn vì chúng ta đã ở bên nhau chứ. Nhưng mà anh này, em cảm nhận ở anh có một cảm giác gì đó rất quen thuộc mà em không thể nhớ hay nghĩ ra đó là gì. Hay bọn mình đã từng gặp nhau từ trước”. Tôi vừa cầm trên tay hai cốc nước vừa ngồi xuống bên anh và đặt xuống bàn.

“Hmm. Có lẽ chúng ta đã gặp nhau từ kiếp trước chăng. Và giờ chũng ta lại tìm đến nhau”. Chúng tôi cùng bật cười, hay có khi là thế thật, lẽ nào ở kiếp trước chúng tôi cũng đã yêu nhau và đã hứa sẽ vẫn yêu nhau ở kiếp này.

Nhưng mọi chuyện sẽ thật đẹp nếu khống xảy ra chuyện ấy. Một ngày, tình cờ anh đọc được những dòng nhật kí của anh trai mình, lạ thay lại nhắc tới cái tên Hoàng Thiên An rất nhiều. Anh đã nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp, nhưng không phải. Chị Thuyên từng buộc miệng nói rằng An từng bị tai nạn xe, mất trí nhớ và cho tới giờ có một số thứ vẫn không thể nhớ được. Anh cũng đã tìm hiểu, quả thực ngày, giờ, nơi An bị tai nạn hoàn toàn trùng khớp với ngày anh trai anh gặp tai nạn. “An… chính là người mà anh trai yêu, yêu rất nhiều. Không thể nào, mình không tin… không tin”. Suy nghĩ của anh trở nên rối loạn. Nhưng anh không thể không tin bởi những dòng nhật ký mà anh trai anh đã viết, rất rõ. Và dòng nhật ký cuối cùng mà anh trai anh viết, ghi rằng: “Ngày mai mình sẽ chính thức bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy. Không biết cô ấy sẽ như thế nào? Mình thì lại chông chờ một điều gì đó mà mình nghĩ rằng thật khó để đạt được. Nhưng mình vẫn hy vọng rất nhiều. Nhưng nếu cô ấy không chấp nhận thì mình vẫn sẽ luôn dõi theo cô ấy. Nhưng Hoàng Thiên An, nếu cô ấy từ chối mình, mình sẽ không thích nổi người được cô ấy yêu đâu, bởi mình ghen tị với người đó đấy. Hmm, như vậy thì mình đúng nhỏ nhen ích kỷ. Đấy là mình nói thế, nhưng dù có như thế nào thì mình vẫn sẽ chúc cô ấy hạnh phúc thôi”. Anh đã biết tất cả, anh đau đớn, bất lực. Anh tự hỏi tại sao người đó lại là tôi. Anh không biết nên làm gì. Từ lúc đó anh chỉ vùi đầu vào công việc, về tới nhà thì lại ngập trong men say. Anh muốn quên đi, anh muốn làm cho tâm trí không thể tin điều anh đã vô tình biết nhưng không thể. Còn tôi, không thể biết chuyện gì đã xảy ra với anh. Anh né tránh tôi, không nói một câu, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của tôi. Lí trí tôi mách bảo, dường như tôi đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng trong quá khứ, và nó có liên quan tới anh; đó chỉ là suy đoán của tôi bấy giờ. Vậy nên tôi tìm đủ mọi cách, làm đủ mọi thứ tôi có thể để nhớ lại, nhưng sao không thể. Cơn đau đầu dữ dội cứ ập đến mỗi khi tôi gắng sức để nhớ ra. Tuyệt vọng, bất lực; tôi gần như từ bỏ. Nhưng còn anh, tôi không thể biết được anh đang nghĩ gì. Tôi quyết định đi đến trước mặt anh, nhìn anh mà lòng tôi đau xót.

“Xin anh hãy nói, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mà anh. Hay nếu em đã làm điều gì khiến anh bận lòng thì xin anh hãy nói, em xin lỗi, em sẽ làm bất cư điều gì anh muốn. Chứ anh đừng im lặng như vậy. Rất đáng sợ. Anh biết không”.

Anh nhìn tôi. Anh trông gầy gò hơn hẳn, sắc mặt xanh xao, đôi mắt cứ như vô hồn. “Anh xin lỗi. Nhưng anh thật sự không biết nên làm gì. Anh xin lỗi”, nước mắt anh đã rơi. Rơi vì người con gái đáng thương mà anh yêu đang đứng trước mặt anh kia. Anh biết tôi nào có lỗi gì nhưng thứ tình yêu giữa anh và cô dường như mới là sai. Lý trí anh bắt phải rời xa, nhưng con tim lại ngăn cản điều ấy. “Anh.. chuyện gì…?” Tôi bất chợt nhìn thấy tấm hình một người con trai từ túi anh rơi ra. Đầu óc tôi choáng váng, tất cả mọi thứ dần hiện ra trong đầu tôi, về người tôi đã từng yêu, về vụ tai nạn… Người trong tấm hình là người quá thân quen với tôi, là người đã từng rất quan trọng đối với tôi. Tôi sững sờ, cả người tôi như bất động. “Đây..là…”. -”Là anh trai của anh, người mà anh hay kể với em”. Anh đã định giấu nhưng anh nghĩ có lẽ nên cho tôi biết vì tôi đã nhớ lại và vì anh cũng không thể biện minh bất cứ điều gì về bức hình dù anh biết nếu thế từ đây, anh và tôi sẽ không còn như trước.

“Anh ấy… đã…qua đời..?” Tôi cầm bức hình trên tay nhưng không tin vào mắt mình. Tôi ngồi sụp xuống, khóc nấc. Đầu óc tôi giờ trống rỗng, tôi vẫn không tin mọi chuyện lại như vậy. Anh nhìn tôi, lòng anh đau lắm, muốn tới bên ôm tôi, giữ chặt bờ vai bé nhỏ đang run lên từng hồi kia nhưng anh lại không thể vì hình như có một thứ gì đó vô hình cứ ngăn anh bước đến bên tôi, anh chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Tôi khóc vì thương anh, vì có lỗi với người anh trai anh và cũng là người tôi đã từng yêu, vì cảm thấy có lỗi khi hình như chính tôi là người đã gây ra những việc ngày hôm nay, vì mối tình giữa anh và tôi có thể sẽ kết thúc tại đây.

Cứ thế, anh đứng bất động tại chỗ. Tôi khóc cho tới khi nước măt gần như không thể rơi thêm được nữa. Tôi cố trấn tĩnh bản thân mình, cố để có thể đứng dậy. “Xin lỗi anh. Lỗi của em”.

“Em không có lỗi gì cả, mà hình như tình yêu giữa hai chúng ta đã sai, anh thật xin lỗi em”. Anh đã phải đắn đo lắm mới thốt lên những lời ấy, nhưng phải dừng mọi thứ lại, nếu không cả hai sẽ càng khó xử thêm. Anh biết làm vậy tôi sẽ rất đau, tim anh cũng đau nữa. Nhưng đó là lời duy nhất anh có thể nói lúc này. Không gian lộn xộn tối tăm chứa đựng một bầu không khí thật ngợp ngạp bao chùm xung quanh chúng tôi”. Tôi lặng người trrong một hồi lâu mới có thể nói nên lời ” Em.. biết rồi.. có lẽ em và anh đều cần thêm thời gian. Thời gian để suy nghĩ, thời gian để nhìn lại tất cả, thời gian để bản thân biết rằng nên làm gì”. Đúng, chúng tôi giờ đây hoàn toàn không hiểu mình đang nghĩ gì, đang làm gì, muốn làm gì và nên làm gì. Sự thật kia khiến chúng tôi không thể tự làm chủ được cả con tim lẫn lí trí, nên có lẽ thời gian sẽ có thể giải đáp tất cả.

“Em sẽ cho anh câu trả lời chứ?”.

“Còn anh, nếu chúng ta có thể gặp lại, anh cũng sẽ cho em một câu trả lời?.

Ngoài trời bỗng đổ mưa ầm ầm. Ông trời hay biết nỗi lòng của chúng tôi, thấu hiểu cho sự trống trải , u uất của chúng tôi lúc này chăng. Và kia chính là lời nói cuối cùng mà tôi và anh dành cho nhau trước khi cả hai cùng quay lưng. Từ hôm đó, anh và tôi không còn liên lạc vậy nên CANOTA cũng đã ngừng hoạt động. Nghe nói anh đã qua Ý để tiếp tục công việc nghiên cứu của mình. Còn tôi, cũng quay trở về cuộc sống của tôi lúc trước, tôi làm một nhân viên tại một văn phòng quản lí tài chính của một công ty chuyên nhập, chế biến, nghiên cứu, xuất ra các mặt hàng liên quan đến cà phê. Bao năm trôi qua, hình bóng của anh đã dần mờ đi trong cuộc sống chỉ có công việc của tôi .Tất nhiên trong thâm tâm tôi anh vẫn luôn hiện diện nhưng chỉ là tôi không thể hiểu được tình cảm của chính mình bây giờ rốt cuộc là gì. Có lẽ anh cũng thế, mất liên lạc với anh nhưng lâu lâu, đâu đó tôi vẫn nghe được có một nghiên cứu mới về cà phê do một nhà nghiên cứu trẻ tại Việt Nam nghiên cứu ra, và đó là anh; anh đã đạt được mốc giới của thành công trong sự nghiệp của anh.

Giờ đã bước qua tháng 12 giá rét. Thời gian ấy thế mà thấm thoát trôi qua thật nhanh. Hôm nay tôi có công việc ở phía ngoại ô thành phố. Và tôi bỗng nhớ đến ngày hôm ấy, cái ngày anh và tôi chính thức quen nhau. Tôi bất giác lái xe đến nơi đó, cánh đồng hoa ven sông. Nhưng gió đông có hay đã làm hoa tàn như thời gian có hay đã làm tim tôi buốt giá. Giữa một cánh đồng bát ngát, chỉ có tôi đứng đó, một mình, lạnh lẽo. Những cơn gió lại thỉnh thoảng lại khẽ lướt thướt qua mái tóc tôi. Nhưng hương gió sao thật làm lòng người thanh thản. Khép mi mắt lại, tôi cảm nhận được mọi bước đi của thời gian, của không gian như đứng yên lại, tâm tôi bình yên đến lạ. Trong bao bộn bề cuộc sống chỉ cần một giây phút ngắn ngủi như vầy cũng đủ để người ta tìm được chính mình. Tôi muốn ở đây mãi quá, nhưng không thể, tôi không thể bỏ lại bao nhiêu thứ dở dang ngoài kia, dù tiếc nuối nhưng tôi phải đi rồi, có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi đến nơi đây. Tạm biệt đồng hoa, sông nhỏ. “Tạm biệt… anh..”. Khe khẽ tôi nói lời chào cuối cùng dành cho anh. Tôi sẽ quên đi và chỉ giữ anh vào một góc nhỏ trong tim

-”Em sống tốt không, khi tôi không ở bên”.Bất chợt tiếng nói quen thuộc kia vag bên tai tôi. Tôi nghĩ mình đã nghe nhầm, nhưng không, chính là giọng nói của anh. Đúng là anh rồi, anh đang đứng ngay bên tôi. Tâm trạng tôi bây giờ thật hỗn loạn , không biết đang vui đang bất ngờ hay đang bối rối, tôi chỉ đứng nhìn anh mà không nói nên bất cứ lời nào.

-”Anh đến để trả lời và nghe câu trả lời”.

Chúng tôi đã cùng nhau viết lên một câu chuyện về thanh xuân thật muôn màu. Vui có, buồn có, ngọt có, đắng có; chỉ tiếc không thể trọn vẹn. Những ký ức ấy vẫn sẽ mãi theo chúng tôi trong suốt chặng đường đời của mình. Nhưng chúng tôi không quá đắm mình trong quá khứ. Chúng tôi cất giữ những câu chuyện đẹp ấy ở một góc trong tim, để mỗi khi mệt mỏi với cuộc sống, chúng tôi có thể nhìn lại một chút về một thời thanh xuân đã qua ấy. Nhưng tôi không hối hận về những gì mình đã làm, bởi dù buồn hay vui, dù đẹp hay xấu thì đó cũng chính là thứ mà tuổi trẻ của tôi đã lựa chọn, lựa chọn lạc lối trong cuộc đời anh. Vậy nên còn tuổi trẻ, còn thanh xuân; thì đừng sợ vấp ngã, đừng sợ vương buồn, đừng chỉ trông chờ niềm vui, đừng bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, hãy mạnh dạn đứng lên thật vững thử thách chính bản thân mình với những điều mới mẻ bởi thanh xuân chỉ có một lần, tuổi trẻ một khi qua sẽ không trở lại.

Viziren

Theo truyenngan.com.vn

Tin anh, em nhé!

Cuộc đời này có những cuộc gặp gỡ làm thay đổi cả một con người.

Linh đang ở sau vườn, chợt nghe tiếng cải vã của bố mẹ. Cô chạy vào và thấy mẹ đang khóc nức nở. Ngày nào cũng vậy, Linh đã ngán tới tận cổ. Cũng vẫn chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện cuộc sống thường ngày. Và khi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm, Linh còn nghe được rõ mồn một những lời cha nói: "Sinh ra chi một đứa con vô dụng như nó. Suốt ngày chỉ ru rú xó nhà. Tại bà nuông chiều nó quá, cái gì cũng làm giúp nó. Đến nỗi cái thân nó, nó cũng không biết lo. Phải chi nó biết làm ăn như người ta, tôi với bà không phải khổ sở như thế này".

Linh đứng ngoài và đã nghe hết những lời đó. Cô lặng đi và suy nghĩ rất nhiều. Linh chạy ra sau vườn, trong lòng cô hiện lên một nỗi buồn khôn tả. Nó thầm nghĩ: "Hóa ra bấy lâu nay, cha coi mình là gánh nặng trong nhà này thôi sao. Mình đã làm khổ bố mẹ nhiều lắm sao". Trong mắt cô đã chứa những giọt nước mắt đang chực trào ra. Rồi cô òa khóc như một đứa trẻ. Chưa bao giờ cô khóc nhiều như thế.

Tin anh, em nhé! - Hình 1

Sau những lời nói của cha, cô trở nên trầm hẳn. Cô không thèm nói chuyện với ai trong gia đình. Cô luôn lãng tránh ánh mắt của cha. Cô chẳng buồn làm gì cả. Suốt ngày, cô cứ ngồi bên khung cửa sổ mà thẫn thờ, nghĩ ngợi lung tung rồi lại tự dằn vặt, trách mình là một đứa chả ra gì. Cứ mỗi lần nhớ lại câu nói ngày hôm ấy, trái tim cô tự nhiên đập liên hồi và đau nhói. Có lẽ, cô đã đau rất nhiều, để rồi chính câu nói ấy đã làm cho cô thực sự gục ngã như một nhát dao đâm vào trái tim khiến trái tim cô trở nên băng giá và không biết yêu thương ai nữa. Cô trở nên cáu gắt và hận tất cả những người thân của cô. Cô rơi vào tình trạng tuyệt vọng và không đặt niềm tin vào ai nữa. Cô ghét cha rồi ghét lây sang tất cả đàn ông. Cô cho rằng đàn ông chỉ làm khổ phụ nữ mà thôi như cô đã từng chứng kiến cha cô đã làm khổ mẹ cô thế nào.

Linh cứ nằm lỳ trên giường, rồi lại suy nghĩ vẫn vơ về quá khứ mà lòng trĩu nặng. Một quá khứ mà cô cố quên mà không thể nào quên được. Linh đã từng đối mặt với cái chết hai lần nhưng lúc đó cô không sợ hãi như bây giờ. Trong lòng cô lâng lâng hạnh phúc vì khi nhớ giây phút sinh tử ấy, cha mẹ luôn ở bên cô, cùng cô vượt qua giờ phút ngặt nghèo ấy. Nhưng bây giờ, cô không còn cảm thấy hơi ấm đó nữa mà thay vào đó là sự cáu gắt, mệt mỏi và cải vã của bố mẹ. Hóa ra, tất cả là vì cô. Vì cô mà bố mẹ không còn yêu thương nhau nữa. Rồi những ký ức ấy chợt mất đi sau khi Linh chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi nỗi buồn đã nguôi dần. Cô chợt lững thững bước ra ngoài đường. Ánh nắng buổi sáng và làn gió thoang thoảng mùi hương cây cỏ khiến cô vui hẳn lên. Trong người như bừng lên một sức sống mới. Chợt thấy bên ven đường, hai vợ chồng người bán hủ tiếu tươi cười, niềm nở và trông rất hòa thuận. Họ lau những giọt mồ hôi cho nhau bên nồi nước lèo khói bay nghi ngút hòa lẫn vào không khí khiến Linh đứng lại một lúc lâu. Linh mỉm cười, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả.Thế mà, bấy lâu nay cô lại không hề để ý đến cuộc sống xung quanh tươi đẹp thế nào. Những con người bình dị đã cùng nhau vun đắp nên cuộc sống này. Linh nhớ lại, trước đây, bố mẹ mình cũng từng hạnh phúc như thế.

Nhưng khi về tới nhà thì nụ cười bỗng tắt trên môi. Linh trở lại một con người trầm tính, thu mình vào một góc và chẳng nói năng gì. Trong mắt cô luôn chứa một nỗi buồn mênh mông, vô tận. Cô rất muốn ra khỏi căn nhà ấy, để đi đến nơi nào đó thật xa. Nhưng cái tính nhút nhát, ngại mạo hiểm đã níu cô ở lại. Cô lại phó mặc cho cuộc đời. Cô cứ để thời gian trôi qua, không hề để ý mình đã đôi mươi rồi mà như một đứa trẻ con, luôn được cha mẹ che chở, bảo bọc.

Và những ngày sau đó, cô lại chứng kiến cảnh cha mẹ đang cải vã với nhau. Thay vì ra sau vườn khóc cho vơi đi nỗi buồn, cô vùng vằng lao nhanh ra đường mà không định được mình đi đâu. Cô đi nhanh đến nỗi mà không để ý trời trăng mây gió gì hết. Một chiếc xe máy chạy ngang qua và vô tình đụng trúng cô. Cô lảo đảo ngã xuống đường. Cũng may, cô chỉ bị trầy xước nhẹ thôi. Một người đàn ông bước xuống xe và vội vàng đỡ cô dậy. Anh ta trạc 30 tuổi, người cao, gầy. Gương mặt khắc khổ dường như đã từng trải nhiều. Dường như anh ta đã quen biết cô. Anh ta hốt hoảng:

- Cô có sao không? Con gái con lứa ra đường không chịu nhìn đường gì hết vậy?

Cô rất sợ hãi khi lần đầu tiên cô bị xe đụng. Mặt cô tái mét không còn giọt máu. Đầu óc trống rỗng không còn nghĩ được gì. Anh ta nói to lên:

- Có cần tôi đưa vào bệnh viện không? Cô là Linh, con cô Nga phải không? Hay để tôi đưa cô về.

- Cảm ơn anh. Tôi không sao. Tôi bị choáng một chút thôi. Nghĩ ngơi chút sẽ khỏe ngay thôi. Còn việc anh muốn đưa tôi về thì không cần đâu.Tôi. Tôi tự về được. Thôi chào anh.

Linh vội lao đi như cơn gió trong khi cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh ta gọi với theo:

- Cô bỏ quên cái khăn tay này. Cô ơi!

Nhưng Linh đã đi khuất rồi. Anh chỉ kịp nhìn cái bóng của cô dưới cái nắng chói chang của mùa hè oi ả.

Anh đã biết đôi chút về Linh. Linh lầm lỳ, ít nói, không quan hệ với hàng xóm láng giềng. Nhà cô cách nhà anh một dãy nhà. Gia đình cô không hòa thuận cho lắm. Cha mẹ cô cứ cải vã suốt ngày, còn cô thì vốn ốm yếu từ nhỏ nên cha mẹ cô không dám cho đi xa, sợ xảy ra việc gì. Từng này tuổi đầu mà không có nghề nghiệp, cũng chẳng có mảnh tình vắt vai. Nhưng anh không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy. Anh cảm thấy cô là một người con gái đặc biệt. Ở cô, toát lên sự giản dị, mộc mạc, thánh thiện, chân thành và có một đôi mắt buồn chứa nhiều tâm sự. Có lẽ, anh đã yêu cô gái ấy, yêu một cách thật lòng. Anh quyết định tới nhà cô vừa để trả lại cô cái khăn tay vừa để thổ lộ tình cảm của mình.

Anh chạy xe đến nhà Linh với tâm trạng phấn khởi xen lẫn hồi hộp. Khi tới nhà Linh, anh gọi:

- Có ai ở nhà không ạ?

Mẹ Linh chạy ra mở cửa:

- Sang đấy à. Vào nhà chơi, cháu.

- Linh ơi! Sang tới chơi nè con. Mẹ Linh nói vọng vào.

- Dạ. Linh tiếp lời.

Khi chạy ra tới cửa, Linh nhìn ra ngoài cổng và rất ngạc nhiên khi thấy người đàn ông va vào mình lúc nãy. Cô đứng lặng một lúc lâu, rồi chợt giọng nói của Sang vang lên:

- Không mời người ta vào nhà à. Sao đứng thừ người ra thế?

- Vâng! Mời anh vào nhà ạ. Linh nhỏ nhẹ.

Sang bước qua cái cổng dẫn đến một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà đã bị màu thời gian làm cũ đi. Trong ngôi nhà ấy, ba con người sống với nhau có vẻ lạnh nhạt, không đầm ấm cho lắm.

Mẹ Linh nói:

- Thôi, mẹ đi có chút chuyện. Hai đứa ở nhà chơi nhé.

Và khi mẹ Linh đi khuất, Sang bắt đầu câu chuyện:

- Chắc em không biết anh đâu nhưng anh thì biết em. Anh đến đây trước là trả em cái khăn tay em đánh rơi hồi nãy, sau đó anh muốn nói với em một chuyện. Anh đã có tình cảm với em. Có lẽ, anh đã yêu em mất rồi. Em có nhận lời làm bạn gái anh không. Anh có thể bảo bọc và che chở em suốt cuộc đời. Anh nói thật lòng đấy.

Linh đón lấy cái khăn từ tay Sang. Mặt cô chợt đỏ lên. Lần đầu tiên, có một người đàn ông tỏ tình với cô một cách táo bạo đến vậy. Anh ta yêu mình hay thương hại mình đây. Linh đứng dậy và gạt phắt:

- Tôi không muốn. Tôi sống như vầy quen rồi. Tôi không muốn người đàn ông nào xen vào cuộc đời tôi hết.

- Em cứ mãi sống trong mặc cảm thì biết đến bao giờ em mới quên đi để sống tốt được hả.

- Mặc kệ tôi. Anh là ai mà dạy đời tôi. Đấy là cuộc sống tôi đã lựa chọn. Anh không có quyền can thiệp vào cuộc đời tôi.

- Bởi vì anh yêu em. Anh chỉ muốn em tốt hơn thôi. Em không nghĩ cho em thì em cũng phải nghĩ cho cha mẹ em chứ. Họ đã khổ về em nhiều lắm rồi.

- Tôi là vậy đó. Anh đã biết rồi thì anh hãy đi đi. Đừng tìm tôi nữa.

- Không. Anh sẽ không buông tay em ra đâu. Anh sẽ chờ em thay đổi quyết định. Anh nhất định sẽ chờ.

Sang ra đi trong hụt hẫng. Còn Linh thì trong lòng ngổn ngang, không biết làm sao cho phải. Vết thương lòng lại nhói lên và cô chỉ biết khóc. Khi tiếng khóc làm nhẹ đi nỗi lòng, Linh lại thẫn thờ nhìn quanh bốn bức tường. Cô thấy trống vắng và trống rỗng. Bấy lâu nay, Linh sống trong cô đơn quen rồi. Có lẽ, cô không cảm nhận được tình cảm của Sang dành cho mình.

Hôm sau, Sang lại đến với một bó hoa trên tay, nhưng Linh không thèm đếm xỉa đến. Rồi ngày qua ngày, Sang vẫn đến để thấy Linh và mong cô sẽ mở lòng với mình. Nhưng kết quả vẫn như cũ. Linh vẫn im lặng và vẫn không thèm nhìn Sang một cái. Khi thấy mình đã bất lực và không đủ làm cho Linh mở cửa trái tim để đón nhận tình cảm của mình, Sang bắt đầu nản. Nhưng ông trời dường như đã thấy tấm chân tình của Sang dành cho Linh. Ngày mà Sang sắp từ bỏ thì bỗng một cơn mưa chợt đến. Sang vẫn không chịu về, cứ đứng ngoài trời mưa. Mình mẩy ướt như chuột lột. Linh nhìn thấy vậy, không kìm nổi lòng mình và cầm ô chạy ra. Anh thấy vậy, liền lao vào ôm Linh vào lòng. Đôi bàn tay Sang thấm nước mưa, nhưng Linh cảm thấy thật ấm áp. Cô cảm nhận được trái tim anh đang đập thình thịch và trái tim cô thắt lại.

- Tại sao đến bây giờ em mới chịu mở lòng với anh vậy? Anh đã chờ em rất lâu rồi.

- Anh hãy hiểu cho em. Em đã bị mặc cảm quá nhiều nên không còn nghĩ đến việc gì nữa. Em những tưởng cả cuộc đời này sẽ không mở lòng với ai nữa. Nhưng hôm nay, em đã cảm nhận được anh yêu em nhiều thế nào và hình như em cũng đã yêu anh mất rồi.

Có lẽ, cơn mưa đã khiến cho hai người hiểu nhau hơn và xích lại gần nhau hơn. Linh nói trong nghẹn ngào:

- Anh vào nhà đi, kẻo ốm.

- Khéo lo. Anh ốm đã có em chăm sóc rồi còn gì.

- Anh chỉ được cái tưởng bở. Ai làm bạn gái anh chứ.

- Không làm bạn gái anh thì làm bạn gái ai. Hay anh kiếm cô nào xinh hơn em để chăm sóc cho anh nhé.

- Anh dám.

- Anh đùa thôi. Nhìn thấy em vui thế này là anh thấy nhẹ lòng rồi. Em biết không, nhiều lúc, anh cứ ngỡ không thể cưa đổ trái tim sắt đá của em. Anh ước mình có cái cưa thần kỳ nào đó để cưa trái tim em ra, xem có cái gì trong đó mà sao lạnh lùng quá vậy. Và cuối cùng, nhờ trời, anh đã chinh phục được em.

- Không phải nhờ trời đâu anh. Em đã thấy sự cố gắng và tình cảm chân thành của anh. Anh là tia nắng dịu dàng đã chiếu soi cuộc đời em.

- Vậy thì, hãy hứa với anh, em hãy sống vui vẻ. Em xứng đáng được hạnh phúc mà.

- Em hứa với anh. Anh phải hứa với em chúng mình sẽ sống bên nhau trọn đời nha.

- Chừng nào em chán anh thì thôi.

Lần đầu tiên thấy Linh vui như thế. Niềm hạnh phúc như tràn ngập cả người cô. Linh không còn lầm lỳ nữa. Thay vào đó là những lời nói và hành động có vẻ nhiều hơn, thậm chí còn nói những câu bông đùa. Bà ngoại bảo: "Chà! Con Linh có người yêu rồi trông khác hẳn nhỉ, xinh đẹp hẳn ra, ăn nói có duyên nhỉ. Bà mừng cho con lắm, Linh à. Tính ra mày là đứa thiệt thòi nhất trong nhà, nhưng ông trời ổng cũng thương mày, đã cho mày một tấm chồng để mày nương tựa sau này, trên hết là nó đem lại hạnh phúc cho mày. Ráng giữ chặt nó nghen con. Nó là đứa con trai tốt bụng, chung thủy lắm đấy". Cô đáp lại: "Dạ! Con cảm ơn ngoại. Con sẽ nhớ lời ngoại dặn. Con sẽ trân trọng tình yêu này. Con chắc chắn sẽ hạnh phúc".

Cuộc đời này có những cuộc gặp gỡ làm thay đổi cả một con người. Chính tình yêu của Sang đã làm cho niềm khao khát yêu thương của Linh trỗi dậy. Nó như một tia nắng ấm áp, xua tan đêm tối mịt mù trong Linh. Tình yêu ấy khiến con tim của cô dịu lại. Nó không còn băng giá nữa. Nó đã biết thế nào là tình yêu thật sự. Hai trái tim đã tìm thấy nhau và hòa chung nhịp đập. Một cái kết đẹp cho một tình yêu đẹp. Từ nay, trên bước đường của Linh đã có người bạn đồng hành là Sang. Hai người sẽ cùng nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Và một cái đám cưới trong mơ đã diễn ra. Khi bước vào lễ đường, Sang đã nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Linh thì thầm: "Hãy tin anh, em nhé! Dù thế nào, anh cũng sẽ nắm chặt tay em. Anh sẽ làm cho em hạnh phúc". Linh bẽn lẽn: "Em tin anh! Người em yêu nhất trên đời. Người đã không buông tay em lúc em tuyệt vọng nhất. Người đã cho em biết thế nào là hạnh phúc đích thực. Cảm ơn anh. Tình yêu của em.

Trên bước đường đời này, đôi khi chúng ta vô tinh lướt qua nhau bởi cuộc sống bận rộn, khó khăn và đôi khi là bế tắc. Nhưng chúng ta hãy luôn tin tưởng vào tình yêu, vào những điều tốt đẹp, vào những gì hiện hữu xung quanh ta và cố gắng thật nhiều. Và dù có chuyện gì xảy ra thì hãy luôn tin sẽ có một người ở bên ta và cùng ta vượt qua quãng thời gian ấy.

Nguyễn Thị Yến Ngọc

Theo truyenngan.com.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

1 tuần sau khi mẹ vợ qua đời, vợ liền đưa cho tôi tờ đơn ly hôn, tôi hoảng hốt níu kéo nhưng vợ phũ phàng nói: "Không cần"1 tuần sau khi mẹ vợ qua đời, vợ liền đưa cho tôi tờ đơn ly hôn, tôi hoảng hốt níu kéo nhưng vợ phũ phàng nói: "Không cần"
08:24:27 18/12/2024
Chồng giấu tôi bí mật đau lòng, 10 năm bên nhau trở thành vô nghĩaChồng giấu tôi bí mật đau lòng, 10 năm bên nhau trở thành vô nghĩa
07:03:41 18/12/2024
Mẹ chồng lên chăm con dâu ở cữ, tôi đưa cho cái giường xếp và cách xử lý của chồng xứng đáng điểm 10Mẹ chồng lên chăm con dâu ở cữ, tôi đưa cho cái giường xếp và cách xử lý của chồng xứng đáng điểm 10
21:21:17 17/12/2024
Mẹ chồng đột quỵ liệt 1 chân liền đòi đứa cháu trai bà từ mặt đúng mùng 1 Tết 15 năm trước về chăm sócMẹ chồng đột quỵ liệt 1 chân liền đòi đứa cháu trai bà từ mặt đúng mùng 1 Tết 15 năm trước về chăm sóc
13:13:11 18/12/2024
Sau ngày chồng mất, em chồng tìm đến gặp và đưa tôi 2 tỷ, đi kèm với số tiền là một bí mật khiến tôi uất nghẹnSau ngày chồng mất, em chồng tìm đến gặp và đưa tôi 2 tỷ, đi kèm với số tiền là một bí mật khiến tôi uất nghẹn
13:55:20 18/12/2024
Ngày bố tôi bị đột quỵ, mẹ chồng muốn đẩy ông về quê, tôi nói một câu mà bà vội vàng đưa cho con dâu 200 triệuNgày bố tôi bị đột quỵ, mẹ chồng muốn đẩy ông về quê, tôi nói một câu mà bà vội vàng đưa cho con dâu 200 triệu
13:31:47 18/12/2024
Đưa dì út mỗi tháng 10 triệu chăm mẹ già bị liệt, mẹ tôi bật khóc tức giận khi lật chiếc chăn của bà ngoại lênĐưa dì út mỗi tháng 10 triệu chăm mẹ già bị liệt, mẹ tôi bật khóc tức giận khi lật chiếc chăn của bà ngoại lên
08:07:58 19/12/2024
Nửa đêm chồng nhận cuộc gọi của thư ký của chồng gọi đi 'họp', vợ bám theo rồi âm thầm gọi một cú điện thoại đủ làm anh 'tẽn tò' cả đờiNửa đêm chồng nhận cuộc gọi của thư ký của chồng gọi đi 'họp', vợ bám theo rồi âm thầm gọi một cú điện thoại đủ làm anh 'tẽn tò' cả đời
13:47:16 18/12/2024

Tin đang nóng

Cháy quán cà phê 11 người tử vong: Lời khai của nghi phạmCháy quán cà phê 11 người tử vong: Lời khai của nghi phạm
05:59:17 19/12/2024
Clip nghi phạm đốt quán hát khiến 11 người chết ở Hà NộiClip nghi phạm đốt quán hát khiến 11 người chết ở Hà Nội
07:05:15 19/12/2024
Khởi tố vụ án "Giết người", khởi tố bị can vụ đốt quán café làm 11 người tử vong tại Hà NộiKhởi tố vụ án "Giết người", khởi tố bị can vụ đốt quán café làm 11 người tử vong tại Hà Nội
06:41:49 19/12/2024
Xoài Non tung ảnh tình tứ bên Gil Lê, netizen "zoom cận" 1 chi tiết thân mật gây xôn xaoXoài Non tung ảnh tình tứ bên Gil Lê, netizen "zoom cận" 1 chi tiết thân mật gây xôn xao
06:54:34 19/12/2024
Nóng: Diệp Lâm Anh và chồng cũ bị bắt cận cảnh tái hợp sượng trân, nhưng biểu cảm của 2 người đẹp bên cạnh mới là thú vị!Nóng: Diệp Lâm Anh và chồng cũ bị bắt cận cảnh tái hợp sượng trân, nhưng biểu cảm của 2 người đẹp bên cạnh mới là thú vị!
06:49:39 19/12/2024
Nữ Đại tá là NSND từ chối nhận túi 100 triệu của Hồ Quỳnh Hương, xe ô tô của một nữ ca sĩ nổi tiếngNữ Đại tá là NSND từ chối nhận túi 100 triệu của Hồ Quỳnh Hương, xe ô tô của một nữ ca sĩ nổi tiếng
06:34:36 19/12/2024
Sao Việt 19/12: Phan Hiển nịnh bà xã Khánh Thi, Gil Lê ôm hôn 'tình tin đồn'Sao Việt 19/12: Phan Hiển nịnh bà xã Khánh Thi, Gil Lê ôm hôn 'tình tin đồn'
07:24:43 19/12/2024
Chuyện gì đang xảy ra với Phương Oanh?Chuyện gì đang xảy ra với Phương Oanh?
06:59:08 19/12/2024

Tin mới nhất

Hạnh phúc bất ngờ khi lấy một người... không yêu

Hạnh phúc bất ngờ khi lấy một người... không yêu

08:58:30 19/12/2024
Tôi nhắm mắt bước vào cuộc hôn nhân ấy chỉ để chiều lòng bố mẹ, nhưng không ngờ, người chồng tôi lấy lại hết lòng yêu thương, chiều chuộng, cho tôi một cuộc sống hạnh phúc ngoài mong đợi.
Phát hiện chồng hay nhắn tin thả thính gái lạ

Phát hiện chồng hay nhắn tin thả thính gái lạ

08:51:37 19/12/2024
Trong một lần mượn máy tính xách tay của chồng làm việc, tôi tò mò vào facebook của anh thì phát hiện có nhiều tài khoản lạ kết bạn với chồng tôi, tất cả đều là phụ nữ
Về hưu, mẹ vợ liền chuyển đến sống với vợ chồng tôi, đêm đầu tiên bà đưa cho chiếc túi gấm đỏ, bên trong chứa một thứ khiến tôi giật mình

Về hưu, mẹ vợ liền chuyển đến sống với vợ chồng tôi, đêm đầu tiên bà đưa cho chiếc túi gấm đỏ, bên trong chứa một thứ khiến tôi giật mình

08:15:02 19/12/2024
Sống tốt thì chắc chắn hậu vận tốt đẹp. Túi đỏ là phần thưởng xứng đáng cho người con có hiếu. Bố vợ tôi mất sớm, còn mẹ vợ thì sống với vợ chồng anh trai.
Thăm tôi đẻ, vợ cũ của chồng đem theo 500 triệu trả nợ mà tôi chết lặng, càng sốc với bí mật động trời nhà chồng giấu giếm

Thăm tôi đẻ, vợ cũ của chồng đem theo 500 triệu trả nợ mà tôi chết lặng, càng sốc với bí mật động trời nhà chồng giấu giếm

08:11:10 19/12/2024
Lấy người đàn ông đã từng trải qua một đời vợ đúng là dại dột và sai lầm. Dù biết Hưng có một đời vợ nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ yêu anh.
Con trai riêng của mẹ tôi gây gổ đánh nhau rồi bị thương nặng nhưng nằm trên giường bệnh vẫn nhiễu nhương, yêu sách

Con trai riêng của mẹ tôi gây gổ đánh nhau rồi bị thương nặng nhưng nằm trên giường bệnh vẫn nhiễu nhương, yêu sách

08:04:50 19/12/2024
Chăm người ốm mệt 1 thì chăm người ốm không biết điều mệt 10! Cuộc đời mỗi người luôn là một chuỗi những câu chuyện, những biến cố, khiến con người ta mạnh mẽ hơn hoặc đôi khi là gục ngã.
Chê cỗ cưới sơ sài, thông gia to tiếng, khách vội bỏ về

Chê cỗ cưới sơ sài, thông gia to tiếng, khách vội bỏ về

08:00:12 19/12/2024
Cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra như những gì chúng ta mong đợi. Và dù đám cưới là một trong những dịp đáng nhớ nhất nhưng cũng dễ xảy ra mâu thuẫn.
Nghĩ đến cảnh cuối năm về quê chồng ăn Tết, tôi lại lo mất ăn mất ngủ

Nghĩ đến cảnh cuối năm về quê chồng ăn Tết, tôi lại lo mất ăn mất ngủ

07:56:04 19/12/2024
Cuối năm, nghĩ tới cái cảnh cả ngày ở nhà chồng bị mẹ chồng sai bảo suốt dịp Tết mà tôi thấy rùng mình lo sợ. Vợ chồng tôi vốn xuất thân từ nông thôn
Chồng lấy cớ chăm con riêng để qua đêm nhiều lần với vợ cũ

Chồng lấy cớ chăm con riêng để qua đêm nhiều lần với vợ cũ

07:52:56 19/12/2024
Vợ cũ hay gọi chồng tôi sang chăm con vì thằng bé suốt ngày ốm, gần đây tôi mới biết những lần anh ấy qua đêm trông con sốt thực ra là để ngoại tình với mẹ thằng bé.
Con trai dẫn mẹ đơn thân về đòi cưới, vừa nhìn thấy mặt đối phương, bố tái mặt đến lăn đùng ra ngất

Con trai dẫn mẹ đơn thân về đòi cưới, vừa nhìn thấy mặt đối phương, bố tái mặt đến lăn đùng ra ngất

13:50:28 18/12/2024
Vừa bước chân vào nhà, tôi đã rụng rời khi chạm mặt sếp cũ. Càng sốc hơn khi Hưng giới thiệu đó là bố của anh. Chào mọi người, tôi tên My.
Vừa cưới được 3 ngày, hội người yêu cũ của chồng đồng loạt gửi lời kết bạn trên Facebook, những việc sau đó của họ còn khiến tôi sốc hơn

Vừa cưới được 3 ngày, hội người yêu cũ của chồng đồng loạt gửi lời kết bạn trên Facebook, những việc sau đó của họ còn khiến tôi sốc hơn

13:44:00 18/12/2024
Tôi ban đầu dù thấy ngại ngùng, nhưng vẫn đồng ý. Không phải tôi muốn làm bạn với họ, mà là muốn đi xem liệu họ có nuôi hy vọng tình cũ không rủ cũng tới với chồng tôi không.
Được dì ruột cho 2 con chim bồ câu để hầm cháo, chồng vô tư ăn 1 con, còn 1 con thì hỏi vợ: "Có ăn không, không thì anh ăn nốt!"

Được dì ruột cho 2 con chim bồ câu để hầm cháo, chồng vô tư ăn 1 con, còn 1 con thì hỏi vợ: "Có ăn không, không thì anh ăn nốt!"

13:40:28 18/12/2024
Sống với một người chồng vô tư quá mức như thế này, người vợ mà cứ lầm lũi chịu đựng thì cả đời chỉ rước lấy muộn phiền khổ sở mà thôi.
Chua chát khi mẹ viết di chúc để lại toàn bộ nhà cửa cho con gái, còn vợ chồng con trai không có tấc đất nào

Chua chát khi mẹ viết di chúc để lại toàn bộ nhà cửa cho con gái, còn vợ chồng con trai không có tấc đất nào

13:35:27 18/12/2024
Có lẽ bà đã rất đau khổ và bất lực khi viết ra bản di chúc này, chỉ hi vọng con cái biết đó mà hiểu nỗi khổ tâm của mẹ. Ngày anh trai tôi chưa lấy vợ, mẹ mong mỏi từng ngày.

Có thể bạn quan tâm

Kẻ phóng hỏa quán cà phê làm 11 người chết có thể đối diện hình phạt nào?

Kẻ phóng hỏa quán cà phê làm 11 người chết có thể đối diện hình phạt nào?

Pháp luật

09:46:32 19/12/2024
Theo luật sư, nạn nhân trong vụ việc này được xác định là tất cả những người có mặt trong quán, chứ không chỉ riêng 11 người tử vong.
Biotin có lợi ích sức khỏe và hạn chế gì?

Biotin có lợi ích sức khỏe và hạn chế gì?

Sức khỏe

09:14:13 19/12/2024
Biotin rất quan trọng để duy trì làn da khỏe mạnh, hỗ trợ sản xuất acid béo, rất cần thiết cho sức khỏe của da. Thiếu hụt biotin có thể biểu hiện bằng các triệu chứng như viêm da hoặc phát ban đỏ, có vảy.
Hoàng Dũng ra MV mới, trả lời cho bí ẩn "đi trốn ê-kíp" suốt thời gian qua

Hoàng Dũng ra MV mới, trả lời cho bí ẩn "đi trốn ê-kíp" suốt thời gian qua

Nhạc việt

09:11:34 19/12/2024
Tối 18/12, Hoàng Dũng đã phát hành sản phẩm âm nhạc Cuối tuần (1825) , tiếp nối chuỗi dự án đánh dấu sự chuyển mình mạnh mẽ trên hành trình nghệ thuật.
Hoa hậu Tiểu Vy đối đầu đàn chị Kỳ Duyên trong phim Tết của Trấn Thành

Hoa hậu Tiểu Vy đối đầu đàn chị Kỳ Duyên trong phim Tết của Trấn Thành

Hậu trường phim

09:06:10 19/12/2024
Dàn diễn viên phim điện ảnh Bộ tứ báo thủ gồm Trấn Thành, Lê Giang, Uyển Ân, Tiểu Vy, Kỳ Duyên... tung bộ ảnh mừng Giáng sinh khiến công chúng rần rần
Hiện trường vụ cháy quán 'Hát cho nhau nghe' khiến 11 người chết ở Hà Nội

Hiện trường vụ cháy quán 'Hát cho nhau nghe' khiến 11 người chết ở Hà Nội

Tin nổi bật

09:04:02 19/12/2024
Đêm qua, vụ cháy nhà 4 tầng ở số 258 đường Phạm Văn Đồng (phường Cổ Nhuế 2, quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội) đã khiến 11 người chết. Hiện trường được dựng rào phong tỏa.
Hyun Bin đích thân thừa nhận thời điểm yêu Son Ye Jin nhưng thật ra là nói dối?

Hyun Bin đích thân thừa nhận thời điểm yêu Son Ye Jin nhưng thật ra là nói dối?

Sao châu á

08:56:25 19/12/2024
Hyun Bin tham dự show truyền hình sau 13 năm. Tại đây, tài tử đã có nhiều chia sẻ về sự nghiệp và cuộc sống gia đình với Son Ye Jin.
Cố đô Huế - Vùng đất của những di sản văn hóa vô giá

Cố đô Huế - Vùng đất của những di sản văn hóa vô giá

Du lịch

08:45:45 19/12/2024
Cố đô Huế ngày nay vẫn còn lưu giữ gần như nguyên vẹn những di sản văn hóa vật thể và phi vật thể chứa đựng nhiều giá trị biểu trưng cho trí tuệ và tâm hồn của dân tộc Việt Nam.
Mỹ giải mã hiện tượng UAV bí ẩn

Mỹ giải mã hiện tượng UAV bí ẩn

Thế giới

08:45:26 19/12/2024
Tổng thống Mỹ Joe Biden và các cơ quan chính phủ đang trấn an người dân sau liên tiếp các vụ phát hiện máy bay không người lái (UAV) bí ẩn gần đây trên lãnh thổ Mỹ.
Hoa hậu Việt ồ ạt đi thi quốc tế, mấy người giành vương miện?

Hoa hậu Việt ồ ạt đi thi quốc tế, mấy người giành vương miện?

Sao việt

08:10:29 19/12/2024
2024 được xem là năm thăng trầm của những đại diện Việt Nam tại cuộc thi sắc đẹp quốc tế, có người đạt thành tích cao nhưng nhiều người lại ra về trong lặng lẽ.
Không thời gian - Tập 14: Đại gặp rắc rối

Không thời gian - Tập 14: Đại gặp rắc rối

Phim việt

07:13:25 19/12/2024
Về đơn vị mới, mặc dù cố gắng tiếp cận công việc nhanh nhất, nhưng với tính chất công việc thay đổi khiến Đại gặp rắc rối.