Cuộc đời lấy đi của tôi quá nhiều niềm vui
Số tiền tôi đứng tên vay ngân hàng cũng bị tụi bạn lừa hết. Sắp tới tôi phải đối mặt với hiện thực sao đây. Chẳng lẽ cứ chìm sâu trong rượu bia? Và trở thành bản sao của người đàn ông đó, tiếp tục thay ông ta làm khổ một người phụ nữ?
Ai cũng nói cuộc đời công bằng lắm, lấy đi cái gì sẽ trả lại cái khác. Thế nhưng với bản thân tôi cuộc đời lại lấy hết niềm vui và chỉ trả lại nỗi buồn vô tận. Khi mới sinh ra cũng giống bao đứa trẻ khác có cha có mẹ. Tôi lớn lên trong vòng tay chăm sóc của mẹ, tình yêu vô bờ bến của cha. Cho đến khi học lớp 6, cha tôi sa chân vào con đường cờ bạc, lô đề, và nghiện ngập trong rượu bia. Đó là quãng thời gian gia đình tôi phải sống trong chung với một con ma men. Ngày ngày cha chửi mắng mẹ, chán mắng thì cha đánh.
Ngày ngày nghe tiếng cãi vã, tiếng bát đũa quăng đập khắp nơi, tiếng mẹ tôi gào khóc tôi chỉ ước người đàn ông kia ra đi mãi mãi, chỉ ước ông ấy không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Nhưng cứ 5, 7 ngày ông ấy lại quay về nhà cướp hết số tiền mẹ tôi vất vả mới có được, khi hết tiền thì bán đồ đạc, đến cái ti vi, xe đạp tôi đi học ông cũng bán hết. Các bác hàng xóm vẫn thường nói với mẹ tôi “chồng mày chắc ăn phải bùa mới vậy. Trước đây nó ngoan ngoãn, hiền lành, chịu thương, chịu khó là vậy. Hay mày đưa nó lên chùa xem sao…”.
Chẳng lẽ tôi cứ chìm sâu trong rượu bia và trở thành bản sao của người đàn ông đó (Ảnh minh họa)
Nhưng những câu nói ấy chỉ thoáng qua, riết rồi người ta cũng không còn quan tâm nữa. Chỉ có mẹ tôi là khổ, vẫn ngày ngày buôn bán phế liệu nuôi tôi ăn học. Từ đó, tôi quyết tâm học thật giỏi để bù đắp tháng ngày buồn đau của mẹ.
16 năm trôi qua tôi trưởng thành hơn, tốt nghiệp đại học loại ưu tôi có cơ hội ra nước ngoài học tập, nghiên cứu. Nhưng vì thương mẹ già vất vả tôi quyết định ở lại đi làm luôn mà không theo học cao nữa. Với kết quả học tập tốt, các mối quan hệ với thầy cô trong trường tốt tôi được nhận vào làm ở một công ty nước ngoài. Một đứa con gái với vẻ bề ngoài yếu đuối như tôi nhưng chưa bao giờ tôi tỏ ra mình yếu đuối và đáng thương hại. Việc người khác có thể làm tôi cũng cố gắng làm cho bằng được. Dần dần tính cách ấy trở thành rào cản để tôi có thể tìm được người mình yêu thương.
Video đang HOT
Đối với bất kể người đàn ông nào theo đuổi tôi, tôi đều dùng lí trí đển ngăn cản con tim. Luôn luôn đặt ra câu hỏi “Anh ấy có thể đem lại gì cho mình, hay chỉ giống như cha mình luôn mang lại đau khổ cho vợ con?”. Chính những ám ảnh về gia đình khiến tôi không dám yêu ai. Mặc cho những lời khuyên của mẹ tôi cũng chỉ biết đặt hết tâm trí vào công việc.
Người ta nói “đỏ tình đen bạc”, thế nhưng tình yêu với tôi luôn là con số 0, vậy mà số tiền tôi tích cóp bao lâu nay cũng ra đi trong cay đắng. Chỉ vì tin bạn mà tiền mất, bạn đi. Đó là khoảng thời gian tôi suy sụp tinh thần, vốn định mang số tiền đó về quê trang trải công nợ cho mẹ, xây cho mẹ một ngôi nhà che nắng che mưa. Nào ngờ tiền không cánh mà bay, kiện cáo cũng không được.
Quãng thời gian đó tôi thích rượu hơn, tôi tập làm quen với rượu. Mỗi lần uống rượu tôi lại nhớ đến hình ảnh người đàn ông cao to cứ cách 5, 7 ngày lại về nhà đánh đập một người phụ nữ, hình ảnh người đàn ông dắt chiếc xe đạp, vác chiếc ti vi khi tôi còn đang xem mang đi… Tất cả những hình ảnh đó chưa bao giờ nguôi ngoai trong tâm trí tôi suốt 16 năm qua.
Số tiền tôi đứng tên vay ngân hàng cũng bị tụi bạn lừa hết. Sắp tới tôi phải đối mặt với hiện thực sao đây. Chẳng lẽ cứ chìm sâu trong rượu bia? Và trở thành bản sao của người đàn ông đó, tiếp tục thay ông ta làm khổ một người phụ nữ? Sao cuộc đời lấy đi của tôi quá nhiều niềm vui như vậy?
Theo Blogtamsu
Một lũ cướp đã tàn phá cuộc đời tôi
Đã hơn 10 năm nay, tôi chôn giấu nỗi cay đắng trong lòng. Đọc tâm sự của chị, tôi như tìm được người tri kỷ, để chưa sẻ ấm ức. Tôi cũng giống như chị, đã có lúc, tôi tưởng như mình thật may mắn khi cuộc sống đối với tôi quá dễ dàng.
ảnh minh họa
Sinh trưởng trong một gia đình thương gia tỉnh lẻ, tôi may mắn được thừa hưởng "máu" kinh doanh từ bé. Khi còn là con gái, tuy không học cao biết rộng, nhưng tôi có tiếng đảm đang khắp vùng. Rất nhiều người đã đến với tôi. Tôi chọn một cán bộ huyện với hy vọng sau này con tôi sẽ được hưởng sự dạy dỗ chỉn chu, nề nếp, và không phải bôn ba thương trường.
Của hồi môn bố mẹ tôi cho con gái mang về nhà chồng khá nhiều. Nói không quá, số tiền ấy chỉ cần gửi lấy lãi cũng có thể khiến tôi có một cuộc sống đầy đủ, nhàn nhã. Vốn tính sởi lởi, lại nghĩ con rể và gia đình thông gia vốn là tri thức, e ngại làm mất lòng "kẻ sỹ", và nghĩ đằng nào thì vợ chồng tôi sẽ ăn đời ở kiếp với nhau, nên bố mẹ tôi đã tuyên bố "cho hai vợ chồng" số của hồi môn, cũng là vốn làm ăn của tôi.
Về nhà chồng, tôi lao đầu vào làm như một con thiêu thân, với mong muốn sẽ bù đắp cho chồng, để chồng tôi không phải lo lắng chuyện kinh tế, chỉ việc bồi đắp chuyên môn, lo thăng tiến. Ngôi nhà cấp 4 của gia đình anh viên chức nhanh chóng được thay bằng ngôi nhà 2 tầng khang trang sừng sững giữa phố thị nghèo, chỉ toàn những mái ngói lụp xụp. Trong nhà, những đồ dùng tiện nghi, hiện đại cũng được tôi mua sắm đầy đủ... Chưa đầy 5 năm, diện mạo gia đình chồng tôi thay đổi đến chóng mặt. Từ ông bố đến cô em chồng đã xây dựng gia đình riêng đều phởn phơ nhờ tiền trợ cấp của "anh chị cả" mà thực ra đều là mồ hôi nước mắt của tôi.
Có điều, tôi không thể lý giải nổi tại sao tình cảm vợ chồng của tôi luôn như có một bức tường vô hình ngăn cách. Tôi không tìm được sự thương yêu, chia sẻ thật sự từ đáy lòng của người chồng ấy. Dù chúng tôi đã có với nhau hai mặt con, nhưng tôi vẫn thấy mình như một người khách trong ngôi nhà của họ.
Tôi cố gắng lấp đầy khoảng trống ấy bằng lợi nhuận của việc kinh doanh, nhưng tôi càng lao đầu vào thương trường thì khoảng trống ấy như càng rộng thêm.
Rồi như đất trời sụp đổ, một ngày nọ, khi tôi đang đi bàn chuyện cùng đối tác thì gặp mẹ chồng và em chồng tôi với khuôn mặt của quỷ thần. Họ không ngần ngại chỉ thẳng mặt tôi ngại tại chỗ đông người, vu vạ tôi đã "bồ bịch" làm nhơ nhuốc gia đình danh gia vọng tộc của họ.
Đó chỉ là khởi đầu cho kế hoạch cướp trắng tài sản của tôi mà họ đã dày công sắp đặt. Tôi cũng không ngờ kẻ mưu lược trên thương trường như tôi lại rơi vào bẫy dễ dàng như thế.
Sau buổi đó, nhà chồng tôi họp gia đình, họ bảo rằng để đảm bảo danh dự của gia đình, và cũng là giữ gìn hạnh phúc cho gia đình của tôi, đề nghị tôi chỉ "đứng sau" trong việc kinh doanh, và giao lại toàn bộ công việc cho chồng tôi. Mọi vấn đề quan hệ, giao dịch đều do chồng tôi đảm nhận.
Khao khát được trở về là một người vợ hiền ngày ngày cơm nước cho chồng con đã khiến tôi không ngần ngại rút lui, giao việc kinh doanh cho anh chồng vừa bị thất thế sau khi cơ quan giảm biên chế.
Chồng tôi không ngờ cũng bắt nhịp khá nhanh. Nhưng đau đớn là điều ngấm vào anh ấy nhanh nhất lại là những thói hư tật xấu của xã hội. Rồi điều tôi lo ngại nhất cũng đã đến, chồng tôi lập "phòng nhì" ở ngoài chỉ sau hơn 2 năm ngồi vào ghế giám đốc của tôi.
Biết được thông tin này, sau khi dùng hết sức mạnh của một người vợ mà không hiệu quả, tôi đã đề nghị gia chồng can thiệp giúp. Nhưng trái với mong muốn của tôi, họ đã cố tình làm ngơ, thậm chí còn cho rằng "trai năm thê bảy thiếp", và cho anh ta đưa vợ bé về nhà qua lại như người thân.
Không thể chấp nhận cuộc sống chồng chung trong một gia đình như vậy, tôi xin ly dị. Và tôi đã kết thúc cuộc đời làm dâu của mình với một đôi bàn tay trắng khi không thể chứng minh về số của hồi môn cũng như công sức của tôi đã phải bỏ ra cho gia đình nhà ấy.
Đến bây giờ, tôi vẫn tưởng như tôi đang chìm trong một cơn ác mộng, không thể nghĩ cuộc đời mình đã bị một lũ cướp càn quét đến tận cùng như vậy. Với tôi, mọi việc đã xa rồi. Nhưng tôi khuyên chị Thủy cần thuê luật sư để bảo vệ quyền lợi của mình. Đừng để những kẻ táng tận lương tâm cướp công sức của mình như tôi.
Theo VNE
Tôi hận hai người đàn ông đã lừa dối làm hại cuộc đời tôi Sau khi phải bỏ đi giọt máu vô tội, tôi đã đi đến một nơi rất xa để không một ai biết đến sự tồn tại của tôi trên đời nữa. Nằm trong căn phòng trọ dột nát này mà tôi nhớ đứa con quay quắt, tôi hận cuộc đời sao quá bạc bẽo, tôi hận hai người đàn ông đã lừa dối...