Cuộc đời đã trượt dài khi bị anh họ lạm dụng từ năm 9 tuổi
Đang đổ nước vào thùng, bất ngờ tôi bị bàn tay bịt miệng từ phía sau. Hắn bắt úp mặt vào tường rồi cởi hết quần áo ra, lạm dụng tôi.
Tôi năm nay 27 tuổi, bao năm qua tôi sống trong sợ hãi, ám ảnh và ghê sợ chính bản thân mình. Những năm tháng ấy đầy bế tắc, nhiều lúc tôi muốn chết đi để có thể xóa nhòa kí ức kinh hoàng.
Tôi từng nghĩ sống để bụng chết mang theo, đào sâu chôn chặt quá khứ khủng khiếp đó tận đáy lòng nhưng hôm nay, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, mong rằng những bậc làm cha, làm mẹ có thể xem như một lời cảnh tỉnh.
Bạn hãy dành cho con mình một cuộc sống trọn vẹn, vì bất cứ lúc nào một đứa trẻ cũng có nguy cơ trở thành nạn nhân của lạm dụng tình dục.
Bị anh họ lạm dụng từ năm 9 tuổi (Ảnh minh họa)
Bố mất sớm khi tôi tròn 2 tuổi, từ nhỏ, tôi phải sống xa mẹ, ở với cô ruột, cô có 2 người con trai lớn. Mỗi ngày đi học về, tôi – đứa bé 8 tuổi phải đi xách nước từ tầng 1 lên tầng 5 của khu tập thể để cả nhà cô có nước dùng cho sinh hoạt. Cái thời đó nước sạch như một thứ xa xỉ với người dân Thủ đô ở trong các khu tập thể cũ.
Một người anh họ tôi chưa có việc làm nên chỉ quanh quẩn ở nhà, và chuỗi ngày kinh hoàng liên tiếp xảy đến…
Bất cứ lúc nào tôi ở nhà, đều bắt gặp ánh mắt khác lạ của anh họ khiến tôi gai người. Ở cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, tôi nào đâu biết được đó là những tín hiệu báo tước việc mình sắp bị lạm dụng. Tôi chỉ thấy dấy lên chút mơ hồ sợ hãi rồi lại nhanh chóng quên đi.
Video đang HOT
Rồi cái ngày mà tôi muốn tẩy xóa khỏi trí não ập đến. Hôm đó tan học về, tôi đi xách nước như thường lệ. Đang đổ nước vào thùng, bất ngờ tôi bị bàn tay bịt miệng từ phía sau. Hắn bắt tôi úp mặt vào tường rồi cởi hết quần áo ra, cưỡng bức tôi. Tôi vùng vẫy muốn thoát ra nhưng bị hắn ghì xuống.
Sau lần đó, hắn đe dọa tôi, cấm tôi nói với ai, nếu không hắn sẽ giết tôi. Sợ hãi, hoảng loạn đêm đêm tôi chỉ biết lặng lẽ khóc trong bóng tối, thầm gọi mẹ.
Nhưng mẹ tôi ở nơi xa lắm, sao biết được con mình đang bị tủi hổ, đớn đau thể xác thế này. Dù tôi có gọi mẹ khản đặc nhưng chỉ là vô vọng. Cứ thế, lần này đến lần khác, tôi bị hắn ép buộc trong suốt 1 năm trời.
Đến khi không thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa, tôi vùng chạy, bỏ trốn trong đêm tối. Đứa bé 9 tuổi có thể đi đâu đây? Lang thang, rét mướt, tôi nhảy tàu, trốn trong khoang chứa hàng tìm đường vào Nam – nơi mẹ tôi đang sống. Đói khát, tôi lần mò xin ăn mỗi bận tàu dừng ga, kể cả những gói đồ ôi hỏng người ta vất đi tôi cũng lượm lại ăn. Lúc đó trong tâm trí tôi chỉ tồn tại duy nhất hai từ sống sót.
Rồi tam phen tứ bận trốn chui lủi trên tàu, tôi cũng vào đến nơi. Tôi lang thang đi tìm mẹ, đến đâu tôi cũng mang tấm hình mẹ gửi ra hỏi nhưng đáp lại là những cái lắc đầu.
Vô tình một lần, lang thang xin ăn ở chợ Bến Thành, tôi gặp bà thím trước đưa mẹ vào đây làm. Bà rước tôi về, mẹ con gặp nhau, giây phút đó đáng lẽ tôi phải sà vào lòng mẹ, òa khóc cho thỏa tháng ngày xa cách nhưng tôi chỉ lặng thinh, lỳ lợm mặc mẹ ôm tôi, mặc những giọt nước mắt mẹ tuôn.
Hóa ra, ngày tôi bỏ đi, bà cô rối rít gọi cho mẹ, bảo tự đi tìm con về dạy dỗ. Người anh họ nói hắn phát hiện tôi ăn cắp, bị đánh nên bỏ trốn. Mẹ ra Bắc tìm tôi khắp nơi, không thấy đành quay lại trong Nam, không ngờ mẹ con lại gặp nhau trong cảnh ngộ này.
Từ đó tôi sống với mẹ, quá khứ tàn nhẫn biến tôi trở thành con bé ít nói, lỳ lợm, tôi sẵn sàng đánh nhau với bất cứ ai động chạm đến mình. Lớn hơn chút nữa, tôi tụ tập theo đám bạn xấu đi đua xe, ăn cắp vặt, tất nhiên ma túy là thứ không thể thiếu trong mỗi cuộc vui.
18 tuổi, tôi bị bắt vì vận chuyển ma túy, mẹ khóc cạn nước mắt. Cuộc hôn nhân buồn cùng người chồng quá cố đã lấy mất của bà tuổi thanh xuân, giờ đứa con gái duy nhất cũng sắp vuột khỏi tay bà.
Tháng ngày trong trại, vừa cai nghiện, vừa học nghề, hàng tuần mẹ đều đặn vào thăm tôi, mang theo những cuốn sách về Phật cho tôi đọc nhân lúc rảnh rỗi, để tâm được bình an hơn.
Mẹ nói, tôi như ngày hôm nay cũng một phần do mẹ đã bỏ rơi tôi lúc thơ ấu, mẹ muốn tạ lỗi với đời, với tôi, khuyên tôi cố gắng cải tạo tốt, đợi ngày về làm lại cuộc đời.
Gần 10 năm trôi qua, tôi đã quay trở lại cuộc sống, tôi đã được cứu vớt vì sự bao dung và nhân hậu của mẹ.
Nỗi thù hận sự lỳ lợm đã biến mất nhường chỗ lại cho người đàn bà đầy mặc cảm, tự ti vì quá khứ. Một tâm hồn tổn thương, chẳng chịt vết sẹo mà có qua bao nhiêu năm tháng nữa, cũng chẳng thể lành lặn.
Nhiều lần tôi tìm đến cái chết không thành, trong cơn mộng mị phảng phất giọt nước mắt mẹ. Tôi lại tiếp tục sống…
Theo Afamily
Cuộc đời chẳng ai cấm chúng ta nhớ cả. Chỉ ta tự ép mình quên...
Tương lai có ra sao, thì cũng là nơi chúng ta bắt buộc phải bước đến. Đó là những chân trời mới, có thể đau thương đó, có thể hạnh phúc đó, biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc chờ đón chúng ta. Hà có gì chúng ta phải sợ khi chưa biết nó sẽ ra sao, chào đón chúng ta là gì? Điều đáng sợ, chính là quá khứ đã cũ.
Nhiều người hay nói như thế này, khi hỏi chúng ta còn nhớ hay đã quên người cũ, chỉ lẳng lặng lắc đầu, không phải là không nhớ, mà là "Thôi, đừng có nhắc nữa"
Cứ thế, chẳng phải chúng ta trốn tránh đâu, mà là thôi có gì đâu mà nhắc, khi quá khứ chỉ là kỷ niệm, mà kỷ niệm thì chỉ là hoài niệm, hoài bão là những gì đã qua, đã cũ đã mòn lắm rồi. Khi ta biết quá khứ không còn phù trợ cho tương lai cũng như không làm mờ hiện tại được thì thôi...cứ để nó lãng quên đi trong miền thương nhớ.
Tương lai có ra sao, thì cũng là nơi chúng ta bắt buộc phải bước đến. Đó là những chân trời mới, có thể đau thương đó, có thể hạnh phúc đó, biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc chờ đón chúng ta. Hà có gì chúng ta phải sợ khi chưa biết nó sẽ ra sao, chào đón chúng ta là gì? Điều đáng sợ, chính là quá khứ đã cũ. Mấy ai không rõ quá khứ nó ra sao, mấy ai dám bảo rằng mình quên quá khứ được phác họa như thế nào.
Dù đắng dù ngọt, khi quá khứ tìm về, cũng đều bịn rịn. Quá khứ như một chiếc nệm bông mềm mại, để chúng ta thấy êm ái khi vùi vào trong những điều ngọt ngào những tưởng là theo ta đến suốt tận cùng ấy. Để rồi, sâu trong lớp bông mịn kia, là những lưỡi dao sắc nhọn sẵn sàng làm buốt da thịt ta khi chìm đắm. Cái gì hạnh phúc tột cùng sẽ mang đến nỗi đau vạn phần. Vì sự đời là sự phân ly, sự hợp nhất. Có hợp chắc sẽ có tan. Chẳng có gì là bất biến cả. Vì vốn dĩ trên đời này, có cái gì gọi là mãi mãi là bất biến đâu. Bên nhau được bao lâu cứ trọn vẹn cho nhau là đủ rồi.
Người ta cứ bảo hết yêu là chia tay, nhưng có những cái chia tay khi còn yêu. Là khi không chung cung đường, không cùng nhịp bước. Là khi niềm vui hoà chung nhưng nỗi đau đi kèm. Là khi ta với nhau nói ta yêu nhau, nhưng lại chào nhau lần cuối. Nếu em biết ta chia tay nhau, em nói em yêu anh để làm gì. Để anh đau, để em tiếc.
Bao nhiêu người xa nhau đều không muốn nhớ đến người ấy. Vì những điều chúng ta nhớ đến đều là những hoài niệm đẹp vô cùng, là những điều chúng ta vô cùng tiếc rẻ khi không còn bên nhau. Là những câu giá như, là những lời phải chi...
Nhưng có ai chịu nhớ đến những đớn đau làm cho mối tình nguội lạnh. Những đắng cay khiến cho cá nhân mình đưa ra quyết định rời xa thì chỉ mãi lùi vào trong tiềm thức... nó sẽ chỉ được khơi gợi khi hiện thực nghiệt ngã đánh thức chúng ta rằng.. "Thôi hết rồi, đừng hoài xưa cũ nữa em ơi"
Đừng cố quên khi tâm không muốn, vì khi đó chúng ta sẽ nhớ ra những điều mà chúng ta muốn quên. Cứ âm thầm nhớ, âm thầm trào dâng...để rồi nhẹ nhàng trôi vào dòng kí ức.
Đừng chờ đợi thời gian, thời gian không làm được gì cả. Đừng ảo tưởng câu nói "thời gian sẽ chữa lành vết thương". Không, thời gian chỉ làm chúng ta quên đi mà thôi. Còn vết thương nó cứ âm ỉ tỉ tê ngàn đời trong cơ thể ta, chỉ đợi động... mà đau.
Nhưng rồi ta vẫn nhớ đấy thôi, có những ngày tuyệt vọng như thế này. Chẳng biết sáng nắng mưa chiều tối sương, chẳng biết phải trái đúng sai như thế nào, chỉ biết có mỗi người... Nhắm, mở mắt, vẫn là họ. Khi bản thân thở dài kèm theo lời nói bẫng như không thế này "Tôi nhớ anh ta" là khi chúng ta biết rằng tình yêu này đã chết... Chết khi nó chỉ vừa nở hoa, hoặc chưa kịp nở nữa.
Theo PNO
Tôi bị ngất xỉu khi nhìn thấy người anh họ của chồng trong đám cưới Tôi thật không ngờ có thể gặp lại người đàn ông bội bạc năm nào trong hoàn cảnh éo le như vậy... Tôi 27 tuổi, vừa kết hôn cách đây 1 tuần. Mấy ngày nay tâm trạng tôi tồi tệ vô cùng, tất cả cũng chỉ vì một chuyện không mong muốn xảy ra trong đám cưới. Ngày trước khi còn là sinh...