Cuộc điện thoại tống tiền giữa đêm và bí mật động trời của người chồng hoàn hảo
Hôm sau, anh về nhà với khuôn mặt vô cùng bối rối. Anh cầm tay tôi rồi quỳ xuống, nói lời xin lỗi. Tai tôi như ù đi trước những lời tự thú của anh.
Tôi và anh quen nhau khi đang du học ở nước ngoài. Tôi sang đó học năm cuối đại học còn anh thì chuẩn bị tốt nghiệp thạc sĩ. Trước đó tôi đã có một mối tình tại Việt Nam nhưng vì khoảng cách xa xôi, tôi vừa sang học được 2 tháng thì phát hiện bạn trai ở nhà có người yêu mới. Anh xuất hiện vào thời điểm tôi đang đau khổ và buồn bã nhất.
Chúng tôi đến với nhau chỉ sau 1 tháng quen biết. Sự lãng mạn, chân thành và nhẹ nhàng của anh đã khiến trái tim đang tổn thương của tôi lạc nhịp. Hơn nữa, ở nơi đất khách quê người, sự xuất hiện của anh đã khiến những ngày tháng của tôi không còn cô đơn, lạc lõng.
Khi tôi kết thúc năm cuối đại học cũng là lúc chúng tôi cùng trở về nước. Anh có một công việc đáng mơ ước ở bên đó, nhưng vì tôi nói muốn về Việt Nam để được gần gia đình nên anh đã quyết định bỏ lại mọi thứ và trở về cùng tôi.
Được sự ủng hộ của hai bên gia đình, hôn lễ của chúng tôi được tổ chức chỉ 2 tháng sau khi về nước. Biết bao người đã có mặt để chúc mừng cho hạnh phúc của chúng tôi. Hôm ấy anh đã khiến tôi vô cùng cảm động với đoạn clip ghi lại hành trình những tháng ngày bên nhau.
Từng món quà anh đã tặng tôi, những nơi chúng tôi đã từng đi qua, thậm chí cả những giai đoạn hai đứa giận nhau, tất cả những khoảnh khắc đó đều được anh trân trọng ghi lại. Những tháng ngày đó thật tuyệt vời đối với tôi. Được sống với người mình yêu thương, hai gia đình lại hết sức ủng hộ, tôi thật chẳng có ước mơ gì hơn cho cuộc hôn nhân này.
Được sống với người mình yêu thương, hai gia đình lại hết sức ủng hộ, tôi thật chẳng có ước mơ gì hơn cho cuộc hôn nhân này.
(Ảnh minh họa)
Mãi tới gần 1 năm sau cưới, tôi mới có tin vui. Dù chồng tôi là cháu đích tôn của nhà nhưng bố mẹ chồng tôi suy nghĩ khá thoáng nên cũng không gây khó khăn gì với tôi trong thời gian chưa bầu bí cả.
Biết hai bên gia đình đều rất mong đợi đứa cháu này nên tôi quyết định nghỉ ở nhà dưỡng thai, sau khi con cứng cáp sẽ đi làm trở lại. Thu nhập của chồng tôi và sự trợ giúp của hai bên gia đình giúp tài chính không phải vấn đề lớn với hai chúng tôi.
Hôm đấy là ngày sinh nhật anh, tôi định dành cho anh một bất ngờ thì được báo hôm đó anh phải đi công tác hai ngày ở tỉnh, hôm sau mới về được. Tôi hơi buồn vì ngày đặc biệt hai vợ chồng lại không được bên nhau, thế nhưng tôi vẫn luôn ủng hộ chồng phát triển sự nghiệp nên định bụng sẽ tổ chức sinh nhật muộn cho anh sau. Nào ngờ, đó lại chính là đêm định mệnh hé lộ sự thật chẳng thể ngờ của người chồng tôi vẫn hết mực yêu thương.
Video đang HOT
Đêm hôm đó tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ. Vì ở nhà một mình, số điện thoại lại từ người không quen nên tôi không nghe. Thế nhưng sau số máy đó vẫn liên tiếp gọi đến, sau đó là tin nhắn cùng một bức ảnh khiến tôi sững sờ. Trong bức ảnh đó là hai người đàn ông đang quấn quýt bên nhau, một trong hai chính là người chồng đang đi công tác của tôi.
Người đàn ông kia là ai, chuyện gì đang xảy ra với gia đình tôi thế này. (Ảnh minh họa)
Tôi chưa hết sững sờ thì số máy kia lại tiếp tục gọi. Tôi nhấc máy lên nghe ngay vì muốn biết rõ đầu đuôi câu chuyện là như nào, vì sao lại có bức ảnh kia. Chưa đợi tôi phải lên tiếng, người đàn ông ở đầu dây bên kia đã đi thẳng vào vấn đề. Anh ta nói đang có những bức ảnh không nên để lộ ra ngoài của chồng tôi và nếu muốn giữ bí mật, tôi phải đưa anh ta 200 triệu đồng. Anh ta nói tôi có 1 tuần để suy nghĩ.
Suốt đêm đó tôi đã không ngủ được vì bức ảnh. Vì sao chồng tôi đang đi công tác mà người lạ đó lại có những bức ảnh của anh thân mật bên một người đàn ông khác. Người đàn ông kia là ai, chuyện gì đang xảy ra với gia đình tôi thế này. Tôi muốn làm rõ mọi chuyện nên đã gửi lại bức ảnh đó cho anh rồi chờ chồng từ chuyến công tác trở về.
Hôm sau, anh về nhà với khuôn mặt vô cùng bối rối. Anh cầm tay tôi rồi quỳ xuống, nói lời xin lỗi. Tai tôi như ù đi trước những lời tự thú của anh. Anh nói anh cũng chỉ mới phát hiện ra mình là người lưỡng tính trong thời gian gần đây. Anh không biết phải làm thế nào, tình yêu anh dành cho tôi chưa bao giờ thay đổi, nhưng anh đã không cưỡng lại được sức hút từ người đàn ông kia.
Người chồng hoàn hảo hết mực yêu thương gia đình bấy lâu nay tôi luôn tự hào lại là một người lưỡng tính sao. Chân tay tôi như rụng rời khi nghe những điều anh nói. Tôi biết, tình cảm của anh với tôi là chân thành, qua những hành động của anh, tôi nghĩ tình yêu không thể lừa dối. Thế nhưng tôi sẽ phải sống tiếp ra sao với một người đàn ông vừa yêu mình, vừa bị cuốn hút bởi một người cùng giới khác đây?
Theo Eva
Đừng xin lỗi khi chia tay em!
Xin lỗi để làm gì? Vì đã làm thì đừng xin lỗi, còn đã biết là sẽ xin lỗi thì đừng nên làm.
Nếu đã muốn đi thì cứ đi đi. Đi tìm hạnh phúc cho anh, tự do bay nhảy với thế giới của anh. Còn tôi, hàng ngày tôi vẫn phải lau chùi vết thương và giữ nó không bị tổn thương lần nữa.
"Anh xin lỗi! Em là người anh đã yêu nhiều nhất".
Đó là câu nói người ta dùng để kết thúc một mối tình. Nói như vậy để làm gì nhỉ? Để an ủi đối phương khi bị họ bỏ rơi? Để biết rằng họ là người nghiêm túc trong tình cảm? Để lại trong lòng đối phương một sự ray rứt, nuối tiếc vì đã không biết giữ họ? Hay nói chỉ để cho có nói vậy thôi?
Bất cứ một cuộc hội ngộ nào rồi sẽ có chia ly, chỉ sớm hay muộn mà thôi. Nhưng tất cả chỉ để lại cho người ở lại một sự đau đớn và tổn thương to lớn. Mọi nỗi buồn rồi sẽ qua, tôi biết và ý thức rất rõ điều đó. Nhưng để quên đi những kỷ niệm, quên đi người mà mình đã từng yêu thương hết lòng là việc không hề đơn giản. Tôi chỉ cố gắng làm quen với việc vắng mặt của người đó.
Khi không có họ, tôi tập cách khi khóc úp mặt vào lòng bàn tay mình chứ không tìm kiếm một bờ vai.
Khi không có họ, tôi tập làm quen với việc bị bệnh cũng phải tự lo thuốc thang, đi khám bệnh và đi mua đồ ăn cho mình.
Khi không có họ, tôi tập làm quen với cái điện thoại trống trơn không có tin nhắn và những cuộc gọi của họ.
Khi không có họ, tôi tập quên đi những lời yêu thương, những lời hứa ngọt ngào họ đã dành cho tôi.
Khi không có họ, tôi tập cách nuốt nước mắt vào trong, vì không còn ai dỗ giành.
Khi không có họ, tôi tập cách sống cứng rắn, tự đứng lên một mình và không than phiền với bất kỳ ai.
Khi không có họ, tôi tập cách quên đi những thói quen của họ và bỏ đi những thói quen bị ảnh hưởng từ họ.
Khi không có họ, tôi tập cách quên, quên đi những gì thuộc về họ...
Khi yêu, tất cả xung quanh mọi thứ điều rất đẹp nhưng lúc đổ vỡ, tôi sợ phải ngồi xem một bộ phim tình cảm, sợ nghe những bản nhạc lãng mạn, sợ nhìn thấy cảnh âu yếm. Vì tất cả đều làm mắt tôi cay xè và mọi kỷ niệm, mọi cảm xúc lại hiện về khiến tôi lại khóc. Sự yếu đuối lại trỗi dậy trong tôi, làm tôi không thể kiềm chế lòng mình. Buồn là thế, cô đơn là thế nhưng tôi vẫn hạn chế những cuộc gặp với những người muốn tìm hiểu tôi, tôi sợ làm họ tổn thương và hơn hết tôi sợ chính mình lại bị tổn thương thêm lần nữa.
Khi ra đi họ xin lỗi và chúc tôi tìm được tình yêu mới. Xin lỗi để làm gì kia chứ? Nếu họ đã có tình yêu mới hoặc không còn tình cảm với tôi nữa thì cứ ra đi, vì lời xin lỗi cũng không làm vơi bớt sự tổn thương trong tôi. Xin lỗi để làm gì? Vì đã làm thì đừng xin lỗi, còn đã biết là sẽ xin lỗi thì đừng nên làm.
"Gia đình anh không thích anh quen em nên mình chia tay để em có chồng và hi vọng người đó sẽ mang lại hạnh phúc cho em".
Tôi biết người đó không dễ yêu, nhưng lại dễ bị xao động và dễ bị tác động bởi người khác. Và tôi cũng không phải là người dễ yêu và dễ cưới. Họ nói họ yêu tôi nhưng họ lại không muốn mang lại hạnh phúc cho tôi mà phải nhờ người khác làm giúp. Có tin được không? Ra đi để giải thoát cho tôi hay cho chính bản thân họ?
Còn gia đình ư? Tôi có thể cảm thông được điều đó. Nhưng còn gì khó khăn khi tôi đã vượt qua rào cản của gia đình tôi để quen họ. Trong khi đó tôi đã chấp nhận cùng họ thuyết phục gia đình họ để cả hai được đến với nhau. Vậy mà họ vẫn mang lý do đó ra để chia tay. Có nghịch lý hay không? Lý do cũng chỉ là lý do mà thôi. Đâu là tình yêu chân thành và đâu là giả dối?
Nếu đã muốn đi thì cứ đi đi. Đi tìm hạnh phúc cho anh, tự do bay nhảy với thế giới của anh. Còn tôi, hàng ngày tôi vẫn phải lau chùi vết thương và giữ nó không bị tổn thương lần nữa. Họ đã đến và làm xáo trộn cuộc sống của tôi rồi bỏ đi. Giờ tôi cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Để làm quen với cuộc sống mới chứ không phải bắt đầu lại từ đầu.
Tôi phải đứng lên sau nỗi đau để đi tiếp con đường tôi cần phải đi, dù phía trước không có vòng tay người đó đón đợi nhưng sẽ có những người cần tôi hơn họ đang đợi tôi phía trước. Tôi phải học cách làm quen một người, học cách yêu một người như thế nào cho đúng và yêu đến lúc nào nên dừng lại. Sau một thời gian tự làm khổ bản thân mình, tôi phải tự yêu lấy chính mình.
Tôi không cầu chúc anh hạnh phúc với người khác như người ta vẫn chúc nhau như một thủ tục khi chia tay. Tôi không cao thượng đến vậy, có thể nói tôi ích kỷ và mềm yếu. Ừ, tôi thừa nhận mình như vậy, nhưng đó là cảm xúc thật của tôi.
Cũng như tôi cảm ơn họ vì trong thời gian yêu nhau tôi đã rất hạnh phúc, họ đã cho tôi biết thế nào là tình yêu. Nhưng tôi cũng giận họ thật nhiều vì họ đã gây cho tôi sự tổn thương to lớn từ hành động cho đến lời nói. Vì vậy, hãy cứ đi con đường mà họ đã chọn. Tôi sẽ luôn dõi theo họ, không phải để cười nhạo khi họ vấp ngã hay bị người khác làm cho tổn thương cũng không phải để chia sẻ niềm vui khi họ thành công, vì họ không cần đến tôi những lúc họ vui buồn. Mà tôi sẽ luôn dõi theo họ chỉ vì họ là người mà tôi đã từng yêu thương. Thế thôi!
Theo Guu
Chồng vô sinh, vợ tuyên bố chỉ cần bên nhau là đủ, vậy mà mấy tháng sau đã rước về ngay... Sau 3 năm chung sống không gặt "trái ngọt", tôi và Liên đưa nhau đến viện phụ sản khám, kết quả là vợ hoàn toàn khỏe mạnh còn tôi vô sinh vì số lượng tinh trùng sống của tôi bằng 0. Ảnh minh họa Tôi đang vật vã trong mớ cảm xúc hỗn loạn và tôi thấy thương cho chính bản thân mình,...