Cuộc chơi của các quý bà
Chơi hết mình, hưởng thụ hết sức là phương châm họ đặt ra… (Ảnh minh họa)
Thời bây giờ đàn bà ăn nhậu, đi massage, đi casino và vào nhà nghỉ không còn là chuyện lạ… Bởi họ bắt đầu có tiền và ít nhiều thành đạt. Chơi hết mình, hưởng thụ hết sức là phương châm họ đặt ra. Trong các cuộc chơi họ chi đẹp có khi còn hơn đàn ông.
Một lần massage nam chuyện bo không chỉ vài trăm ngàn mà có khi cả con xe đẹp nếu cậu nhân viên kia biết bấm đúng huyệt… Biết khen tặng một câu xã giao sau khi rót ra một ly rượu cậu bé lễ tân có thể được bo cả triệu đồng…
Đi massage nam
Buổi chiều sau giờ tan làm, đang định về nhà thì điện thoại của Hoa đổ chuông. Cô nhấc máy đầu dây vang lên tiếng của Hạnh: Đi massage không? Hai người hẹn nhau tại khách sạn OS trên phố Láng Hạ. Hạnh bảo hôm nay sẽ cho Hoa biết một thú ăn chơi mới. Xưa rồi chuyện làm food massage chỉ có xoa xoa mấy cái ở lưng và bấm vào chân đau nhói. Hôm nay sẽ có hẳn một màn từ A tới Z để tận hưởng cảm giác thật sự của massage.
Hai người lên tầng năm của khu khách sạn chuyên về dịch vụ massage. Hạnh gọi lễ tân cho hai nam nhân viên. Hai người vào hai phòng khác nhau, và đó là một thế giới khép kín tách biệt với không gian và thời gian bên ngoài. Cậu nhân viên làm cho Hoa tên Mạnh, trông cậu cao to và khá đẹp trai. Dắt Hoa vào phòng chỉ chỗ cho cô thay đồ cậu xả nước vào bồn sục, bật phòng xông hơi… Rồi cậu bảo Hoa: “Chị vào xông hơi trước đi, tý nữa ra bồn sục em sẽ vào kỳ lưng cho…”.
Sau 15 phút ngồi trong phòng xông với hơi xả thơm lừng Hoa cảm thấy thật khoan khoái dễ chịu. Bỏ tấm khăn quấn quanh mình cô nằm vào bồn sục. Cửa mở, Mạnh bưng ly nước trà gừng đặt lên trên mặt bàn rồi xắn tay áo. Cậu đổ xà phòng vào bồn và bắt đầu dùng tay xoa kỳ khắp người Hoa…. Một cảm giác khó tả xen lẫn nỗi ngượng ngùng. Mạnh bảo: “Chị cứ thư giãn đi, vào đây ai cũng vậy hết có gì mà ngại đâu chị…”. Sau màn tắm rửa, Mạnh lấy nước tráng qua người cho Hoa rồi bảo cô nằm lên giường.
Hoa nằm úp lưng, cảm nhận rất rõ bàn tay Mạnh mơn trớn khắp cơ thể. Có một cái gì đó làm Hoa không sao cưỡng lại nổi. Đó là lần đầu tiên cô phản bội chồng, bắt đầu cho hàng trăm lần sau này. Hoa bảo cô chỉ cảm thấy thích thú khi đi massage thôi chứ không muốn cặp bồ. Hoa kể với tôi: “Chị thử cảm giác massage đàn ông đi mới biết em tả nó thật sự sướng thế nào. Thảo nào bọn đàn ông nghiện món này. Mình là đàn bà còn phê nữa là…”. Hoa cười đôi mắt chợt dại đi.
Có rất nhiều địa chỉ massage có đàn ông làm, phải kể đầu tiên là các tiệm massage chân nhan nhản khắp Hà Nội. Theo như những người có kinh nghiệm về massage thì đàn ông làm cho đàn bà mới tốt cho sức khỏe vì âm dương điều hòa. Những tiệm massage chân hàng ngày lúc nào cũng đông chật người. Đàn bà đi theo từng nhóm một, họ đến nằm chung một phòng, buôn chuyện và thư giãn sau một ngày làm việc.
Huyền bạn tôi là người nghiện món này. Cô bảo đi massage chân về ngủ rất ngon. Cô bật mí: Mấy đứa ở VX làm tốt lắm, chị thích nó tới tận nhà làm cho, em có số điện thoại đây này. Nhưng nhớ là lúc ông xã đi vắng đấy nhé. Cô nói nhỏ: Bọn này nếu mình thích chuyện kia là chúng cũng ok đấy. Còn nếu không chúng chỉ bấm đúng vào cái huyệt sung sướng cho chị thôi. Cô nháy máy làm tôi bật cười.
Video đang HOT
Một lần massage chân giá 80 ngàn đồng không kể tiền bo. Tiền bo có thể năm mươi đến vài trăm ngàn đồng. Còn đi massage body như ở khách sạn OS thì giá cả đắt hơn, một lần Hoa đi là ba trăm năm mươi ngàn đồng, chưa kể tiền bo cho nhân viên. Từ hôm Hạnh dắt Hoa nếm mùi đời cô bảo chỉ riêng với Mạnh cô đã cho cậu tiền đủ mua một con xe LX rồi.
Những chàng trai trẻ chỉ là những “công cụ” cho những quý bà giải khuây… (Ảnh minh họa)
Đấu giá đàn ông
Chuyến công tác Sài Gòn hồi đầu năm để lại cho tôi một ấn tượng không thể quên. Hôm ấy tôi được tham gia một cuộc chơi của các quý bà đất Sài Thành. Đúng là Sài Gòn hoa lệ, chuyện massage nam đã là ghê trên đất Bắc nhưng so với cuộc chơi này thì chỉ là chuyện muỗi.
Theo chân mấy chị bạn đến một câu lạc bộ nằm kín đáo trên con ngõ nhỏ của đường Trần Hưng Đạo quận nhất. Tám giờ ba mươi tối, câu lạc bộ X. đã đông người. Điều đặc biệt là toàn đàn bà. Tịnh không có một khách đàn ông nào. Chỉ có những tiếp viên chạy bàn ở đây là nam giới.
Chị Lan – một đại gia về bất động sản – ghé tai tôi nói nhỏ: Hôm nay có đấu giá đàn ông đấy. Tôi trợn tròn mắt: Đấu giá đàn ông là thế nào chị. Là em bỏ tiền ra xem cậu nào trông kha khá sẽ mua về dùng tối nay. Thì cũng giống như chuyện đấu giá đồ vật thôi mà. Cứ đợi tý đi chốc sẽ biết, nhớ là mua một anh nhé tối mà dùng không bọn chị về rồi nằm khách sạn lại buồn. Chị cười hết cỡ. Túi thịt ở cằm rung rung theo.
Chín giờ đúng, anh chàng MC thoạt trông như người mẫu HA, xuất hiện. Thưa các quý vị sau đây là một số tiết mục văn nghệ của các người mẫu bê đê. Xin một chàng pháo tay đón chào người mẫu Phí Hoài Trinh, người mẫu Tâm Linh và người mẫu Hà Linh. Rất tiếc người mẫu Vong Linh hôm nay lại đang bay ra Văn Điển Hà Nội có buổi trình diễn khác. Những tiếng hú hét và tiếng cười xé toang căn phòng nhỏ và ngột ngạt. Màn trình diến thời trang sexy của mấy người mẫu chuyển đổi giới tính làm không khí bắt đầu nóng lên. Tiếng mở rượu lốp đốp, tiếng nhạc đập chát chúa từ những chiếc loa thùng trong các góc phòng làm đinh tai nhức óc. Một số chị em bắt đầu đứng lên uốn éo theo nhạc. Bàn chúng tôi đã uống hết ba chai Martell Cordon Bleu. Thứ rượu cognac này tuy mạnh nhưng không độc vì thuộc dòng Old classic và rất đắt. Chị Lan giải thích với tôi.
Mười giờ bắt đầu vào tiết mục chính. Sau lời giới thiệu của cậu MC, 20 chàng trai tuấn tú khôi ngô mặc độc “underwear” xuất hiện. Những bước đi của họ mạnh mẽ sải dài trên sân khấu. Tất cả ồ lên, tiếng vỗ tay huýt sáo có cả tiếng khóc của cô nàng nào đó đã quá say. Sau một lượt trình diễn, các chàng trai đứng thành hàng dài và MC bắt đầu đọc tên từng người: Số 01 – 24 tuổi đang là sinh viên năm cuối đại học CNTT chiều cao 1,78m, cân nặng 72 kg giá khởi điểm 500 đô la… 700 đô…. 1000 đô… lần thứ nhất, 1000 đô lần thứ 2… số 01 đã thuộc về quý bà đây. Chúc chị một đêm thật vui vẻ. OK chúng ta tiếp nào…. Lần lượt 20 chàng trai được các chị mua hết. Có anh chàng đắt giá nhất hôm đó là số 14, cậu này theo như chị Lan kể thì đã tham gia các chương trình đấu giá ở đây nhiều lần và các chị em đều rỉ tai nhau về “kinh nghiệm” của cậu hết ý lắm. Chị Lan xuýt xoa. Chị đã trả tới 2000 đô cho số 14 vậy mà có quý bà còn ngông hơn trả một phát lên 2500 đô. Chị Lan bảo chỉ một đêm thôi mà giá thế là cao quá.
Nhất định cuộc khác phải mua bằng được chú em này thử xem thế nào, có đúng như thiên hạ đồn thổi không. Tối đó ở bàn chúng tôi có chị mua được một anh chàng với giá 700 đô. Anh ta sà vào bàn chúng tôi khoanh tay nói rất lễ phép: Xin được phục vụ chủ nhân của tôi đêm nay. Chúng tôi cười ồ lên. Nhìn cậu còn rất trẻ, giọng Miền Trung hơi nặng. Cậu rót rượu cho chúng tôi và ngồi sát bên bà chủ của cậu. Mười hai giờ đêm chúng tôi ra về. Nhiều người còn ngồi lại đến sáng.
Câu lạc bộ này là điểm hẹn của những quý bà. Hàng ngày họ đến để chơi bài, nghe nhạc, uống rượu, ăn nhậu và hát karaoke. Một tháng 2 lần sẽ có những chương trình đấu giá như thế này. Có vẻ như hàng để đấu giá không đủ cung nên các chị ra về còn chép miệng ra chiều tiếc rẻ lắm. Chị bạn định nhường cậu bé 700 đô cho tôi mang về khách sạn dùng đỡ cô đơn đêm nay – lời các chị nói, nhưng tôi từ chối.
Kết
Tóm lại, mọi ngả đường ăn chơi của đàn bà đều không khác đàn ông là mấy. Họ ngày càng muốn khẳng định bản lĩnh đàn bà thời nay của mình bằng các trò thỏa mãn bản năng. Họ chẳng cần quan tâm xem sau các cuộc chơi của mình đàn ông sẽ đánh giá họ thế nào. Họ cũng không cần biết những cái giá của bệnh tật, của cảm xúc và của nhân cách. Bởi họ cho rằng cuộc đời thật ngắn ngủi. Ngày hôm nay đã là hôm qua của ngày mai rồi. Họ sợ thời gian và cũng sợ sự cô đơn lạnh lẽo trong lòng mình. Họ ăn chơi để lấp đầy nó.
Càng tìm hiểu về chuyện chơi của đàn bà tôi càng thấy ghê sợ. Đó là tôi đã không dám trích dẫn hết mọi trường hợp, mọi lời nói vào trong bài viết. Bởi tôi sợ làm bạn đọc gai người. Bài phóng sự này chỉ nói lên một phần rất nhỏ của sự thật mà tôi được biết. Thay cho một lời cảnh tỉnh với những người đàn bà đang ăn chơi thác loạn kia – bởi vì tôi cũng là một phụ nữ. Cuộc vui nào cũng sẽ kết thúc. Đằng sau nụ cười bao giờ cũng là nước mắt. Đến một ngày bạn sẽ khóc thầm vì thấy chán bản thân mình. Bạn sẽ không còn nhận ra những giá trị đích thực của hạnh phúc. Và bạn thật đáng thương biết bao khi chỉ còn lại một mình với nỗi cô độc.
Theo TTO
Vô tâm vốn sẵn tính... teen?!
Những câu chuyện buồn về sự vô tâm, ích kỉ của teen, về sự "trẻ con mãi không chịu lớn".
"Sống là phải hưởng thụ!"
Hình như, teen càng ngày càng sống một cách ích kỷ hơn, chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Nhìn ở ngoài, không ai nghĩ rằng cô An là mẹ của Linh Anh (THPT PHC), vì cô thì quá giản dị, còn cô con gái thì sành điệu ngất trời, từ trên xuống dưới, trông đặc sệt một tiểu thư con nhà đại gia. Có ai ngờ, bố mẹ Linh Anh chỉ là những công chức hết sức bình thường, thu nhập tổng cộng 15 triệu/tháng. Số tiền nghe thì lớn, nhưng quá nhiều khoản chi tiêu mà cô bạn không để ý.
Linh Anh chỉ "tính toán" rất đơn giản rằng: "Bố mẹ chỉ có mình tớ, không chiều thì chiều ai. Một tháng thu nhập 15 triệu, điện nước, mạng hết 1 triệu. Tiền ăn uống cả nhà chỉ chừng 3 triệu chứ mấy. Còn thừa hơn chục triệu để làm gì? Mẹ tớ giản dị là tự mẹ tớ làm khổ bản thân mình thôi".
Cô bạn đã hoàn toàn quên mất rằng, tiền thuốc cho bà nội một tháng đã ngốn hết khoảng 4 triệu đồng, quên mất rằng còn bao nhiêu khoản chi phí phát sinh hàng tháng như ma chay, cưới hỏi, bạn bè, đồng nghiệp, quên luôn rằng bố mẹ luôn phải để một khoản tích lũy để đề phòng những trường hợp bất trắc trong cuộc sống.
Không bao giờ làm việc nhà và ỉ lại vào bố mẹ cũng là một kiểu vô tâm đấy teen ạ! (Ảnh minh họa)
Tùng Anh (THPT PDP) thì lắc đầu tỏ ra chán ngán: "Một tháng, ngoài tiền ăn sáng, bố mẹ cho tớ có 1 triệu tiền tiêu pha, không kể ăn sáng, nhưng một chầu đãi bạn bè đã hết. Chán thế!".
Không biết Tùng Anh có biết: 1 triệu tiền tiêu của bạn ấy đã là cả số tiền một sinh viên duy trì cuộc sống của mình, bao gồm tiền ăn uống, tiền nhà trọ, tiền vé xe bus, và cả tiền đôi khi sinh nhật bạn bè nữa. Và bản thân mẹ Tùng Anh, một tháng cũng chẳng dám sắm đến một triệu tiền quần áo bao giờ.
"Việc nhà là của mẹ"
Hầu như các teen bây giờ không biết làm việc nhà, hoặc biết nhưng không làm. Đối với những gia đình khá giả, công việc này là của osin, còn với những gia đình có kinh tế kém hơn, thì hoàn toàn thuộc về mẹ. Teen không hề có ý định học làm để chia sẻ những công việc này, lý do là: con còn phải học.
Hỏi Quỳnh Nga (THPT NT) khi cô bạn đang tung tăng dạo phố cùng bạn bè rằng có bao giờ làm việc nhà không? Như nấu cơm, giặt giũ chẳng hạn, cô bạn đáp: "Không, toàn mẹ tớ làm. Giờ tớ phải tập trung cho việc học. Còn thời gian rảnh, tớ phải đi chơi giải trí, chứ không stress điên lên mất. Mà việc nhà có gì đâu, mình mẹ tớ làm gọn ấy mà."
Con gái đã vậy, con trai lại càng không bao giờ. Tuấn (THPT NS) kể cậu ấy chẳng bao giờ động tay vào cái chổi, nói gì tới làm việc nhà. Đợt nào mẹ đi công tác hay bị ốm là cả nhà ăn cơm hộp hết. Tuấn tâm sự rằng cậu là con trai, làm việc nhà cứ... kỳ kỳ sao đó: "Chẳng lẽ một thằng con trai lại đi chợ nấu cơm!" (!!?)
Teen đã không hề học thói quen chia sẻ, không hề biết rằng chỉ cần mình đỡ đần một chút thôi, bữa cơm đã nấu nhanh hơn, mẹ đã không phải thức khuya để lau dọn nhà cửa, và rằng một người ốm phải ăn cơm hộp thật là bi kịch.
Hãy sống đừng chỉ biết bản thân mình
Hãy để ý xem, mấy tháng nay mẹ có mua bộ quần áo mới nào không? Hay đôi giầy của bố đã cũ thế nào rồi? Bà nội thích ăn món gì?... chứ đừng chỉ chăm chăm nghĩ cho riêng mình. Ngay cả với bố mẹ mà teen còn không thể yêu thương một cách đúng mực, thì liệu sau này bạn còn có thể quan tâm tới ai nữa? Đừng để người lớn cứ nói đến là lại thở dài "Vô tâm vốn sẵn tính teen", bạn nhé!
Theo PLXH
Teen đang "dùng" mùa hè để... "cặp kè"? Đã có người yêu rồi, nhưng nhiều teen vẫn tranh thủ những ngày hè được thoải mái nghỉ ngơi, không bận rộn việc học để... yêu thêm, cặp kè với những người khác. Mùa hè - cơ hội để... yêu thêm Cả một năm học bù đầu trong sách vở và chịu sự giám sát nghiêm ngặt của bố mẹ, nhiều teen đã...