‘Cuộc chiến’ về Tết nội hay ngoại của những cặp vợ chồng con một
Nghe chồng nói mùng 6 Tết mới về ngoại rồi còn định tát vợ khi cô đòi về sớm hơn, Cúc khùng lên phang cho anh vài đòn võ.
Ảnh minh họa
“Vợ chồng mình vừa đánh nhau xong, mình đánh lại chồng một trận (mình có võ) vì tức nước vỡ bờ. Nhà con một, bố mẹ có của cải gì sau này cũng để lại hết cho mình, vậy mà chồng nói mùng 6 mới được về ngoại. Mình nói vậy chia nhau ra, anh lo Tết nhà anh, em về nhà em. Anh ta bảo mình láo và lao vào đánh vợ”, Cúc (Thái Bình), trên một nhóm các bà mẹ trên mạng.
Cô kể thêm rằng, khi đó, bố mẹ chồng cũng lao tới chửi mắng cô, nói rằng con dâu là phải lo cho nhà chồng, gia đình chồng cho về nhà bố mẹ đẻ lúc nào thì cũng phải chịu. “Mình đã sắm Tết đầy đủ cho nhà họ rồi mà họ còn bắt mình phải ở lại dọn dẹp đến mùng 6 mới được về thì còn gì là Tết”, cô bức xúc nói.
Câu chuyện của Cúc sau một đêm đăng lên mạng đã nhận được hơn một nghìn lượt thích. Trong hàng trăm bình luận dưới bài viết này, nhiều người ủng hộ bà mẹ trẻ đã phản kháng thói áp đặt của nhà chồng, nhưng cũng không ít người trách cô quá nóng giận mà hành động bộc phát, chỉ khiến gia đình tan nát.
Tết là thời điểm nhạy cảm, dễ xảy ra xung đột trong việc về nội về ngoại của các cặp vợ chồng, nhất là những người là con một.
Mới nửa tháng trước, chị Trang, 30 tuổi, từng định ly hôn khi chồng phản đối việc vợ ra Bắc ăn Tết với bố mẹ sau 4 năm ở Sài Gòn.
Video đang HOT
Chị kể, năm thứ nhất chung sống, chuyện ở đâu ngày Tết của vợ chồng chị yên ổn vì tục nhận họ hàng sau cưới. Hai người đón Tết trong Sài Gòn, đến trưa mồng 2 bay ra Bắc thăm bố mẹ vợ và họ hàng nhà chồng vẫn còn ngoài Bắc. Ở Bắc chơi hơn một tuần, mãi mồng 10, hai người mới vào Nam. Năm thứ hai, sự việc cũng chưa có gì khi chị Trang chuẩn bị sinh con đầu lòng, cái bụng to vượt mặt nên ở lại Sài Gòn cho an toàn. Năm thứ ba, con trai còn tháng nữa mới thôi nôi, gia đình chị cũng không về Bắc vì sợ thời tiết lạnh, con không quen.
Năm nay, con trai gần hai tuổi, chị quyết định về quê đón Tết. Ban đầu, chồng chị kiếm cớ nói năm nay miền Bắc lạnh, về thì cả nhà ốm. “Trẻ con ngoài Bắc có sao đâu, bạn em ở nước ngoài con bé tí còn cho ra tuyết nằm vẫn khỏe mạnh, với lại cu Bin chưa 2 tuổi, vé máy bay gần như miễn”, bà mẹ 30 tuổi thuyết phục chồng. Dù vậy, chồng Trang vẫn khăng khăng: “Mẹ có mỗi mình anh, hai đứa về ngoại thì mẹ ăn Tết với ai?”. “Thì em cũng con một, ba năm nay, ông bà ngoại phải ăn Tết một mình. Anh không về, em tự đi”… Cuộc chiến kết thúc bằng màn khóc như mưa của vợ và tiếng đóng sầm cửa bỏ ra ngoài của chồng.
Vừa tủi thân vừa nghĩ thương bố mẹ, hôm đó đi đường không tập trung, chị Trang bị đâm xe, may chỉ xây xước nhẹ. Cả tuần sau đó, chị không nói với chồng một câu, đụng đâu đổ vỡ loảng xoảng đó do người lúc nào cũng thơ thẩn. “Thật ra mình ôm con mua vé về với bố mẹ cũng được nhưng sợ làm vậy lại khiến ông bà buồn thêm khi thấy vợ chồng con không hòa thuận. Cuối cùng mình đành chấp nhận thương lượng của chồng, xin nghỉ phép thêm vài hôm, mùng 3 sẽ về với ông bà ngoại”, chị Trang nói.
“ Mỗi lần Tết đến, tôi lại ước giá như ngày trước mình để ý cô hàng xóm thì có phải bây giờ dễ xử không”, anh Huỳnh, 35 tuổi, nhân viên một ngân hàng ở quận Một, TP HCM tâm sự. Nhà bố mẹ anh ở Đắk Lắk còn bố mẹ vợ ở Cần Thơ. Cả hai đều là con một. Mấy năm đầu, vợ chồng anh thường xuyên tranh cãi về việc đón giao thừa ở đâu vì ai cũng muốn có mặt bên cạnh bố mẹ mình trong thời khắc đó. “Tết về một quê thì không được, về cả hai bên thì vất vả và tốn kém, trong khi bản thân vẫn đi ở trọ”, anh Huỳnh giải thích.
Chỉ sau khi mua được nhà trả góp năm 2015 và bố mẹ hai bên thường xuyên lên Sài Gòn chơi, anh chị mới đi được đến thỏa thuận: Tết ai thích về đâu thì về, hai đứa con được tự do lựa chọn theo bố hay mẹ. “Khổ nỗi bọn trẻ thích về ngoại hơn nên tôi phải dùng nhiều chiến thuật nịnh con để chúng theo mình về nội. Bản thân tôi cũng đành xuống nước, về ngoại mấy ngày để sau đó cả vợ con có thể vui vẻ cùng tôi về nội nếu thời gian nghỉ Tết dài”, anh Huỳnh kể.
Theo nhà tâm lý Trần Thị Hồng Hà (TP HCM), cuộc chiến về nội – về ngoại mỗi dịp Tết ở các cặp con một thường quyết liệt và dễ khiến người trong cuộc tổn thương nếu cả hai cố giữ cái tôi, muốn áp đặt bạn đời và có sự can thiệp của ông bà. Theo xu hướng xã hội, ngày càng nhiều gia đình chọn sinh một con thì rõ ràng đây là chuyện không hề hiếm.
Thực tế, những người đã quyết định chỉ sinh một con gái thường có tư tưởng khá tân tiến, không quá câu nệ việc con có về Tết bên mình hay không. Tuy nhiên, các cô gái giàu tình cảm vẫn muốn được quây quần bên cha mẹ, đồng thời họ cũng tiếp nhận tư tưởng mới, không chấp nhận lối suy nghĩ cũ “lấy chồng thì phải theo chồng” nên muốn đòi công bằng.
Bà Hà cho rằng, về nội về ngoại Tết là câu chuyện của mỗi nhà và cách xử lý tùy vào từng hoàn cảnh. Dù vậy, các đôi yêu nhau, nhất là những người là con một, cần trò chuyện thẳng thắn, cởi mở về chủ đề này, đưa ra giải pháp phù hợp với cả hai. “Các bạn không nhất thiết phải đòi công bằng bằng cách thay phiên về bên nội hay ngoại ăn Tết mà cần căn cứ vào sức khỏe của cha mẹ mỗi bên, khoảng cách địa lý, điều kiện kinh tế… Quan trọng nhất là cả hai cần có sự , thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau, không dùng những tư tưởng cũ trói buộc người phụ nữ”, bà Hà .
Theo bà, các đôi đã kết hôn là người trưởng thành, độc lập nên có thể tự quyết định mọi việc trong gia đình, kể cả việc ăn Tết ở đâu, thế nào. Bố mẹ hai bên không nên can thiệp vào việc này và những người có con một nên cố gắng có kế hoạch cho cuộc sống tuổi già để không quá phụ thuộc vào con cái.
Theo VNE
Có thể biến vợ thành người tình?
Có thể nói, mơ ước cao nhất của tất cả các cặp vợ chồng trên thế gian này là mãi mãi là người tình của nhau. Nhưng điều đó có bao giờ thành hiện thực được không hay chỉ là ước mơ viển vông lãng mạn?
ảnh minh họa
Muốn trả lời câu hỏi đó, trước hết ta phải xem người tình khác với đối tác hôn nhân ở chỗ nào? Dù có yêu nhau đến đâu, mỗi kẻ tình nhân vẫn ở một nhà, mỗi tuần vài ba lần hò hẹn. Đó là những giâu phút tuyệt vời.
Một nụ hôn, một cử chỉ âu yếm, thậm chí hai bàn tay chỉ khẽ chạm nhau đã bao nhiêu run rẩy. Người này nói, người kia say sưa nghe, loáng một cái hết mấy tiếng đồng hồ để rồi lại chia tay, lại hò hẹn, lại mong chờ lần gặp tiếp theo. Không có nỗi nhớ nào da diết và đẹp bằng nỗi nhớ người yêu và chính nỗi nhớ ấy làm nên vẻ đẹp của người tình. Muốn vợ chồng thành người tình của nhau phải có một khoảng cách. Như hai cục nam châm muốn có một lực hút vào nhau phải cách nhau một khoảng nào đó.
Đôi vợ chồng hạnh phúc nhất nơi tôi ở, theo quan sát của tôi là cặp vợ chồng không sống cùng nhau, mỗi tuần họ chỉ gặp nhau có hai ngày. Anh dạy học cách nhà chừng năm chục cây số. Chị cũng là giáo viên một trường phổ thông trung học ở Hà Nội. Hàng tuần, anh đi từ thứ hai đến thứ sáu mới về và chỉ ở nhà với vợ con hai ngày thứ bảy, chủ nhật. Hai buổi sáng đó, vợ chồng anh thường dẫn nhau đi ăn sáng, chiều lại cùng nhau đi bách bộ, có khi tối còn đưa nhau đi chơi, đi xem. Tôi ở ngay cạnh nhà chẳng bao giờ thấy họ to tiếng. Chỉ nghe vợ chồng con cái cười đùa, có lúc cả nhà ngồi hát karaoke. Thế rồi thứ hai, tơ mơ sáng vợ đã mở cửa lưu luyến tiễn chồng đi và chiều thứ sáu chị lại mua thức ăn xếp đầy tủ lạnh chuẩn bị đón chồng về. Cuộc sống vợ chồng như thế có khác nào đôi tình nhân?
Hóa ra trong tình yêu, nhiều khi khoảng cách không làm người ta xa nhau mà lại để gần nhau. Điều đáng lưu ý là, khái niệm khoảng cách trong tình yêu không nên hiểu chỉ là khoảng cách không gian có thể đo được bằng ki-lô-mét. Hay khoảng cách thời gian có thể tính được bằng tháng, bằng ngày. Đó còn là khoảng cách tâm lý, cái khoảng cách tạo ra cho mỗi người cảm giác tự do trong hôn nhân.
Nếu chúng ta, vợ chồng không định sống riêng mỗi người một nhà, cũng không định ở mỗi người một phòng để có điều kiện "nuôi dưỡng tình yêu" thì ít ra cũng không nên có ý nghĩ xoá sạch mọi khoảng cách giữa hai vợ chồng để hai người chỉ còn là một. Nghĩa là cần phải tạo ra một khoảng cách nào đó. Còn tạo ra như thế nào, nó là một nghệ thuật: nghệ thuật yêu đương. Đã là nghệ thuật bao giờ cũng đòi hỏi sáng tạo và hết sức tránh đơn điệu, lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Còn gì là nghệ thuật âm nhạc, nếu âm thanh cứ nối tiếp nhau tuôn chảy không ngừng, không nghỉ.
Trong âm nhạc có một nốt rât thường gặp, đó là nốt lặng. Phải đâu khi không biết cho âm thanh gì vào đấy nữa thì người ta dùng nốt lặng mà chính cái nốt đó là âm nhạc đấy. Nó sâu lắng hơn bất cứ âm thanh nào. Còn gì là nghệ thuật hội hoạ nếu đường nét, màu sắc kín hết cả bức tranh? Những bức thuỷ mặc của hội hoạ cổ điển Trung Hoa đến nay vẫn làm ngơ ngẩn bao người chính vì những khoảng trống của nó. Chỗ trống đó là hội hoạ đấy, nó làm sững sờ người xem hơn bất cứ nét vẽ tài hoa nào.
Nhớ lại bao nhiêu khúc hát ca ngợi tình yêu từ trước đến nay, hầu hết đều hát về những khoảng cách xa vời vợi. Những "Anh ở đầu sông, em cuối sông", "Trường Sơn đông nhớ Trường Sơn tây", "Anh ở trong này không có mùa Đông, muốn gửi ra em một chút nắng vàng"... phải chăng chính những khoảng cách ấy làm nên tình yêu son sắt? Bao nhiêu cặp vợ chồng trong chiến tranh xa nhau biền biệt hoặc đi sơ tán cả tháng mới gặp nhau được một vài lần, nhưng chính những lúc đó họ lại yêu nhau hơn bao giờ hết mà khi hoà bình sớm tối có nhau có khi lại nảy sinh bao nhiêu bất đồng. Cho nên trong một cuộc sống vợ chồng quá đơn điệu ngày nào cũng như ngày nào, nếu có cơ hội tách nhau ra vài ba ngày để thay đổi không khí, để cảm thấy thiếu nhau thì đó là việc nên làm.
Từ lâu ca dao đã hát "Mình với ta tuy hai mà một. Ta với mình tuy một mà hai". Đó là phát hiện hoàn toàn đúng. Bởi vì trên đời không bao giờ có hai cá thể lại có tính tình, sở thích giống hệt nhau. Chỉ có người này áp đặt người kia phải sống giống mình nhưng chính kiểu áp đặt đó đã bóp chết tình yêu, có chăng chỉ còn lại sự êm ấm giả tạo giữa những người không dám bộc lộ hết mình và ai biết được bên trong mối quan hệ tưởng là êm thấm ấy liệu có chứa đựng mầm mống của sự rạn vỡ không?
Với tình cảm, tất cả đều trừu tượng, vô hình. Có khi xa mà gần. Cũng có thể gần mà xa. Trên đời không thiếu gì những đôi đã từng lên thác xuống ghềnh để đến được với nhau nhưng khi chẳng còn gì ngăn trở nữa, nằm cách nhau chỉ một gang tay mà không thể nào vượt qua được cái khoảng cách gang tấc ấy.
Cũng như quy luật xoay vần của tạo hoá, hết ngày đến đêm, hết mưa đến nắng, hết bão tố lại bình yên. Tình yêu hay tình vợ chồng cũng thế, muốn bền vững không thể đứng im bất động như hai cái cột đèn được ghép sát vào nhau. Nó phải luôn chuyển động, hết gần đến xa, hết xa lại gần. Nó phải đàn hồi như sợi dây cao su. Thử hỏi, nếu có sợi dây cao su chẳng bao giờ giãn ra thì làm sao buộc chặt được cái gì?
Theo Nongnghiep.vn
Vợ chồng nào mà chẳng cãi nhau, nhưng sẽ vẫn hạnh phúc nếu tôn trọng 5 quy tắc này Tranh luận, thậm chí cãi vã là không tránh khỏi nhưng phải với một thái độ văn minh, ôn hòa. Chắc chắn bất cứ một cặp vợ chồng nào dù là hạnh phúc đến mấy cũng phải có lần xảy ra xung đột. Tuy nhiên, nếu bạn biết &'cãi nhau' một cách văn minh, bạn sẽ vẫn giữ gìn được hạnh phúc. Dưới...