Cuộc chiến của hai người đàn bà (Phần 9)
Vân Anh c.hết lặng nhìn chồng mình, anh ấy mắng cô sao? Anh ấy đang hỏi cô là loại đàn bà gì sao? Cô đã sai và cô nhận như vậy, nhưng cái sai của cô là cái sai ngoài ý muốn. Cô không có ý lừa dối anh mà, tại sao anh lại nói cô không ra gì?
Khôi đ.ập bàn đứng dậy, hai ly rượu rung khẽ lên như trái tim cô. Vân Anh vội vàng nắm lấy tay Khôi, cố gắng khuyên nhủ anh:
- Em biết được anh đang rất tức giận, nhưng chuyện này… lúc đó em không biết gì cả.
Khôi hất bàn tay của cô ra, anh nhìn cô bằng vẻ hằn học. Chưa bao giờ anh có thái độ đó, chưa bao giờ anh hất tay cô đi dù anh có giận cô như thế nào.
- Cô còn nói như vậy được? Lúc tôi chưa hề có gì với Huyền Trang thì cô lồng lộn lên, hoá ra cô còn hơn cả thế. Cô đã ngủ với thằng khác và chung sống với tôi. Cô là loại đàn bà gì vậy?
Vân Anh c.hết lặng nhìn chồng mình, anh ấy mắng cô sao? Anh ấy đang hỏi cô là loại đàn bà gì sao? Cô đã sai và cô nhận như vậy, nhưng cái sai của cô là cái sai ngoài ý muốn. Cô không có ý lừa dối anh mà, tại sao anh lại nói cô không ra gì?
Như nhận thấy được lời nói của mình quá tàn nhẫn, Khôi quay đi, anh mệt nhọc đi đến ghế sô pha và ngồi xuống.
- Tại sao đến giờ cô mới nhận lỗi với tôi chứ? Sáu năm trời rồi… cô nghĩ để mọi chuyện lắng xuống sao?
- Không, là em không dám. Chính vì em sợ anh sẽ tức giận như thế này.
Khôi cười nhạt:
- Cô mà cũng biết sợ tôi sao? Tôi như một thằng chồng hèn bên cạnh cô. Cô thích quát tháo trước mặt ai thì quát, cô thích c.hửi tôi thì c.hửi. Dù cô đúng hay cô sai thì người xin lỗi vẫn luôn là tôi. Có bao giờ cô hiểu được cảm giác của tôi khi người ta nói tôi là một thằng sợ vợ, núp váy vợ chưa?
Vân Anh chưa bao giờ hiểu cảm giác đó, bởi cô còn chưa nghĩ đến. Đúng là bao nhiêu lâu nay cô vẫn luôn sống với tính cách của mình, cô nghĩ khi người ta yêu nhau thì sẽ chấp nhận hết mọi thứ của nhau. Cô chưa bao giờ phàn nàn anh về điều gì, dù anh cũng có nhiều tật xấu. Cô mắng anh vì ở cơ quan, cô không thể thiên vị anh hơn ai cả. Tại sao anh lại nghĩ rằng cô c.oi t.hường anh?
Cô đã sai và cô nhận như vậy, nhưng cái sai của cô là cái sai ngoài ý muốn. Cô không có ý lừa dối anh mà, tại sao anh lại nói cô không ra gì? (Ảnh minh hoạ)
Những mâu thuẫn bấy lâu nay trong lòng Khôi đã được nói ra hết, nhưng mọi chuyện chẳng dễ dàng hơn với anh một chút nào cả. Một cuộc hôn nhân đẹp đẽ chỉ trong một phút giây đã đi tới mức này, tại sao mọi chuyện lại như vậy kia chứ?
- Chúng ta để cho nhau một khoảng thời gian suy nghĩ đi – Vân Anh nói – Em nghĩ giờ cả hai đang mất bình tĩnh.
Video đang HOT
- Tuỳ cô thôi, tôi cảm thấy mệt mỏi khi cứ để thời gian rồi mọi thứ đều đổ dồn về tôi. Tôi lại phải đi xin lỗi cô.
Khôi bỏ đi, dạo gần đây cứ giận là anh lại bỏ đi. Anh không có đủ kiên nhẫn để nhìn cô nữa sao? Anh đã hết yêu cô rồi? Suy nghĩ đó khiến cho Vân Anh muôn phần sợ hãi. Cô đâu muốn mọi chuyện đi tới nước này? Nhưng rõ ràng nó sẽ phải đi tới nước này, bởi lỗi lầm của cô. Cô biết cái gì rồi cũng phải trả giá, nhưng quan trọng sau sự trả giá đó, chúng ta nhận lại những gì và chúng ta sửa chữa lại bản thân như thế nào.
Cô sẽ chờ Khôi về, và sẽ chấp nhận làm một người vợ ngoan của anh. Cô không bao giờ tỏ ra uy quyền với anh nữa. Cô chỉ là một người muốn sống yên ổn, nên lúc nào cũng gồng mình mạnh mẽ. Trước tình yêu cũng vậy. Nhưng đứng trước Khôi, có lẽ cô đã gục ngã.
Vân Anh nhắn tin cho Khôi rằng: “Em xin lỗi, anh về đi. Em sẽ làm tất cả để sửa sai”.
Có lẽ lời nói quá khô khan ấy đã khiến Khôi càng thêm tức giận mà không quay về. Anh đi cả đêm hôm đó, cô gọi điện thế nào anh cũng không bắt máy.
Cô chờ anh trong vô vọng, rượu và thức ăn còn chưa được đụng vào. Nó mòn mỏi chờ đợi ai đó như cô. Thời gian cứ nặng nề trôi qua và căn nhà lạnh lẽo đi bội phần. Lúc này cô mới thấy, sự nghiệp cũng chẳng để làm gì khi người ta đau khổ và buồn rầu.
Vân Anh có gọi điện cho Nghiệp nhưng anh ấy nói Khôi không có ở đó, anh ta hỏi hai vợ chồng lại giận nhau à? Vân Anh chỉ biết ậm ừ rồi cúp máy. Cô không dám nghĩ đến trường hợp Khôi sẽ tới tìm Huyền Trang, nhưng đúng là chỉ vừa mới lướt qua cô đã thấy sợ hãi.
Năm giờ sáng, Vân Anh lại ra ngoài chạy bộ. Cứ một đêm mất ngủ hay buồn rầu cô lại bắt bản thân phải vận động. Cơ thể của cô đang mệt mỏi dần đi, cô phải đ.ánh thức nó để còn chiến đấu với ngày dài.
Đến khoảng bảy giờ về nhà ăn sáng và bảy rưỡi bắt đầu lái xe đến cơ quan. Không có Khôi, cuộc sống của cô vẫn được lập trình như vậy. Vân Anh nghĩ. Nhưng sao cô lại thấy sợ hãi thế nếu anh không còn ở bên cô nữa?
Đó chính là khác biệt của việc yêu và không yêu.
Có lẽ cô đã quá yêu Khôi rồi.
…
Những người ở chỗ làm vẫn cứ nhìn Vân Anh bằng một đôi mắt thăm dò. Cô đã quen được “làm người nổi tiếng” rồi. Tới khoảng chín giờ Khôi mới xuất hiện, nhưng cô không mắng mỏ anh như mọi khi nữa. Mọi người cũng nhận ra được điều đó, họ bắt đầu xì xầm bàn tán.
Vân Anh biết những người đó đang bàn tán điều gì, cô cũng biết được họ sẽ bình luận thêm điều gì. Nhưng cô không quan tâm. Lúc này ánh mắt cô chỉ nhìn về phía Khôi.
Huyền Trang hôm nay cáo ốm không đi làm, cô ta có quyền như vậy. Vân Anh chưa bao giờ lấy quyền của mình để đì một nhân viên mình không ưa. Cô chỉ thấy cách làm đó không có gì hay ho và minh bạch.
Cô chỉ là một người muốn sống yên ổn, nên lúc nào cũng gồng mình mạnh mẽ. Trước tình yêu cũng vậy. Nhưng đứng trước Khôi, có lẽ cô đã gục ngã. (Ảnh minh hoạ)
Thấy Khôi và Vân Anh không nói chuyện gì với nhau, câu chuyện mới lại được thêu dệt và đến tai của Đình. Chưa hết giờ làm sáng mà con bé đã phải chạy qua chỗ cô chỉ để hỏi:
- Chị Vân Anh, có phải con bé Huyền Trang lại giở trò gì rồi không? Chị yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ sát cánh bên chị. Em sẽ g.iật t.óc tạt tai tát tới tấp con hồ ly tinh đó cho chị hả lòng hả dạ.
Vân Anh lắc đầu cười khổ:
- Hoá ra là mày ác chứ không phải chị ác. Nhưng dù sao cũng cảm ơn.
Đình nhìn theo Vân Anh đang chuẩn bị bước ra ngoài:
- Nhưng ít nhất chị cũng phải tỏ rõ uy lực của một người sếp chứ.
Vân Anh quay đầu nhìn:
- Được rồi, chị nhất định sẽ cho con bé đó c.hết dí trong phòng này. Vừa ý cô chưa?
Vân Anh vừa nói xong thì đã đ.âm sầm vào Khôi, anh đã đứng ở đó từ lúc nào. Vậy câu nói đùa vừa rồi của cô với Đình có phải anh cũng đã nghe thấy?
- Cô cũng mưu mô quá! – Khôi cười khẩy. – Nhưng đó không phải mối quan tâm của tôi nữa. Tôi chỉ muốn vào và đưa cho cô cái này.
Vân Anh nhìn xuống tờ giấy mà Khôi đưa, chỉ cần nhìn qua cô cũng biết được. Lòng cô như nổi giông tố, nhưng cô vẫn cố bám c.hặt t.ay vào cửa. Đúng, cô phải đứng như một cái cây lớn. Dù đ.au đ.ớn thế nào cũng phải đứng vững.
- Anh không cần nghỉ việc đâu, bởi người nghỉ việc sẽ là em.
- Chị Vân Anh. – Đình hét lên khiến tất cả mọi người đều ngó vào.
Vân Anh chỉ mới quyết định trong 0,1 giây nhìn thấy tờ giấy đó. Liệu đây có phải là hành động một cách cảm tính hay không? Nhưng dù sao, nó cũng được cô nói ra rồi. Và với tính của cô, thì sẽ không bao giờ có chuyện rút lại lời nói đó.
Theo Eva
Một khắc cởi áo làm nhân tình, cả đời chẳng khoác nổi áo cô dâu…
Dù rằng bạn đã cố gắng bước qua nó, nhưng tội lỗi năm xưa vẫn in hằn trên từng tấc sự sống của bạn mỗi ngày. Như chỉ cần bạn còn thở, tội lỗi ấy sẽ không bao giờ buông tha bạn...
Bạn chỉ hỏi tôi, tình yêu thì có gì sai, bạn chỉ yêu thì có hại ai? - Ảnh minh họa: Internet
Bạn tôi là tuýp người sống không thể thiếu tình yêu. Cô ấy xinh đẹp và luôn có nhiều chàng trai theo đuổi. Tôi thường không biết hết những chàng người yêu của bạn, vì những mối tình đến với bạn tôi đôi khi quá chớp nhoáng. Yêu rồi lại chia tay, nhiều khi còn chưa kịp để tôi biết đó là người thế nào. Nhưng có một hôm, bạn nói với tôi, bạn đang yêu một người không nên yêu. Đó là lần đầu tiên tôi thấy sự e dè trong mắt bạn khi nói về tình yêu. Vì bạn đang yêu một người có gia đình.
Tôi chưa bao giờ đồng ý về điều này. Tôi từng nhắc bạn, yêu ai thì yêu, đừng dại yêu kẻ có gia đình. Đàn ông có vợ, phụ nữ độc thân không bao giờ đủ sức chơi cùng. Đến cuối cùng, đó chỉ là trò chơi ngay từ đầu phụ nữ đã thua, thua trắng tay. Nhưng bạn tôi vẫn không kiềm được tình cảm của mình. Dường như, đó là tình yêu từ rất lâu bạn đã chờ mong. Chúng tôi có những cuộc cãi vã gay gắt, chỉ vì bạn không buông bỏ được người đàn ông đó. Bạn chỉ hỏi tôi, tình yêu thì có gì sai, bạn chỉ yêu thì có hại ai?
Chỉ đến khi, tôi nghe bạn khóc trong điện thoại, nức nở, như thở không nổi. Bạn nói rằng bạn đau lòng, thật sự rất đau lòng. Nỗi đau bạn đang mang, kẻ ngoài như tôi nhìn thôi cũng đã chịu không nổi. Lúc đó, tôi mới hiểu ngay cả khi bạn yêu sai người, dù bạn phải gánh bao điều tiếng không hay của xã hội, thì bạn cũng chỉ là đàn bà. Mà nỗi đau của đàn bà, những mưu cầu về tình yêu thì có khi nào khác nhau đâu. Cũng nhiều nước mắt, cũng bất lực, cũng thương tổn không ít.
Bạn nói với tôi, hơn cả những ê chề khi đ.ánh mất chính mình, bạn chịu không nổi cảm giác tổn thương vợ và con anh ấy. Bạn không chịu được tội lỗi của kẻ cướp chồng cướp cha của người khác. Lương tri của bạn, lòng bao dung thiện lương của bạn trỗi dậy, bạn không thể tiếp tục. Đàn bà và đàn bà, đâu phải ai cũng là kẻ nhất quyết phải làm nhau đau vì một người đàn ông.
Đàn bà và đàn bà, đâu phải ai cũng là kẻ nhất quyết phải làm nhau đau vì một người đàn ông - Ảnh minh họa: Internet
Bạn buông tay người đàn ông không dành cho mình đó. Cũng đã mấy năm dài trôi qua, bạn cũng yêu rồi lại chia tay. Đến một ngày, bạn nói với tôi có một người đàn ông muốn cưới bạn làm vợ. Ánh mắt bạn khi đó rạng ngời và tràn đầy hạnh phúc. Nhưng chưa được bao lâu, tôi lại nghe thấy tiếng bạn khóc trong điện thoại. Cứ như cuộc gọi mấy năm về trước, như chính bạn đau thương ê chề năm đó đang trở về. Bạn nức nở, người đàn ông từng nói muốn cưới bạn làm vợ ấy, chỉ để lại một câu cho bạn rồi bỏ đi. Rằng, anh ấy không thể cưới một người từng là nhân tình của đàn ông có vợ.
Bạn suy sụp hoàn toàn, như cơn ác mộng kia chưa từng buông tha bạn. Dù rằng bạn đã cố gắng bước qua nó, nhưng tội lỗi năm xưa vẫn in hằn trên từng tấc sự sống của bạn mỗi ngày. Như chỉ cần bạn còn thở, tội lỗi ấy sẽ không bao giờ buông tha bạn. Đến lúc này bạn mới hiểu yêu một người đàn ông có vợ, không phải chỉ có giây phút đó bạn sai, không phải tội tình bạn mang chỉ ở lúc đó. Mà chính nhân phẩm và danh dự của bạn đã hoen ố cả đời chỉ muốn phá vỡ gia đình của người khác. Tình yêu, mất thì lại có, chứ nhân phẩm của đàn bà lỡ mất rồi lấy gì để lấy lại, làm sao để rửa trôi?
Tình yêu, mất thì lại có, chứ nhân phẩm của đàn bà lỡ mất rồi lấy gì để lấy lại, làm sao để rửa trôi? - Ảnh minh họa: Internet
Bạn cười chua chát, lại khiến lòng tôi đau thắt. Bạn nói, một khắc cởi áo làm nhân tình, cả đời chẳng khoác nổi áo cô dâu.
...
Đàn bà yêu đàn ông có vợ là đàn bà tội. Tội cho gia đình kẻ khác một, tội cho chính mình mười. Người đàn ông kia rồi sẽ bỏ nhân tình, trở về với gia đình như chưa từng tội lỗi, chưa từng bội bạc. Nhưng đàn bà, một khắc là nhân tình thì cả đời không thể là một người đàn bà đàng hoàng. Thế thì chẳng khác nào tự g.iết chính mình, tự gieo bất hạnh cho mình, có đáng không?
Theo Phunuvagiadinh
Đàn bà đẹp nhất chính là khi bước ra từ đau thương mà kiêu hãnh Nét quyến rũ của đàn bà từ đau lòng mà trưởng thành khiến đàn ông vừa thương lại vừa nể, vừa muốn bảo bọc lại muốn ở bên cả đời. Đàn bà thương tổn, rồi đàn bà sẽ mạnh mẽ Tôi hay nghĩ, đằng sau mỗi người đàn bà rốt cuộc có bao nhiêu câu chuyện đau lòng? Không hẳn vì đã là...