Cuộc chạy trốn của gã họ Sở và cái kết bất ngờ
Thùy bị hụt hẫng, bao nhiêu kiêu hãnh của “thời con gái” mới vài ngày trước còn, nay biến mất. Để một gã trai “chẳng ra gì” như Quân xem chuyện ghé thăm Thùy giống một hình thức ban ơn!
Ảnh minh hoạ.
Quân từ nhà tắm đi ra, chỉ quấn cái khăn trên người. Lúc này, Thùy còn nằm yên trên giường, ở tư thế thuận lợi nhất cho việc tinh trùng gặp trứng. Bằng giọng nói ngọt ngào nhất có thể, Thùy nhìn thẳng vào mắt Quân: “Nếu chúng ta có con thì sao?”. Quân điềm nhiên trả lời: “Thì nuôi chứ sao?”. Quân không phát hiện ra có gì lạ, vì lần nào Thùy cũng hỏi Quân câu này, và lần nào Quân cũng trả lời như một cái máy đã cài đặt sẵn.
Sau đó thì tuyệt nhiên mất tích vài tháng, có khi cả năm mà chẳng hỏi xem “con chúng ta” có hay không, nếu có thì mấy tháng rồi. Và nôn nóng gặp nhau để áp tai vào bụng nói chuyện với con, giống như những ông bố biết cách làm vui lòng mẹ đứa trẻ. Thùy nghĩ đến đó cảm thấy ê chề quá!
Tự dưng Thùy có linh cảm đứa trẻ đã hình thành từ cách đây vài phút, bố của nó là một gã trai “chuẩn men” theo kiểu chỉ cần bước một bước chân qua khỏi cửa phòng con gái là nghĩ ngay đến chuyện đó. Và mẹ nó là người lợi dụng sự có mặt của nó để trốn chạy chuỗi ngày nhàm chán. Thùy thấy cả hai đều tệ ngang nhau. Nghĩ mà thương cho đứa trẻ!
Ở một cửa hàng thuốc Tây, Thùy được nhân viên phổ cập cách thử thai rất chi tiết. Thùy cũng chỉ là mua cho có, chứ linh cảm cho Thùy biết rất rõ: đứa trẻ đang dần hình thành trong Thùy. Bắt đầu là cảm giác bồn chồn, rồi nhạt miệng, ngực căng… Có vài lần Thùy còn nôn ọe khi ngửi thấy mùi cá biển bốc lên từ nhà hàng xóm. Vậy là chính xác rồi!
Thùy nghĩ ngay đến việc “bắt” Quân lại để “chịu tội” chung với Thùy. Cô nhắn tin: “Đến gặp Thùy gấp!”. Quân tử tế gọi lại cho Thùy, hỏi: “Có chuyện gì à?”, giọng Quân hiền khô và chẳng giống tên sở khanh đang tìm đường tẩu thoát. Máu nóng trong người Thùy dịu xuống. Quân ân cần hỏi: “Em ổn không? Sao lại im lặng?”.
Giọng Thùy ngập ngừng: “Hình như… em có con rồi!”. Thùy cố tưởng tượng ra sắc mặt Quân nhưng không thể, chỉ nghe giọng Quân điềm nhiên: “Thì anh sẽ nuôi!”. Thùy hỏi lại: “Phải là chúng ta nuôi chứ!”. “Ừ, em đừng lo lắng gì kẻo ảnh hưởng đến đứa trẻ!”. Thùy cúp máy, thẫn thờ nghĩ: Mình lúc nào cũng đa nghi, Quân không phải là một ông bố tồi. Thùy sửa lại suy nghĩ hôm trước là cha đứa bé rất tốt, chỉ có mẹ đứa bé là ích kỷ. Ý nghĩ ấy khiến Thùy thấy đỡ tội nghiệp nó hơn.
Ngoài giờ đi làm, Thùy tích cực đọc các loại sách kiến thức về chăm sóc trẻ, phụ nữ mang thai. Thùy siêng năng dọn dẹp lại nhà, chuẩn bị đón thêm thành viên mới. Cứ như thể đứa trẻ ấy sẽ xuất hiện trong nay mai. Cuộc sống của Thùy bận rộn hẳn lên. Những nỗi lo lắng cũng rõ ràng chứ không mờ ảo như ngày trước. Chúng như một đoàn quân hùng dũng tiến lại gần Thùy, mạnh mẽ và đông đúc. Thùy ở trạng thái thiếu chủ động, không biết phải chiến đấu với tên nào trước, tên nào sau. Thùy nhớ lại có đọc trong một cuốn sách nào đó, việc người mẹ stress sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tinh thần thai nhi. Thùy cầm điện thoại gọi cho Quân.
Video đang HOT
Hồi chuông đổ dài. Thùy gọi thêm lần thứ 2, thứ 3, vẫn là tiếng nhạc chờ đều đều đến lạnh lùng ấy. Sao bỗng dưng tình yêu của Thùy dành cho đứa trẻ mới hôm qua còn đầy đặn, nay đã vơi xọp đi thế này. Thùy nghĩ, nếu Quân biến mất, có khi Thùy không còn hào hứng gì với đứa trẻ nữa. Nhưng Quân không biến mất mà gọi lại cho Thùy. Vẫn cái giọng điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra ấy: “Có chuyện gì không em? Khi nãy anh bận họp!”.
Tự dưng Thùy nghĩ đến việc phải quan tâm đến bố đứa trẻ hơn, ít ra là cũng biết Quân đang làm công việc gì, có áp lực lắm không? Giọng Quân có vẻ buồn: “Có vài chuyện, nhưng anh sắp xếp được. Còn em?”. “Em thì không sao, nhưng con chúng ta…”. Thùy nói rất chậm và bỏ lửng câu nói để xem phản ứng của Quân thế nào. Nhưng Quân không có phản ứng gì, chỉ bảo: “Anh sẽ sắp xếp thời gian đến thăm em!”, rồi cúp máy.
Thùy bị hụt hẫng, bao nhiêu kiêu hãnh của “thời con gái” mới vài ngày trước còn, nay biến mất. Để một gã trai “chẳng ra gì” như Quân xem chuyện ghé thăm Thùy giống một hình thức ban ơn! Mà thôi, mọi thứ đã khác, Thùy cũng phải tập khác đi. Thùy định nhắn hỏi Quân: “Anh yêu con của chúng ta chứ!”, nhưng thôi vì biết luôn câu trả lời của Quân: “Đương nhiên rồi!”.
Thùy chọn lọc ra một câu hỏi cụ thể hơn để nhắn cho Quân: “Anh sẽ đến ở cùng với mẹ con em chứ?”. Bao giờ Quân cũng trả lời tin nhắn rất nhanh: “Nhất định rồi! Chúng ta là một gia đình mà!”. Thùy vẫn chưa yên tâm, hỏi tiếp: “Bao giờ anh tới?”. Tin nhắn ấy không được gửi đi vì Thùy thấy như vậy là lụy tình quá, hạ thấp mình quá, ràng buộc Quân quá! Dù gì cũng phải giữ lại chút kiêu hãnh chứ!
Sự kiêu hãnh còn sót lại trong Thùy tồn tại thêm đúng 3 ngày. Sáng của ngày thứ 4, Thùy nhấc máy gọi cho Quân nhưng điện thoại không liên lạc được. Lần nào cũng vậy, rơi vào tình huống này, Thùy không thể nghĩ lạc quan theo kiểu: máy hết pin, bận họp, đi đến nơi không có sóng,v.v. được. Thùy luôn nghĩ bi quan: Quân đã cao chạy xa bay. Đã bao nhiêu lần Quân bị nghi oan bởi suy nghĩ ấy của Thùy. Nhưng lần này là thật! Quân đã rời khỏi thành phố.
Thùy buông thõng người xuống salon sau khi xác thực điều đó từ một mối quan hệ uy tín. Vậy là viễn cảnh chụp ảnh gia đình ở công viên không thực hiện được. Vậy là Thùy sẽ phải đối đầu với hoàn cảnh làm mẹ đơn thân. Và tủi nhục nhất là Thùy bị một đứa “chẳng ra gì” bỏ rơi trong lúc đang mang giọt máu của hắn. Thùy thấy mình bị tổn thương thật sự!
Ý nghĩ ấy khiến Thùy muốn nổi loạn, nhưng bằng cách nào? Quăng ném đồ đạc, gào thét thật to, ngửa cổ tu hết một chai rượu… Tất cả hành vi đó dường như không cân xứng với tâm trạng Thùy hiện tại. Thùy chọn cách im lặng và quan sát thái độ của chính mình. Đó cũng là phản ứng quen thuộc của Thùy mỗi khi gặp chuyện buồn. Thùy nhìn quanh căn phòng rất ngăn nắp và ấm cúng của mình. Trên tường đã treo những tấm ảnh trẻ em rất dễ thương. Một đôi giày bằng len xinh xinh Thùy mua hôm đi siêu thị. Con gấu bông bé xíu… Mắt Thùy dừng lại ở dụng cụ thử thai… Cô cầm nó, đi vội vào nhà tắm.
Thùy bước ra từ nhà tắm, cô không có thai. Bỗng Thùy thấy cô đơn quá! Cả đứa trẻ chưa kịp hình thành kia cũng bỏ Thùy mà đi. Thùy thấy áy náy với đứa trẻ vì mình đối xử với nó tệ quá! Thùy chẳng giống những người mẹ yêu thương con vô điều kiện. Chưa gì đã có ý nghĩ sẽ bỏ rơi nó nếu Quân đối xử tệ với Thùy.
Ừ, thì Thùy công nhận từ đầu rồi, Thùy là người mẹ ích kỷ mà. Nhưng nó có tội tình gì mà phải sống với một ông bố không ra gì và một bà mẹ ích kỷ chứ? Chi bằng nó đừng đến trong cuộc đời này. Thùy thở phào, không thấy buồn bã gì nữa. Chỉ còn thấy thương cho Quân, bởi anh đã phải vất vả chạy trốn khỏi thành phố tươi đẹp này!
Theo Motthegioi
Tôi đã phải dằn vặt suốt cuộc đời vì một lời nói dối vợ
Một lần nói dối vợ tôi phải trả giá đắt và bị dằn vặt suốt cả cuộc đời. Khi ôm vợ trong vòng tay tôi đã hứa với cô ấy: "Sẽ không bao giờ anh bỏ em một mình nữa đâu".
Tôi và vợ là kết quả của mối tình 5 năm yêu nhau trong xa cách kẻ Bắc người Nam. Ngày cưới cũng là ngày em khăn gói theo tôi ra sống hẳn ngoài này, cuộc sống mới nhiều lạ lẫm nhưng em vẫn nở nụ cười mãn nguyện vì biết rằng từ đây em sẽ luôn có người chồng thương yêu mình ở bên cạnh.
Biết vợ lấy chồng xa nhà nên tôi cũng rất quan tâm tới cô ấy, cố gắng không để vợ phải buồn, phải suy nghĩ nhiều. Được cái bố mẹ tôi cũng thoải mái, không khó khăn như nhà người ta, coi con dâu như con gái trong nhà nên vợ tôi cũng không có gì phải lo lắng nhiều.
Biết vợ lấy chồng xa nhà nên tôi cũng rất quan tâm tới cô ấy, cố gắng không để vợ phải buồn, phải suy nghĩ nhiều. (Ảnh minh hoạ)
Cưới được 3 tháng thì vợ tôi mang bầu, cả nhà tôi mừng lắm. Mẹ tôi bắt đầu tẩm bổ cho con dâu và đứa cháu còn đang trong bụng mẹ. Nếu trước đây mỗi lần đi làm về tôi hay la cà cùng với đám bạn chứ không chịu về nhà ngay thì bây giờ hết giờ làm 30 phút là tôi đã có mặt ở nhà để phụ em nấu cơm. Sáng ra tôi lại nhận nhiệm vụ chở em đi làm rồi mới đến công ty. Các chị trong công ty ai cũng bảo tôi sắp thành ông chồng "quý hiếm" rồi.
Mấy anh bạn đồng nghiệp cũng hùa vào theo:
- Muốn giành chức "Ông chồng của năm" ở công ty năm nay đấy hả ông bạn?
- Các ông không phải đá xoáy, các ông chả đội vợ lên đầu ấy chứ, nói gì tôi.
Tôi vẫn là một ông chồng mẫu mực, yêu vợ như thế cho đến một hôm. Hôm ấy chả hiểu sao mấy ông bạn trong phòng tôi lại nổi hứng nhậu nhẹt, họ rủ rỉ tai nhau: "Tối nay cắt cơm nhà hết nhá, đừng có ông nào khai với vợ đấy, tối nay phải đổi gió chút".
Thấy tôi ngần ngừ, anh bạn ngồi cùng hích vai:
- Gớm, ngoan ngoãn với vợ cả đời, 1 lần hư có chết gì đâu. Ông đừng có đứng ngoài cuộc với anh em đấy nhá. Gọi về cho vợ đi.
- Ông đừng có khinh tôi thế chứ, gọi thì gọi.
Vậy là tôi không thắng được những lời kích bác của đồng nghiệp, lấy máy gọi cho vợ: "Em ơi tối nay anh có việc về muộn, em ăn trước đi nhá, 10 giờ anh về". "Vâng, anh nhớ về sớm nhé!", giọng vợ tôi nhẹ nhàng khiến tôi bối rối, tôi không muốn nói dối vợ như thế.
Thế nhưng chẳng để tôi kịp thay đổi quyết định, chưa hết giờ làm việc, cả phòng thiết kế toàn đàn ông đã kéo tôi đi ngay. Đầu tiên là nhậu nhẹt rồi hát hò, quá vui vẻ tôi quên cả giờ hẹn với vợ. Mãi khi các chiến hữu chuyển sang tăng cuối là đi nhà nghỉ thì tôi xin rút quân, lúc này tôi mới cầm đến điện thoại để xem giờ. Tôi giật mình khi thấy điện thoại hết pin từ bao giờ.
Hỏi người bạn mới biết đã 11 giờ đêm, tôi hốt hoảng lo lắng. Không biết vợ tôi ở nhà thế nào, cô ấy thấy tôi về muộn điện thoại lại không liên lạc được không biết có ra ngoài tìm tôi mà xảy ra việc gì bất trắc không? Hôm nay bố mẹ tôi lại về quê cả chẳng có ai ở nhà mới khổ chứ. Tôi vội vã ra ngoài lấy xe phóng về bỏ mặc những lời mỉa mai, châm trọc của mấy ông bạn.
Về đến nhà thấy trong nhà điện vẫn sáng tôi đã thở phào nhẹ nhõm, trong bụng nghĩ thầm: "Chắc vợ đang ngồi xem ti vi đợi mình đây". Mở khoá cổng bước vào nhà, tôi giật bắt mình khi thấy vợ nằm xõng xoài ở bậc cầu thang đi lên tầng 2, quanh cô ấy, máu chảy rất nhiều. Tôi vội vã gọi taxi đưa vợ đi bệnh viện.
Khi bác sĩ báo tin vợ tôi đã bị sảy thai và sức khoẻ của cô ấy hiện rất yếu, tôi đã khóc. Tôi là một người chồng, người cha không tốt nên mới để xảy ra cơ sự này, giá tối ấy tôi về nhà sớm, tôi không nói dối vợ đi chơi thì chưa chắc vợ tôi đã bị sảy chân khi mang quần áo lên tầng phơi. Tôi hối hận thì đã muộn rồi.
Vậy nhưng khi tôi nói ra sự thật về buổi tối ấy, vợ lại chẳng một lời trách cứ mà lại nhân hết lỗi về mình khiến tôi càng ân hận. "Là tại em, tại em không cẩn thận nên mới để con mình rời xa mãi mãi", từng lời vợ nói khiến tim tôi như bóp nghẹt, tôi chỉ còn biết ôm chặt lấy cô ấy, hai vợ chồng nước mắt tuôn rơi.
Sau lần sảy thai ấy phải mất 2 năm sau vợ tôi mới có bầu trở lại. Do sức khoẻ của cô ấy yếu, nên suốt thời gian mang thai vợ chồng tôi phải cố gắng giữ gìn. Tôi chẳng dám rời vợ nửa bước, nhiều đêm nằm ngủ cảnh tượng vợ nằm bên vũng máu tối hôm ấy lại xuất hiện trong giấc mở khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, tôi vội vàng quờ tay sang vợ, may quá cô ấy vẫn đang ngủ say.
Vợ tôi sinh con ở tháng thứ 8, may mắn mẹ tròn con vuông. Ôm con trong tay mà tôi cứ ngỡ như là mơ, suốt thời gian vợ mang thai tôi đã sợ rất nhiều. Một lần nói dối vợ tôi đã phải trả giá đắt và bị dằn vặt suốt cả cuộc đời. Ôm vợ trong vòng tay tôi tự hứa với cô ấy: "Sẽ không bao giờ anh bỏ em một mình nữa đâu".
Theo Motthegioi
Âm thanh lạ phát ra từ phòng ngủ của vợ Vừa về đến nhà, anh để túi quà xuống rồi hí hửng chạy lên tầng nhằm gây bất ngờ cho vợ. Nhưng nụ cười trên môi anh bỗng tắt ngấm khi nghe tiếng rên rỉ của vợ phát ra từ phòng ngủ... Hôm đó anh kết thúc chuyến công tác sớm hơn dự định 2 ngày. Anh lang thang phố phường Sài Gòn...