Cuộc cai nghiện vật vã của những “người đẹp” ma túy
Đã có thời, tất cả các mối quan tâm của những người đàn bà ấy đều dồn cho ma túy. Mọi buồn vui, khổ đau, hạnh phúc đều vì ma túy. Đầu óc họ từng trống rỗng, mọi khổ đau, trăn trở mặc gia đình hứng chịu… Chuyện về những người đàn bà dính vào ma túy đã có rất nhiều. Có những người mãi mãi lún sâu không tìm được đường về, nhưng cũng có không ít người đã trải qua những tháng ngày vật vã với một nghị lực lớn tìm đường trở về.
Trong đó, động lực quan trọng nhất để họ tự đứng dậy được chính là khao khát từ đáy lòng mong muốn sống một cuộc sống có ý nghĩa. Đó là cuộc sống không bị lệ thuộc vào khói thuốc, không bị tiền bạc ám ảnh, không bị đau đớn vật vã mỗi khi lên cơn nghiện… Và động lực cụ thể đó của mỗi người là những đứa con, là người yêu, là cha mẹ, hoặc đôi khi là chính mình…
Người ấy sẽ giúp cô thực hiện khao khát của mình về một cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa và giúp cô cảm nhận thế nào là một tình yêu đích thực. (Ảnh minh họa)
Cai nghiện mới sống bình thường được
Tiếp theo các cuốn sách ảnh về nhóm phụ nữ có HIV, ngày 17/11/2011 vừa qua, Trung tâm Hỗ trợ sáng kiến phát triển cộng đồng (Thuộc liên hiệp các hội khoa học kỹ thuật Việt Nam) đã cho ra đời một cuốn sách ảnh nói về câu chuyện cuộc sống của những phụ nữ đã và đang nghiện ma túy do nhiếp ảnh gia Phạm Hoài Thanh thực hiện trong vòng hơn 1 tháng.
Có 9 phụ nữ đã hoặc đang nghiện ma túy đã tình nguyện tham gia thực hiện dự án này để tuyên truyền về ma túy. Trong cuốn sách ảnh này có những người nghiện từ khi mới 14-15 tuổi, đang “bán thân” kiếm tiền sống và hút.
Có người nay mới 24-25 nhưng nhìn già sọm vì ma túy. Có người từng là nữ nghệ sĩ xinh đẹp, rồi vì nghiện mà tàn tạ … Tại buổi ra mắt cuốn sách ảnh, có 5 người trong số họ đã công khai xuất hiện và hát bài hát tuyên truyền cổ động việc phòng chống, cai nghiện ma túy.
Trong đó đáng chú ý hơn cả là chị Phạm Thị Minh – 34 tuổi, trưởng nhóm Gạch Đầu Dòng – nhóm tự lực của những người đã và đang nghiện ma túy với 300 thành viên trên khắp mọi miền đất nước.
Chị Minh cho biết năm 1996, khi chị mới 19 tuổi – cái tuổi xuân sắc nhất của người con gái, thì chị cùng vài người bạn đã bập vào “nàng tiên nâu” chỉ vì sự ưa khám phá một cách thiếu kiến thức và thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ.
Kể từ khi bập vào “nàng tiên” ấy, chị cùng các bạn của mình đã trải qua những ngày tháng không thể nào quên với những cơn nghiện liên miên, dai dẳng. Chúng hành hạ chị, khiến chị biến thành một con người hoàn toàn khác khi suốt ngày cứ mở mắt ra thì ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là
“Làm thế nào để có tiền mua thuốc?”. Sở dĩ chị bị ám ảnh như vậy vì bản thân đã trải qua những thời điểm bị thuốc “vật” khủng khiếp, tưởng chừng có lúc không thể sống sót mà vượt qua được nữa …
Ấy vậy mà chị Minh nghiện ròng rã, sống cùng ma túy đến tận năm 2003. Suốt 7 năm trời vật vã cùng “nàng tiên nâu”, chẳng có ai, chẳng có “động lực” nào đủ sức khiến chị dứt bỏ nó (kể cả người yêu, cha mẹ, họ hàng).
Nhưng trong lòng chị vẫn hằng nung nấu sẽ phải bỏ ma túy. “Phải bỏ thì mới sống được”, chị luôn tâm niệm như vậy. Đến một khoảnh khắc nào đó mà chính chị cũng không còn nhớ nữa, chị bỗng nhận ra rằng:
“Sẽ thật đau khổ, thật vô nghĩa nếu cứ kéo dài cuộc sống này. Sẽ chẳng có ai kéo mình lên được, mình phải tự kéo mình lên thôi”. Nghĩ vậy rồi lấy hết sức lực còn lại cộng với ý chí quyết tâm sắt đá, chị bắt đầu cai nghiện.
Nói thì nghe đơn giản là vậy nhưng chưa kịp hiện thực hóa quyết tâm ấy thì chị Minh bị bắt trong một đợt truy quét của công an. Lúc ấy thiếu thuốc, chị vật vã trong trại giam, có lúc tưởng ma túy là con sâu, con giòi đục khoét vào tận xương tủy khiến chị đau đớn khổ sở vô cùng.
Video đang HOT
Được thả ra, chị càng thấm thía và quyết tâm cai nghiện thực sự. Chị vào trại cai nghiện để có thêm điều kiện thuận lợi. Đến năm 2005, chị cai nghiện thành công.
“Như một phép màu vậy, chẳng khi nào tôi dám nghĩ trước là mình đủ dũng cảm để làm được việc ấy”, chị Minh nói. Nhiều người nghiện ma túy rồi cai nghiện thành công rồi lại dễ dàng bị tái nghiện, nhưng may mắn thay, chị Minh không mảy may nhớ thuốc. “Tôi đã quyết rồi. Cai nghiện được thì mới có cơ hội sống như người bình thường”, chị Minh nhấn mạnh.
Cai nghiện thành công được 1 năm, lần đầu tiên chị Minh suy nghĩ nghiêm túc về việc kết hôn và sinh con. Chị đã quá phung phí tuổi trẻ, giờ là lúc chị khao khát hạnh phúc gia đình.
“Tôi mong có một người chồng, năm 2006, tôi đã gặp được anh ấy. Mẹ chồng biết quá khứ của tôi và rất thông cảm. Tôi mong có một đứa con, chạy chữa mãi đầu năm vừa rồi đã sinh được một cháu trai. Cuộc đời còn gì vui hơn thế, tôi không mơ gì cao” – chị cho biết.
Sau khi ổn định cuộc sống riêng được 2 năm, kể năm 2008, nhìn những người có HIV thành lập nhóm tự lực, giải quyết những vấn đề khó khăn của người có HIV, chị Minh nghĩ đến những vấn đề mà người nghiện, đã cai nghiện gặp phải nên quyết định cùng một số anh chị em đồng cảnh thành lập Gạch Đầu Dòng (trụ sở trên đê Tô Hoàng, Hà Nội).
Từ tháng 10/2011, chị giữ vai trò trưởng nhóm với 300 thành viên ở nhiều tỉnh thành. Công việc chính của chị và 11 bạn nòng cốt là cung cấp kiến thức dự phòng HIV, dự phòng tái nghiện, thông tin phòng khám cấp methadone, chăm sóc khi cắt cơn, hỗ trợ tìm việc làm và cho vay vốn.
Từ chỗ 2/3 thành viên đang dùng ma túy, giờ chỉ còn 1/3 thành viên còn dùng. Ngoài ra, khoảng 80 người có việc làm, trong đó một số người là đồng đẳng viên.
Nghĩ về quãng thời gian đã qua, chị Minh nhiều khi không khỏi rùng mình vì những ký ức đã từng khiến chị sống dở chết dở. “Cai nghiện là rất khó khăn, nhiều người thất bại lắm đó. Nhưng chẳng còn cách nào khác là phải bỏ, vậy mới sống yên ổn được”, chị Minh tâm niệm.
Chỉ vì một tình yêu mù quáng
Nguyễn Thị Lê (năm nay 27 tuổi, trú tại Kiến An – Hải Phòng – tên nhân vật đã được thay đổi – PV) kể về quảng thời gian đen tối của cuộc đời mình. Là cô gái tuổi Dần, từ khi sinh ra cô đã được nghe ba mẹ và nhiều người trong gia đình lo thay cho tương lai mình.
Họ bảo cuộc đời cô rồi sẽ sóng gió, sẽ gặp nhiều trắc trở và khuyên cô đừng lấy chồng sớm kẻo tình duyên dang dở. Và quả đúng như vậy, những sóng gió cuộc đời Lê bắt đầu từ tình yêu mù quáng nhầm chỗ của cô.
Tuổi thơ của Lê êm đềm cho đến khi cô tròn 16 tuổi – thời điểm cô bắt đầu biết yêu và rung động trước bạn khác giới. Lê yêu say đắm một thanh niên gần nhà tên Tuấn (tên nhân vật đã được thay đổi – PV). Tuấn hơn cô 2 tuổi và đã bỏ học từ lâu, trở thành kẻ ăn bám gia đình, hằng ngày chỉ có mỗi một việc là tụ tập bạn bè và tán tỉnh những cô gái mới lớn như Lê.
Ngày ấy, Lê nổi tiếng xinh đẹp, học giỏi. Nhưng từ khi yêu Tuấn, Lê đã trở thành người hoàn toàn khác. Lê bắt đầu bê trễ học hành, bỏ học đi chơi theo Tuấn. Tuấn là một con nghiện. Mãi đến khi Lê đã trao cái thứ quý giá nhất đời người con gái cho Tuấn, cô mới biết người yêu mình nghiện.
Lê đã khuyên can Tuấn, đã khóc lóc rất nhiều và cũng đã đưa Tuấn đi cai tự nguyện. Nhưng mọi cố gắng của cô đều không thành bởi ma lực của ma túy đã ngấm quá sâu vào máu Tuấn rồi.
Điều đáng tiếc thay cho cô gái trẻ là chỉ vì một giây phút nông nổi, vì buồn chán không khuyên can nổi người yêu, và cũng vì hàng trăm nghìn lí do khác được đưa ra để biện minh cho sự bồng bột của tuổi trẻ, Lê đã thử ma túy những mong “quên hết sự đời”. Lê trở thành bạn nghiện của Tuấn.
Nghiện ma túy nhưng đôi tình nhân trẻ không đủ tiền mua thuốc nuôi mình. Họ bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền để thỏa mãn. Hằng ngày, Tuấn rủ các chiến hữu của mình đi cướp giật ngoài đường, còn Lê bắt đầu lân la đến những tụ điểm mại dâm, bán đi vốn tự có của mình.
Đôi trẻ cứ sống bất cần như thế cho đến khi Tuấn bị công an bắt và chịu mức án tù 7 năm. Lê lên Hà Nội làm tiếp viên nhà hàng Karaoke và kiêm luôn cả nghề mại dâm.
Những năm 98-99, mỗi lần Lê đi khách cũng kiếm được 200 nghìn, có hôm gặp được khách sộp thì cô cũng rủng rỉnh. Lê bảo “Hồi ấy, em đẹp lắm! Trong đám bạn cùng nghề được chủ nuôi, lúc nào khách cũng chọn em và trả em giá cao nhất. Các chị em trong nhà và nhiều khách hàng ruột của quán đều gọi em là “ người đẹp đất Cảng”.
Chính vì danh hiệu ấy nên Lê khá nổi tiếng và là cái tên được xướng lên nhiều nhất mỗi khi có khách đến chọn. Cô chuyển ra ngoài hành nghề tự do và trở thành “tình nhân có hạng” của mấy đại gia thừa tiền thiếu tình cảm. Với lối nói chuyện có duyên và nước da trắng, khuôn mặt sắc nét, dáng người cao nên cô nhanh chóng được vài người đàn ông “cô đơn” để ý.
Lê bắt đầu sống cuộc sống vợ chồng với mấy “đại gia” thiếu thốn tình cảm. Họ thuê nhà đẹp cho Lê ở, mua sắm đồ xịn cho Lê sử dụng và chu cấp cho Lê một khoản kha khá mỗi tháng để Lê chăm sóc nhan sắc, đủ đẹp để sánh bước cùng họ trong những buổi nhậu với bạn bè, đối tác. “Hết hạn hợp đồng” với người này hoặc bị vợ con họ phát hiện, Lê sẽ tự động rời khỏi căn nhà đó và thay số điện thoại.
Cứ như thế, Lê lại tiếp tục cuộc sống với người đàn ông khác. Sống với người đàn ông thứ tư thì Lê bị vợ con họ thuê côn đồ đến đánh ghen, dọa sẽ giết nếu Lê không trả lại căn nhà và mọi tài sản mà chồng bà ta mua sắm cho cô. Thế là, bao nhiêu vàng bạc trên người, quần áo đồ hiệu…, Lê đều trao trả lại hết cho bà ta. Cô một mình cất bước khỏi căn nhà 3 tầng sang trọng giữa phố.
Bước chân phiêu bạt và thất vọng của Lê dẫn lối cho cô đến một điểm đi khách quen thuộc. Đêm ấy, Lê dốc hết số tiền còn lại trong người mua thuốc chơi cho thỏa rồi tiếp người khách làng chơi trẻ đầy thú tính. Đang lúc mây mưa thì công an ập vào, Lê bị đưa lên trung tâm cải tạo vì có hành vi bán dâm và trong người có sử dụng chất kích thích. Năm đó, Lê mới 24 tuổi.
Hết thời hạn cải tạo, Lê trở về xã hội với hai bàn tay trắng. Nhận được tin Lê về, đám bạn nghiện lại tìm đến cô để rủ rê, gạ gẫm cô dùng thuốc. Giữa lúc chưa định hướng được tương lai, nghe theo đám bạn xấu, Lê lại nghiện và bước theo con đường cũ để kiếm tiền mua thuốc. Cứ như thế, Lê đã 7 lần bị đưa vào trung tâm cai nghiện bắt buộc nhưng đều không thành.
Tôi gặp Lê khi cô học tập và cải tạo ở trung tâm lần thứ 8. Chỉ chưa đầy 2 tháng nữa, Lê sẽ được hòa nhập xã hội. Tôi băn khoăn nhìn Lê đầy thắc mắc không biết liệu lần này, Lê có trượt dốc như những lần trước!?
Như đoán được suy nghĩ của tôi, Lê quay sang nắm lấy tay tôi và khóc “Giờ em có tuổi rồi chị ạ! Chưa bao giờ em khát khao sống như lúc này, em muốn có một đứa con để chăm sóc. Em muốn có một gia đình để yêu thương. Em sẽ làm một người mẹ tốt và sẽ không tìm đến ma túy nữa…”.
Tôi biết để giấc mơ ấy thành hiện thực thì phải tốn rất nhiều thời gian và công sức nữa, đòi hỏi ở Lê nghị lực lớn để vượt qua cám dỗ. Nhưng tôi lại nghĩ, một đứa con nhỏ và một người chồng yêu thương Lê thực lòng đủ sức mạnh làm người phụ nữ thay đổi tất cả. Bởi, hơn ai hết, Lê thấm thía nỗi đớn đau khi phải bỏ đi đứa con đang hình thành trong mình khi cô mới 18 tuổi.
Đêm nào, Lê cũng mơ mình được bế con gái, ầu ơ và vỗ về cho con ngủ. Đợi bé ngủ say, cô sẽ đi làm, chiều về cả nhà sẽ quây quần bên mâm cơm. Niềm hạnh phúc ấy, phải đến non nửa cuộc đời Lê mới nhận ra và kịp khao khát. Nhưng sự khát khao ấy không bao giờ là muộn khi con người ta đã có ý thức về nó.
Lê kể với tôi về người đàn ông đã chăm sóc cho cô suốt những ngày tháng cô cải tạo trên trung tâm. Đó là một kĩ sư đang làm việc ở Quảng Ninh, người ấy đang mong Lê từng ngày để cùng cô xây dựng hạnh phúc gia đình.
Người ấy sẽ giúp cô thực hiện khao khát của mình về một cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa và giúp cô cảm nhận thế nào là một tình yêu đích thực.
Lê hào hứng nói với tôi về dự định công việc của cô. Mới đây thôi, Lê đã đăng kí trở thành thành viên của nhóm Hoa xương rồng, cô sẽ giúp những bạn nghiện đủ niềm tin và sức mạnh để từ bỏ dứt khoát ma túy, làm lại cuộc đời.
Bởi, cuộc đời Lê chính là tấm gương tối cho tất cả những bạn nghiện nhìn vào mà tránh, những lời sám hối của Lê chính là những lời gan ruột nhất, hiện thực nhất của một người nghiện lâu năm để những ai trót dính vào ma túy kịp thời từ bỏ.
Quá khứ có thể có nhiều bụi mờ nhưng điều quan trọng là khi con người ta đã nhận thức được và khao khát xóa đi những vết mờ đó. Lê cũng vậy, cô cũng sẽ sống mạnh mẽ, vươn lên mạnh mẽ dù cho cuộc sống tương lai còn biết bao khó khăn, trắc trở.
Theo Phunutoday
Thoát khỏi "vực sâu" nhờ một án tù
33 tuổi đời, gã trai Nguyễn Cao Lê đã từng có rất nhiều thứ, rất hạnh phúc song gã đã đánh mất tất cả! Tổ ấm gia đình, đứa con trai mới chập chững biết đi, sự yêu thương của người cha. Và gã quyết định phải làm lại cuộc đời, ngay ở chốn cách ly với cộng đồng...
Trong tâm sự với cán bộ giám thị, Nguyễn Cao Lê luôn bừng sáng niềm tin hướng thiện
"Anh, Lê nó lên rồi". Tiếng nhắc khẽ của người chiến sỹ nghĩa vụ kéo tôi vuột khỏi 15 trang giấy viết tay đầy ắp chữ, trở lại với thực tại khuôn viên thư viện nhỏ nhắn của Trại tạm giam số 1 - CATP Hà Nội. Gã trai đứng ở cạnh cửa ra vào từ lúc nào, hai ngón tay trỏ níu chặt vào nhau và phải nói mãi, gã mới ngồi xuống ghế. Cao 1m65, dáng thư sinh, nước da trắng, hơi xanh, gã mặc bộ "đồng phục" của phạm nhân, và tôi để ý, quai hàm của gã khẽ đánh vào nhau lập cập. "Em lạnh à, tắt quạt trần nhé?". "Dạ không, không... Lâu không nói chuyện với người lạ nên em chưa quen". "Em bị bắt lâu chưa?". "Tết này là tròn 2 năm anh ạ. Ngày em vào đây đúng 30 Tết năm 2009". "Gia đình, người thân có hay vào thăm em không?". Lặng một lúc gã mới trả lời được. "Chỉ có mấy đứa bạn em hồi học cấp 3 thôi. Chúng nó vào gửi tiền lưu ký cho em...".
Nguyễn Cao Lê sinh ra trong một gia đình trí thức ở quận Hoàn Kiếm, Hà Nội. Bố là giáo viên dạy Toán ở một trường THPT. Không giàu có, nhưng gia đình đủ chu cấp cho đứa con duy nhất điều kiện học tập, sinh hoạt tươm tất. Từ cấp 1 đến khi bước chân vào đại học, Lê luôn được đánh giá là con ngoan, trò giỏi. Học hết năm thứ hai, Lê cưới vợ, cô bạn gái cùng lớp và có con.
Năm 2002, Lê ra trường. Điều kiện kinh tế của gia đình giúp cậu ta không gặp phải những vất vả của cuộc sống, ngay cả khi đứa con thứ hai chào đời. Gia đình hai bên nội ngoại vui lắm, nhất là bên ngoại. Mẹ vợ Lê ở nước ngoài đầu tư tiền cho con rể thành lập công ty TNHH. Lê làm giám đốc công ty chuyên cho thuê xe ô tô tự lái, lúc "đỉnh cao" sở hữu gần chục đầu xe. Hai mấy tuổi đầu, vợ con đề huề, thu nhập mỗi tháng vài chục triệu đồng, Lê bỗng dần mất đi cảm hứng kinh doanh, chán sự đủ đầy. Cậu ta đi tìm, khám phá những "thú vui" bên ngoài xã hội, trong đó có cờ bạc...
Trở về phòng giam, Nguyễn Cao Lê đã chuẩn bị hành trình "làm người" mới
"Cá không ăn muối cá ươn/ Con cưỡng cha mẹ, trăm đường con hư". Hai câu ca dao ấy, Nguyễn Cao Lê tô đậm, in nghiêng trong 15 trang viết tự sự lát cắt đời mình. Tôi cảm nhận được sự thấm thía, xót xa của gã trai 33 tuổi đầu. Vị trí giám đốc công ty và mối quan hệ với những khách hàng thuê xe ô tô giúp Lê biết nhiều "đầu mối" cờ bạc. Đánh buổi trưa, tranh thủ trước cuối giờ chiều đón con đi học về, rồi qua đêm với lý do đi công tác tỉnh ngoài. Gia đình, vợ Lê không biết. Sự việc vỡ lở cho đến khi đám "bạn bạc" kéo đến tận nhà tróc nã, đòi tiền vì số nợ quá lớn. Tài sản của công ty buộc phải bán đi để trả nợ. Nhưng xấu hổ nhất, đó là danh dự, nhân cách của Nguyễn Cao Lê đã bị mất hết. Bố mẹ Lê phải tổ chức cuộc họp gia đình, và thống nhất sẽ tha thứ lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cho gã. Một phần ngôi nhà được bán đi để trả nợ cho những canh bạc đen đỏ của Lê. Cha Lê, người giáo viên già chỉ biết nhẫn nhục dặn dò: "Con phải bỏ hẳn cờ bạc đi, phải tu chí làm ăn. Vận mệnh cả gia đình đã trao vào tay con rồi. Nếu con làm sao thì gia đình sẽ bị liên lụy đấy".
Gã "nghỉ" tá lả, tiến lên được một thời gian, rồi tìm đến trò sát phạt mới với hình thức tinh vi hơn. Đám "bạn bạc" sau ngày đến xiết nợ bỗng trở nên thân thiết. Đứa gạ gẫm đỏ đen, đứa không ngại cho Lê vay tiền để đánh bạc. Rút "kinh nghiệm" lần trước, lần này Lê chọn là cá độ trên mạng Internet. Dù ở nhà hay đến công ty, Lê chỉ cần mang theo chiếc máy tính xách tay là tha hồ đen, đỏ. Sự trá hình, giả dối này đã một lần nữa đánh lừa được gia đình. "Nghiện cờ bạc còn hơn nghiện ma túy. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những con số, máy tính, các trận bóng đá. Đêm nào không cá cược, cả đêm hôm ấy không ngủ được. Bóng đá không cần xem diễn biến ra sao, chỉ mong nhanh đến lúc kết thúc trận, để biết kết quả", Lê viết như thế trong tự sự của mình.
Mỗi tác phẩm dự thi "Sự hối hận và niềm tin hướng thiện" lột tả được lát cắt trong số phận từng phạm nhân
Vận may không mỉm cười với gã. Trong hơn 1 năm đeo đuổi theo kết quả những trận bóng, Lê mắc nợ, số tiền lên đến 20 tỷ đồng! Công ty buộc phải giải thể. Mẹ vợ Lê phải bán căn nhà dưới Hải Phòng, cho con rể tiền để thanh toán nợ. Cuộc sống gia đình nguội lạnh cũng là lúc Lê đón nhận tin dữ: cậu con trai đầu lòng bị ung thư hạch. Chạy chữa khắp các bệnh viện trong 6 tháng trời, bệnh giảm nhưng tiền hết sạch. Đúng lúc ấy, mẹ Lê bị tai biến, liệt nửa người sau 2 tháng nằm viện. Những cú sốc quá lớn khiến gã trai dường như không còn làm chủ được bản thân. Trong đầu y chỉ duy nhất suy nghĩ: phải làm gì để có tiền, kể cả phạm pháp.
Đọc báo thấy công an bắt nhiều đối tượng dùng "vam" phá khóa lấy trộm xe máy, Lê về nhà hì hụi chế "vam", và thí nghiệm bằng chính chiếc xe máy của mình. Thành công, gã bắt đầu tập... đi ăn cắp xe máy. Bộ dạng hiền lành khiến gã ít bị người ta chú ý, và trong thời gian khá dài, gã đã lấy trộm được tới 9 chiếc xe máy. Số tài sản này trị giá hơn 100 triệu đồng, nhưng Lê đem bán chỉ được hơn 30 triệu đồng. Phi vụ thứ 9, ngày 30-11-2009, tại địa bàn phường Ngã Tư Sở, quận Thanh Xuân, Lê bị bắt quả tang. "Trận đòn đau, nhưng ám ảnh hơn cả là nỗi nhục. Mình đã bị phát hiện, bị khinh bỉ là thằng ăn cắp", đoạn viết này trong tự sự của Nguyễn Cao Lê, chợt nhòe.
Bị kết án 54 tháng tù về tội trộm cắp tài sản vẫn chưa phải là bi kịch cuối cùng của Nguyễn Cao Lê. Cuối năm 2009, cậu con lớn của Lê mất vì diễn biến bệnh tình quá nặng. Sau ngày biết đứa con của mình là kẻ vi phạm pháp luật, ông giáo già tuyên bố sẽ không vào thăm nom. Ông đau, nhưng phần cũng đã nhiều tuổi, sức yếu. Giữa năm 2011, vợ Lê dắt theo cậu con trai thứ hai vào trại, cùng lá đơn xin ly dị. Mẹ vợ Lê từ nước ngoài về, cũng vào thăm. "Thôi hai đứa bọn con chẳng nên duyên nên số, chia tay nhau là tốt nhất. Mẹ sẽ đưa hai mẹ con nó sang bên kia ở cùng. Con của con lớn lên, mẹ sẽ cho cháu về thăm. Con cố gắng cải tạo tốt", gã nhớ mãi lời dặn dò của mẹ vợ, cùng gương mặt đẫm nước mắt của cô bạn đồng môn.
"Trong cuộc đời con người, các cơ hội tốt đến với mình như một đoàn tàu chạy qua, có rất nhiều toa tàu là các cơ hội khác nhau. Nhưng khi đã để tuột mất cơ hội, đoàn tàu đã chạy qua rồi thì không thể đuổi theo được nữa". Những dòng này, Nguyễn Cao Lê đã viết một cách chân thành, từ suy ngẫm, cảm nhận trong gần 700 ngày sống cách ly với cộng đồng. Giá trị của sự tự do, tình cảm và sự quan tâm, động viên của đội ngũ các giám thị đã giúp gã trai 33 tuổi ấy nhận được chân giá trị cuộc đời. "Ngày về, em sẽ theo nghề cũ của gia đình, nghề in. Hôm rồi cô em vào thăm, chuyển lời nhắn của bố rằng sẽ cho em một cơ hội nữa để phục thiện. Ông đã già, đã buồn lâu lắm rồi...", Nguyễn Cao Lê thủ thỉ với tôi, trước khi tạm biệt trở về buồng giam.
Theo ANTD
Nhan sắc chốn "lầu xanh" "vá" phận đời Nhiều người tự hỏi, không biết những cô gái điếm, sau năm tháng bươn bải nghề bán hoa, khi nhan sắc lụi tàn, các cô sẽ làm gì để sống? Rất nhiều người trong số đó đã cố gắng quay lại cuộc sống lương thiện, họ làm lại cuộc đời mình sau quãng đời lầm lạc bằng sự vươn lên, vượt qua những...