Cùng nhau sống lành
Ngày mai khi tỉnh dậy, nhìn thấy một góc xanh tươi tắn, thấy cả nhà vẫn bình yên bên nhau, vẫn được nhìn ngắm ánh mặt trời đang từ từ ló dạng, và được nghe tiếng trở mình thức giấc của hai đứa con ngoan, là thấy đời thật đẹp, thật yên và đầy phước lành.
Ngày trở gió, tụi mình cùng nhau hì hụi trang trí lại góc phòng nhỏ, thêm chút ngọt ngào và lãng mạn, thêm chút xanh cho dịu lại cái nắng gắt của thành phố. Cùng nhau lên ý tưởng, rồi đi mua từng miếng gỗ, con ốc về làm chiếc bàn nho nhỏ cao cao bên cửa sổ. Để mỗi khi rảnh rỗi, hai đứa lại cùng nhau ngồi thưởng ly trà, nghiền ngẫm vài trang sách, mà vẫn có thể ngắm mây bay và sao trời ngoài kia.
Em mua thêm vài chậu trầu bà và lưỡi hổ về để trên bàn, cho tụi nó đón ánh nắng mỗi sớm mai, và mang lại sự tươi tắn cho căn phòng, cho lòng người mỗi lần héo rũ. Thêm vài khung hình xinh xinh của hai đứa hồi đang yêu, hồi mới cưới, để lâu lâu nhìn lại, nhắc nhau nhớ về những kỷ niệm đẹp đã cùng nhau vun vén trong suốt ngần ấy năm
. Mọi thứ có thể cũ mòn theo năm tháng, nhưng em vẫn luôn tin và hy vọng tình yêu của tụi mình sẽ luôn mới, như góc phòng nhỏ sáng nay, sẽ luôn tươi như những chậu cây mang màu xanh đầy sức sống. Em đặt thêm bức tượng Phật bằng gỗ được bạn thỉnh từ Ấn Độ về, để nhắc mình luôn sống thiện, sống lành và luôn mở tâm từ bi, hòa ái với muôn loài, muôn vật.
Nhìn giấc mơ nhỏ của mình đã tượng hình ngay trước mặt, em hạnh phúc và thấy lòng bình an biết bao. Mỗi sáng thức dậy, chào mặt trời và dang rộng đôi tay để đón lấy những tia nắng ấm áp của bình minh. Xong em tưới cây, nghêu ngao vài câu hát cho đời thêm yêu.
Pha bình trà hoa cúc, cùng nhau ngồi đọc sách, thưởng trà. Mặc cho đời vội vã ngoài kia. Mặc cho gió mưa hay nắng ráo, mình vẫn thấy ổn vì có nhau, được ngồi bên nhau trong những giây phút thảnh thơi đầu ngày. Chỉ cần dậy sớm hơn một chút, bớt ngủ nướng một chút, tự nhiên mình có thêm thời gian bên nhau, cùng tận hưởng những phút giây ngọt ngào, nhẹ nhàng giữa bộn bề cuộc sống.
Em vẫn luôn biết ơn điều đó. Biết ơn vì anh đã thấu hiểu và không càu nhàu vì tính khí thất thường của em. Biết ơn anh luôn là người xin lỗi và làm hòa mỗi khi hai đứa bất đồng (nhưng là ngày xưa thôi, vì rất lâu rồi tụi mình không còn to tiếng hay xích mích gì nữa, khi đã đủ hiểu và đủ thương, đủ cảm thông và chia sẻ). Biết ơn anh vì đã không ca thán khi cưới một cô vợ suốt ngày chữ nghĩa, mơ mộng, lãng đãng như mây trời.
Video đang HOT
Em lại trồng thêm vài luống rau nhỏ ngoài ban-công, để ngôi nhà thêm xanh. Nhìn những mầm xanh đang bắt đầu nhú, lòng em lại hồi hộp, rộn ràng. Những sự sống đang cựa mình trỗi dậy mang lại cho em nguồn năng lượng tươi mới vô cùng, để thêm yêu đời, yêu người và yêu hết muôn loài cây cỏ.
Tối tối, khi mọi việc đã xong, cả nhà lại quây quần bên nhau. Mình dành thời gian cho hai bạn nhỏ, tạm gác lại những đam mê, công việc, và cả những mệt mỏi đời thường. Nghe tiếng cười giòn của hai con, lòng bỗng bình yên đến lạ. Ngoài kia có sóng gió và trắc trở thế nào, chỉ cần về ngôi nhà nhỏ, với những thương yêu, lại thấy mọi thứ đều dễ dàng qua đi.
Đôi khi em nhớ đến một tựa sách: Bạn chỉ cần sống tốt, trời xanh tự an bài. Ừ, thì cứ bình yên bên nhau, sống tốt với người, sống đẹp với đời, để mọi thứ tự đến tự đi. Mỗi lần thấy lòng chông chênh, chỉ cần nghe câu “có anh đây rồi” là lại thấy ổn. Dù sao đi nữa, cũng hãy tựa vào nhau để cùng đi trên những đoạn đường còn lại.
Đêm, khi phố đã im lìm và người thương đã vào giấc ngủ, em lại một mình với góc phòng nhỏ ấm áp và đầy cảm xúc. Đốt nụ trầm thơm, pha ly ca-cao nóng, mở vài bản nhạc không lời, em tự cho phép mình trở về với chính mình, ngồi miệt mài sắp vần con chữ, ghi lại những ngọt ngào đã qua, ghi lại những vụn vặt đời thường của chúng mình, để mai này mang theo làm kỷ niệm.
Được sống, được viết, được yêu thương là cả một đặc ân của cuộc đời. Anh đã cùng em tạo nên không gian xanh nho nhỏ, đã cùng nhau sống lành giữa thành phố ồn ào náo nhiệt này. Ngày mai khi tỉnh dậy, nhìn thấy một góc xanh tươi tắn, thấy cả nhà vẫn bình yên bên nhau, vẫn được nhìn ngắm ánh mặt trời đang từ từ ló dạng, và được nghe tiếng trở mình thức giấc của hai đứa con ngoan, là thấy đời thật đẹp, thật yên và đầy phước lành.
Ngô Thúy Nga
Đêm tân hôn, chú rể đột nhiên mất tích cùng bí mật "kinh hoàng" được cô dâu phát hiện vài ngày sau
Ngồi thẫn thờ như người mất hồn trước màn hình máy tính, nước mắt cô đầu lăn chảy. Thì ra đêm ấy, ngay sau đám cưới.
Yêu nhau hơn năm, Lâm quyết định hỏi cưới Vân làm vợ. Tất nhiên cô đồng ý với niềm hạnh phúc không gì sánh nổi. Bởi cô yêu Lâm vô cùng.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ. Vân rạng rỡ trong tà áo dài cách tân hạnh phúc đứng bên chồng sắp cưới. Vậy nhưng, ngày hôm ấy bộ dạng của chú rể lại khiến cô không khỏi lăn tăn. Trong cả buổi lễ Lâm rất ít khi nở nụ cười, nếu có thì cũng vô cùng gượng gạo và ánh mắt anh luôn lảng đi mỗi khi nhìn cô. Nụ cười của anh khi nắm tay dắt cô vào lễ đường vẫn còn chút gì đó gượng gạo, trong mắt anh có một tia buồn bã, và đặc biệt trong suốt quá trình diễn ra bữa tiệc, không ít lần anh thất thần như mải mê nghĩ đến chuyện xa xôi ở đâu đó.
Vân ngoài mặt cố nở nụ cười, nhưng trong lòng hoang mang tột độ.
Sau lễ cưới, Lâm đột ngột biến mất. 9 giờ tối chưa thấy chồng về, Vân gọi cho Lâm bao lần mà không được. Mãi hơn 1h sáng, anh mới cùng lời giải thích: "Mấy thằng bạn đến ép anh đi uống rượu chia tay tay hội độc thân. Anh đang ngồi chuyện tếu với cả hội nên không tiện nghe máy. Hôm nay vất cả ngày rồi, em nghỉ ngơi đi nhé. Hai hôm nay uống nhiều quá nên anh hơi mệt".
Nghe chồng nói, Vân không chất vấn thêm lời nào. Cô ể oải về phòng trước, Lâm vào phòng sau, thấy cô ngủ rồi nên cũng nhẹ nhàng nằm xuống, không đánh thức cô. Cả đêm ấy Vân thao thức không ngủ nổi, chính vì thế cô mới biết chồng mình giữa đêm trở dậy vài lần ra ngoài ban công hút thuốc và còn ngồi máy vi tính gõ gõ gì đó. Cô cảm nhận rất rõ, Lâm đang cố giấu cô điều gì đó.
Sau tuần trăng mật, nhân lúc Lâm đi làm, Vân vội mở máy tính của chồng, vì password thì cô đã biết từ lâu. Vân thấy có email mới gửi cho anh cách đó vài ngày.
"Giây phút anh trao nhẫn cưới cho người ấy em đã tận mắt thấy. Tất cả chấm dứt thật rồi, phải không anh?".
Em đã nghĩ mình về kịp trước lễ cưới, những tưởng đêm ấy đủ mang anh trở lại bên em. Nhưng tất cả chỉ là do em tự tưởng tượng hão huyền. Đúng, anh không thể bỏ rơi cô ấy. Em đi đây, chúc anh hạnh phúc".
Thư trả lời của Lâm cũng đầy vị dằn vặt, đau đớn:
"Trong quãng thời gian 4 năm em đi đã xảy ra quá nhiều chuyện, có nhiều thứ thay đổi mà không bao giờ có thể trở lại như lúc ban đầu.
Anh không thể vô trách nhiệm với cô ấy. Hãy quên tất cả đi em. Ngàn lần chúc em hạnh phúc".
Những dòng này anh gửi cho cô ấy vào ngay sau đêm tân hôn của vợ chồng cô.
Ngồi thẫn thờ như người mất hồn trước màn hình máy tính, nước mắt cô đầu lăn chảy. Thì ra đêm ấy, ngay sau đám cưới, anh nói dối cô đi chia tay hội độc thân để đến bên người tình cũ đã chia tay anh 4 năm trước để đi du học. Lâm còn yêu cô gái ấy rất nhiều nên ngay đêm tân hôn anh mới có thể nồng nàn cả đêm bên cô ta, chẳng chút nghĩ ngợi gì tới vợ tương lai cả!
Cho nên trong ngày quan trọng của mình, anh mới đờ đẫn như thế. Cho nên đêm tân hôn anh mới bỏ mặc vợ nằm đó một mình để trắng đêm nghĩ ngợi và viết mail mùi mẫn với cô ấy.
Cả chồng cô và người ấy cao thượng quá. Một người thì ra đi khi người thương lấy vợ, dù yêu nhưng quyết không níu kéo. Một người vì trách nhiệm với vợ sắp cưới mà đành dứt bỏ tình yêu sâu đậm trong lòng.
Nụ cười của Vân kéo dài trên gương mặt sũng nước mắt. Thì ra trong mắt anh, cô đáng thương đến vậy, cần phải nhận ở anh thứ tình yêu ban phát ấy?
Càng nghĩ càng đau, cô bắt đàu thấy hận hai người đó. Sao họ không bất chấp tất cả mà đến với nhau đi, để cô có thể đi tìm hạnh phúc khác cho bản thân mình, chứ không phải là cái hạnh phúc nửa vời, do trách nhiệm và tình thương của Lâm mang lại!
Trở lại phòng thấy vợ khóa cửa, Lâm tha hồ gọi mà Vân vẫn ngồi bất động như không nghe thấy. Tiếng gõ càng dồn dập, lòng cô càng rối tung. Cô có nên gào thét lên cho bao nỗi đau đớn trong lòng được giải tỏa rồi đời cô sau đó muốn ra sao thì ra. Hay im lặng chấp nhận hạnh phúc hiện tại của mình, tuy nó không vẹn tròn như cô nghĩ nhưng dù sao chồng cô và quá khứ đã hoàn toàn dứt khoát.
Ngọc Trà
Theo Phụ nữ Sức khỏe
Mong người thương mình thật lòng sớm xuất hiện Mình 32 tuổi, trải qua 2 mối tình, có điều duyên chưa mỉm cười, có thể người đó chưa thật lòng hoặc mình đã yêu sai cách. Mình từng tổn thương, đau khổ vì gửi tình cảm vào hai mối tình đó nhiều. Mình của hiện tại đã học cách trưởng thành, mạnh mẽ hơn, vì thế giới ngoài kia vẫn tươi đẹp,...