“Cục cưng à, sao giờ anh lại biến thành… cục nợ thế?”
Ừ, nếu chỉ thế thôi thì em cũng nuốt cục nghẹn mà chấp nhận. Thôi thì chỉ là anh từ soái ca trong ngôn tình tr ở lại là một người đàn ông lắm tật xấu ngoài đời thực thôi mà.
Cái hồi yêu nhau, “cục cưng”, “bảo bối” luôn là những từ cửa miệng em dùng để gọi anh, chồng nhỉ. Không hiểu sao em lại thích gọi anh như thế lắm ấy. Em thốt ra khỏi miệng những từ ngữ đó với đầy yêu thương và cưng nựng, em gọi ra thành lời với niềm hạnh phúc tràn trề, vui sướng vô vàn khi người đàn ông tuyệt vời nhất quả đất là anh lại thuộc quyền sở hữu của riêng mình em, chỉ riêng mình em.
Ngày chúng ta nắm chặt tay nhau bước vào lễ đường, em chắc mẩm mình là cô gái may mắn nhất trần đời. Ngày vui mà em khóc như mưa. Anh vội vã vỗ về, dỗ dành em. Em nhớ lúc ấy, mình vừa nức nở nghẹn ngào vừa nhìn anh đầy thâm tình, buông lời hứa hẹn trăm năm: “Cục cưng à, em yêu anh, nguyện yêu cả đời!”.
Ảnh minh họa
À, thế nhưng cái hình ảnh đầy xúc động và đáng nhớ ấy chỉ khép lại một phần trong bộ phim tình cảm của đôi ta mà thôi, đồng thời nó cũng mở ra một thời kì mới. Những bất ngờ và sốc nặng của cái thời kì tiếp theo có tên gọi “hôn nhân” ấy quả là đã giáng những cú tạt mạnh mẽ vào mặt em, khiến em đầu váng mắt hoa, thậm chí rồi không gượng dậy nổi.
Nếu thời yêu nhau, anh là soái ca với áo sơ mi trắng là lượt phẳng phiu, đầu tóc vuốt keo thẳng thớm, nước hoa nam quyến rũ thoang thoảng, thì khi là chồng, anh đầu độc em bằng mùi tất thối mấy ngày chưa thay, mùi miệng hôi vài hôm không đánh răng, đồ đạc anh tiện đây quăng đấy và người đi sau dọn dẹp luôn là em.
Video đang HOT
Anh không biết nấu ăn, cũng chẳng quen làm việc nhà, vì thế, toàn bộ đều là nhiệm vụ của em. Anh cả ngày đi làm, tối về lại cặm cụi chơi game, em biến thành không khí, hoặc chỉ phát huy tác dụng lúc anh đói, lúc anh có nhu cầu tình dục. Anh chẳng cần biết em mệt hay khỏe, vui hay buồn, bận rộn hay rảnh rỗi, vì anh bảo “làm vợ rồi thì đừng có nhõng nhẽo đòi nọ đòi kia như hồi xưa nữa”.
Ừ, nếu chỉ thế thôi thì em cũng nuốt cục nghẹn mà chấp nhận. Thôi thì chỉ là anh từ soái ca trong ngôn tình trở lại là một người đàn ông lắm tật xấu ngoài đời thực thôi mà. Không phải mấy chị em xung quanh em cũng vẫn hay phàn nàn về chồng họ với những chi tiết tương tự hay sao?
Nhưng nào ngờ, lúc em mang bầu được 5 tháng, anh lại tặng em một món quà quá lớn, quá sốc. Đó là cái thai 2 tháng trong bụng cô bồ của anh. Em ngất lên ngất xuống, tưởng không sống nổi nữa. Anh biện minh vì em có bầu, anh “thiếu thốn” nên mới ngã lòng. Ừ thôi em tin anh, ngậm đắng nuốt cay tha thứ cho anh, vì anh, vì em và vì con nữa. Không rõ anh giải quyết hậu quả với cô ta thế nào, nhưng tóm lại là cuối cùng anh cũng quay về bên em kèm theo lời hứa hẹn sẽ không bao giờ tái phạm.
Em còn biết làm sao nữa ngoài việc hy vọng anh có thể biết sai mà sửa, tu chí làm ăn để vợ con được nhờ. Em nằm ổ sinh con, không có thời gian sát sao tới anh. Con được 4 tháng, anh mặt mày tái xanh về thú nhận với em. Anh hiện tại đang nợ tiền gần 1 tỉ, do bị bạn bè rủ rê chơi cá độ bóng đá và thua bạc. Tinh thần đau đớn không chết được, nhưng nếu như nhà mất, tiền không có một cắc thì mẹ con em chết thật được đấy chồng ạ!
Anh khóc như mưa, y như ngày chúng ta vào lễ đường em đã khóc lóc vậy. Nhưng lần này là anh khóc gì sợ hãi, vì lo lắng, vì bất lực và tuyệt vọng. Em thì không còn nước mắt để khóc được nữa, cũng chẳng tâm trạng đâu mà đi an ủi, động viên anh. Anh bảo em đi vay vợ để trả giùm anh. Em có thể vay được nhưng rồi đào đâu ra mà trả? Lương chúng ta chỉ đủ ăn, kiếp nào mà có trả nợ? Anh bèn bảo bán nhà đi trả nợ, anh hối hận lắm rồi, sẽ tu chí làm ăn. Nếu không chủ nợ sẽ giết anh. Căn nhà bố mẹ 2 bên gom góp mới mua được cho 2 đứa, hy vọngsẽ là tổ ấm, là nơi an cư cho vợ chồng mình, chẳng lẽ phải bán thật?
Lúc này em chợt nớ ra, mình đã từng có thời luôn mồm gọi anh “cục cưng” đầy yêu chiều nhung nhớ. Nghĩ lại mà em thấy nó xa xôi như từ kiếp trước ấy, hay người gọi anh như thế không phải là em nhỉ. Em quên hẳn ấy, vì bao lâu nay anh đã biến thành “cục nợ” rồi còn đâu nữa hả chồng?!
Theo Nguyennguyen/Eva
Sốc nặng khi chứng kiến người yêu và sếp ân ái trên giường
Tôi rất hận vì cô ấy đã phản bội tôi, nhưng bản thân tôi còn rất yêu Hằng, tôi phải làm sao đây.
Tôi và Hằng yêu nhau từ năm nhất đại học, chúng tôi học chung lớp với nhau, tình cảm hai đứa rất tốt đẹp. Tôi cũng đã tính đến chuyện đưa em về chung một nhà.
Hằng học giỏi, xinh tươi, nổi bật. Ngay cả khi em đã nhận lời yêu tôi thì xung quanh em vẫn không thiếu những người sẵn sàng xin chết. Cũng vì lẽ đó nên lúc nào tôi cũng lo mất em, tôi yêu và chiều chuộng em hết mực.
Hai đứa cũng đã chuyển về sống chúng với nhau. Tôi tin vào tình cảm hai đứa và cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ về tương lai sau này tôi và Hằng sẽ kề vai sát cánh bên nhau.
Tôi làm trong ngành xây dựng nên cũng hay phải đi công tác, thậm chí có chuyến đi kéo dài cả tuần. Chúng tôi vẫn trao nhau những lời yêu thương thường xuyên qua điện thoại, mỗi khi đi công tác về tôi thường đến ngay với cô ấy cùng những món quà, bó hoa và lời yêu thương chân thành nhất.
Một lần, sau chuyến công tác kéo dài hơn nửa tháng, tôi về sớm với dự tính 2 ngày. Vì muốn làm bạn gái bất ngờ nên đã không báo trước. Tôi rất nhớ cô ấy, cứ nghĩ đến cảnh gặp tôi, cô ấy sẽ vỡ òa vì ngạc nhiên là tôi lại thấy cồn cào và háo hức.
Thế nhưng đến phòng bạn gái. Tôi thấy cửa đóng im ỉm nhưng không khóa ngoài, chứng tỏ cô ấy đang ở trong. Tôi đẩy cửa bước vào.
Hỡi ôi, trước mắt tôi là hình ảnh vô cùng ghê sợ. Hằng đang quằn quại trên giường với một người đàn ông, mà không ai khác chính là Trung - sếp của cô ấy, hai người đều không một mảnh vải che thân.
Trời đất như quay cuồng, tôi tưởng như mình phát điên. Hằng và gã đàn ông vội vã mặc lại áo quần. Tôi lao vào đấm cho gã ta một trận tơi bời, Hằng thì khóc lóc. Tôi hận không thể cho cô ta cái tát cho hả dạ.
Thế rồi tôi lao ra khỏi nhà như một thằng điên. Bó hoa mua tặng Hằng tôi ném thẳng xuống nhà dập nát, tung tóe. Tôi lao lên xe, rồ ga điên cuồng.
Hằng nhắn tin cho tôi, cầu xin tôi cho cô ấy một cơ hội. Hằng thú nhận một lần uống say, không làm chủ được nên đã dính vào Trung, mối quan hệ ấy đã kéo dài hơn 2 tháng.
Tôi đọc tin nhắn mà nước mắt rơi lã chã, uất hận đến nghẹn ngào. Tôi không biết phải làm sao bây giờ nữa. Tôi hận cô ấy đến xương đến tủy, nhưng tình cảm tôi dành cho cô ấy còn rất nhiều. Liệu tôi có nên tha thứ, cho cô ấy một cơ hội sửa sai không? Xin hãy cho tôi lời khuyên với?
Theo Phununews
Nếu không có vụ tai nạn đêm đó, chắc giờ đây tôi đã bỏ vợ và là thằng ăn mày! Tôi say mê Thư, ở em, cái gì cũng khiến tôi cảm thấy phấn khích. Chẳng giống với vợ tôi, chỉ nhìn cô ấy thôi tôi đã thấy chán ngán. Vợ tôi khi nào cũng giữ khuôn mặt rầu rầu, đau khổ. Có cảm giác như sống với cô ấy thật khổ sở vậy. Còn Thư thì khác, những buổi tôi mệt mỏi...