Cứ tưởng nàng dâu tốt…
Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu xưa nay là chủ đề muôn thuở được đưa ra mổ xẻ. Cái chuyện nàng dâu xem mẹ chồng như mẹ đẻ hiếm như việc “đãi cát tìm vàng”.
Tôi là một bà mẹ góa chồng. Nhưng kinh tế không vì thế mà kạn kiệt do được thừa kế khối tàn sản của chồng để lại. Ở cái tuổi gần đất xa trời, tôi không phải ăm bám con cháu. Chỉ riêng mấy dãy trọ giữa trung tâm thành phố, cộng với mấy văn phòng cho thuê dư sức để tôi an dưỡng tuổi già.
Chính vì thế tôi luôn đặt ra cái nguyên tắc sống cho mình. Đó là sẽ kén một cô con dâu không được 10 thì cũng phải được 9 phần tốt đẹp. Tôi phải làm một bà mẹ chồng nghiêm trị con dâu ngay từ đầu. Cũng đúng thôi bởi cô nào lọt vào nhà tôi khác gì chuột sa chĩnh gạo. Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng là người có học thức đàng hoàng, cũng từng trải qua nỗi thống khổ của phận làm dâu. Thế nên tôi không phải dạng mẹ chồng theo cái kiểu “cay nghiệt” như nhiều nàng dâu vẫn thường rỉ tai nhau.
Lại nói về nàng dâu hiện tại của tôi. Nếu dùng một từ thật chính xác để gọi tên, có lẽ “tôi phải tu mấy kiếp” mới rước được về cho con trai mình.
Ngày con trai dẫn cô bé về nhà ra mắt tôi cảm thấy không mấy hài lòng. Bởi cái dáng vẻ gầy nhòm ốm yếu. Khuôn mặt sắc sảo, nhìn có nét gian. Gia đình cũng ở mức trung bình. Xét mọi góc độ thì đó không phải là mẫu nàng dâu lý tưởng mà tôi luôn hướng tới. Nhưng vì con trai quyết tâm và yêu con bé nên tôi vẫn tôn trọng quyết định của con. Thời nay mình phải suy nghĩ theo kiểu “con cái đặt đâu, cha mẹ ngồi đó”.
Thời gian đầu làm dâu trong nhà, mỗi ngày tôi càng thêm bất ngờ về con dâu mình. Phải nói là dần dần tôi thấy có thiện cảm vô cùng. Nghĩ không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài cũng có phần đúng. Từ việc lớn nhỏ trong nhà con dâu vun vén đâu ra đấy. Tôi gần như không phải động chân động tay đến việc gì dù là nhỏ nhất. Không phải tôi đang khen con dâu mình, thực ra cũng không có gì quá xuất chúng nhưng đúng là con dâu tôi rất biết nhẫn nhịn và sống sởi lởi, biết người biết ta. Nhà đông con cháu, mấy đứa con gái thường xuyên mang con qua bà ngoại gửi. Bao chuyện nhức đầu vậy mà con dâu tôi vẫn vui vẻ chăm chút lũ trẻ nhiệt tình mà không than nửa lời.
Từ việc nhà này có hiếu hỷ, nhà kia làm lễ thôi nôi, không nề hà gì, con dâu tôi luôn sẵn sàng xắn tay áo lên làm mà chẳng kêu. Có lẽ vì yêu chồng, nên cũng thương chính mẹ chồng như mẹ đẻ. Điều đó làm tôi cảm thấy được an ủi phần nào.
Nếu không có cái lần vô tình nghe được cuộc nói chuyện của con dâu và mẹ đẻ thì tôi vẫn cứ tin là mình may mắn trong vô số những bà mẹ chồng.
Video đang HOT
Hôm đó bà thông gia sang chơi, tôi bảo con dâu ở nhà để tôi chạy đi chợ mua gì về chiêu đãi nhưng do quên ví nên tôi quay về nhà thì bất ngờ nghe được những lời tâm sự gan ruột với mẹ đẻ của “nàng dâu thảo”. “Con phát mệt với mụ mẹ chồng này lắm rồi. Nhiều tuổi mà ăn lắm, ngủ nhiều. Cứ phải hầu mụ ý với cái ổ đông như quân nguyên của nhà nó thế này, chắc không chờ được đến ngày mụ chết mà con phải là người đi trước mất! Tiền của bà ta chắc gì con đã có phước mà mó vào. Mụ ý nghĩ mình là cái thá gì mà tự hào. Lúc chết cũng chỉ mua mảnh đất mà chôn xác chứ mụ định ôm cả núi vàng đi hay sao mà giữ cho lắm vào. Chết cho sớm khỏe con, phúc cháu”. Thật sự tôi chết lặng khi nghe những câu nói đó từ miệng của người con dâu hiền. Cô lấy con trai, về làm dâu lo chu tất mọi việc cũng chỉ vì cái gia tài của gia đình tôi.
Giờ nghĩ lại mọi chuyện trong quá khứ, tôi mới thật sự ngỡ ngàng. Hóa ra nó có mục đích cả. Trước đây, nhiều lần con dâu tôi tỉ tê bảo tôi giao việc quản lý mấy dãy trọ và mấy văn phòng cho thuê sang cho nó. Rồi nào là sang tên sổ đỏ vì vợ chồng nó đang có kế hoạch làm ăn lớn. Nếu sổ đỏ đứng tên tôi sẽ rắc rối cho việc thế chấp vay ngân hàng.
Không phải nói thì tôi cũng có ý định giao toàn bộ tài sản của mình cho 2 vợ chồng nó. Cứ tưởng mình may mắn rước được nàng dâu tốt về nhà. Ai ngờ…
Theo Emdep
Đọc xong mẩu giấy của vợ, tôi chỉ biết ôm đầu hối hận
Đến lúc thay áo cho nàng, tôi mới giật mình khi bên trong túi áo có mẩu giấy nhỏ.
Ngoài mẩu giấy đó, trong ngăn kéo riêng của nàng còn có vô vàn mẩu giấy khác, ghi lại sự việc chẳng khác gì một cuốn nhật ký.
Tôi nghĩ sống trong cuộc đời này, cảm giác kinh khủng nhất chính là làm cho người mình yêu bị tổn thương và không còn cách gì để sửa chữa. Giống như tôi bây giờ, dù đã trải qua 20 năm sau cái ngày định mệnh ấy, tôi vẫn không thể tha thứ cho mình.
Tôi nhớ rất rõ cảm giác mình đã từng được hạnh phúc. Với tôi, cảm giác đó giống như lúc tôi thức dậy vào một buổi sáng mùa đông, ngoài trời mưa rét, tôi được mẹ ôm vào lòng dỗ dành rồi kéo tấm chăn ấm đắp lên người. Đó chính xác là cảm giác bình yên và được che chở. Khi lập gia đình với Mi, tôi cũng đã có được cảm giác đó. Ở bên cô ấy, mọi thứ đối với tôi đều trở nên dễ dàng hơn.
Mi tin tưởng tôi tuyệt đối và tôi cũng vậy. Ngày nàng mang thai, tôi đã ôm nàng vào lòng rồi thủ thỉ: "Anh sẽ đối xử thật tốt với mẹ con em, sẽ che chở cho em và con suốt đời". Nàng nắm lấy tay tôi đầy tin tưởng. Lúc đó, tôi vẫn cứ nghĩ rằng, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc và bình yên như thế suốt đời.
Vợ chồng tôi đã từng có một cuộc sống hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Thế mà song gió lại ập tới gia đình tôi không chút báo trước. Một đêm nọ, Mi kêu đau bụng rồi ngất xỉu. Tôi đưa nàng vào viện trong tình trạng máu chảy rất nhiều. Mấy tiếng sau, bác sỹ thông báo con tôi đã không còn. Mi biết, tôi biết và cả hai vợ chồng tôi đã ôm nhau khóc nức nở.
Kể từ ngày mất con, Mi như hóa thành một người khác. Nàng ủ dột, thỉnh thoảng cáu gắt vô cớ rồi cười ha hả như những kẻ tâm thần ở trên phim. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ vì nàng bị sốc quá, nhưng rồi tình trạng này ngày một nặng lên chứ không hề thuyên giảm.
Tôi đâm chán nản, thường xuyên tìm đến rượu để giải sầu. Thế rồi tôi gặp An, cô thư ký duyên dáng của công ty đối tác. An biết tôi có chuyện buồn nên thường xuyên an ủi tôi. Có một lần tôi say quá, An đã dìu tôi về nhà cô ấy. Đêm hôm đó, tôi đã tưởng An là vợ mình, tôi kéo nàng xuống giường, hôn như điên dại.
Sau lần nhầm lẫn đó, tôi xin lỗi An và cố tình tránh mặt cô. An chỉ cười và bảo "không có gì", chính điều này đã khiến tôi cảm phục An vô cùng và bắt đầu chú ý đến cô hơn. Trong lúc đó, vợ tôi suốt ngày ủ rũ. Nàng cứ ngồi bất động hàng giờ liền, nhìn thẫn thờ ra cửa sổ. Mi không cho tôi đụng vào người và cứ nằm quay mặt vào tường.
Vợ tôi suốt ngày ủ rũ. Nàng cứ ngồi bất động hàng giờ liền (Ảnh minh họa)
Tôi chán lắm. Tan làm tôi toàn rủ An đi chơi. Lúc thì chúng tôi đi uống bia, lúc thì đi xem phim, nghe nhạc. Tính cách của An sôi nổi, cô ấy biết cách nói chuyện cho tôi đỡ buồn. Tối đó, trong lúc tôi đang uống rượu ở bar cùng với An thì tôi thấy Mi gọi điện. Do trong bar quá ồn nên tôi không nghe, định bụng lát nữa về rồi gọi lại cho vợ. Nhưng rồi sau khi uống hết hai cốc rượu ngoại, An đã vòng tay ôm lấy tôi rồi hôn tôi nồng nàn. Chúng tôi đã không giữ được mình sau đêm đó.
Tỉnh dậy, tôi cuống quýt mặc áo quần rồi vơ lấy điện thoại. Thấy có duy nhất 1 cuộc gọi nhỡ của Mi từ tối qua, tôi cũng bớt sợ. Tôi tạm biệt An rồi lái xe về nhà, nhưng nhà tôi im lìm.
Tôi bèn gọi điện cho vợ thì đầu dây bên kia là một giọng lạ hoắc: "Anh là chồng cô ấy à? Anh đến bệnh viện X nhé". Tôi nghe xong cuộc điện thoại này mà bủn rủn chân tay. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với vợ tôi tối qua mà giờ nàng lại phải nằm bệnh viện.
Đên lúc thấy Mi nằm trong phòng bệnh, người băng bó toàn thân, tôi mới biết mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Đêm qua, lúc Mi gọi cho tôi là lúc cô ấy ra khỏi nhà đi tìm tôi rồi lạc đường và bị xe tông.
2 ngày sau, vợ tôi trút hơi thở cuối cùng. Thể chất nàng quá yếu và do mất máu nhiều nên không thể cứu vãn được. Tôi khóc như mưa vì thương vợ và vì cảm giác tội lỗi chất chồng.
Đến lúc thay áo cho nàng, tôi mới giật mình khi bên trong túi áo có mẩu giấy nhỏ. Tôi bàng hoàng vì thấy nàng viết: "Đi tìm Phong cả ngày hôm nay mà không gặp, em vừa thấy con chạy ra đường, em gọi cho anh để bảo anh giữ con mình lại mà không được".
Tôi hối hận vô cùng sau khi đọc mẩu giấy của vợ (Ảnh minh họa)
Ngoài mẩu giấy đó, trong ngăn kéo riêng của nàng còn có vô vàn mẩu giấy khác, ghi lại sự việc chẳng khác gì một cuốn nhật ký. Thì ra sau lần mất con, nàng không thể sinh đẻ được nữa. Nàng muốn giả điên để tôi chán và rời bỏ nàng. Nhưng nàng chưa thực hiện được ý định thì đã từ giã thế giới.
Tôi đã khóc rất nhiều trong ngày đưa tang nàng. Bởi tôi đã để nàng ra đi trong ấm ức. Tôi đã không giữ lời hứa nắm tay nàng đi hết cuộc đời.
Từ đó đến nay đã 20 năm trôi qua nhưng tôi vẫn không thể quên được chuyện cũ. Tôi bỏ việc, đến sống ở một thành phố khác và về thắp hương cho nàng hằng tháng. Tuy bên ngoài tôi luôn cố gắng sống bình thản, nhưng thực ra trong lòng tôi vẫn có một cái lỗ sâu hoắm không thể nào lấp đầy được.
Theo Tapchiphunu
Dù tôi có làm gì bạn gái cũng không lo mất tôi, vì cô ấy... Tôi cảm giác như mình yêu em hơn em yêu mình nên chưa lần nào em ghen khi thấy tôi đi nói chuyện thân thiết với bạn khác giới. Tôi và bạn gái yêu nhau đã được gần bốn năm, cả hai đều có công việc ổn định với đồng lương cao. Chúng tôi cũng như bao cặp tình nhân khác, cũng có...