Cứ tưởng ly hôn chồng là hết nhưng mẹ chồng lại nói một câu khiến tôi nhận ra mình được nhiều hơn mất
Tôi và mẹ chồng ôm nhau khóc. Hóa ra tôi cứ nghĩ khi ly hôn với chồng, bố mẹ chồng sẽ chẳng coi tôi ra gì nhưng không, tôi còn nhận được nhiều hơn thế.
Tôi yêu chồng 3 năm thì kết hôn. Thời gian yêu nhau chồng tôi là người đàn ông mơ ước của rất nhiều cô gái. Anh chững chạc, phong độ và chú tâm làm ăn. Ai cũng bảo tôi may mắn vì tìm được người đàn ông hoàn hảo. Tôi cũng tin rằng anh sẽ là người chồng tốt, người cha tuyệt vời. Thế nhưng cuộc sống sau hôn nhân của tôi không như vậy.
Sau khi kết hôn tôi mới phát hiện ra bản chất của chồng tôi không như tôi nghĩ lúc yêu. Hóa ra khi yêu anh đã tìm cách che giấu bản thân nên tôi không nhận ra. Ở với anh tôi mới biết rằng anh là kẻ nghiện rượu chè, cờ bạc. Tôi có khuyên anh:
- Anh định sống thế này đến bao giờ, em muốn cả hai vợ chồng cùng cố gắng để xây dựng hạnh phúc gia đình. Anh nên bỏ rượu chè, cờ bạc và tu chí làm ăn để cho con chúng ta một tương lai tốt đẹp nữa chứ?
- Em là đàn bà hiểu gì mà nói. Đàn ông phải biết rượu chè, cờ bạc chứ không biết thành ra đàn bà à! Em cứ lo việc của em, còn chuyện của anh không cần em quản.
Cứ tưởng ly hôn chồng là hết nhưng ngược lại tôi nhận được nhiều hơn thế (Ảnh minh họa)
Không chỉ có một lần mà nhiều lần khác tôi tìm cách khuyên nhủ anh nhưng không thành. Tôi buồn lắm nhưng rồi tôi nghĩ biết đâu có con anh sẽ khác và tôi quyết tâm sinh con. Tôi mang bầu con trai, khi thông báo tin bố mẹ và anh mừng lắm. Tôi muốn nhân cơ hội này sẽ khuyên chồng bỏ rượu chè, cờ bạc nhưng kết quả lại bị anh mắng chửi tôi không hiểu chuyện, không tâm lý, không chiều chồng như người phụ nữ khác.
Video đang HOT
Từ ngày lấy chồng đến lúc mang bầu chồng chưa bao giờ đưa cho tôi một đồng nào; thậm chí nhiều tháng chồng còn về bảo tôi đưa tiền để đi chơi bài, uống rượu. Cuộc sống của tôi đã bị đầy đọa về tinh thần lại còn thiếu thiếu về vật chất. Mọi khoản chi tiêu trong gia đình tôi đều phải tính toán và chắt bóp cẩn thận. May mà bố mẹ chồng có lương hưu nên cũng hỗ trợ tôi phần nào, bố mẹ chồng cũng hiểu nên thương tôi lắm. Nhiều lần mẹ chồng ôm tôi vào lòng và nói:
- Khổ cho con quá! Phụ nữ thì phải biết nhẫn nhịn con à! Để từ từ mẹ khuyên bảo chồng con xem sao? Mẹ tin nó sẽ biết sửa đổi không vì nó thì cũng phải vì con của nó chứ.
- Vâng mẹ!
Tôi biết mẹ chỉ nói vậy để tôi yên lòng thôi chứ thực ra bao lần bố mẹ chồng tôi khuyên anh ấy, có lần còn mắng chửi nhưng anh ấy đâu có nghe.
Việc chồng có thể nghiện cờ bạc, rượu chè tôi có thể cố gắng chấp nhận vì muốn cho con sinh ra có được hạnh phúc trọn vẹn nhưng chuyện chồng có bồ bên ngoài thì tôi không thể tha thứ. Hóa ra trong thời gian tôi mang bầu anh đã tìm đến người đàn bà khác. Khi tôi hỏi chuyện anh cũng thừa nhận và từ đó anh đi suốt, hầu như cả tháng chỉ về đôi ba lần mặc cho bố mẹ khuyên ngăn, anh vẫn chứng nào tật đấy.
Đã đến nước này thì tôi chỉ còn cách ly hôn với người đàn ông vô trách nhiệm, vô tâm. Dù sao tôi cũng chưa sinh con nên ly hôn có lẽ sẽ đơn giản hơn. Tôi quyết định sẽ nói thẳng với bố mẹ chồng quyết định ly hôn của mình và xin phép dọn về ngoại sống trong thời gian đợi ngày ra tòa. Nhưng tôi bất ngờ với phản ứng của bố mẹ chồng. Mẹ chồng ôm tôi vào lòng và nói:
- Bố mẹ từ lâu đã coi con là con gái của gia đình. Con cứ ở đây sinh con, có gì bố mẹ sẽ chăm sóc hai mẹ con chu toàn. Chứ thằng chồng con giờ bố mẹ cũng hết cách rồi, có cũng như không. Sau này con con sinh ra toàn bộ gia sản của bố mẹ sẽ để tên cho cháu nội. Nếu khi nào con muốn đi bước nữa bố mẹ cũng không cản. Chỉ cần con hạnh phúc là bố mẹ cũng hạnh phúc!
(Ảnh minh họa)
Tôi và mẹ chồng ôm nhau khóc. Hóa ra tôi cứ nghĩ khi ly hôn với chồng bố mẹ chồng sẽ chẳng coi tôi ra gì nhưng không, tôi còn nhận được nhiều hơn thế. Và trên hết tôi nhận ra tình cảm chân thành mà bố mẹ chồng dành cho tôi là hoàn toàn thật tâm. Tôi sẽ ở lại với bố mẹ chồng và cùng bố mẹ chồng chăm sóc con thật chu đáo, mang đến cho con một cuộc sống tốt nhất có thể.
Theo Ngoisao
Tôi có nên nhắm mắt cho chồng qua lại với khách hàng đại gia để xoay xở món nợ gần nửa tỷ của gia đình?
Bố chồng nằm viện 2 tháng nay, tiền trả góp mua nhà cứ thế dội về liên tục, tôi thì phải nghỉ việc để chạy vạy suốt ngày...
Những ngày gần đây chồng tôi liên tục đi sớm về khuya. Điện thoại của anh luôn có 1 người gọi không được lưu tên nhưng hễ có chuông là anh bắt máy ngay lập tức. Ngày nghỉ, anh đi gặp đối tác liên miên, khi thì ở tỉnh xa, khi thì sang tận Thái Lan, Trung Quốc. Nghe thì giống biểu hiện của ngoại tình lắm, tôi đã đoán đến 90% rồi nhưng lại không nỡ vạch trần anh, và tôi cũng không thể làm vậy.
Cách đây 2 tháng, bố chồng tôi đột ngột bị đột quỵ. Bố tôi có tiền sử bệnh tim mạch đã lâu, cộng thêm huyết áp thấp và đau dạ dày mãn tính nên điều trị khó hơn người khác gấp vạn lần. Mỗi ngày gia đình tôi tốn gần 10 triệu đồng cho cụ, từ tiền thuốc men, y tá riêng, phòng bệnh riêng... khiến vợ chồng tôi điêu đứng. 2 vợ chồng tôi vừa mua 1 căn nhà trả góp nên mỗi tháng cũng phải trích ra 11 triệu, chưa kể tiền ăn, tiền học cho 2 đứa con nhỏ, ma chay hiếu hỷ mỗi tháng cũng ngót nghét 5-7 triệu đồng.
Biết chồng ngoài luồng, nhưng trong lý do của anh ấy có tôi thì tôi biết phải làm sao? (Ảnh minh họa)
Từ ngày bố chồng nằm viện, không còn cách nào khác tôi phải xin nghỉ việc để ở nhà chăm ông, chăm con. Bớt được tiền thuê y tá, chúng tôi dồn vào lo thuốc thang và trị liệu cho bố. Chồng tôi lao vào kiếm tiền, anh xin nhận tất cả các hợp đồng từ lớn đến nhỏ để hòng ít phần trăm. Anh gầy rộc đi, mắt trũng sâu, râu ria lởm chởm... nhưng tiền bạc sao vẫn khó khăn quá.
Rồi cho đến một ngày anh bảo tôi: "Có một hợp đồng rất khá, nếu ký được sẽ lo được viện phí cho bố, trả hết được tiền nhà và đủ tiền cho thằng lớn học trường quốc tế. Nhưng khách lại rất khó tính, khó chiều và buộc anh phải làm theo mọi thứ của người ta". Tôi nghe thì biết thế nhưng không đoán được dụng ý của anh là gì, chỉ biết bảo anh giữ gìn sức khỏe, nhà trả góp, con học trường bình thường cũng không sao, cứ lo cho bố đã.
"Đi công tác" quả thực là 3 chữ đau lòng nhất với tôi bây giờ. (Ảnh minh họa)
Vị khách hàng đó hóa ra là một người đàn bà đã ly hôn chồng, là chủ của một chuỗi nhà hàng nổi tiếng và đang lấn sân sang mảng khách sạn. Cả công ty chồng tôi không ai dám nhận làm vì biết sẽ phải "đi công tác" với bà thường xuyên, đi thì xong việc, không đi là hỏng việc. Từ trên xuống dưới không một ai dám nhận vì biết thừa sau vỏ bọc đi công tác nghĩa là gì. Vậy nhưng chồng tôi vẫn nhận, vì hợp đồng ấy có thể cứu sống cả gia đình tôi.
Hôm qua tôi giặt áo cho anh ấy, thấy có vỏ bao cao su trong áo vest. Lòng tôi như bị ai bóp nghẹt, đau đớn không thở nổi. Chồng tôi mệt mỏi và tiều tụy đi nhiều. Số tiền anh đem về đã giúp bố chồng tôi qua cơn bạo bệnh. Giờ đã có thể thuê được y tá riêng lo cho cụ phần trị liệu hằng ngày, tôi cũng nhẹ gánh đi phần nào. Ngày biết tin bố tỉnh lại, chồng tôi chạy vào viện khóc ướt áo, tôi biết anh lo cho gia đình này nhiều như thế nào, nhưng tôi cũng là đàn bà, sao tôi có thể chia sẻ chồng mình cho người khác được đây?
Rút cục tại sao tiền lại có thể chi phối người ta nhiều đến thế. Bố mẹ phải khỏe thì tôi mới yên tâm đi làm, con cái ngoan ngoãn tôi mới có thể thanh thản mà sống. Nhưng bình yên của gia đình được đánh đổi bằng thể xác của chồng tôi, liệu tôi có nên nhắm mắt làm ngơ nữa hay không?
Theo Ngoisao
Người tình của mẹ (Phần 5) Tất cả im phăng phắc, mọi thứ đều đổ dồn về phía hai mẹ con Thương. Lúc này Thương mới biết mình đang bị chú ý, cô đưa mắt nhìn quanh. Cảm giác như bản thân từng là ai trong số những cô cậu học sinh này. Cô từng là một đứa ngông cuồng...Mọi thứ ngày hôm nay chỉ là quả báo cho...