Cử nhân đại học lượm ve chai kiếm 70 triệu/tháng, từng tủi thân khóc giữa đống rác
Nhiều người thích dọa trẻ con: “Nhỏ không học lớn đi móc rác”. Còn Nguyễn Vạn Tiến, học hành đàng hoàng vẫn đi lượm ve chai, biến rác thành tiền.
Được “Tổ độ”, thu nhập khoảng 70 triệu tháng
Nghĩ đến nghề ve chai, đa phần người ta đều hình dung đó là một nghề cực khổ, thích hợp với những người lớn tuổi không có sức lao động, không có cơ hội phát triển… Nói cách khác, nó thuộc về nghề bị coi là “kém sang”. Nhưng với Nguyễn Vạn Tiến thì khác.
Anh tốt nghiệp ngành Quản trị kinh doanh Trường ĐH Công nghệ Sài Gòn (STU) năm 2014 và đã có hơn 9 năm gắn bó với nghề ve chai. Điều đặc biệt là, khác với những chủ vựa ve chai khác, Tiến mở công ty, đặt tên thương hiệu, lập fanpage, nhân viên mặc đồng phục có logo của công ty. Đó là cách Tiến nghiêm túc và trân trọng nghề nghiệp của mình.
Chân dung Nguyễn Vạn Tiến – cử nhân đi nhặt ve chai.
Phần lớn người Sài Gòn không biết Tiến là ai, nhưng công ty “Ve chai chú Hỏa” đã trở nên quen thuộc với nhiều người. Tiến tiết lộ, từ khi ấp ủ ý tưởng mở công ty, Tiến đã nghĩ nhiều cái tên và cuối cùng lấy tên chú Hỏa – người được coi là ông tổ của nghề ve chai ở Việt Nam.
“Chú Hỏa” là tên thân mật của tỷ phú Hui Bon Hoa – một đại phú gia trước năm 1975 tại Sài Gòn. Ông khởi nghiệp với nghề kinh doanh phế liệu, và chỉ trong 10 năm đã trở thành một người giàu có bậc nhất Sài Gòn. ” Những cô chú thế hệ trước, nghe đến tên “chú Hỏa” là hiểu luôn, à thằng này (Tiến – PV) nó thu mua ve chai.” – Tiến cho hay.
Không biết có phải do cái tên vinh danh tổ nghề và được Tổ thương, Tổ độ hay không, công ty của Tiến với thương hiệu “Ve chai chú Hỏa” đã phát triển khá ổn định, có hơn 200 đối tác thân thiết lớn, nhỏ. Thu nhập sau khi trừ thuế, lương nhân viên và các chi phí khác của Tiến khoảng 70 triệu đồng/tháng. Con số này không quá lớn, nhưng cũng là một mức lương mà nhiều dân văn phòng ao ước.
Tiến rất nghiêm túc với công ty, công việc của mình.
Điều quan trọng là, Tiến không bao giờ lo mình và các đối tác ế việc. Chỉ cần người dân gọi điện, nhóm của Tiên sẽ đến tận nhà để lấy và trả tiền mua ve chai chứ không vận động quyên góp hay ủng hộ.
Video đang HOT
Đặc biệt hơn, Tiến luôn trích 20% trong tổng doanh thu để làm công tác bảo vệ môi trường. ” Bạn cứ tưởng tượng, 1/5 tổng doanh thu của một công ty nó lớn đến thế nào. Nhưng tôi tin rằng, trong nghề của mình, điều đó là cần thiết. Chúng tôi sử dụng nguồn tiền đó cho việc tuyên truyền, hướng dẫn khách hàng phân loại rác tại nguồn và chương trình đổi rác lấy quà.
Bình thường, người dân sẽ đợi người thu gom ve chai đi ngang, vẫy vào gọi mua. Còn chúng tôi tìm cách để họ chủ động thu gom mẻ lớn và mang đến điểm đổi. Khi những túi rác được gửi tới, người dân sẽ được đổi rau xanh, cây xanh hoặc nhu yếu phẩm như gạo, mì gói, dầu ăn… Họ sẽ ý thức hơn về việc giữ lại rác có thể tái chế và sự “có giá” của rác.“.
Một trong những điểm đổi rác lấy quà của “Ve chai chú Hỏa”.
Sau gần 1 thập kỷ, Tiến chưa làm được gì quá vĩ đại, cũng chưa trở thành phú gia như ông tổ nghề mà anh ngưỡng mộ, nhưng những thành quả hiện tại cũng đủ để anh lạc quan. Tiến tin rằng anh được “Tổ ve chai” dẫn đường. Quan trọng là, anh khởi sự từ cộng đồng và sẽ phục vụ lại cộng đồng, vừa kinh doanh vừa bảo vệ môi trường.
Gia đình phản đối, từng khóc giữa núi rác hàng tấn
Nguyễn Vạn Tiến là cán bộ Đoàn của Quận 5, thành phố Hồ Chí Minh. Từ những năm tháng làm công tác Đoàn, anh đã làm quen với việc gom ve chai để gây quỹ cho trẻ em nghèo ở địa phương.
Khi đi học Đại học, anh đã tự nhủ khi ra trường sẽ làm chủ, mở công ty riêng chứ không làm thuê cho người ta. Suy nghĩ, đánh giá các ngành nghề và cân nhắc thiệt hơn, Tiến thấy nghề ve chai quá tốt, có nhiều vấn đề cần được giải quyết, thị trường rộng lớn, anh quyết tâm chọn và làm nghề.
Không có gì khó hiểu khi ba mẹ anh phản ứng rất dữ dội. Tiến nhớ lại những gian nan thuờ đầu khởi nghiệp: ” Khó khăn đầu tiên mình gặp phải là vấp phải phản đối dữ dội của gia đình. Thực sự là không có cha mẹ nào muốn con mình tốt nghiệp Đại học xong lại lấy cân đi mua ve chai, nắng nôi cực khổ. Gia đình không muốn điều đó.
Thứ hai nữa là mình là tay ngang, gia đình không ai kinh doanh về lĩnh vực này. Để bước vào nghề này, mình phải có kinh nghiệm thu mua rất nhiều. Để tích lũy kinh nghiệm, kiến thức, chỉ có cách phải kiếm xe đẩy, đi thu mua ve chai như các cô chú lớn tuổi, hoặc phải vô vựa làm 1 – 2 năm làm giúp việc để tích lũy kinh nghiệm.
Cái khó thứ ba là vấn đề nhân sự. Giới trẻ không mặn mà gì với công việc này, có thể học thấy việc cực nhọc quá, dơ bẩn quá!“.
Gia đình từng phản đối khi Tiến khởi nghiệp ve chai.
Anh kể, nhiều khi bế tắc khi phải vận chuyển hàng hóa đi xa, anh ngỏ lời nhờ hỗ trợ nhưng hay bị cằn nhằn. Thậm chí, có khi người nhà còn… xúi nhân viên của Tiến “đừng theo thằng này, nghề ve chai cực mà không có tương lai”. Nhiều nhân viên của Tiến đến làm vì đam mê, đến rồi bỏ đi cũng nhiều, không mấy người gắn bó quá 2 năm.
” Những ngày khởi nghiệp ấy, mình gần như không có ai đồng hành ngoài vợ. Mình biết ơn cô ấy, nhớ mãi cảnh vợ đang mang bầu 4 – 5 tháng vẫn chấp nhận chở giúp mình mấy bao giấy to trên xe máy cũ.
Rồi cũng có những ngày tủi thân lắm vì hàng hóa nhiều, mình nằm gục ở ngoài trời luôn, tự hỏi tại sao mình theo con đường này trong khi không ai hỗ trợ. Có lần thu gom đồ kế hoạch nhỏ ở một trường tiểu học, mình đến lúc 8 giờ sáng thấy một núi rác ở đó. Tới 8 giờ tối mà chưa dọn dẹp xong, mình với bạn nhân viên chân chưa được chạm đất luôn.
Cảm giác bất lực đến phát khóc. Nhưng rồi mình lại nghĩ, không hiểu sao phải khóc khi mình đang đứng trên một núi tiền. Với người ta rác là đồ bỏ, nhưng với mình rác là tiền. Mình đã lỡ theo nghiệp này rồi, công việc của mình cũng đang dang dở, mình tạo cho nhân viên một lời hứa về tương lai. Thế là quyết tâm làm, đã chọn rồi phải cố mà theo.” Tiến tâm sự.
Vượt qua những gian nan ban đầu, Tiến đã thuyết phục được ba mẹ chấp nhận nghề của mình.
Trong những năm gần đây, mô hình công ty được nhiều người biết và chú ý đến. Tiến là cán bộ đoàn nên các cơ quan ban ngành địa phương cũng có hỗ trợ cho phát triển công ty. Từ đó, gia đình Tiến cũng thay đổi cách nhìn về công việc của anh.
Với Tiến, đó là ghi nhận quan trọng, là động lực để anh tiếp tục. Bởi làm nghề gì không quan trọng, quan trọng là sự đầu tư tinh thần, trí tuệ vào việc đó. Khi ấy, giá trị chúng ta mang lại không thể đong đếm đơn thuần bằng tiền bạc nữa.
Cuốn sổ bố mẹ ghi chép số tiền lo cho mình học đại học khiến cô gái rưng rưng, nhưng nhìn thành quả sau khi ra trường mới thấy xứng đáng
Dù bố mẹ có nghèo khó, có cực khổ đến mấy nhưng cũng ráng lo cho con được ăn học tử tế.
Ngày bước chân vào đại học, ai cũng háo hức, mong chờ việc mình sẽ được đi thành phố, được tự do làm những điều mình thích mà không có cha mẹ bên cạnh. Nhưng ở thành phố, con cái vui bao nhiêu thì ở nhà cha mẹ lại đau đáu, lo lắng bấy nhiêu. Con đi học đại học rồi, nhà phải tằn tiện đi một chút, bớt ăn uống lại một tẹo để có tiền gửi lên cho con.
Mới đây, câu chuyện của chị Huyền Trân đăng tải trong group Cháo hành miễn phí đã khiến nhiều người cảm động và đồng cảm. Trong một lần dọn nhà, chị vô tình tìm thấy sổ tay với lời tựa: "Nuôi đại học" , mở ra xem, chị không thể nào kìm những giọt nước mắt vì trong đó là những khoản ghi đầy đủ và chi tiết về số tiền mà bố mẹ chị đã tích cóp để gửi lên thành phố cho con gái học đại học.
Quyển sổ tuy đã cũ kỹ vì đã cất gọn 5 năm kể từ lúc nhân vật chính ra trường nhưng vẫn còn rõ mồn một từng dòng chữ mà mẹ của chị đã ghi. Người mẹ này cẩn thận ghi lại ngày tháng gửi tiền cho con, số tiền mà mình dành dụm được và tổng kết sau mỗi năm học xem mình đã chi hết bao nhiêu. Ngoài học phí ở trường, gia đình không ngại gửi thêm tiền để con mua sách, học ngoại ngữ,...
Cứ thế, năm nhất, năm hai rồi đến năm cuối, với công việc đồng áng ba cọc ba đồng của mình nhưng hai bác đã nuôi được con gái học hết đại học và hãnh diện nhìn thấy con khoác áo cử nhân. Sau 4 năm, tổng số tiền mà gia đình đã gửi cho con lên tới 260.350.000 đồng, một con số mà với nhiều người nó là công sức của cả đời cực nhọc lao động.
Chia sẻ với chúng tôi, chị cho biết, thời đó, gia đình chị chỉ làm nông, dựa vào ruộng dưa để sống. Chị tâm sự: "Cha mẹ mình không phải là nghèo xơ xác, cũng không phải giàu như điền chủ. Nhưng những gì tốt nhất cho tương lai của con thì có bằng giá nào cũng lo cho con hết!"
Được biết, nhân vật chính của câu chuyện từng xuất sắc trúng tuyển Đại học Luật TP.HCM. Dù mới tốt nghiệp được 5 năm, chị đã mở được công ty riêng. Đây chính là thành quả không thể nào xứng đáng hơn cho những nỗ lực lao động của bố mẹ và cho sự chăm chỉ của chị. Chị chia sẻ thêm, dù điều kiện gia đình không khá giả, nhưng bố mẹ vẫn nhất quyết lo cho con gái được học chương trình chất lượng cao với học phí gấp 3 lần ngành đại trà.
Đúng là không có gì có thể so sánh được tình cảm của cha mẹ dành cho con cái. Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, dù có khốn khó ra sao, những ai làm cha làm mẹ cũng mong con mình được bằng bạn bằng bè, có một tương lai tươi sáng hơn. Những lao nhọc suốt mấy chục năm trời của bố mẹ là chỉ mong nhìn thấy con mình nên người và thành tài.
Một câu chuyện đẹp và đầy tích cực cho một ngày mới!
Ảnh: Huyền Trân/ Cháo hành miễn phí
Tân sinh viên vừa đỗ đại học "dỗi mẹ" vì cho 5 triệu sinh hoạt phí Mỗi năm, cứ đến mùa nhập học đại học, câu chuyện sinh viên nên tiêu bao nhiêu tiền một tháng lại được cư dân mạng đưa ra bàn luận sôi nổi. Trên các diễn đàn mạng xã hội thời gian gần đây xuất hiện topic "Sinh viên thì tiêu bao nhiêu tiền một tháng là đủ?". Hay mới đây là câu hỏi: "Em...