“Cứ ngủ với nhau là phải cưới thì tôi có cả chục đời vợ rồi”
Nghe những lời Quang nói, tôi chết trân tại chỗ. Hóa ra, tôi chỉ là người để anh qua đường, lợi dụng mà thôi.
Tôi quen Quang trong hoàn cảnh đặc biệt, đó là khi anh vô tình va vào xe tôi khiến tôi bị ngã. Quang đỡ tôi dậy, thấy chân tôi trầy xước, anh lập tức đưa tôi vào viện, nhiệt tình chịu trách nhiệm và hứa sẽ đến bù thiệt hại cho tôi.
Thời gian tôi bình phục hoàn toàn cũng là lúc Quang ngỏ lời yêu tôi. Tôi nhận lời, vì thực sự trái tim tôi đã rung động trước anh rồi.
Quang là công tử con nhà giàu chính hiệu. Anh cao ráo, đẹp trai, phong độ, nói chung anh khác hẳn với một con bé đang học năm cuối ngây thờ, khù khờ như tôi. Tôi là người ở quê, thú thực, năm cuối rồi mà nhìn tôi vẫn giản dị hệt như mấy em mới vào đại học.
Thời gian yêu nhau, Quang rất tốt với tôi. Anh đưa tôi đi chơi, đi ăn, tặng tôi những món quà bất ngờ và lãng mạn. Anh khiến tôi thấy hạnh phúc, rằng cả thế giới này ngoài anh ra chẳng còn điều gì tuyệt vời hơn thế.
Thế rồi, yêu nhau nửa năm, chúng tôi gần gũi. Anh là người đầu tiên của tôi. Xác định ở với anh, tôi cũng nghĩ nhất định sẽ lấy anh làm chồng.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Sau đó chúng tôi thường xuyên đi lại, anh chiều chuộng tôi hơn hẳn. Tôi thấy mãn nguyện và nghĩ rằng mình thật may mắn khi được anh yêu. Nhưng rồi ngày vui ngắn chẳng tày gang, được vài tháng sau đó, tôi thấy anh bắt đầu lạnh nhạt.
Đầu tiên là việc anh ít đến gặp tôi hơn hẳn, cả tuần may ra được một lần. Tôi hỏi thì anh nói bận công việc. Cuộc hẹn hò vỏn vẹn diễn ra trong nhà nghỉ. Lúc anh quấn lấy tôi, anh nồng nhiệt lắm, nhưng cứ xong việc là anh lại tỏ vẻ hời hợt, không muốn chuyện trò.
Thế rồi một ngày, tôi bắt tận tay anh đang ôm ấp người phụ nữ khác. Quá sốc và đau khổ, tôi đuổi theo và bắt anh ba mặt một lời. Mới đầu, Quang hơi bàng hoàng, nhưng sau đó, anh bảo cô gái kia đi trước đi, để anh nói chuyện với tôi. Cô ả nhìn tôi, cười khinh khỉnh rồi quay đi.
Tôi bắt Quang giải thích, anh nói đó là bạn anh thôi. Tất nhiên tôi có phải con ngu đâu mà không hiểu. Tôi nói đến chuyện chúng tôi đã ở với nhau, anh phải có trách nhiệm và cưới tôi.
Thật không ngờ, Quang đột ngột đổi thái độ. Anh cười nhạt: “Cô hay nhỉ, tôi với cô ở với nhau là đôi bên tự nguyện. Nếu cứ ngủ với nhau là phải cưới thì tôi có cả chục đời vợ rồi”.
Nghe những lời Quang nói, tôi không tin nổi vào tai mình nữa. Loạng choạng, sững sờ… tôi đứng không vững mà ngã ngồi ngay xuống.
Quang bỏ đi, anh nói nếu muốn yêu anh nữa thì đừng quàng trách nhiệm vào cổ anh, anh ghét đặc, ai cũng cần có tự do của mình.
Lúc này, tôi mới nhận ra bộ mặt thật của Quang. Thật không ngờ, với anh, tôi chỉ là người qua đường, anh chỉ coi tôi như một sân ga, anh đến rồi đi. Còn tôi, tôi mê muội yêu anh và tự huyễn hoặc mình. Trong cơn đau khổ và thất vọng, tôi vẫn không thể tin nổi mình phải chịu đựng những chuyện này. Tôi phải làm gì bây giờ đây, khi mà tôi hận anh, nhưng tình yêu tôi dành cho anh còn quá lớn?
Theo Maianh/Phunutoday
Khốn khổ, nhục nhã vì lấy phải ông chồng "vắt cổ chày ra nước"
Thuở mới yêu nhau, thấy anh có vẻ cũng chặt chẽ chi tiêu, tôi chậc lưỡi, thôi lấy một người thế còn hơn một người tiêu hoang...
Ngày mới hẹn hò, dẫn nhau đi uống nước, chưa bao giờ Hoàng đưa tôi vào quán cà phê mà chỉ ngồi trà đá hướng dương. Lúc ấy nghĩ sinh viên thì đơn giản, hai đứa chẳng đứa nào có tiền nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng sau này anh ra trường, đi làm, thu nhập hơn chục triệu một tháng, tôi cũng chưa bao giờ được anh đưa đi ăn hay đi chơi ở chỗ nào "ra tấm ra món".
Yêu nhau mấy năm, chỗ hẹn hò của hai đứa lúc nào cũng chỉ là bờ hồ với cốc trà chanh, trà đá. Rủ anh đi xem phim thì miễn cưỡng lắm anh mới đồng ý, mà đã xem phim thì nhất nhất là xem phim thôi, cùng lắm là mang theo chai nước suối mua từ ngoài vào chứ không bao giờ có chuyện anh mua nước ngọt, bắt rang bơ. Anh nói, xem phim ai còn để ý ăn uống gì nữa. Có lúc, tôi mua bắp rang bơ vì đói, anh nhất định không mó một miếng, không phải vì anh không ăn được, chỉ là anh sợ ăn rồi tôi sẽ không có phần ăn, rồi lại phải mua thêm. Lúc đó tôi lại nghĩ, anh thật là biết nhường nhịn người khác.
Anh có thói hay hứa suông, có khi hứa đưa tôi đi mua cái quần cái áo, nhưng sau đó anh lờ tịt đi, nhắc thì lại ngại nên đành thôi.
Đưa người yêu đi gặp bạn bè lần nào là tôi xấu mặt lần đó. Cứ đến lúc thanh toán là anh kiếm cớ đi vệ sinh, đi nghe điện thoại, hoặc cực chẳng đã thì tôi thấy anh tần ngần mãi mới rút ví ra. Lúc về thế nào anh cũng cáu kỉnh, thái độ, tôi biết thừa là anh xót tiền.
Tôi cũng nghĩ nhiều về tính "keo" của người yêu nhưng rồi lại chặc lưỡi, thế còn hơn là anh tiêu xài hoang phí.
Cưới nhau về, mọi chi tiêu trong gia đình chẳng mấy khi Hoàng góp cho tôi. Anh lúc nào cũng lý do đang đầu tư làm ăn lớn nên cần tiết kiệm để hùn vốn. Tôi biết thừa do bản tính anh bủn xỉn, chứ chả phải đầu tư gì cho tương lai cả. Anh vốn chẳng thích người tiêu tiền hoang phí nên mỗi lần tôi động đến tiền, định chi tiêu việc này, việc kia thì y như rằng anh khó chịu, cau có mặt mày...
Cưới về, sinh con, mọi chi tiêu trong nhà hầu hết toàn lấy từ lương của tôi. Bảo anh đưa tiền thì anh cứ im re, tôi làm quá thế nào hai đứa cũng cãi nhau to.
Anh kẹt quá thành ra sống kham sống khổ. Buổi sáng có khi ăn tạm bợ bát cơm nguội rồi đi làm, đồ ăn trưa tối anh cũng chẳng cho mua nhiều, cứ món mặn, món canh, "như thế là đủ chất rồi", đúng lời chồng nói.
Ảnh minh họa
Nhiều lần giục chồng đưa tiền mua cái nọ cái kia cho con, Hoàng nói tôi tiêu gì hoang thế, làm không ra mà suốt ngày đẽo thế còn tiết kiệm được đồng nào.
Mỗi tháng, Hoàng đưa tôi được 2 triệu, thú thực, khoản tiền ấy chỉ đủ điện nước mà thôi. Còn trăm thứ cần chi tiêu từ sinh hoạt phí, con cái, ăn uống... anh cứ nghĩ ngần ấy tiền là lớn lắm.
Từ hồi cưới đến giờ, tôi chẳng mua sắm được gì cho mình cả. Ngày trước chưa lấy chồng, thỉnh thoảng còn gửi được vài đồng về cho bố mẹ. Bây giờ thì chi tiêu còn không đủ.
Tối nào hai vợ chồng cũng khục khặc cãi nhau. Anh luôn nói tôi phụ nữ mà không biết chi tiêu, vun vén, cứ thế này mòn đời không khá được.
Nhiều khi tôi mỏi mệt lắm, muốn phát điên phát rồ lên với chồng. Biết bản chất anh không xấu, nhưng kẹt quá, cứ thế tôi chết sớm vì lo nghĩ mất. Tôi phải làm gì để anh hiểu ra và bỏ tính xấu ấy đi bây giờ? Xin hãy cho tôi lời khuyên với?
Theo Theo Phonglinh/Phunutoday
Cảm ơn chồng vì những tháng ngày ra rả mắng em Nuôi anh ăn học, em chưa bao giờ tính toán điều gì. Vậy mà giờ nuôi em, nuôi con chưa được một năm, anh đã chán ngán, khinh ghét em ra mặt. Chồng ơi! Không biết anh còn nhớ không, năm năm trước, khi anh vật lộn ở Sài Gòn, trắng tay vì bị bạn bè lừa cắm hết máy tính, xe máy,...