Cứ khóc đi anh, nước mắt đâu phải ‘độc quyền’ của con gái
Người ta vẫn mặc định khóc là đặc quyền của phái yếu, là minh chứng cho sự yếu đuối của phái mạnh. Có lẽ em đã đủ yêu, đủ tin để hiểu rằng nước mắt không phải là “nhãn hiệu độc quyền” của riêng ai.
Em đã từng đọc được ở đâu đó rằng: “Yêu một người không có nghĩa là phải tìm hiểu cho bằng hết những ngóc ngách trong tâm hồn và những ngã rẽ trong cuộc sống của người đó, mà là tôn trọng và chấp nhận những gì riêng tư nhất nơi họ”.
Cả anh và em, mỗi người đều có một lãnh địa riêng, tự đặt ra vòng cấm không muốn ai chạm tới. Chúng ta tôn trọng khoảng trời riêng ấy của nhau bằng sự cảm thông và thấu hiểu. Giữ cho mình những suy tư thầm kín, chỉ vừa đủ thôi để thấy tự do, vừa đủ để một ngày kia không phải giật mình nhận ra nhau hoàn-toàn-xa-lạ. Như những câu thơ của Haiku:
“Những lỗ trống trong củ sen
Khi ta ăn
Ăn luôn cả nó…”
Yêu một người, là chấp nhận những khoảng lặng khó nắm bắt trong tâm hồn họ, tựa như những lỗ trống tồn tại trong củ sen như một lẽ tự nhiên. Em tin rằng khi đã đủ đức tin và tôn trọng sự tự do của nhau, hai trái tim đã thực sự giao hòa trong sự đồng điệu và thấu cảm.
Nhưng anh à, có những nỗi niềm riêng anh đừng cố giấu, đừng kìm nén những phiền lo nặng trĩu trong lòng. Trái tim ai cũng có lúc mệt mỏi. Con người dù mạnh mẽ đến mấy cũng có lúc yếu lòng. Những lúc như thế, đừng cố chấp trốn trong thế giới riêng, đừng đánh lừa em bằng ánh mắt, nụ cười chỉ vì muốn em an lòng rằng: Anh vẫn ổn.
Người ta vẫn mặc định khóc là đặc quyền của phái yếu, là minh chứng cho sự yếu đuối của phái mạnh. Có lẽ em đã đủ yêu, đủ tin để hiểu rằng nước mắt không phải là “nhãn hiệu độc quyền” của riêng ai. Mạnh mẽ không đồng nghĩa với một trái tim trơ lì như gỗ đá. Con người là một thực thể nhiều cảm xúc, và có quyền thể hiện cảm xúc của mình. Chỉ khác rằng: Con gái sẽ khóc bất cứ khi nào họ muốn, còn con trai khóc khi họ không thể… không khóc!
Em vẫn luôn tin rằng: Khi một người đàn ông khóc “ngon lành” trước mặt người yêu, không kìm nén, không giấu giếm, vỡ òa với những cảm xúc thật của mình, ấy là lúc tình yêu đã đạt tới sự đồng cảm, thấu hiểu và tin tưởng.
Vì thế, mỗi khi thấy buồn, hãy để vai em làm điểm tựa. Có thể bờ vai nhỏ bé của em không đủ rộng, đủ dài, nhưng em đủ nhẫn nại, yêu thương và kiên định để làm một chỗ dựa bình yên, như cái cách anh vẫn vỗ về, che chở bên em mỗi khi em yếu đuối.
Nếu có thể, hãy dựa vào vai em mà khóc, anh nhé!
Theo Blogtamsu