Cứ gặp, anh lại đòi em “yêu”
Dù đã chia tay nhau nhưng mỗi khi gặp lại, anh vẫn vồ vập đòi hỏi tôi “dâng hiến”
Khi không thể đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì thì anh ấy lại bỏ mặc tôi và không chủ động liên lạc với tôi nữa (Ảnh minh họa)
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Tôi và anh quen nhau được 3 năm thì tôi nhận lời yêu anh. Đấy là một khoảng thời gian không quá ngắn để hai chúng tôi tìm hiểu nhau, dù người ở Bắc, kẻ ở Nam. Tuy nhiên, tôi không dám khẳng định là anh ấy có yêu mình thật lòng hay không?
Cách đây gần ba năm, anh đã đưa tôi về nhà chơi để giới thiệu tôi với mọi người trong gia đình. Tuy nhiên mẹ anh đã tỏ thái độ không hài lòng khi trò chuyện với tôi, bà chỉ hỏi tôi vài ba câu hời hợt, rồi mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Khi thấy thái độ của mọi người trong nhà anh không vui, tôi nói với anh muốn về nhà sớm để chuẩn bị cho công việc tuần tới. Thế nhưng, khi anh xin phép gia đình đưa tôi về quê thì mẹ anh nhất mực không cho anh đi cùng, để rồi cuối cùng, tôi buộc phải một mình xách hành lý trở về quê.
Cũng kể từ đấy, tôi ít liên lạc với anh hơn vì tôi nghĩ rằng, khi bố mẹ anh đã tỏ thái độ phản đối như vậy thì dù cho chúng tôi có tiếp tục mối quan hệ này cũng rất khó đến được với nhau. Còn anh, sau lần đưa tôi về ra mắt đó, anh cũng không còn nhắn tin, gọi điện thường xuyên cho tôi như trước nữa. Dường như sự im lặng của anh đã nói thay cho lời chia tay.
Video đang HOT
Sau hai tháng xa nhau, tôi đã có một chuyến công tác dài ngày ở Sài Gòn. Trong lúc cô đơn, tôi đã gọi cho anh… và chúng tôi đã có những ngày bên nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Và rồi, khi chỉ có hai đứa bên nhau, anh đòi hỏi, tôi cũng không kiềm chế được bản thân mình nên tôi đã dâng hiến cho anh cái quý giá nhất của người con gái.
Sau đợt công tác, tôi lại một mình về Bắc sống và tiếp tục công việc của mình. Cũng kể từ đó, hai chúng tôi ít nói chuyện, tâm sự với nhau hơn. Khi tôi hỏi, “Tình cảm của anh dành cho em là gì? Tại sao anh lại hờ hững với em như vậy?” thì anh nói rằng: “Hai đứa mình kẻ Nam, người Bắc nên em không thể đằng đẵng chờ anh mãi như vậy được. Em hãy yêu người khác đi, đừng chờ đợi gì ở anh nữa. Hai đứa mình hãy nên dừng lại ở tình bạn thôi, em nhé!”. Đọc được những dòng tin nhắn đó của anh, lòng tôi đau như cắt. Tôi đã cố gắng níu kéo, van xin anh quay lại nhưng anh vẫn lạnh lùng từ chối.
Một năm sau, tôi tiếp tục vào Sài Gòn công tác và lúc này, tình cảm của tôi dành cho anh cũng đã nguôi ngoai phần nào. Lúc đó, anh gọi điện rủ tôi đi chơi và tôi nghĩ, dù sao hai đứa vẫn là bạn của nhau nên tôi đã đồng ý. Rồi tối hôm đó, anh đưa tôi về nhà anh chơi… và khi chỉ có hai đứa với nhau, anh lại tiếp tục “đòi hỏi”. Nhưng vì nghĩ hai đứa không còn là gì của nhau nữa nên tôi nhất quyết từ chối. Thấy tôi cự tuyệt như vậy, anh lại ôm tôi vào lòng nói những lời lẽ ngọt ngào như thuở nào: “Tình cảm của anh dành cho em bao nhiêu năm vẫn vậy! Chưa có bất cứ một người con gái nào có thể thay thế được bóng hình em trong trái tim anh”.
Khi nghe anh nói những lời mật ngọt đó, tôi đã đinh ninh rằng, tối hôm ấy, tôi sẽ ở lại bên anh. Thế nhưng, trong lúc anh đang tắm thì tôi có đọc trộm được những tin nhắn thân mật của anh và một cô gái khác, xưng hô chồng chồng vợ vợ và gửi cho nhau những tin nhắn rất mùi mẫn.
Lúc anh trở ra, tôi đưa điện thoại cho anh và hỏi: “Cô gái anh xưng vợ là ai vậy?” thì anh vội vàng lấy điện thoại xóa hết tin nhắn đi và nói lảng sang chuyện khác. Rồi anh đến bên tôi, vồ vập ôm hôn tôi và tiếp tục đòi hỏi… nhưng cảm thấy anh không thật lòng nên tôi đã từ chối và xin phép trở về chỗ trọ ngay trong đêm ấy.
Khi không thể đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì thì anh ấy lại bỏ mặc tôi và không chủ động liên lạc với tôi nữa. Tôi đã thử xem anh ấy có yêu mình thật lòng không bằng những tin nhắn nhớ nhung, tình tứ nhưng anh ấy vẫn không trả lời. Rồi sau đó khá lâu, anh chỉ nhắn cho tôi một tin nhắn rằng: “Gia đình anh đang gặp rất nhiều chuyện nên anh không nghĩ tới chuyện tình cảm trong lúc này”.
Nghe anh nói vậy, tôi lại càng thấy thương anh hơn và muốn được ở bên cạnh anh, chia sẻ cùng anh những nỗi buồn đang gặp phải. Nhưng liệu rồi, khi gặp nhau, anh có sẻ chia cùng tôi những buồn vui trong cuộc sống… hay chỉ đòi hỏi xong “chuyện ấy” rồi lại hờ hững với tôi như một kẻ không quen biết?
Theo VNE
2 đời chồng, tôi vẫn không hạnh phúc
Chia tay người chồng thứ hai, tôi đã suy nghĩ đến cả tháng trời và tôi biết, chấm dứt cuộc hôn nhân này chính là chấm dứt cuộc đời của tôi ở đây.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện đi bước nữa hay tái hôn với ai. Giờ nhiệm vụ duy nhất của tôi là trong con, nuôi con khôn lớn trưởng thành. Hi vọng sau này con sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, người mẹ tội nghiệp của chúng.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sẽ phải chịu điều tiếng là người đàn bà lăng nhăng, hay những câu đại loại như: "Có sao thì người ta mới bỏ, đàn bà gì mà lấy hai chồng đều bỏ cả hai". Nhưng không sao cả, tôi chấp nhận, vì tôi không thể nào cố gắng được thêm nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Người chồng thứ nhất của tôi chia tay tôi, cũng vì anh chủ động. Sinh cho anh ta một đứa con trai nhưng đó không phải là lý do khiến tôi và con tôi được ở lại trong căn nhà ấy. Anh đi làm, có tiền, giàu có và có bồ. Cô bồ có thể sinh cho anh cả hai đứa con trai chứ đừng nói là một. Và vì vậy, anh ngang nhiên ngoại tình và bỏ bê mẹ con tôi. Anh còn đuổi tôi ra khỏi nhà và đưa cô bồ về sống. Tôi dù có trơ trẽn đến cỡ nào, có mong muốn đến cỡ nào cũng không thể sống chung nhà với chồng và người đàn bà đó. Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn.
Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn. (ảnh minh họa)
Rồi hơn 1 năm sau, có một người đàn ông cũng từng có gia đình, giàu có và biết hoàn cảnh của tôi, ngỏ lời với tôi. Anh ta biết tôi từng có chồng và đang nuôi con nhỏ, nhưng anh ta cũng có con nhỏ, và bỏ vợ nên rất muốn tái hôn với tôi, làm một gia đình. Ban đầu, tôi sợ lắm, không đồng ý, vì không muốn đi bước nữa quá vội vàng. Hơn 1 năm mà đã lấy chồng hai, tôi cảm thấy không hay ho cho lắm. Nhưng những người xung quanh cứ động viên tôi nhận lời, vì họ bảo, anh ấy có điều kiện kinh tế, có thể lo cho tôi cuộc sống tốt hơn. Tôi còn có con, không thể một mình nuôi con, kiếm tiền thì không hề dễ. Vả lại, người đàn ông đó cũng từng đổ vỡ nên họ sẽ biết trân trọng người vợ hai hơn.
Nghe mọi người nói, tôi mủi lòng. Tôi cũng tính tới chuyện lấy chồng. Và sau một thời gian tìm hiểu, thấy anh ta quan tâm mình, lo lắng cho mình, lại còn hay quà cáp, yêu chiều tôi, nên tôi đã đồng ý. Tôi chấp nhận lấy chồng lần nữa và hi vọng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đúng là, ông trời trêu người. Người chồng mà tôi nghĩ giàu có, thực ra chẳng có gì mấy. Anh ta chỉ được cái mã, chỉ có cái nhà, còn lại thì không có gì. Công việc kinh doanh thì nay được, mai không. Tuy nhiên, tôi không cho đó là điều to tát, vì nếu anh ấy thật lòng yêu thương quan tâm tôi, thì tôi không để ý làm gì.
Nhưng anh ta coi tôi như ô-sin trong nhà, có việc gì cũng đến tay. Anh ta lấy một người giúp việc về, chăm con cho anh ta chứ không phải là lấy một người vợ. Tôi đi làm, kiếm tiền, lại còn một nách hai con, chăm con chồng và cả con mình. Còn anh ta thì chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt với bạn bè. Làm ăn thua lỗ thì về kêu trời rồi vòi tiền của tôi. Hình tượng người đàn ông tôi yêu thương, người mà luôn nói sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, không làm tôi thất vọng là thế này sao. Suốt ngày anh ta chỉ biết chìm trong men rượu, say khướt rồi còn về nhà đánh đập tôi. Với con tôi, từ ngày cưới nhau, anh ta chưa có một lời ngọt ngào, chứ đừng nói là quan tâ hay lo lắng. Tôi cảm thấy bất lực về người chồng này. Tưởng là giàu có ra sao nhưng ngoài cái nhà, anh ta không có gì hết, chỉ là lừa dối mà thôi!
Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi! (ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng để bớt gánh nặng cuộc sống nhưng có vẻ, gánh nặng còn nhiều hơn khi tôi làm mẹ đơn thân. Giờ tôi phải nuôi thêm con chồng và một người chồng nghiện rượu, còn vũ phu. Tôi chán nản lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi! Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, nhưng lại ly hôn lần nữa thì còn mặt mũi nào. Tôi có nói với bạn thân của tôi, cô ấy bảo tôi cố chịu, chứ nếu ly hôn hai lần, người ta cười vào mặt tôi. Nhưng liệu có thể không, sao tôi còn dám nghĩ tới chuyện sống với anh ta nữa. Vậy thì cả đời này tôi chấp nhận cô đơn, đau khổ và mệt mỏi hay sao? Tôi đang đau khổ vô cùng, suy nghĩ về cuộc hôn nhân thứ hai này một cách nghiêm túc. Ly hôn, có lẽ chỉ còn đường như vậy và tôi thề là sẽ không bao giờ lấy chồng lần nữa.
Chỉ hi vọng là sau này, con tôi sẽ thông cảm cho người mẹ này, đừng nghĩ tôi là một kẻ không ra gì mà thôi. Liệu tôi có thể tiếp tục cuộc sống với người chồng chỉ coi tôi là người giúp việc không. Một mình tôi nuôi con đã mệt rồi, chỉ muốn có người nương tựa, giờ lại nuôi thêm chồng và con chồng, chắc là chỉ còn đường chết. Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi!
Theo VNE
Trong chuyện này, làm sao có thể trách mẹ? Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên". Tôi nói rằng tôi không mơ giàu...