Cứ để đàn ông tự do, anh ta tự khắc biết quay về…
Cách tốt nhất để giữ chân một người đàn ông không phải trói buộc mà là để họ tự do.
Tôi vẫn không quên được khoảng thời gian mới cưới chưa được một tháng, vợ chồng tôi đã cãi nhau to, chỉ vì một bát mì. Cũng chẳng ngờ từ chuyện chẳng gì to tát đó, chúng tôi như lôi hết mọi lỗi lầm từ thời mới yêu để công kích nhau. Cái kết của trận cãi vã đó là tôi một mực ra phòng khách ngủ.
Rồi sau đó vẫn còn không ít những chuyện khác, như vì một câu lớn tiếng của chồng mà tôi bỏ đi cả buổi không thèm nghe máy từ chồng. Thậm chí có hôm tôi còn đập luôn cả hình cưới chỉ vì chồng đi nhậu với bạn bè đến tận khuya. Tôi sẵn sàng lấy sai lầm của chồng để khích bác, đay nghiến và dày vò anh. Nhiều hôm vì ức chế, tôi còn nói những lời không hay về chồng với người khác, rằng anh vô tâm, không biết nhường nhịn vợ. Với tôi khi ấy, đó là cách để hạ giận tốt nhất.
Sau này rồi qua nhiều năm tôi lại thấy mình quá là không đúng, con nít thật. Chấp nhất hơn thua làm gì với đàn ông khi tức giận. Khi ấy, chẳng có ông chồng nào còn bình tĩnh mà dịu dàng nhịn nhường mình được. Huống hồ, một người nóng thì người kia phải nguội, cứ cùng bùng bùng như lửa thì được gì. Tôi dần hiểu ra, vợ chồng sống với nhau lâu cuối cùng cũng là vì cảm giác bình yên quá mà không muốn rời đi. Mà muốn như thế thì phải thay đổi mình dần dần, cả hai cùng phải đổi thay vì nhau…
Video đang HOT
Ngày trước, chỉ cần thấy chồng bước ra khỏi nhà đi với bè bạn là tôi cực kì khó chịu. Tôi sẽ ở nhà không ăn không uống, nghĩ đủ thứ chuyện lung tung. Đến 9 giờ thôi, tôi sẽ liên tục gọi cho chồng. Chồng tôi ban đầu còn nói lời nhẹ nhàng ủi an, về sau sẽ không kiềm được mà tức giận, đỉnh điểm là khóa máy không nghe. Tôi vì vậy mà tức giận, khóc, tôi cảm thấy mình không được tôn trọng, tôi nghĩ chồng không yêu mình nữa.
Giờ tôi có nhiều niềm vui khi chồng đi nhậu với bạn bè hay bận chuyện công việc. Dù có khi sẽ khó chịu nhưng tôi chắc chắn không gọi cho anh. Tôi có thể ở nhà làm vài món mình thích, rủ bạn bè đi đâu đó. Khi ấy, chồng tôi thấy thoải mái khi không bị quản. Nhưng dần dà thấy tôi chẳng mảy may gì anh cũng sinh nghi mà bớt ra ngoài hơn. Lại có lần tôi xúng xính váy áo xinh đẹp đi ăn với bạn bè, lại đụng mặt chồng, từ đó anh không còn muốn đi đâu nữa. Quả thật là cứ cho đàn ông tự do, anh ta tự khắc biết quay về. Mình càng bó buộc họ, họ càng muốn đi xa hơn.
Ngày trước, tôi thường vì giận chồng mà tự hành hạ mình. Tôi không thiết ăn uống, khóc sưng cả mắt, không màng cả ngoại hình. Giờ thì tôi lại thấy mình thật ngu dại. Vợ chồng ở bên nhau nửa cuộc đời, chẳng lẽ cứ giận là lại không biết quý trọng mình? Mình không quý trọng mình thì còn đợi ai? Tôi cũng không còn kiếm cớ gây nhau hay im lặng chiến tranh lạnh với chồng. Tôi chọn cách đơn giản hóa những chuyện không vui, sẵn sàng chiến tranh nóng để tìm ra vấn đề với chồng. Dù cả hai có cãi nhau thế nào cũng vẫn ôm nhau ngủ, qua hôm sau mọi chuyện vẫn bình thường.
Tôi cũng không còn chia sẻ chuyện của mình với người khác nhiều nữa. Vì thật ra sẽ không ai hiểu cuộc hôn nhân của bạn ngoài chính bạn. Những trận cãi vã không làm tôi hay chồng xấu đi trong mắt nhau, mà là cách tôi nói những lời không hay về chồng. Đàn ông luôn có sĩ diện và đàn bà cũng cần bảo vệ cái sĩ diện đó của họ.
Đến hôm nay, cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi đã gần 10 năm. Cả tôi và chồng đều dần ý thức được rằng đi làm cả ngày đã mệt rồi, bao chuyện phải lo rồi, giờ về cạnh nhau thì cứ để bão dừng sau cánh cửa, vợ chồng vẫn là phải thương nhau. Cho nhau đủ tự do, tôn trọng và thoải mái, đó là cách giữ lấy nhau lâu dài nhất…
Theo Phunutoday
Có phải tình dục quyết định hạnh phúc gia đình?
Mình cảm giác lúc nào chồng mình cũng chỉ nghĩ đến tình dục. Đã có lúc mình nghĩ nếu được lựa chọn lại mình sẽ không lấy chồng. Phải chăng, hạnh phúc gia đình không phải là sự vun đắp tình cảm mà lại do tình dục quyết định?
Chưa bao giờ trong suy nghĩ của mình tình dục - cái thứ chỉ là nhu cầu sinh lý của con người lại quan trọng đến thế.
Mình nghĩ vợ chồng sống với nhau vì được quan tâm, chăm sóc, chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống, còn vấn đề kia chỉ là thứ yếu.
Tất nhiên, đôii bên cũng phải chiều nhau và làm cho nhau thật sự thấy hạnh phúc. Nhưng vấn đề ở đây nhu cầu của chồng mình quá cao. Bản thân mình không thể đáp ứng nổi tất cả những lần đòi hỏi của chồng.
Chồng mình ban đầu khó chịu. Lâu dần sinh ra cáu bẳn. Một khi đã bức bối trong lòng thì dù vợ cái sai cái lỗi tí ti cũng vạch vòi và làm to chuyện.
Mình để ý cứ hôm nào chiều chồng thì hôm đó chồng vui lắm. Còn không thì lại như mặt trời mặt trăng. Mình thất vọng, buồn chán và hết sức mệt mỏi.
Mình cảm giác lúc nào chồng mình cũng chỉ nghĩ đến tình dục. Đã có lúc mình nghĩ nếu được lựa chọn lại mình sẽ không lấy chồng. Phải chăng, hạnh phúc gia đình không phải là sự vun đắp tình cảm mà lại do tình dục quyết định?
Theo VNE
Tôi quyết định phản bội vợ vì người tình quá đáng thương Tôi cảm thấy có lỗi với vợ, nhưng tôi vẫn phản bội cô ấy vì người phụ nữ kia quá đáng thương, chỉ có tôi là chỗ dựa duy nhất. Tôi năm nay 37 tuổi, đã có vợ và 2 con. Sau 5 năm yêu đương, tìm hiểu, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân vì cảm thấy không thể sống thiếu...