Đàn bà khôn “trị” chồng vô tâm
Nghe chị kể chuyện vợ chồng, bạn chị cười mà bảo: “ Đàn bà Việt mình khổ bởi cứ mãi trông chờ, hy vọng vào đàn ông. Bà cứ bỏ đói ổng, không thèm quan tâm thử hỏi mấy ổng có cuống quýt lên không?“
Chị ngồi bên mâm cơm nguội ngắt. Nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ rồi anh vẫn chưa về. Lẽ ra sau giờ tan ca, anh đã có mặt ở nhà từ năm giờ chiều. Chị gọi điện nhưng anh không nghe máy. Đến gần 9 giờ anh mới về, người đầy mùi bia bảo là hôm nay đi sinh nhật bạn mà quên báo chị. Rồi anh lăn ra giường nằm ngủ.
Anh chị yêu 5 năm mới cưới, rồi một cậu nhóc kháu khỉnh ra đời, tưởng chừng như không có hạnh phúc nào hơn thế. Nhưng không biết từ khi nào hai vợ chồng chị sống với nhau mà như người dưng. Hồi yêu nhau thắm thiết bao nhiêu thì cưới nhau về, tình cảm cứ nhạt nhẽo dần dần.
Chị buồn khi sống với một người chồng hết sức vô tâm – Ảnh: Internet
Chị cảm nhận được tình yêu anh dành cho chị hình như không còn nữa. Giữa hai vợ chồng đang có một khoảng cách vô hình ngày càng nới rộng. Anh hờ hững vô tâm với chính người đàn bà bên cạnh. Sinh nhật lễ tết anh thậm chí không có lấy một bông hoa, một lời chúc cho chị. Đã bao năm, chị cũng không còn quá trẻ con để vòi vĩnh. Thậm chí bao năm rồi chị chưa nghe lại một câu nói âu yếm, một cử chỉ thân mật từ anh.
Mỗi lúc chị nhức đầu, sổ mũi vẫn mong có một bàn tay sờ vào trán, một câu hỏi thăm ân cần từ chồng nhưng sao khó quá. Những buổi chiều, anh vẫn hay nhậu nhẹt bỏ chị ngồi chờ bên mâm cơm nguội ngắt mà không gọi điện thông báo một lời.
Chị buồn quá. Nếu kể ra thì hẳn mọi người sẽ kêu chị sướng quá mà hóa rồ vì thật tâm chị đang sống một cuộc sống yên ổn mà biết bao người mong ước. Chị có một mái nhà riêng cho mình, một người chồng tử tế cùng một đứa con trai bụ bẫm đáng yêu. Nhưng chị vẫn thấy, trong cuộc hôn nhân này mình vẫn thiếu điều gì quan trọng lắm. Chồng vô tâm hờ hững vẫn đi đi về về mà không hề biết rằng vợ rất cô đơn. Hôm qua, chị bật khóc tức tưởi khi sinh nhật chị, chị đã mua bánh kem, chờ chồng về cắt bánh. Nửa đêm anh mới về, gãi đầu bảo: “ Anh quên mất.“
Lâu lắm chị mới gặp lại cô bạn đi du học về. Nghe chị kể chuyện vợ chồng, bạn chị cười mà bảo: “ Đàn bà Việt mình khổ bởi cứ mãi trông chờ, hy vọng vào đàn ông. Đàn ông khi sở hữu được mình rồi, con cá đã cắn câu rồi rồi thì đâu còn sợ mất. Bởi thế, nên các ông chồng cứ vô tâm, hờ hững. Bà cứ bỏ đói ổng, không thèm quan tâm thử hỏi mấy ổng có cuống quýt lên không?“
Video đang HOT
Chị ngẫm ra thấy đúng, vì bây giờ cứ ngồi buồn, triền miên suy nghĩ hoài cũng không phải là cách. Thay vì những buổi chiều chị cặm cụi nấu ăn chờ chồng thì chở con qua ngoại ăn hay hai mẹ con tìm gì đó ngon ngon ăn. Không phải chờ đằng đẵng chồng bên mâm cơm nguội ngắt mà anh ta thậm chí không thèm ăn.
Chồng đi đâu, làm gì chị cũng không thèm hỏi. Những cuộc nhậu triền miên của chồng chị cũng không thèm gọi điện giục liên tục như trước. Chồng về trễ, mặc kệ chồng. Còn chị ôm con nằm ngủ thật sớm.
Chị vẫn còn trẻ và đẹp lắm. Nhưng lâu nay cứ bỏ bê nên trông chị luộm thuộm như bà già. Chị chăm chỉ đắp mặt nạ, dưỡng da. Rồi mặc đồ đẹp hẹn bạn bè đi cà phê tám chuyện. Chị đi chơi cũng không thông báo với chồng.
Đúng 10 ngày như vậy, chồng về nhà chị đã ngủ hoặc đi chơi. Bếp núc lạnh tanh, cơm canh không nấu. Chồng chị hỏi: “ Làm vợ kiểu gì mà cơm không nấu?” Chị cũng không vừa mà bật lại: “ Em nấu, anh bữa ăn bữa không, việc gì em phải ngồi triền miên chờ đợi?”
Để đối phó với những ông chồng vô tâm hãy cho họ thấy bên ngoài kia vẫn có nhiều người đàn ông quan tâm đến bạn – Ảnh: Internet
Biết chồng có tính hay ghen nên chị ban đêm cứ cầm điện thoại bấm bấm rồi tủm tỉm cười cốt để chồng nhìn thấy. Anh ghen thật sự, nghĩ chị có nhân tình. Một bữa, anh giật điện thoại và bảo: “ Em quen với thằng nào mà suốt ngày nhắn tin?” Chị cố tỏ vẻ thật nghiêm túc bảo: “ Anh chê vợ anh già nua xấu xí mà bỏ bê, nhưng anh không biết rằng ngoài kia có bao nhiêu đàn ông vẫn để ý đến vợ anh. Anh không giữ thì mất ráng chịu.” Nói xong chị bỏ vào phòng nằm, bỏ mặc ông chồng đứng ngẩn người, ra vẻ suy nghĩ nhiều lắm.
Hôm sau, chồng chị thay đổi hẳn. Anh đi làm về thật sớm, còn đến tận công ty đón chị. Anh chủ động bảo: “ Chiều nay hai vợ chồng mình đi ăn gì ngon ngon em nhé!” Chị không nói gì, lẳng lặng ngồi lên xe chồng, giấu nụ cười sau vai anh. Chị nghĩ: “ Ồ, thì ra anh ta cũng biết sợ mất vợ.“
Với đàn ông vô tâm, khóc lóc hay ngồi đằng đẵng chờ đợi anh ta thay đổi sẽ không có tác dụng. Cách đối phó khôn ngoan là đàn bà hãy vô tâm gấp bội. Bỏ mặc anh ta, không thèm lo lắng và quan tâm như trước nữa. Đàn ông vốn dĩ tự cao tự đại rằng người đàn bà của mình phải yêu và cung phụng anh ta như một con mèo ngoan ngoãn. Vậy thì, bạn hãy chứng minh cho anh ta thấy điều ngược lại. Anh ta sẽ lo lắng sốt vó mà giữ chặt lấy bạn.
Theo Nam Khuê / Phụ nữ & sức khỏe
Chi bằng "xách dép" chạy trước cho nhanh?
Thiệp cưới đã in, tiệc cưới đã đặt, mọi thứ gần như đã hoàn tất chỉ để chờ đến ngày cưới, Xuân phải làm thế nào đây? Hủy hôn lúc này cô khác gì đã một đời chồng...
Yêu nhau hơn một năm, Xuân và Tính quyết định đi đến hôn nhân. Xuân đặc biệt hài lòng về chồng tương lai. Tính có công việc tốt, kiếm ra tiền, gia đình tử tế, đời tư lành mạnh, lại đối xử với cô khá tốt.
Sau đám hỏi thuận lợi, Xuân và Tính bắt đầu lên kế hoạch chụp ảnh cưới, đặt cỗ nhà hàng, phát thiếp mời cho bạn bè, mua nhẫn, chuẩn bị phòng tân hôn,... Nói chung là sẵn sàng mọi thứ cho ngày trọng đại hơn một tháng sau. Đáng nhẽ đây sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, vừa vui mừng vừa hồi hộp, thêm chút lo lắng, thấp thỏm của một cô dâu sắp về nhà chồng. Song Xuân đâu ngờ được, sau đám hỏi, Tính bắt đầu bộc lộ bản tính keo kiệt, chi li, ích kỉ rõ mồn một. Trước nay cô không hề phát hiện, lẽ nào hiện tại Tính yên tâm Xuân khó bề chia tay anh, nên anh mới không ngần ngại bộc lộ bản chất thật của mình?
Một hôm, Tính hẹn Xuân ra quán café để bàn chuyện nghiêm túc. Xuân lơ mơ ra quán café, không hiểu chuyện nghiêm túc mà chồng tương lai nói là chuyện gì. Tính nhấp một ngụm café rồi chậm rãi nói: "Trước đây khi yêu nhau, vì anh là đàn ông, anh cưới em về nhà để em chăm lo mọi việc trong nhà, nên anh là người chi trả tình phí phần lớn là đúng. Anh chẳng phản đối gì, cả kinh phí đám hỏi anh cũng lo, coi như quà anh tặng em nhân việc vui của chúng mình.
Ảnh minh họa
Nhưng bây giờ chúng ta đã xác định kết hôn, đám cưới là của chung hai người, vì thế anh đề nghị chúng ta cùng chung tay lo chi phí đám cưới. Tất nhiên, tài chính em lấy tiền túi hay bố mẹ em cho là quyền của em, anh chỉ cần biết em hoàn thành nghĩa vụ của mình là được. Mọi chi phí sẽ cộng lại, sau đó chia đều. Em với anh đều đi làm có lương cả rồi, xã hội hiện nay lại bình đẳng, em không có ý kiến gì chứ?"
Gia đình Xuân và Tính điều kiện đều bình thường, cả hai đều đi làm mấy năm có tiền tiết kiệm, Xuân đã dự định bản thân tự lo liệu lễ cưới, không cần bố mẹ phiền lòng. Nhưng nghe Tính nói rành mạch, rạch ròi như vậy, Xuân đâm không vui. Lại còn chuyện, lúc yêu nhau anh trả tình phí coi như trả công trước để sau này cho Xuân về cơm nước, dọn dẹp vậy. Qua giai đoạn tán tỉnh rồi, giờ tới lúc công bằng mà tính toán, phân chia nhiệm vụ?
Tính tiếp theo tuyên bố, tài chính gia đình sau này cũng sẽ phân bổ đồng đều tới từng người kiểu cưa đều như vậy. "Ai cũng đi làm, ai cũng kiếm ra tiền, đều độc lập, tự chủ cả, hà cớ gì lại bắt đàn ông bọn anh phải nuôi vợ, nuôi con?" - Tính bày tỏ quan điểm. "Phấn son, quần áo, mỹ phẩm của em thì em sự sắm, không được cho vào quỹ chung của gia đình đâu đấy" - Tính dặn dò trước Xuân, khiến cô há hốc miệng chẳng biết đáp lại thế nào.
Xuân chưa bao giờ nghĩ sẽ để chồng phải nuôi mình, hay lấy tiền của Tính tiêu xài. Cô có công việc ổn định, có thu nhập, đã sống độc lập nhiều năm nay, song cô khó có thể chấp nhận cuộc sống vợ chồng của mình chẳng khác gì góp tiền sống chung như thế. Lẽ nào cô ốm, thì cô phải đưa tiền Tính mới đi mua thuốc hộ? Hay anh mua xong sẽ bảo cô trả tiền? Cuộc sống như thế liệu có hạnh phúc?
"Vậy lúc em sinh con thì sao? Công em mang nặng đẻ đau, chăm sóc con? Anh tính rạch ròi thế nào, hay em đẻ một đứa, anh đẻ một đứa, vậy mới công bằng?" - Xuân thực sự giận, nói ra lời không kiêng nể gì nữa. Tính vẫn thản nhiên như không: "Nếu đẻ được thì anh cũng đẻ luôn, ngại gì chứ. Đó là thiên chức của phụ nữ bọn em, trời sinh vốn vậy, trách ai bây giờ? Em nghỉ đẻ nhưng vẫn có chế độ thai sản, đâu phải không có thu nhập, lúc em đi làm lại thì chúng ta thuê người giúp việc, chi phí đó sẽ chia đôi."
Ờ, Tính suy nghĩ cặn kẽ hết cả rồi đấy. Lại còn trời sinh phụ nữ vốn vậy nên phải chấp nhận chứ? Xuân tức không có chỗ phát tiết, hậm hực hỏi Tính: "Anh tính toán chi li như thế làm gì, tiền anh có phải thiếu thốn quá đâu, em biết anh gửi vàng ở ngân hàng chẳng ít đấy!" Từ lúc đi làm tới giờ Tính tiết kiệm được không ít. Anh chi tiêu rất có kế hoạch, nói đúng hơn là tiết kiệm, mỗi tháng nộp cho mẹ một khoản gọi là góp tiền ăn, còn lại toàn bộ mua vàng gửi ngân hàng hết.
Ảnh minh họa
"Anh gửi đó là để sau này dưỡng già, về già ai biết vợ con có còn ở với mình, lại sức yếu không làm gì được, chẳng lẽ chịu chết đói. Anh chỉ phải có trách nhiệm với bố mẹ anh và con anh thôi, bố mẹ sinh ra anh, nuôi anh lớn, còn con cái lại do anh sinh ra, con cái anh cũng chỉ lo cho đến năm 18 tuổi, sau đó phải tự lực cánh sinh. Còn vợ hay người nhà anh thích thì anh giúp, anh không giúp cũng là chuyện bình thường, anh chẳng nợ gì họ. Ai cũng nên tự lo cho bản thân mình, đừng trông chờ vào người khác!" - Tính nhún vai bình tĩnh đáp. Thì ra đây mới là suy nghĩ thật trong lòng anh. Vậy mà Xuân cứ nghĩ Tính tích góp để sau này mua nhà, mua xe hoặc lo cho con cái cơ đấy. Còn chuyện anh em, người nhà, bạn bè hỏi vay tiền anh đều từ chối, khi trước Xuân hỏi thì Tính bảo toàn mấy kẻ nợ dai, muốn vay không muốn trả.
Xuân chẳng còn gì để nói với chồng tương lai. Cô chỉ có một cảm giác tuyệt vọng ở cuộc hôn nhân trước mắt. Tính dường như chẳng có chút tình cảm nào, tất cả đều được anh tính toán đâu ra đấy, quy hoạch chu đáo, không chút nhân nhượng, nể tình. Thời gian hai người yêu nhau, liệu Tính có tí tình cảm nào với cô, hay cũng chỉ là để phục vụ mục đích cưới vợ. Có khi mỗi lần hẹn hò anh còn giới hạn trong khoảng bao nhiêu tiền, khi mua quà tặng cô liền nghĩ sau này cô sẽ nội trợ, làm việc nhà bù lại để đỡ xót ruột ấy chứ!
Thiệp cưới đã in, tiệc cưới đã đặt, mọi thứ gần như đã hoàn tất chỉ để chờ đến ngày cưới, Xuân phải làm thế nào đây? Hủy hôn lúc này cô khác gì đã một đời chồng, chưa nói còn khiến bố mẹ, gia đình xấu mặt. Nhưng gắng gượng để rồi mọi thứ sẽ đi về đâu, đến lúc ấy ly hôn mới thật rắc rối, lằng nhằng, tổn thương càng thêm sâu đậm. Chi bằng "xách dép" chạy trước cho nhanh?
Theo Helino
Không phải phấn son, đây mới là thứ giúp đàn bà khôn hấp dẫn 'chết người'trong mắt đàn ông Nếu đàn bà dại ra sức đánh phấn, tô son để hấp dẫn đàn ông thì đàn bà khôn chỉ cần làm điều đơn giản này đã dư sức khiến các chàng "quỳ rạp" dưới chân xin được yêu thương. Son phấn chỉ có thể giúp bạn thu hút đàn ông trong phút chốc bởi ngoại tình đẹp nhìn mãi cũng quen mắt,...