Cử chỉ lạ của chồng trong đêm tân hôn khi chạm vào người vợ
Cơ thể Thắng trở nên run rẩy, sau đó mồ hôi trên người anh túa ra như tắm, ánh mắt của Thắng thể hiện sự chán ghét tột độ, anh bắt đầu có dấu hiệu buồn nôn.
Ngọc và Thắng đã kết hôn chớp nhoáng. Ngọc 24 tuổi, Thắng 28 tuổi, cả hai chênh nhau không quá nhiều. Gia đình hai bên đều hối thúc chuyện cưới xin, hơn nữa Ngọc và Thắng đều nhận thấy họ rất tâm đầu ý hợp, thế là họ chấp nhận hôn sự.
Đêm tân hôn, Thắng uống say rượu, bước chân xiêu vẹo bước vào phòng ngủ. Khi đó, tâm trạng của Ngọc trở nên rối bời, cô vừa lo lắng vừa cảm thấy phấn khích, xen lẫn chờ mong. Thắng đến bên giường, anh đưa tay xoa lấy khuôn mặt mềm mại của Ngọc, anh nhìn Ngọc bằng ánh mắt trìu mến, tiếp theo anh hôn vào trán Ngọc, sau đó Thắng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Thắng quay trở ra nằm gục trên giường, áo quần vẫn còn y nguyên và chìm vào giấc ngủ, không lâu sau, tiếng ngáy của anh vang vọng trong phòng. Ngọc chết lặng, cô từng mơ đêm tân hôn đắm chìm trong ngọt ngào khi cả hai thân xác quấn lấy nhau không rời, tại sao mọi chuyện lại như thế này? Nhưng có lẽ anh ấy đã say quá rồi, mai cô sẽ có một đêm tân hôn làm lại mặn nồng, Ngọc nghĩ thế.
Ảnh minh họa
Ngày hôm sau, Thắng và Ngọc cùng đáp chuyến bay đến Thượng Hải để bắt đầu tuần trăng mật đáng nhớ. Trên đường đi, Thắng luôn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Ngọc, tay kia anh siết lấy vòng eo thon mảnh khảnh của Ngọc. Thắng luôn thể hiện sự quan tâm bằng cách hỏi Ngọc có mệt không, có cần nghỉ ngơi không? Cảm nhận sự săn sóc của Thắng nên Ngọc cười rất hạnh phúc. Điều đáng tiếc là, cứ đến tối, khi hai người ở chung một phòng, Thắng lại thể hiện thái độ rất thận trọng, ngoài hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước thì không có điều gì xảy ra. Điều đó khiến Ngọc bắt đầu thắc mắc, phải chăng Thắng không hề yêu cô sâu đậm, hoặc cô không đủ sức hút với anh, những suy nghĩ đó lướt qua trong đầu khiến Ngọc cảm thấy hoang mang.
Đến ngày cuối cùng của tuần trăng mật, Ngọc quyết định sẽ quyến rũ khiến Thắng phải lên giường với cô tối nay. Thế là, khi đang tắm, Ngọc cố ý gọi Thắng: “Anh yêu, em quên mang khăn tắm vào rồi, anh lấy giúp em với”. Cửa phòng tắm Ngọc để hé mở, thông qua khe cửa, Ngọc có thể thấy Thắng đang nắm chặt chiếc khăn và đứng bên ngoài, anh đang do dự không biết nên làm gì tiếp theo. Ngọc lặng lẽ bước đến gần cửa, đột nhiên cô mở toang cánh cửa, cô làm như sơ ý ngã vào người Thắng.
Khi Thắng chưa hiểu điều gì đang diễn ra thì anh đã thấy Ngọc đang trong tình cảnh không mảnh vải che thân, diễn biến tiếp theo khiến Ngọc cảm thấy thật sự bị sốc, bởi cơ thể Thắng trở nên run rẩy, sau đó mồ hôi trên người anh túa ra như tắm, ánh mắt của Thắng thể hiện sự chán ghét tột độ, anh bắt đầu có dấu hiệu buồn nôn, sau đó Thắng thô bạo đẩy Ngọc tránh xa khỏi người anh, rồi anh chạy vào nhà vệ sinh nôn ói liên tục.
Thời điểm đó, Ngọc tức giận điên cuồng, cô cảm thấy lòng tự trọng của người phụ nữ đã bị anh chà đạp thê thảm, lẽ nào cô tệ hại đến mức khiến đàn ông nhìn là phải ói sao? Không đâu, bởi vóc dáng của Ngọc có số đo 3 vòng rất chuẩn. Vậy sai lầm là ở đâu? Rốt cuộc Thắng đang che giấu điều gì khó nói? Lẽ nào Thắng là người đồng tính, nếu thế thì cũng không đến mức nôn ói như vậy.
Video đang HOT
Kể từ lần đó, bầu không khí giữa hai người trở nên rất quái dị, Thắng luôn tránh mặt Ngọc nhiều nhất có thể ngay cả khi hai người đang sống chung dưới một mái nhà. Ngọc chỉ ước có ai đó cho cô một câu trả lời chính xác về tình huống khốn khổ mà cô đang đối mặt. Và cuối cùng, khi đang tìm kiếm thông tin trên mạng, Ngọc đã có một câu trả lời thỏa đáng cho mọi chuyện.
Khả năng rất cao Thắng chính là người vô tính, căn cứ vào những biểu hiện của Thắng, Ngọc chắc chắn anh là người căm ghét chuyện quan hệ tình dục. Các biểu hiện như ôm hôn, vuốt ve đều có thể khiến người vô tính như anh trở nên căm ghét, triệu chứng nghiêm trọng nhất chính là đổ mồ hôi, thậm chí là buồn nôn. Ngọc cảm thấy quay cuồng với cái sự thật khủng khiếp mà cô vừa tìm ra, cô chỉ còn đợi câu trả lời xác nhận từ Thắng.
Tối hôm đó, Ngọc đã đem những thông tin mà cô tìm được để đối chất với Thắng, rốt cuộc anh đã thừa nhận, Thắng đau khổ bảo không muốn giấu giếm cô sự thật, mỗi lần ôm hôn Ngọc, anh rất cố gắng “diễn” để không khiến cô phải buồn lòng, Thắng thật sự là người vô tính, dù anh không có hứng thú đối với “chuyện ấy”, nhưng tình cảm anh dành cho cô là thật lòng, anh hứa sẽ bù đắp và săn sóc cô tốt nhất có thể. Ngọc nghe xong cảm thấy buồn bã, bởi hôn nhân thiếu “chuyện ấy” làm sao cô có tiếp tục?
Theo PNVN
Yêu một người không yêu mình, hẳn là đau đớn lắm...
Em luôn là người nói nhớ người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có nhớ em không? Em luôn là người nói thương người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có chút tình cảm nào cho em không?
................................
Yêu một người không yêu mình, hẳn là đau đớn lắm...
Có một thời em đã như thế, yêu một người đến dốc hết cả tâm can, yêu đến cho đi mà không cần nhận lại, yêu đến dại khờ vô lối... vậy mà cuối cùng người cũng không thể hiểu và cũng không muốn hiểu...
Em biết mình vô cùng ngốc vì cứ muốn được gần bên người, lần đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người nhìn em, lúc ấy em đã biết tim mình lạc nhịp và cũng chính lúc ấy em cũng biết tiếp theo là những ngày tháng không dễ dàng... Đâu cứ phải ánh mắt dịu dàng là yêu đâu, vậy mà em cứ đắm chìm trong đó, muốn yêu người tiếp những ngày người đã đau khổ, muốn thương người tiếp những ngày người đã chờ đợi trong vô vọng, muốn chia sẻ tiếp với người cuộc sống khó khăn người đang trải qua, muốn nắm tay người đi tiếp con đường trước mắt...
Người! chỉ là rung động thôi, chỉ là một phút yếu đuối cần ai đó san sẻ, một chút hiếu thắng nam nhi thoáng qua, và một chút đồng cảm với hoàn cảnh... ngoài ra chẳng có thương làm sao đến yêu được...
Em! chẳng cần biết mình sẽ đối mặt với những gì, chỉ muốn mỗi ngày được trò chuyện cùng người. Chẳng cần biết lí trí kêu gào ra sao, chỉ nghĩ đến con tim đang hoan hỉ. Chẳng cần biết người mỗi ngày gắng gượng những lời sáo rỗng, chỉ luôn biện minh cho mình và cho người...
Mỗi ngày trôi qua, con tim em càng thu hoạch thêm bao nhiêu cảm xúc, ngọt ngào có, tủi hờn có, vui vẻ có, buồn phiền có, và cả xót xa cũng có... mỗi lần thấy mọi thứ nhạt nhòa lạc lõng, em lại nghĩ đến chuyện buông tay... vậy mà cứ bao lần em muốn bỏ quên người, thì tự nhiên người lại ngọt ngào với em, lại thêm vài lời làm chất xúc tác cho con tim hy vọng trở lại. Chỉ muốn ru mình một chút thôi, không thể ngủ ngon, chỉ mơ màng cũng được... tưởng tượng một ngày nào đó người có thể nhìn ra chân tình mà cảm động.
Em luôn là người nói nhớ người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có nhớ em không?
Em luôn là người nói thương người mà chẳng bao giờ dám hỏi người có chút tình cảm nào cho em không?
Em luôn xem người là ưu tiên nhưng với người em chỉ là sự lựa chọn.
Em luôn muốn gần người thêm chút nữa, còn người thì luôn giữ khoảng cách với em.
Em luôn thức rất khuya đợi người về chỉ để trả lời một tin nhắn, nhưng người vì vui vẻ với bạn không thể trả lời tin nhắn ngay cho em.
Em một ngày kia vượt cả trăm cây số đến gặp người, không chút cảm xúc người lạnh lùng bảo em nên dừng lại.
Vậy yêu một người không yêu mình có đau không, có mệt mỏi không, có thấy mình mất đi lòng tự trọng nhiều không... Yêu là như thế có đúng không? cho dù có đau đến vỡ vụn cũng không dám quay lưng, sợ mình lại bỏ lỡ điều gì trong khoảnh khắc ấy, cứ nuôi hy vọng mỗi ngày mỗi ngày người sẽ gần ta hơn chút nữa, cứ vô thức hy vọng ta sẽ ở lại trong thế giới của người, cứ nhắm mắt hy vọng đường sẽ không còn xa...
Em đã như thế, cố gắng đến cùng cho đến khi tự tay mình chạm vào cạn cùng của tuyệt vọng... em đã bật cười chua xót cho mình... cuối cùng em đã không thể chạm vào người, thật ra em đang cố gắng chạm gần hơn nỗi đau của chính mình... nỗi đau bất chấp... bất chấp xa xôi để gặp gỡ, bất chấp nắng mưa để yêu thương, bất chấp tủi hờn để hy vọng...
Vậy khi nào thì trái tim em sẽ bão hòa. Người đã lạnh lùng, quay lưng là không bao giờ ngoảnh lại, em cũng hy vọng như thế, người đừng nhìn lại, dù chỉ là một lời hỏi thăm... vì em sợ trái tim mình lại một lần mềm yếu, lại vì sợ bỏ lỡ người mà lại làm đau mình lần nữa...
Dù sao cũng cảm ơn người đã giúp em bước ra khỏi thế giới của người, nếu không tự mình em chả bao giờ làm được, bây giờ em thấy tim mình nhẹ nhàng đi rất nhiều, giống như trút bỏ được một gánh nặng mà mỗi ngày mình phải mang theo. Không còn mong chờ, không còn hy vọng... vẫn biết rằng khó có thể phôi phai...nhưng đã biết chấp nhận người là thứ không thuộc về mình, mãi mãi cũng không thể thuộc về mình...
Phương Nguyễn
Bớt 'sống ảo' để mạnh mẽ trong tình yêu Theo một nghiên cứu từ trường đại học Brunel, Lodon thì những ai thường xuyên cập nhật trạng thái cá nhân trên mạng xã hội về việc yêu đương hay tập luyện hóa ra lại không phải là một người mạnh mẽ. Ảnh minh họa Cụ thể, ai cảm thấy tự hào về chế độ ăn, tập luyện, thành tích thể thao thường...