Cụ bà 88 tuổi “cải lão hoàn đồng” sau khi đánh bại “thần chết” bằng… bánh ngọt
Cụ bà mắc bệnh nặng, chỉ còn nằm chờ chết. Nhưng bất ngờ cụ đã tự hồi phục một cách kỳ diệu. Lạ nhất là mái tóc bạc trắng như bông của cụ giờ trở nên đen huyền.
Quay lưng với thần chết
Đó là trường hợp của cụ bà Nguyễn Thị Y (88 tuổi) ở khu vực 5, phường An Hòa, quận Ninh Kiều, TP. Cần Thơ. Giữa tháng 8/2010, cụ bà Nguyễn Thị Y (khi đó 85 tuổi) phải đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa TP. Cần Thơ trong tình trạng đau dữ dội khắp vùng lưng và bụng. Kết quả khám và chẩn đoán ngày 17/8/2010 của bệnh viện cho thấy, cụ Y có bệnh lý cơ tim do thiếu máu cục bộ, thoái hóa cột sống, viêm dạ dày và tá tràng. Phía bệnh viện đã yêu cầu cho cụ Y nhập viện điều trị.
Anh Nguyễn Trần Trọng Nghĩa – người nhà cụ Y cho biết: “Trước khi cụ Y phải đi bệnh viện cấp cứu, cụ đã không ăn uống được gì, kể cả sữa, nên sức khỏe sa sút khá nhiều, chỉ nằm trên giường, dù trước đó cụ có thể tự đi lại trong nhà với chiếc gậy tre”.
Nhờ bánh ngọt, cụ Y đã cải tử hoàn sinh một cách kỳ lạ (Ảnh minh họa)
Trong thời gian cụ Y được điều trị nội trú tại bệnh viện, cụ được nhận sự chăm sóc trực tiếp của lực lượng y, bác sĩ, tuy nhiên tình trạng sức khỏe của cụ Y ngày càng suy sụp hơn. Anh Nghĩa kể: “Ở bệnh viện, cụ Y vẫn không thể ăn uống bất cứ thứ gì. Vì quá yếu nên mỗi lần lên cơn đau, cụ Y không thể cử động hay nói gì được”. Theo anh Nghĩa, sự sống của cụ Y trong suốt những ngày ở bệnh viện chỉ được duy trì bởi các loại dịch truyền liên tục hết chai này tới chai khác.
Anh Nghĩa cho biết: “Các bác sĩ đã lắc đầu và gợi ý đưa cụ Y về nhà chăm sóc thêm được ngày nào hay ngày ấy”. Anh Nghĩa cũng buộc phải thuận theo đề xuất này vì như bác sĩ đã nói: “Với hiện trạng sức khỏe của cụ Y, cụ khó có thể kéo dài khả năng sống quá 1 tuần tiếp theo!”.
Hai ngày sau khi từ viện trở về nhà, cụ Y vẫn nằm bất động. Nhưng đến ngày thứ 3 thì điều kỳ diệu đã xảy ra. Hôm đó, anh Nghĩa ở nhà. Có mấy người hàng xóm sang chơi và mấy đứa cháu của cụ Y đang ăn bánh ngọt. Bỗng nhiên cụ Y cất tiếng gọi bằng giọng thều thào: “Cho… xin… miếng bánh… ăn thử…”.
Anh Nghĩa nói: “Lúc đó, ai nấy đều bất ngờ. Khi tôi đưa bánh vào miệng cụ và cụ bà ăn được vài miếng bánh ngọt cỡ bằng 2 ngón tay”. Những ngày tiếp theo, anh Nghĩa tiếp tục cho cụ Y ăn… bánh ngọt. Lạ thay, chỉ với bánh ngọt và nước lã mà sức khỏe cụ Y ngày một hồi phục tốt lên. Khoảng 1 tuần sau, cụ đã ăn được cháo và ít cơm mà không cần thêm thuốc men, chạy chữa gì.
Cải lão hoàn đồng
Thấy cụ Y hồi phục một cách lạ thường, anh Nghĩa đưa cụ đến bệnh viện tái khám. Chẩn đoán lần tái khám ngày 18/1/2011 (tại Bệnh viện Đa khoa TP. Cần Thơ) ghi nhận: “Cụ chỉ còn bị viêm dạ dày, tá tràng, táo bón”. Nếu so với kết quả khám chẩn đoán ngày 17/8/2010 (cũng của bệnh viện này), thì các chứng bệnh liên quan tới tim, cột sống đã tự dưng biến mất!.
Video đang HOT
Cụ bà Nguyễn Thị Y
Hơn 2 năm nay, sức khỏe cụ Y khá tốt. Điều lạ lùng là bây giờ, mỗi bữa, cụ Y có thể ăn hết những 4 chén cơm. Vậy nhưng 1 giờ sau, cụ lại kêu… đói và có thể ăn bữa tiếp theo. Cụ rất khỏe dù rất ít ngủ. Theo anh Nghĩa, cả ngày đêm, cụ chỉ cần ngủ khoảng 2 tiếng đồng hồ. Đêm cũng như ngày, cụ cứ lục đục đi lại khắp nơi trong nhà, sắp xếp lại… đồ vật. Cụ cũng có thể tự làm vệ sinh cá nhân mà không phải làm phiền người xung quanh như trước đây.
Chuyện cụ Y vừa thoát khỏi bàn tay của “thần chết” đang còn là đề tài làm râm ran tại khu phố này, thì người ta lại lần nữa giật mình với 1 câu chuyện khác cũng về cụ Y. Mái tóc đang bạc trắng như bông của cụ bỗng dưng nay đen trở lại. Chúng tôi quan sát, quả thực, phần chân tóc mọc sau của cụ đều đen nhánh, khác biệt với phần ngọn tóc đã bạc trắng! Tuy nhiên, do tai cụ rất kém, nên chúng tôi không thể trò chuyện được với cụ.
Sự kỳ lạ về mái tóc của cụ đã khiến người dân địa phương thêu dệt nhiều câu chuyện hoang đường. Chị K.N. – hàng xóm nhà cụ Y, nói rằng: “Những trường hợp như cụ Y, người ta cho rằng có vong hồn xiêu lạc nào đó bị chết đói lúc còn đang trẻ, nay mượn phần xác của cụ Y trở lại và ăn uống rất khỏe…!”. Nhiều người còn cho bà Y bị… quỷ nhập. Đây là những lập luận rất vô căn cứ. Trường hợp của cụ Y cần được các nhà khoa học nghiên cứu một cách cụ thể.
Cụ bà có số phận khác thường
Một số người hàng xóm nhận xét, cả cuộc đời cụ Y chỉ gặp toàn những điều bất hạnh. Cụ đã nuôi dưỡng nhiều người dưng và chứng kiến bao nhiêu cái chết trẻ của những người cụ từng nuôi dưỡng. Hiện tại, người thân duy nhất còn gần gũi với cụ là người cháu gọi cụ bằng ngoại – anh Nguyễn Trần Trọng Nghĩa – cũng là người dưng nốt.
Thời trẻ, cụ Y cũng có một tổ ấm, nhưng sau nhiều năm chung sống, chồng cụ đã qua đời khi cụ chưa sinh được người con nào. Để đỡ trống vắng, cụ Y quyết định nhận nuôi một bé gái có cha mẹ là người Pháp nhưng do hoàn cảnh phải lưu lạc. Cụ Y đặt tên cô con gái có đôi mắt xanh và mái tóc vàng ấy là Trần Thị Hương Nguyên. Cô “đầm” Hương Nguyên lớn lên, lấy chồng xứ Vĩnh Long và sinh 2 con trai là Nguyễn Trần Trọng Nghĩa và Nguyễn Trần Trọng Lễ. Sau khi sinh Trọng Lễ (1977), cô Hương Nguyên đã qua đời vì bạo bệnh.
Vừa góa chồng, lại tiếp tục mất con, cụ Y loay hoay với cảnh cô đơn bằng nghề bán khoai luộc. Nhưng nỗi đau mất người thân của cụ Y chưa dừng lại ở đó. Ông Lê Hoàng Phương – Chi hội trưởng Chi hội Người cao tuổi khu vực 5, phường An Hòa, còn cho biết: “Sau cô Hương Nguyên, bà Y còn nhận nuôi thêm 1 người con trai. Sau ngày giải phóng, chàng trai này được bảo lãnh đi định cư ở Mỹ. Nhưng sau đó vài năm bị bệnh và cũng qua đời luôn”. Ngay như Trọng Nghĩa và Trọng Lễ là 2 người cháu duy nhất để cụ đặt niềm trông cậy lúc tuổi già, thì bất ngờ Trọng Lễ cũng đã mất cách đây vài năm.
Bây giờ, ở tuổi gần đất xa trời, cụ Y vẫn phải sống trong cảnh nghèo khó, cô đơn. Gắn bó với cụ Y giờ chỉ còn người cháu ngoại nuôi không cùng huyết thống. Nguồn sống duy nhất của cụ hiện tại là một phần tiền công nhật từ nghề thợ hồ của Trọng Nghĩa, cộng với khoản trợ cấp xã hội 200.000 đồng/tháng.
Theo NTD
Bí ẩn lời đồn thổi về tảng đá quan tài trấn yểm đình Vạn Phúc ở Hà Nội
Hòn đá lại được khắc 11 lỗ vuông, đặt hướng vào phía cửa đình. Người ta cũng đồn thổi rằng, người Tàu đã dùng nó để trấn yểm, làm mất linh khí của đình và làng.
Đình Vạn Phúc - nơi có "tảng đá quan tài trấn yểm"
Tại đình Vạn Phúc (Đội Cấn, Ba Đình, Hà Nội) lâu nay có một tảng đá hình chữ nhật, một mặt có khắc 11 lỗ vuông, ngày trước được đặt hướng vào cửa đình. Hòn đá ấy có từ bao giờ, chẳng ai biết.
Bịt lỗ vuông lại, con trai chết
Ông Đỗ Văn Thành, năm nay bước sang tuổi 78, kể rằng, ông vốn gốc là người làng Vạn Phúc (Ba Đình), sau mấy lần chuyển nhà, cuối cùng vợ chồng ông về ở trong một con ngõ nhỏ trên đường Lạc Long Quân. "Ngày trước, nhà tôi ở sát đình Vạn Phúc. Thời niên thiếu, tôi hay sang đình chơi, đã thấy có tảng đá hình chữ nhật, dài chừng 2m, đặt nằm ngang phía bên trái cửa đình. Hồi ấy, tôi hay đào giun ở dưới chân tảng đá này để ra giếng đình câu đòng đong, cân cấn. Sau này, khi con gái đầu lòng của tôi được gần 1 tuổi, tôi còn bế cháu ra đình chơi, đặt lên mặt hòn đá này để chụp ảnh", ông kể.
Hòn đá ấy có tự bao giờ, người Vạn Phúc chẳng ai còn biết rõ. Ngay cái chuyện một mặt của nó có khắc 11 lỗ vuông, người ta cũng chẳng buồn thắc mắc là vì sao. Lâu dần, hòn đá ấy nghiễm nhiên được coi nó là một vật của đình, trơ gan cùng mưa nắng. Câu chuyện về hòn đá sẽ chẳng có gì đáng nói, cho đến một ngày, ông Thành phát hiện ra hòn đá đó "độc hại".
Hòn đá có khắc 11 lỗ vuông, được cho là dùng để trấn yểm.
Nguồn cơn của câu chuyện được ông Thành dần hé mở từ ký ức cách đây chục năm. Ấy là khoảng đầu những năm 2000, ông có nghe nói đến lớp học cảm xạ của bác sĩ, nhà cảm xạ học Dư Quang Châu. Tìm hiểu về lớp, ông thấy hay nên đăng ký học. Đầu năm 2002, khi đã dần "cảm nhận được bộ môn cảm xạ" (theo cách gọi của ông Thành), ông mới sực nhớ ra hòn đá ngoài đình. "Tôi liền mang quả lắc và "đũa thần" là cần ăng ten ra đặt trước các lỗ vuông ở hòn đá. Kết quả, đầu ăng ten bị hút vào, điều đó chứng tỏ hòn đá này phát ra năng lượng xấu. Dùng quả lắc để đo sinh khí đất đình theo biểu đồ Bovis thì kết quả chỉ khoảng 2.000 - 3.000. Tiếp tục thử nghiệm bằng việc mang thanh xà gồ bằng gỗ ra bịt ngang hết 11 lỗ vuông ấy thì thấy sinh khí đất đình cao lên", ông Thành kể.
Thế nhưng, một điều trùng hợp là ngay tối đó về nhà, ông Thành bị chứng hốt hoảng, khó thở. Sau đó vài tháng, người con trai của ông đang đi sửa nhà thuê, bị ngã lộn cổ từ tầng 2 xuống đất rồi mất. "Đó là một tai nạn lao động nhưng sự trùng hợp này khiến tôi ngờ rằng nó có liên quan đến việc tôi đã bịt các lỗ vuông ở hòn đá ngoài đình, dù chỉ một lúc thôi", ông Thành đặt nghi vấn.
Hòn đá giấu vàng (?)
Ông Thành trích dẫn trong những tài liệu, thuật lại rằng, làng Vạn Phúc xa xưa là trại Vạn Bảo thuộc 13 làng trại ở kinh thành Thăng Long, được hình thành từ triều vua Lý Thái Tông (1028 - 1054). Đến năm 1889 đời nhà Nguyễn, Thái Tử Bửu Lân lên làm vua lấy niên hiệu là Thành Thái, hai chữ Bửu Bảo tuy không đồng âm nhưng lại đồng tự, đồng nghĩa, sợ phạm húy nên làng Vạn Bảo đổi tên là làng Vạn Phúc như tên gọi ngày nay.
Đình làng Vạn Phúc thờ Linh Lang Đại Vương Thượng đẳng phúc thần, được xây dựng từ thời nhà Lý. Năm Minh Mệnh thứ 7 (1826), dân làng góp công góp của xây mới tòa đại chính gồm tiền tế, trung tế. Mỗi tòa gồm 7 gian. Năm Thành Thái thứ 16 (1903), đình được xây lại hậu cung, tạo cho kiến trúc của đình hình thành chữ Vương.
Đất đai, ruộng vườn ở Vạn Phúc vốn rộng rãi, có nhiều đầm, hồ; có dãy núi Bò, gò Thành Lạc, núi Trúc (Văn Chỉ), núi Rùa... Núi Trúc thẳng từ cửa đình trông sang. Sau cải cách ruộng đất và suốt thời kỳ chống chiến tranh phá hoại của đế quốc Mỹ, bên trái và bên phải đình xây dựng hai dãy nhà cấp bốn làm trường tiểu học, cả trong nội đình cũng bị ngăn ra làm các lớp học. Đồ thờ tự, nhất là đồ đồng dần hao hụt. Đến năm 1986, đình được công nhận là di tích lịch sử văn hóa.
Trước đây, phía trái đình, đầu đường Đồng Ngổ có 2 cột đá là chân cột cờ. Phía phải đình nằm ở vị trí đầu đường đi vào đền Bảo Sơn là tảng đá hình chữ nhật, mặt trên hơi lồi trông giống như bàn thạch. Tuy nhiên, về sau, hai loại đá này đã biến mất khi dân chúng dựng nhà cửa ở trước cửa đình. Duy chỉ có tảng đá hình chữ nhật như một chiếc quan tài đá nằm ngang phía cửa đình. Theo quan sát, tảng đá này có chiều dài chừng 2m, chiều rộng chừng 40 phân, cao chừng hơn 30 phân. Trên mặt tảng đá có 11 lỗ vuông. Riêng lỗ ở giữa được khắc cao hơn các lỗ hai bên.
Ông Thành đang chỉ lại nơi trước đây đặt hòn đá.
Ông Thành nhớ lại, trước đây có nghe các cụ kể rằng, xưa có thầy địa lý qua vùng nhìn hòn đá và bảo: Ai nắm được gia phả thì nhìn tảng đá này sẽ biết người Tàu giữ của ở đâu.
Câu chuyện về hòn đá giấu vàng có thực hay không, người làng chẳng rõ. Thế nhưng, việc người Tàu đã từng đến dựng nghĩa trang ở làng thì người Vạn Phúc chẳng ai là không biết.
Theo ông Thành, giữa thế kỷ XIX, có một người Ấn Độ thấy Núi Trúc cây cỏ tốt tươi bèn mua để thả dê. Sau, người này bán cho người Hoa kiều Phúc Kiến làm nghĩa địa treo biển bằng chữ Nho và chữ Pháp. Ông Thành vẫn nhớ biển chữ Pháp là "La cimetier de Phúc Kiến". "Có lẽ người Phúc Kiến đã tìm ra địa điểm giấu vàng. Họ lập nghĩa trang để làm bình phong. Sau này, đào được vàng thì họ đã chuyển đi, vàng cũng hết", ông Thành đặt giả thiết.
Thế nhưng, vì sao hòn đá lại được khắc 11 lỗ vuông, đặt trong đình và hướng vào phía cửa đình? "Ai cũng biết, hình tròn tượng trưng cho trời, hình vuông tượng trưng cho đất. 11 lỗ trên hòn đá này quy về số nguyên là số 2 ứng với quẻ khôn trên Lạc Thư", ông Thành bảo. Cùng với việc đo sinh khí đất đình, ông Thành tin rằng hòn đá ấy thật sự do người Tàu trấn yểm.
Cũng dưới góc độ cảm xạ tâm linh, đại tá quân đội Lê Thanh Diệu - một người nghiên cứu về cảm xạ lâu năm, qua khảo nghiệm hòn đá cũng cho rằng "hòn đá này thực sự phát ra những năng lượng xấu, rất xấu". Vậy, có thực sự hòn đá này dùng để trấn yểm?
"Tháng 8/2002, gia đình ông Trịnh Văn Kỷ góp công đức lát gạch đỏ mở rộng diện tích sân đình, tảng đá quan tài đã được chuyển ra vị trí khác, bề mặt có 11 lỗ vuông kia đã được bật ngửa lên trời. Từ đó, sinh khí đất đình đã tăng lên rất cao", ông Đỗ Văn Thành cho biết. Hiện nay, tảng đá này được xếp sát bức tường bao quanh đình, bên tay phải từ lối vào.
Theo xahoi
Rùng mình nghe ông lão "cõi âm" kể chuyện "50 năm làm bạn với xác chết" Đã gần nửa thế kỷ làm việc cho "âm tào địa phủ", ông chẳng nhớ mình bốc bao nhiêu ngôi mộ, bó xác chết cho bao nhiêu đám. Ông chỉ dùng xe đạp đi làm vì cho rằng... người cõi âm không thích ồn ào 17 tuổi đã làm bạn với xác chết Người đàn ông đó là Nguyễn Văn Nậm (SN 1949)...