Công nhân chật vật mưu sinh
Thoát ly khỏi đồng ruộng xuống thành phố mưu sinh, những mong có được công việc ổn định, kiếm được chút tiền gửi về quê giúp đỡ bố mẹ, nhưng cuộc sống của những người công nhân (CN) tại các khu công nghiệp, khu chế xuất tại Hà Nội rất khó khăn và bấp bênh.
Lo từng bữa
Mới chớm đông nhưng 6 giờ chiều, trời đã chuyển tối. Các dãy trọ lụp xụp bắt đầu sáng đèn. Trong căn phòng trọ khoảng 12 m2 cũ kỹ, có phần tồi tàn tại làng Nhuế (Đông Anh, Hà Nội), vợ chồng chị Bùi Thị Vân (Thái Nguyên) cũng bắt đầu sửa soạn bữa tối. Bữa cơm tối nay của vợ chồng chị Vân chỉ gồm 2 quả trứng và chút rau mang từ quê xuống. Chị Vân cho biết, ở quê thì cả hai vợ chồng không có việc, chỉ làm ruộng nên xuống làm CN tại KCN Bắc Thăng Long để trang trải cuộc sống nhưng khá chật vật.
Căn phòng tềnh toàng của những người công nhân tại KCN Bắc Thăng Long. Thu Trang
Tổng thu nhập của hai vợ chồng chị hiện nay chỉ được khoảng 7 triệu đồng/tháng, riêng tiền thuê nhà và điện nước đã mất 700.000 đồng/ tháng, gửi về cho ông bà 1 – 2 triệu tiền sữa cho con và gửi thêm chút tiền hỗ trợ ông bà tuổi cao sức yếu, chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng nên hai vợ chồng phải chi tiêu hết sức dè sẻn.
Căn phòng vợ chồng chị Vân thuê nằm trong xóm trọ nhỏ cũ kỹ. Trần nhà là những tấm nhựa lợp đã xỉn màu, lâu ngày nên cong vênh hết lượt, nhìn như chỉ trực đổ xuống bất cứ lúc nào. Trong nhà, tài sản quý nhất là bếp ga đơn nhỏ và chiếc ti vi. Khi hỏi về tình hình của con, chị Vân rơm rớm nước mắt: “Con chưa được 1 tuổi đã phải cai sữa sớm để mẹ đi làm, giờ cháu ở nhà với bà nội. Mạnh khỏe không sao nhưng ốm đau là cả nhà lại lao đao vì tiền không có.
Hai vợ chồng ở dưới này phải căn ke từng bữa ăn, bữa trưa thì ăn ở cơ quan, bữa tối hai người chỉ dám chi tiêu trong khoảng 20.000 – 25.000 đồng”, chị Vân nói. Dự định của vợ chồng chị là khi nào con được 3 tuổi sẽ cho xuống ở cùng bố mẹ, nhưng đó cũng chỉ là “mong muốn”, bởi nếu với mức lương hiện tại của vợ chồng chị Vân, để chi trả cho việc thuê người trông trẻ hoặc gửi con vào nhà trẻ thì sẽ thật sự khó khăn. “Nhiều khi nhớ con, thương con mà không biết làm thế nào, hi vọng 1 – 2 năm nữa lương của hai vợ chồng tăng lên chút ít thì mới hi vọng đón con xuống được”, mắt rơm rớm, chị Vân chia sẻ.
Nhiều trăn trở
Thu nhập thấp, cuộc sống của những người công nhân là chuỗi ngày chắt chiu. Đến phòng trọ của anh Nguyễn Văn Thư (Tuyên Quang) đúng khi 3 bố con anh đang dùng bữa tối, mâm cơm chỉ cơm canh rau và độ dăm miếng thịt với 5 quả trứng cút. Anh Thư cho biết, hai vợ chồng cùng 2 đứa con chi tiêu trong khoảng vài triệu đồng nên phải chắt chiu. Mỗi tháng nguyên tiền nhà trọ, điện nước đã mất gần 1 triệu, còn tiền học cho thằng lớn và sữa cho đứa nhỏ thì hầu như không để ra được đồng nào. Khi nhà có người ốm đau, thêm tiền thuốc men thì thật sự khó khăn.
Cả xóm trọ không khỏi xót xa trước hoàn cảnh nhà anh Thư. Hai vợ chồng đều làm CN theo ca. Thế nên cứ 3 tuần là lại trùng ca làm một lần. Nếu cả hai vợ chồng làm trùng ca thì sẽ không ai trông con nhỏ nên một trong hai người sẽ phải xin đổi ca hoặc nghỉ làm. “Bình thường, mỗi vợ chồng làm một ca nhưng thường mất 1 tiếng giao ca không có ai trông con, phải gửi nhờ mọi người cùng xóm trọ. Nhưng không phải lúc nào cũng có người để gửi. Nhiều khi chạy đôn đáo sang xóm trọ khác gửi con không được nên phải đi làm muộn”, anh Thư nói.
Quê xa nên mỗi lần cả 4 người cùng về sẽ rất tốn kém và không được nghỉ nhiều, nên một năm gia đình anh Thư chỉ về thăm bố mẹ được 1 – 2 lần. “Bố mẹ tuổi cao, nhà nông cũng khó khăn nhưng cũng không biết làm thế nào, vì về quê sẽ không có việc. Nhiều khi nghĩ thương vợ, thương bố mẹ nhưng phải chấp nhận”, anh Thư cười buồn.
Video đang HOT
Cùng cảnh ngộ, vợ chồng anh Nguyễn Thế Long (Vĩnh Phúc) cũng không khá giả hơn. Lương cả hai vợ chồng anh mỗi tháng được 8 triệu đồng. Gia đình anh phải dè xẻn mới đủ chi tiêu cho mỗi tháng 1 triệu tiền nhà, tiền học cho con trai 3 tuổi và tiền sữa cho con 2 tháng tuổi. “Lương thấp, giá cả đều tăng nên mỗi lần về quê cố gắng mang đồ xuống để giảm bớt chi tiêu. Có những khi khó khăn, cả nhà 4 người mà chỉ còn 12.000 đồng trong túi, hai vợ chồng chỉ biết nhìn nhau nghẹn ngào, không biết làm thế nào”, anh Long nói.
Để cả gia đình được đoàn tụ bên nhau, dù cuộc sống khó khăn, với gia đình anh Long là cả một quá trình cố gắng. Khi vợ chồng anh có con trai đầu lòng, phải gửi ở nhà ông bà trông nom. “ Hai vợ chồng cố gắng được ở bên con thêm giây phút nào là quý giây phút ấy, nên cứ hôm nào về quê rồi 4 giờ sáng thứ 2 xuống để đi làm, kể cả những hôm mùa đông mưa gió, rét cắt da thịt. Mỗi lần đi xuống làm là vợ ngồi sau xe nước mắt ngắn dài mà mình đau lòng”, anh Long kể lại. Đến khi có con thứ hai, với mức lương để chi tiêu cho gia đình 4 người như vậy sẽ phải “thắt lưng buộc bụng” rất nhiều nhưng vợ chồng anh quyết tâm cho cả 2 con xuống nhà trọ. “Vợ đang cho con bú mà không được bồi bổ nhiều, nghĩ cũng chạnh lòng nhưng phải cố gắng vượt khó, mong cuộc sống con cái mình sau này đỡ khổ”, anh Long chia sẻ.
Theo Quỳnh Như – Thu Trang
Báo Tin tức
Thương cô gái ngày làm sinh viên, tối làm công nhân nuôi mẹ bại liệt
Mẹ một mình tần tảo nuôi Phượng Hà khôn lớn dù cha bỏ em khi em vừa sinh ra. Khi Phượng Hà học năm cuối, mẹ em bị tai biến và nằm liệt một chỗ. Thương mẹ, Hà "cõng" mẹ lên nhà trọ để tiện bề học hành và chăm sóc mẹ.
Chúng tôi đến thăm hai mẹ con Nguyễn Ngọc Thu Tốt Phượng Hà - hiện là sinh viên năm cuối ngành cử nhân Anh văn của trường Cao đẳng Bến Tre. Nằm cạnh em là một người phụ nữ độ 60 tuổi nằm thẳng đơ, lâu lâu bà lại đưa đôi tay, với lên bắt lấy đôi tay Phượng Hà. Qua trò chuyện, chúng tôi mới biết cô Nguyễn Thị Thu Hà (1951) - mẹ ruột em Phượng Hà bị bại liệt hơn một năm nay.
Theo Phượng Hà, cha em bỏ hai mẹ con từ khi em mới 1 tháng tuổi. Từ đó, hai me con Hà đùm bọc nhau sinh sống ( ở Cồn Phụng, xã Tân Thạch, huyện Châu Thành, tỉnh Bến Tre) trong một căn nhà ven sông và nay không còn nữa vì đã sập. Hà cho biết, mẹ em trước đây tốt nghiệp trường Đại học Văn Khoa Sài Gòn, rồi về làm giáo viên trường THCS Ông Văn Huyên, Chợ Gạo, Tiền Giang. Lúc đó trợ cấp giáo viên không đủ để nuôi sống hai mẹ con nên mẹ Hà nghỉ dạy về nhà làm đồ thủ công mỹ nghệ đem ra chợ bán để nuôi Hà.
Từ năm 2012, để tiện bề học hành và chăm sóc mẹ, Phượng Hà đưa mẹ lên nhà trọ sinh sống
Hỏi về bệnh tình của mẹ, Phượng Hà cho biết, khoảng tháng 10/ 2012 tai họa ập đến gia đình em khi mẹ em bị xuất huyết não, sau đó biến chứng thành tai biến mạch máu não phải cấp cứu tại bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu rồi chuyển tiếp lên bệnh viện Trần Văn An. Khoảng thời gian này, dù đã có bảo hiểm hộ nghèo nhưng số tiền viện phí rất lớn.
Cũng may lúc đó nhờ tình yêu thương và sự giúp giúp đỡ của hàng xóm láng giềng, bạn bè của Hà và thầy cô trường Cao đẳng Bến Tre, mọi người vận động hỗ trợ giúp Phượng Hà vượt qua khó khăn. Sau 2 tháng điều trị mẹ Hà vẫn không cử động được và đúng lúc Hà không thể xoay đầu ra tiền nên Phượng Hà đành xin bệnh viện đưa mẹ về quê. Nhưng khi về nhà, căn nhà lá cũng "chẳng thương" cho mẹ con em ở nữa, nhà đổ sập. Hai mẹ con phải sang nhà bà con hàng xóm tá túc mấy hôm trước khi Phượng Hà quyết định "cõng" mẹ lên nhà trọ ở Bến Tre để ở và tiếp tục việc học hành, vì khi đó em đang học năm cuối ngành Cử nhân Anh văn.
"Trước đây dù gia đình thuộc diện nghèo khó nhưng em luôn có một điểm tựa vững chắc là mẹ mình. Giờ đây, khi nhìn mọi người có thể đi lại, cười nói mình lại bật khóc khi nghĩ đến mẹ nằm yên bất động. Bây giờ dù khó khăn nhưng em lại là chỗ dựa duy nhất cho mẹ, vì vậy em không thể bỏ cuộc!" Phượng Hà chia sẻ.
Sau giờ học là phụ bàn, làm công nhân
Trong căn phòng nhỏ chật hẹp rộng chưa tới 12m2 có đến 3 người cùng ở. Hà cho biết, vì để tiết kiệm tiền em rủ một người bạn đến thuê chung, cũng may người bạn này thông cảm cho tình cảnh của Hà nên ngoài việc đồng ý ở chung, bạn này còn luôn giúp đỡ chăm lo cho mẹ Hà lúc Hà đi làm thêm.
Phượng Hà ngậm ngùi nhớ lại: "Ngày xưa em cũng không muốn học cao vì nhà quá nghèo, nhưng mẹ cứ luôn động viên em cố mà học. Bởi vậy sau khi thi rớt đại học em cũng đã định từ bỏ nhưng mẹ đã động viên nên em tiếp tục ôn lại và thi đỗ vào trường Cao đẳng Bến Tre ngành Cử nhân anh văn."
Từ ngày không còn tiền nhờ bác sĩ đến tập vật lý trị liệu cho mẹ, tứ chí của mẹ Hà xơ cúng lại. Theo Hà nếu duy trì được việc tập luyện, mẹ Hà có thể đi lại được.
Những ngày đầu khi mới đưa mẹ lên phòng trọ Phượng Hà còn có tiền để mời bác sĩ ở bệnh viện Trần Văn An lên tập trị liệu cho mẹ ngày một lần với chi phí 40.000/lần, nhưng rồi số lần giảm xuống còn tuần 3 lần. Các bác sĩ thương cho hoàn cảnh của em nên giảm chi phí xuống còn 25.000/lần nhưng rồi chẳng còn tiền để chữa trị đành dừng lại.
Giờ đây, sau một năm có nhiều biến cố (mẹ bệnh, nhà sập,...) mỗi ngày Phượng Hà vừa đi học ở trường, rồi về làm thay công tác của bác sĩ làm vật lý trị liệu, đi chợ, nấu ăn rồi đi học thêm nghiệp vụ sư phạm, tối đến lại đi chạy bàn ở một quán ăn Cả ngày bận rộn không một phút nghỉ ngơi thế nhưng cô gái nhỏ bé ấy vẫn luôn cố gắng vì tin rằng một điều kì diệu sẽ xảy ra cho mẹ em.
Hiện tại, Phượng Hà học nghiệp vụ sư phạm khoảng 1 tháng là xong chương trình nhưng em rất lo không tìm được chỗ dạy thì cuộc sống càng khó khăn hơn.
Trước gánh nặng tiền học phí, tiền sinh hoạt, tiền thuê nhà trọ, tiền thuốc men cho mẹ nên suốt tháng hè rồi Hà xin đi làm công nhân đến khi nhập học thì Hà đi phụ bàn ở quán phở và hiện tại Hà đang phụ chạy bàn cho một quán ăn... Hà làm bao nhiêu việc nhưng số tiền công chỉ đủ đong gạo, tiền mắm muối cho hai mẹ con. Riêng khoản nợ hơn 25 triệu đồng mà Phượng Hà vay khi đi học và chữa bệnh cho mẹ thì không biết đến khi nào mới trả xong. Nhắc đến chuyện này, Hà đâm lo cho ngày ra trường, liệu có tìm được một chỗ dạy hay không hay phải đi phụ bàn tiếp?
Khi chúng tôi hỏi cuộc sống khó khăn đến nhường ấy có lúc nào em nghĩ đến việc bỏ cuộc không, Hà cười nhẹ rồi bảo: "Làm giáo viên là mơ ước lớn lao nhất của cuộc đời mẹ em nhưng rồi vì em mẹ đành từ bỏ. Nên hôm nay em muốn tiếp tục con đường mà mẹ đã đi dang dở, bởi vậy em luôn mơ về nó. Dù cho cuộc sống có khó khăn thế nào cũng không dập tắt được mục đích đó của em".
Em lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò của mẹ mình và nói: "Em hy vọng đến lúc ước mơ của em được thực hiện thì mẹ em cũng sẽ được chữa khỏi bệnh".
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Mã số 1208: Em Nguyễn Ngọc Thu Tốt Phượng Hà - hiện ở trọ tại Ấp 1, xã Sơn Đông, TP Bến Tre. ĐT: 0188 7116575 2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Báo điện tử Dân trí. Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh bến xe Kim Mã) Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490 Email: quynhanai@dantri.com.vn Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau: * Tài khoản VNĐ tại VietComBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 045 100 194 4487
Tại: Ngân Hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam - Chi nhánh Thành Công - Hà Nội. * Tài khoản USD tại VietComBank:
Account Name: Bao Khuyen hoc & Dan tri Account Number: 045 137 195 6482 Swift Code: BFTVVNVX Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank) * Tài khoản VNĐ tại VietinBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 10 201 0000 220 639
Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Hoàn Kiếm * Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 0721100356359 Tại Ngân hàng TMCP Quân đội - Chi nhánh Thái Thịnh - Hà Nội * Tài khoản USD tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 0721100357002 Swift Code: MSCBVNVX Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK - MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam) 3. Văn phòng đại diện của báo: VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122 VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725 VP HCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885 VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733.269
Nguyễn Hành - Lương Thuỷ
Theo Dantri
Báo Thanh Niên hỗ trợ người dân xã đặc biệt khó khăn vùng tâm bão Ngày 23.10, đoàn cứu trợ Báo Thanh Niên và Tỉnh đoàn Quảng Nam đã thăm và tặng quà bà con cho bị thiệt hại do bão tại xã Quế Lưu (H.Hiệp Đức, Quảng Nam). Đại diện Báo Thanh Niên và Tỉnh đoàn Quảng Nam trao quà cho cụ Lê Thị Hồng (áo xanh) và cụ Đặng Thị Quế, sống tại xã Quế Lưu...