Còng lưng nuôi chồng thất nghiệp suốt 7 năm và đây là cách anh trả ơn tôi sau khi…
1 tuần sau khi chồng tôi lên chức, anh bảo tôi về quê, mua bánh trái về thắp hương cho các cụ. Tôi nghe lời chồng mang cả đứa con 3 tuổi của mình theo. Đến khi trở lại nhà, tôi thấy căn nhà đã khóa im ỉm.
ảnh minh họa
Tôi vẫn còn nhớ như in những tháng ngày đó, lúc đó Đạt về nhà với gương mặt buồn như đưa đám, anh bảo anh đã bị sa thải. Công ty anh làm 3 năm nay bỗng dưng giảm biên chế và Đạt bị liệt vào danh sách đó. Bỗng dưng thành kẻ thất nghiệp, Đạt đâm ra cáu gắt và thường xuyên lê la uống rượu với mấy anh hàng xóm. Tôi hiểu chồng chán đời nên không cằn nhằn gì cả, chỉ động viên anh cố gắng tìm công việc khác để thay thế vì tôi biết Đạt là một người có chuyên môn.
Thế nhưng dường như vận may không mỉm cười với chồng tôi. Rải hồ sơ xin việc suốt 1 năm trời mà không có công ty nào gọi anh cả. Lúc đầu Đạt còn siêng năng, đi theo mấy anh hàng xóm làm khuân vác kiếm thêm tiền nhưng sau này, anh lại kêu chán rồi ở nhà.
Từ khi chồng ở nhà, tôi phải đầu tắt mặt tối làm thêm đủ việc để lấy tiền lo cho cả gia đình. Từ rửa bát, quét dọn, làm ô sin theo giờ, đi quét rác, may vá… việc gì tôi cũng làm cả. Năm đầu khi thất nghiệp, chồng tôi còn kiên nhẫn rải hồ sơ xin việc nhưng đến những năm sau đó, anh không thèm làm gì nữa. Tôi đi làm, Đạt ở nhà lo việc nội trợ, dần dần, anh ngại tiếp xúc với bên ngoài, cứ bảo anh đi xin việc là Đạt lại thoái thác.
Cứ như thế, tôi cáng đáng gia đình suốt 7 năm trời, chồng tôi hết chán nản lại than vắn thở dài, anh bảo rằng do anh tài giỏi nên bị người ta dìm chứ không phải vì công ty phải giảm biên chế như người ta nói. Tôi ròng rã 7 năm trời đi làm đủ mọi ngành nghề, từ một người phụ nữ cũng ưa nhìn, giờ tôi già đanh, tay chân xấu xí, gương mặt toàn tàn nhang. Nhưng niềm vui của tôi là ít nhất vẫn luôn được nghe những lời cảm ơn của chồng.
Có lẽ ông trời cũng thương nên hết năm thứ 7, Đạt bỗng dưng được nhận vào một công ty in ấn, quảng cáo. Ngày đầu Đạt đi làm, anh rất hứng khởi. Tôi thấy chồng mình vậy cũng vui. Tôi nghĩ ít tiền cũng được điều cốt yếu là chồng tôi vui vẻ, có tinh thần trở lại.
Từ hôm Đạt đi làm, khi nào về nhà anh cũng vào phòng riêng đóng cửa lại rồi làm việc quần quật trong đó đến sáng. Tôi thương chồng lắm, có khi tôi thấy anh ngủ gục bên bàn làm việc mà nước mắt cứ chảy. Xét cho cùng những tháng ngày khổ cực của vợ chồng tôi đã hết, giờ đây tôi tin rằng cuộc sống của chúng tôi sẽ tốt hơn.
Sau 2 năm, chồng tôi được để bạt lên làm giám đốc. Tôi vui mừng tột độ vì sự cố gắng của anh đã được đền đáp. Những tưởng từ đó cuộc sống gia đình của tôi sẽ được cải thiện nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi.
Video đang HOT
1 tuần sau khi chồng tôi lên chức, anh bảo tôi về quê, mua bánh trái về thắp hương cho các cụ. Tôi nghe lời chồng mang cả đứa con 3 tuổi của mình theo. Đến khi trở lại nhà, tôi thấy căn nhà đã khóa im ỉm. Hỏi ra mới biết chồng tôi đã bán nhà cho người khác. Tôi điếng người, vì chuyện hệ trọng như vậy mà chồng tôi không nói với tôi câu nào cả. Tôi gọi điện cho chồng thì anh không nghe máy.
Tôi gửi con sang nhà hàng xóm rồi tất tả đến công ty của anh. Và rồi một cảnh không thể nào tin nổi đã xảy ra trước mắt tôi.
Ở cửa công ty, anh mở cửa ô tô cho một cô gái xinh như mộng, chân dài, da trắng bước vào. Tôi chạy lại lắp bắp:
- Anh ơi, sao lại bán nhà đi thế? Giờ nhà mình ở đâu anh?
- Anh mua nhà khác rồi, mà em chưa nhận được đơn ly hôn anh gửi về quê à? Sao giờ lại mò lên?
- Ly hôn ư? Sao lại ly hôn?
(Ảnh minh họa)
- Giàu đổi bạn, sang đổi vợ. Anh đâu thể sống với người vợ nhàu nhĩ như em được?
Tôi chết điếng, tôi lao tới túm lấy áo chồng, anh hất tay tôi ra rồi đẩy tôi ngã dúi dụi xuống đường. Tôi gào lên:
- Thế những nhọc nhằn tôi trải qua mấy năm trời để nuôi anh khi anh thất nghiệp không hề có ý nghĩa với anh sao?
- Nó có ý nghĩa với cô không có nghĩa là nó có ý nghĩa với tôi. Cô ngu thì cô chịu.
Nói xong, anh vào ô tô lái xe đi mất, chỉ còn tôi nằm dưới đất, ôm nỗi cay đắng vì bị phản bội chỉ trong nháy mắt sau hàng năm trời còng lưng nuôi chồng.
Theo Blogtamsu
7 năm cày cuốc nuôi em ăn học, cuối cùng em trả lại cho tôi cái bụng bầu của người khác
Chưa khi nào tôi nghĩ cuộc đời mình bế tắc đến vậy. Tôi nhận được tin báo em có thai sau 7 năm trời dày công cực khổ kiếm tiền nuôi em ăn học để nhận lại 1 cái kết không như mơ chút nào.
7 năm cày cuốc nuôi em ăn học, đau đớn khi nhìn em trả lại cho tôi 1 cái bụng bầu của thằng con trai khác. (Ảnh minh họa)
Tôi và em đều sinh ra ở làng quê nghèo. Chúng tôi cũng có 1 mối tình đẹp, ngày đó cùng học chung cấp 3, khi ấy tôi đã là cậu học sinh cuối cấp, còn em mới vào trường. Chúng tôi quen nhau từ ngày đó.
Gia đình tôi ở quê, dù nghèo nhưng vẫn có điều kiện hơn nhà em. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi không theo học 1 trường đại học nào cả mà quyết định đi làm kiếm tiền. 1 phần vì sức học của tôi cũng khá yếu, 2 phần thì tôi muốn giúp đỡ em cho em an tâm học tập.
Nhà em cách nhà tôi khoảng 15 cây số, quãng đường không quá xa với thành thị, nhưng ở nông thôn thì con đường đất ngày đó đi vẫn còn nhiều khó khăn lắm. Bố mẹ em làm đồng áng nên quanh năm chỉ có biết đến vài mảnh ruộng. Còn bố mẹ tôi chí ít vẫn có cái nghề buôn bán rau cỏ ngoài chợ nên cũng dư dật hơn. Ngày đó ở quê, nhà em để cho em đi học thật sự cũng chật vật lắm. Mỗi tuần em về nhà 1 lần, có khi để tiết kiệm 1 tháng em mới về 1 lần. Dù nhà chỉ cách trường học 15 cây số.
Tôi thương em nên từ ngày bắt đầu kiếm được những đồng tiền đầu tiên, tôi bắt đầu biết dành dụm chúng. Không phải để mua đồ cho bản thân mà tôi dùng để mua đồ cho em. Ngày đầu tiên tôi tặng em 1 chiếc áo mới, em khóc vì hạnh phúc, tôi nhìn em và tự nhủ sẽ kiếm tiền để lo cho em học hành cẩn thận, vì em học giỏi lắm. Thấm thoắt cũng 3 năm trôi qua, em thi đại học và đỗ 1 trường ở thành phố. Có lẽ cái vùng quê nghèo này không thể giữ được em. Em muốn đi học, vì thế tôi lại chăm chỉ làm đủ thứ nghề ở quê, từ xách vữa cho mấy chú thợ xây, từ bê gạch hay thậm chí là bốc vác từng bao hàng lớn.
Cầm những đồng tiền mồ hôi xương máu của mình, tôi lại đưa cho em. Em học hành ở dưới thành phố, tôi biết em vất vả lắm, nên đều phải gọi điện an ủi nếu hết tiền cứ nói anh, anh sẽ lo cho em. Dù có nhiều khi tôi còn không có một đồng tiền nào trong túi cả.
Cứ như vậy, hai con người yêu xa nhau. Thi thoảng tôi mới có điều kiện xuống thăm em. Thăm được 1 vài hôm tôi lại phải về với công việc của mình. Còn em cũng lại tất bật với việc học hành ngày này qua tháng khác.
Cuối cùng cái ngày tôi mong cũng đến, em tốt nghiệp ra trường, rồi tôi sẽ được đón em về chung 1 nhà như vẫn hằng mong. Nhưng có lẽ cái ước muốn đó chẳng bao giờ có thể thực hiện được. Chỉ vì em đã khiến tôi thất vọng hoàn toàn. Hôm trước tôi còn vui vẻ hào hứng dành tiền để đến dự lễ tốt nghiệp của em. Nhưng chính cái ngày đó cũng là ngày đen tối nhất cuộc đời tôi.
Em nhìn tôi khóc và nói: "Em xin lỗi, em có thai với anh ấy rồi nhưng giờ anh ấy lại bỏ em, em không biết làm thế nào!".
Tôi lắc mạnh đôi vai gầy của em hỏi: "Sao em lại đối xử với anh như thế? 7 năm hy sinh của anh cho em không có nghĩa lý gì sao?".
Trong làn nước mắt em kể với tôi. Gã đàn ông đó hơn em những 12 tuổi, gã có tiền, có nhà cao cửa rộng, có xe đẹp. Thấy em, gã theo đuổi bằng được, vung tiền sắm sửa cho em khiến em hoàn toàn mê mẩn vào cuộc sống giàu sang mà hắn vẽ ra. Nhưng hắn đã có hôn thể ở nước ngoài, hắn chỉ còn chờ xong thủ tục là cuốn gói thôi. Ấy vậy mà hắn vẫn kịp để lại trong em 1 sinh linh vô tội. Em chẳng hay biết gì, mãi đến khi gã đàn ông đó lên máy bay rồi em vẫn cứ ngây thơ nghĩ là hắn đi công tác vài ngày rồi sẽ về với em mà thôi.
Tôi đau đớn lắm, không thốt nên lời, ngay cả lời mắng em tôi cũng không nói được vì đau quá. Em van xin tôi tìm cách giúp đỡ, em không thể vác cái bụng bầu về được, bố em sẽ đánh chết em. Tôi bảo em phá thai đi thì em nói là em không có tiền. Tôi mệt mỏi nhét vào tay em tờ 500 ngàn rồi bỏ đi. Vài ngày sau em nhắn tin cho tôi nói cần thêm hơn 2 triệu nữa vì em còn đang mắc nợ chưa trả được.
Tôi không biết phải làm sao nữa. Tin nhắn của em đẫm nước mắt lắm, em van xin tôi tha thứ cho em, van xin tôi trở lại bên em. Nhưng niềm tin trong tôi với em đã vỡ vụn rồi, sao tôi có thể về bên em 1 lần nữa?
Theo blogtamsu
Ác với con dâu, 7 năm sau tôi nhận báo ứng nghiệt ngã Tôi ân hận vô cùng, tôi cay nghiệt với cô con dâu ngoan ngoãn, để rồi giờ phải chịu quả báo như thế này... Ảnh minh họa Tôi năm nay gần 70, con trai ngoài 30, cách đây 7 năm con trai tôi đã ly hôn một lần, hơn 2 năm sau thì tái hôn nhưng hiện giờ vẫn chưa có con. Bi...