Còn yêu… còn phải “chiều”
Tôi lao đến bên anh trong tâm trạng một đứa trẻ sợ mất đi món đồ quý giá (Ảnh minh họa)
Tôi lao đến bên anh trong tâm trạng một đứa trẻ sợ mất đi món đồ quý giá. Anh lại đưa tôi vi vu theo những cuộc chơi và tiếp tục đòi hỏi ở tôi những ham muốn rạo rực.
Vừa vào tiết học thứ hai, tôi nhận được tin nhắn của anh bằng mấy từ ngắn gọn: “Mình gặp nhau đi. Anh đợi ở chỗ cũ…”. Quả tim trong ngực tôi bỗng gióng lên từng hồi, tôi vội vàng thu xếp mấy cuốn vở trước mặt rồi xin phép thầy được nghỉ sớm.
Vậy là cuối cùng anh đã chủ động liên lạc với tôi sau gần hai tháng trời bặt vô âm tín. Tôi không nghĩ rằng anh đã quên tôi, nhưng tin nhắn sáng nay đến đột ngột quá khiến tôi như rơi vào trạng thái thôi miên, choáng váng. Suốt hai tháng qua, vì anh mà tôi đã trải qua bao nhiêu cảm xúc: giận hờn, trách móc… và cả những đêm nằm khóc thầm vì nhớ anh. Những ngày ấy đối với tôi thực sự là nỗi ám ảnh ghê gớm khi từng giờ từng phút tôi nghĩ đến cảnh anh nói lời chia tay và tôi sẽ mất anh. Nhưng giờ đây, người đàn ông mà tôi yêu thương đã quay trở lại và nói anh muốn gặp tôi. Vì anh rất nhớ tôi? Vì anh muốn nói lời xin lỗi về những lời đã khiến tôi đau khổ? Tôi thấy lòng ngập tràn hạnh phúc vì anh yêu đã quay về…
Anh đứng đó, vẫn cái dáng phong trần với mái tóc đen mượt và nụ cười tươi rói khiến con tim tôi muốn vỡ òa. Nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt chực lăn trên mắt tôi, anh ngăn không cho tôi được khóc:
-” Ngoan nào cô bé, không phải đã giao hẹn là gặp anh em phải luôn cười sao?”
Anh lại đưa tôi vi vu theo những cuộc chơi và tiếp tục đòi hỏi ở tôi những ham muốn rạo rực (Ảnh minh họa)
Thế là tôi lại kìm nén tất cả, miệng cố nở một nụ cười thật tươi để anh vui. Chỉ cần thấy anh vui là tôi tự cho mình trở thành người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian.
Video đang HOT
Có lẽ, anh là người đàn ông đầu tiên đến với tôi và hiểu tôi hơn ai hết. Tôi không quá xinh đẹp và trong cuộc sống cũng không có nhiều mối quan hệ. Từ quê lên Hà Nội học, tôi tự tạo cho mình một lối sống khép kín vừa đủ để tránh va chạm với những khó khăn của cuộc sống bon chen. Anh đến với tôi tình cờ trong một ngày tôi lạc giữa Thành phố chật cứng người và xe. Sự ân cần và chu chu đáo nơi anh không lâu sau đã nhẹ nhàng bước vào con tim ngây thơ chưa một lần rung động của tôi. Tôi bắt đầu biết yêu.
Những ngày vui bên anh luôn được tôi giữ cho riêng mình như một bí mật. Chúng tôi thường đi bên nhau trên những con đường vắng của ngoại ô, thả bộ theo ánh sáng lung linh của những đêm trăng bên bờ hồ… Đã có biết bao chốn lãng mạn của Thành phố này lưu dấu chân của anh và tôi như một vùng kỷ niệm. Và có lẽ như một quy luật tự nhiên trong tình yêu, tôi đã dâng hiến cho anh cái ngàn vàng của đời người con gái không một chút băn khoăn. Tôi cho đó là tình yêu và hạnh phúc.
Đối với tôi, anh dường như say mê và đắm đuối hơn sau mỗi lần được hưởng đặc quyền làm chủ cả tâm hồn và thể xác của tôi. Anh không nhiệt tình trong những câu chuyện kể về gia đình hay bè bạn, nhưng tôi cảm nhận được sự quan tâm và khao khát gắn bó của anh dành cho tôi sau mỗi lần chúng tôi làm “chuyện ấy”. Cứ thế như một luật lệ không đổi, lần nào gặp nhau chúng tôi cũng chia tay bằng cuộc vui ân ái trên giường. Tôi hân hoan chiều theo mọi ý muốn của anh chỉ để được ngắm nhìn vẻ rạng rỡ và nụ cười thiên thần hiện trên gương mặt anh. Đôi lần, tôi hỏi anh những câu hỏi về gia đình và nói rằng tôi muốn được anh đưa về ra mắt gia đình, nhưng anh chỉ lặng im. Tôi tự ái không chịu. Có lẽ nào anh không muốn công khai mối quan hệ kéo dài giữa chúng tôi? Vậy thì trong lòng anh tôi có vị trí nào đây? – Một mối tình nghiêm túc sẽ đi đến tương lai hay chỉ là một cuộc tình hờ trong phút chốc? Những lời cãi vã của tôi và anh luôn bùng lên căng thẳng và kết thúc bằng lời anh dọa sẽ chia tay…
Tôi bắt đầu nghe những tiếng nấc trào dâng trong lòng mình… (Ảnh minh họa)
Ngày hôm nay sau gần hai tháng giận dỗi, anh đã chủ động tìm gặp tôi. Những lúc bên nhau tôi đã tin tưởng trao cho anh tất cả, giờ đây nếu thực sự phải xa nhau tôi nghĩ con tim mình không thể nào sống tiếp. Chỉ cần nhận được tin anh tôi bỗng hóa thành kẻ mất hết lý trí. Tôi lao đến bên anh trong tâm trạng một đứa trẻ sợ mất đi món đồ quý giá. Anh lại đưa tôi vi vu theo những cuộc chơi và tiếp tục đòi hỏi ở tôi những ham muốn rạo rực. Tôi theo chân anh đến một nhà nghỉ trong ngõ vắng, lặng lẽ bước vào căn phòng chật và để mặc anh ôm ấp, vuốt ve như vỗ về nỗi đau tháng ngày xa vắng nhau.
Hôm nay nằm trong vòng tay anh, tôi lại hỏi về một ngày anh sẽ đưa tôi về giới thiệu trước gia đình:
- Bao giờ hả anh?
Tôi hồi hộp chờ đợi một câu trả lời. Anh đáp lại bằng đôi mắt nhắm nghiền, im lặng. Một phút… Hai phút… Ba phút… Tôi bắt đầu nghe những tiếng nấc trào dâng trong lòng mình. Cuộc tình này rồi sẽ đi về đâu đây, khi đến giờ phút này thì tôi đã biết: đối với anh, tôi chỉ là một mảnh tình hờ?
Hiếu Trang (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Chia tay vì người yêu mắc bệnh thế kỉ
Khi biết anh bị mắc bệnh thế kỉ, tôi đã nhẫn tâm bỏ anh ra đi... (Ảnh minh họa)
Tôi cầm trên tay giấy xét nghiệm của anh, là căn bệnh thế kỉ... tôi cảm thấy hoang mang và bắt đầu có cảm giác sợ anh.
Tôi và anh quen và yêu nhau được 5 năm thì tôi nói lời chia tay sau bao ân ái mặn nồng. Tôi rũ bỏ một cuộc tình, mà với tôi, đó là tất cả những gì mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, là người tôi yêu thương và cần được ở bên anh nhất. Vậy mà tôi đã bỏ rơi anh sau những gì tốt đẹp nhất anh dành cho tôi.
Anh hơn tôi 3 tuổi, anh thuộc vào tuýp người của những cô bé mới lớn. Trong mắt tôi, cũng như trong mắt của những cô bé mới trưởng thành, anh đẹp trai, ga lăng với nước da trắng hồng. Và tôi nghĩ cũng rất nhiều cô bé ở tuổi này thích anh, yêu anh. Nhưng anh đã chọn tôi, tôi cũng như bao cô bé khác, không có gì là nổi bật nhưng bù lại, tôi chân thành, tôi yêu anh và dành cho anh tất cả những gì mà tôi cho là tốt đẹp.
Năm năm không ngắn mà cũng chẳng phải dài đối với cuộc tình của chúng tôi, nhưng nó chứa đựng bao nhiêu vui buồn, kỉ niệm của cái thời học trò mà tôi có. Nó làm tôi cảm thấy vui mỗi khi nhớ về anh, nghĩ về những phút giây chúng tôi gần nhau. Lúc đó, tôi cảm thấy trên đời này không ai hạnh phúc bằng tôi. Và cứ thế tôi sống trong mơ mộng, trong hạnh phúc với bao khát khao, bao hy vọng.
Và một ngày gia đình tôi biết chuyện, bố mẹ đã ngăn cấm tôi rất quyết liệt. Anh không ngoan, cũng chẳng hiền, anh ăn chơi nhưng không đến nỗi gọi là đua đòi, nhưng cái tiếng của anh thì đi đâu ai cũng biết. Anh ở gần nhà tôi và gia đình tôi biết anh nhưng gia đình tôi không thể hiểu được bản chất con người anh nên mọi người đã phản đối tình yêu của chúng tôi.
Năm năm chứa đựng bao nhiêu vui buồn, kỉ niệm của hai đứa (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay mới 21 tuổi, có lẽ chưa đủ lớn để quyết định chuyện của bản thân. Chúng tôi đã rất cố gắng để thuyết phục gia đình nhưng mọi chuyện dường như cũng không đi tới đâu cả. Và ngày qua ngày cuộc tình của chúng tôi trở lên lén lút, tôi trở nên chán nản và chán cả anh. Tôi biết anh cũng vậy.
Một ngày kia anh bị tai nạn, tôi rất sợ và chạy đến bên anh. Nhưng khi đến bên anh, tôi bàng hoàng khi biết được sự thật mà chưa bao giờ tôi ngờ tới. Lúc ấy, trong tôi trời đất như suy sụp, đầu óc quay cuồng và tôi chỉ biết khóc lên từng tiếng vì cái tin ấy quả là độc ác với một con bé như tôi. Tôi cầm trên tay giấy xét nghiệm của anh, là căn bệnh thế kỉ... tôi cảm thấy hoang mang và sợ anh. Ngồi bên anh mà tôi không biết đấy có phải là người mà tôi yêu không nữa. Tim tôi rỉ máu và nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét.
Thời gian anh ra viện cũng là ngày tôi đi xét nghiệm lần hai. Cũng may là tôi cầm trên tay giấy xét nghiệm âm tính. Thời gian trôi qua... một tháng, hai tháng... một năm...tôi đã xét nghiệm rất nhiều lần. Dường như tôi quá may mắn khi hết lần này đến lượt khác, kết quả xét nghiệm của tôi vẫn là âm tính.
Cũng vì phải hứng chịu căn bệnh thế kỉ nên anh luôn cảm thấy có lỗi với tôi khi đã không chung thủy với tình yêu của mình. Tôi không trách anh, mà trái lại, tôi rất thương anh... nhưng rồi, tôi đã quyết định phải xa anh mãi mãi.
Phải chăng tôi đã quá nhẫn tâm, độc ác khi rời xa anh trong lúc anh đang đau đớn, bệnh tật như vậy?
Tôi còn có gia đình, còn tương lai... Cuộc đời tôi còn rất dài và tôi không thể bên anh được nữa. Tôi xa anh trong nước mắt, trong nỗi nhớ và cả niềm yêu thương. Tôi đã bỏ mặc anh trong khi anh đang mang trong mình căn bệnh thế kỉ ấy và nước mắt ứa mi khi nhìn thấy tôi quay lưng bước đi. Tôi đã kìm nén tình cảm của mình và nói ra những lời chua chát để anh xa tôi, ghét tôi... và dường như tôi đã thành công khi anh không còn quan tâm, yêu thương tôi như trước nữa.
Giờ đây tôi đau khổ, buồn thương cho số phận của mình nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục tình yêu ấy với anh được nữa... vì tôi còn có cả tương lai, cả gia đình, cả hạnh phúc và sự nghiệp trước mắt.
Phải chăng tôi đã quá nhẫn tâm, độc ác khi rời xa anh trong lúc anh đang đau đớn, bệnh tật như vậy? Tôi phải làm sao đây để giải thoát cho những cảm xúc của mình đang bị giằng xé?
Khi viết lên những dòng này, tôi mong bạn đọc của chuyên mục Tâm sự hãy cho tôi một hướng đi. Có phải tôi đã sai? Có phải tôi làm như vậy là độc ác, là không có lương tâm của một con người?
Lan Tím (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Vũng lầy tình yêu Tại sao chị phải chạy theo bóng hình của gã đàn ông hèn hạ ấy? (Ảnh minh họa) Tôi thấy thương chị khi chị phải chạy theo bóng hình của một gã đàn ông bạc bẽo, hèn hạ... Mối tình đầu trôi qua với những vết thương lòng không thể hàn gắn được. Những ân hận và hối tiếc... nhưng rồi tôi cũng...