“Con xin lỗi vì đã nói dối! Nhưng vì con sợ ba sẽ nhớ mẹ”
Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy bố đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ bố cũng như con rất nhớ mẹ đấy!
Con xin lỗi vì đã nói dối! Nhưng vì con sợ ba sẽ nhớ mẹ
Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm, kể từ ngày đó anh không còn tha thiết với cuộc sống này nữa, những chán nản và mệt mỏi cứ bủa vây lấy anh. Nhưng vì cậu con trai còn bé anh oằn mình để sống tiếp.
Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi anh không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát mì tôm làm bẩn hết chăn và ga trải giường, hóa ra trong chăn có một bát mì tôm.
“Cái thằng ranh con này” – anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh cho đứa con trai đang ngồi chơi một trận.
Đứa con trai vừa khóc vừa nói:
“Cơm sáng đã ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy bố về thấy đói bụng nên đi tìm đồ ăn, con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng bố dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ trong vòi tắm pha mì tôm, con pha một bát ăn, còn một bát để phần bố.
Sợi mì tôm bị nguội nên con mang vào giường ủ trong chăn đợi bố về ăn cho nóng. Con mải chơi đồ chơi mới mượn được của bạn nên khi bố về đã quên không nói với bố.”
Anh không muốn đứa con thấy mình khóc nên vội vã vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và khóc. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy đứa con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức hình của mẹ nó.
Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn, chu đáo hơn, khi con trai mới vào học cấp I, anh đánh con một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học, anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi tìm con khắp nơi, sau vài tiếng đồng hồ đi tìm anh đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm nhìn thấy đứa con đang đứng trước một đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận đánh con.
Video đang HOT
Cậu con trai không một lời giải thích, chỉ nói: “Con xin lỗi”.
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào hòm thư, cuối năm là luc bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:
“ Sao mày lại làm những trò tai quái thế này hả?”
Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:
“Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.”
Mắt người bố cay cay hỏi con:
“Thế sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?”
Đứa con nói:
“Trước đây con còn thấp nên không bỏ thư vào hòm thư được, bây giờ con lớn có thể bỏ thư vào được rồi nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.”
Ông bố nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau ông bố nói:
“Mẹ con giờ ở trên thiên đàng, sau này con viết thư xong, hãy đốt nó đi thì có thể gửi thư cho mẹ được đấy.”
Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó xem đứa con muốn nói gì với mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động.
“Mẹ thân yêu của con: Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục mẹ cùng con biểu diễn, nhưng vì con không có mẹ nên con không tham gia, con cũng không nói cho bố biết vì sợ bố sẽ nhớ mẹ. Thế là bố đi khắp nơi tìm con, nhưng con muốn bố nhìn thấy con giống như đang đi chơi nên con đã cố ý đứng trước một đồ chơi điện tử.
Tuy bố đã mắng con nhưng con đã kiên quyết không nói cho bố biết vì sao. Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy bố đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ bố cũng như con rất nhớ mẹ đấy!
Mẹ ơi, con đã sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?
Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?”
Đọc xong bức thư, ông bố òa khóc. Anh không ngừng tự trách mình:
“Phải làm sao mới có thể lấp được khoảng trống mà người vợ để lại đây?”
Theo blogtamsu
Giọt nước mắt ngày vu lan...
Lại một lễ vu lan nữa con không về, một mình mẹ lại đơn côi nơi mái nhà quê. Con nhớ mẹ, thật nhiều!
Ảnh minh họa
Tháng bảy vu lan, trời mưa gió thất thường, ngày nào con cũng đi trên những dãy phố rực rỡ sắc màu vàng mã, những bông hoa đủ màu và lòng thì không ngừng chơi vơi nhớ về mẹ. Nhớ ngày còn nhỏ, mẹ hay gánh gồng mọi thứ đồ nhà trồng được để đi chợ, mua về cho chúng con lúc tấm bánh, khi túi bỏng ngô. Bố mẹ là nông dân, một nắng hai sương mà vẫn không đủ cơm trắng nuôi ba đứa con nhỏ. Chúng con cứ thế lớn lên với củ khoai củ sắn. Những ngày ấy tuy đói mà niềm vui luôn đong đầy trong ngôi nhà nhỏ.
Rồi chúng con lớn dần, những nếp nhăn trên trán bố mẹ cũng nhiều hơn. Không còn chỉ đơn giản với những suy nghĩ kiếm miếng cơm manh áo nuôi con qua ngày. Giờ đây, bố mẹ lại đau đáu với suy nghĩ sao cho cuộc sống gia đình mỗi đứa được bình yên, hạnh phúc. Từng đứa một đi lấy chồng, gia đình lại vắng đi một người, ít đi chút ấm cúng.
Sau khi chị thứ hai đi lấy chồng không lâu thì bố mất do bệnh tật, chỉ còn hai mẹ con mình sớm tối bên nhau. Là con út nên con cảm nhận được những thay đổi trong tâm hồn mẹ khi ngôi nhà ngày một vắng dần. Mẹ ít cười hơn, nỗi lo cơm áo ít đi nhưng niềm vui và hạnh phúc cũng vơi dần. Các chị đi lấy chồng, ít khi về thăm mẹ, con thấy mẹ buồn và mẹ mong ngày được xum vầy bên con cháu biết bao. Con không muốn mình lại khoét sâu thêm nỗi nhớ ấy nhưng với mẹ thì: "Con đi lấy chồng thì mẹ mới vui, có thế thì mẹ mới hoàn thành tâm nguyện của bố".
Những ngày ở bên mẹ, đi làm về đã có cơm ăn, trời lạnh có chăn màn thơm tho để đắp, có nước ấm để tắm... Có mẹ bên cạnh nên con thấy những mọi thứ thật bình thường. Con thích đi chơi thay vì ở nhà giúp mẹ bớt cô đơn, mệt mỏi.
Để rồi con biết mình đã để mất điều bình dị mà quý giá vô cùng, đó là thời gian ở bên mẹ. Giờ đây lấy chồng xa, bận rộn với bao điều của cuộc sống, va vấp với các mối quan hệ trong nhà chồng, mỗi lần thấy đơn côi con chỉ thấy nhớ mẹ mà thôi. Nhớ mùi vị món ăn của mẹ, nhớ những cử chỉ chăm sóc ân cần, nhớ tình mẫu tử thiêng liêng không gì đánh đổi.
Mẹ của con giờ đang một mình dưới mái nhà tranh, ngóng trông những đứa con phương xa về với mình. Nhưng lễ nghĩa nhà chồng, công việc, con cái... tất cả cứ cuốn con đi. Hình ảnh mẹ thỉnh thoảng lại hiện về trong những kỉ niệm, những nỗi nhớ nhưng lại rất khó để được gần mẹ.
Tháng bảy, tháng vu lan báo hiếu. Ngày nào con cũng nghe được những câu chuyện cảm động về tình mẫu tử. Từ trên tivi, báo, đài đến các trang mạng xã hội mọi người đua nhau đưa hình ảnh ấm áp bên mẹ cha làm lòng con càng day dứt. Hôm nay, con đi qua chùa, thấy các phật tử cài trên ngực những bông hoa màu khác nhau. Còn cha mẹ thì cài hoa hồng màu hồng, không còn thì cài hoa hồng trắng. Con thấy mình sợ hãi khi nghĩ đến ngày sẽ phải cài áo bằng một bông hồng trắng. Như vậy con sẽ cô độc đến thế nào?
Chợt con nhận ra, dù trước kia khi ở cùng mẹ hay giờ đây khi cả năm về bên mẹ đôi lần con cũng chưa hề ôm mẹ thật chặt và nói yêu mẹ thật nhiều. Nước mắt con tuôn rơi, con muốn được ôm mẹ, muốn được cho mẹ biết con nhớ và yêu mẹ biết bao.
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ!
Theo Eva
Nỗi nhớ mẹ kể bao nhiêu cho vừa Tháng bảy mưa ngâu chẳng buồn mà cũng rầu rầu. Cũng chẳng phải vì tháng bảy đa sầu đa cảm thế mà con nhớ mẹ đâu. ảnh minh họa Con nhớ mẹ cả những ngày nắng hạ chói chang, nhớ bóng mẹ liêu xiêu trên con đường làng chênh vênh nắng. Nhớ mẹ cả những ngày mưa xuân tầm tã, ẩm ướt, mẹ...