Con vừa chào đời, chồng tôi đã tất tả đến chỗ tình nhân
Tôi đâu thể nào vô tư chấp nhận một người phụ nữ khác sinh con cho chồng mình và lại phải nuôi nấng nó song song với con mình.
Tôi xin mạn phép nhà chồng được kể ra câu chuyện khó tin có thật với các nhân vật chính đã được giấu tên. Dù họ luôn bảo tôi phải giấu kín chuyện này vĩnh viễn nhưng tôi mới là nạn nhân của họ, tôi không cần phải sĩ diện thêm nữa.
Tôi vừa sinh con được cách đây 10 ngày nhưng nỗi thống khổ của tôi còn bắt đầu từ trước đó 2 tháng.
Tôi vừa sinh con được cách đây 10 ngày nhưng nỗi thống khổ của tôi còn bắt đầu từ trước đó 2 tháng.
Một tối khi tôi đang nằm trong phòng thì bố mẹ chồng gọi tôi xuống nói chuyện, có cả chồng tôi ngồi đó với vẻ mặt vừa trầm trọng vừa sợ sệt. Mẹ chồng thông báo với tôi một cách rất thận trọng rằng chồng tôi đã lỡ làm một cô gái có thai, bây giờ cũng đã đến tháng thứ 7 giống như tôi. Tôi không thể miêu tả cảm xúc của mình lúc đó. Tôi thừa biết chồng mình rất “dại gái” nhưng không ngờ anh lại đê hèn và thiếu sót như vậy.
Bố mẹ chồng bảo vì sợ tôi nên chồng tôi không dám nói ra chuyện tày trời đó. Họ đã âm thầm tìm gặp cô gái đó để nói chuyện, giải quyết dứt điểm nhưng cô ta lại trốn đi đâu mất đến bây giờ mới xuất hiện muốn ăn vạ.
Họ hỏi ý kiến tôi và “xin” tôi được chăm cho cô ta đến khi sinh và giữ lại đứa cháu. Sau khi xong xuôi hai bên không bao giờ gặp lại. Mẹ chồng khăng khăng là rất giận con trai mình và dù sao đi nữa chỉ chấp nhận tôi là con dâu duy nhất.
Tôi thấy chuyện này vô cùng nực cười. Tôi đâu thể nào vô tư chấp nhận một người phụ nữ khác sinh con cho chồng mình và lại phải nuôi nấng nó song song với con mình. Vả lại, tôi cũng không nghĩ có một người mẹ nào lại dễ dàng trao con mình cho người khác như lời nhà chồng nói.
Video đang HOT
Tôi cố gắng bình tĩnh và hỏi chồng có chắc đấy là con của anh không. Chồng tôi bảo phải, mẹ chồng thậm chí còn hăm hở khuyên con trai phải chịu trách nhiệm trước một sinh linh mà mình vô tình tạo ra.
Tôi thấy nghi ngờ vì mẹ chồng tôi vốn không phải là người thích chịu trách nhiệm đến như thế. Hỏi thêm câu nữa tôi mới biết được nguyên nhân thực sự. Chuyện nhận cháu ngoài giá thú không phải vì vấn đề đạo đức như nhà chồng nói mà chỉ bởi vì nó là một đứa cháu trai, còn đứa cháu trong bụng tôi lại là con gái. Tôi đau đớn ngậm ngùi không bàn cãi gì thêm, chỉ mong ngày sinh con ra để ly hôn bế con về nhà ngoại.
Suốt cả 7 tháng nay, trước khi mọi chuyện vỡ lở, mẹ chồng rất ít khi nấu ăn cho tôi vậy mà bây giờ lại bày ra đủ món béo bổ. Nói là để bồi dưỡng cho đứa cháu sắp sinh trong bụng tôi nhưng tôi biết mục đích chính là để công khai nấu và mang sang cho người phụ nữ kia. Hôm nào bà cũng nấu rồi để lại cho tôi một nửa, mang đi một nửa. Chắc là bà không biết, tôi chưa bao giờ ăn phần cháo mà bà để lại…
Tôi và cô ta gần như nhập viện cùng lúc để sinh. Tôi từ chối nằm chung bệnh viện với cô ta vì không muốn biến mình thành trò hề cho mọi người. Nếu người khác biết nhà chồng tôi cùng lúc đưa hai người phụ nữ đi sinh thì họ sẽ nghĩ gì. Vậy mà mẹ chồng còn không thông cảm cho tôi, bảo tôi ghen tuông ích kỷ.
Lúc tôi sinh con chỉ có mẹ đẻ, chị gái và chồng tôi ở cạnh. Bố mẹ chồng tôi thì phải sang bệnh viện kia để chăm cho cô ta. Thế nhưng chồng tôi cũng không tốt đẹp gì vì vừa trông thấy mặt con chào đời là anh tất tả đi ngay. Anh nói tôi hãy hiểu cho anh vì một cổ hai tròng. Dù rất mệt nhưng tôi cũng cố gắng thều thào mắng vào mặt anh “Thế thì ai hiểu cho tôi nỗi khổ bị phản bội”.
Từ khi sinh xong cho đến bây giờ là 10 ngày tôi vẫn ở nhà bố mẹ đẻ. Còn người phụ nữ kia thì được nhà chồng tôi thuê cho một phòng trọ để tiện tới lui chăm sóc. Thời gian họ đến với mẹ con tôi rất ít, chắc là vì bận chăm cho đứa cháu nội trai. Thế nên lần nào họ sang tôi cũng đều giả vờ ngủ để khỏi phải tiếp.
Tôi muốn làm đơn ly hôn ngay từ bây giờ nhưng chưa biết phải nói thế nào với bố mẹ tôi.
Chồng tôi còn vẽ ra một kế hoạch hết sức hoang tưởng. Anh bảo tôi chịu khó đến khi con đầy tháng sẽ tìm cách đưa cô ta đi nơi khác và sẽ bù đắp cho tôi bằng mọi giá, miễn là tôi cố chịu đựng thêm ít lâu.
Tôi mạnh mẽ hơn mình nghĩ, tôi còn tưởng mình sẽ bị stress vì cú sốc này nhưng hóa ra lại không. Tôi không bỏ vào tai một lời nào nhà chồng nói vì quá xem thường họ. Hơn nữa tôi cũng tiếc vì đã một lần cưới và sinh con cho người đàn ông hoàn toàn không xứng đáng để tôi hi sinh thêm nữa.
Tôi muốn làm đơn ly hôn ngay từ bây giờ nhưng chưa biết phải nói thế nào với bố mẹ tôi. Tôi sợ họ đau lòng và cũng sợ họ ngăn cản vì thương cháu sinh ra không có tình yêu cha mẹ trọn vẹn. Nằm ôm con còn đỏ hỏn mà tôi thấy cả tương lai và cuộc đời đều u tối. Tôi không biết phải sống sao những ngày tháng tới đây.
Theo Blogtamsu
Vợ đi xuất khẩu lao động, chồng ở nhà mang hết tiền cho gái
Lệ xông đến trước mặt tốn chồng, g vào mặt hắn một cú đấm trời giáng với tất cả những căm tức, tủi nhục suốt mười mấy năm làm vợ, khiến gã này ngã chổng vó.
Lấy chồng từ năm 18 tuổi đến nay, Lệ chưa bao giờ hết khổ. Lệ vốn đã nghèo, vô duyên vô phước thế nào lại múc phải một ông chồng còn nghèo hơn. Lúc yêu thì toàn thấy cái hay cái đẹp, lúc lấy nhau rồi, Lệ mới biết chồng mình là chúa chổm làng Khoai. Nhưng đinh đã đóng vào cột, bột đã gột nên hồ, ngô đã xay ra cám, gạo tám đã nấu thành cơm, Lệ quyết thay đổi tình thế.
Chồng Lệ vốn "con nhà lính tính nhà quan" động làm là kêu mệt nhưng cái mồm chỉ thích ăn ngon, cái thân chỉ thích mặc đẹp cho nên chị làm bao nhiêu cũng không đủ cung phụng. Lúc nào người ta cũng thấy chị làm hùng hục như trâu mà nhà vẫn cứ nghèo. Mới 28 tuổi mà nhìn Lệ tàn tạ như tranh biếm họa.
Nhiều lúc buồn, Lệ lại nghĩ về ngày xưa. Tuy không được học hành nhiều nhưng chị cũng là cô gái ưa nhìn lại hay lam hay làm nên không ít người thương thầm trộm nhớ. Cũng tại cái duyên cái số nên Lệ mới trót lao đầu vào lấy một ông chúa chổm. Ngoài khuôn mặt sáng láng ra, chồng Lệ không được tang trạng gì ngoài việc ăn hại vợ con.
Nhìn đứa con 5 tuổi vừa ngủ vừa gãi sồn sột, Lệ không biết mình phải làm gì để đứa bé lớn lên được ăn học đến nơi đến chốn. Đêm nào Lệ cũng nằm thao thức đến gần sáng nghĩ cách thoát nghèo. Cuối cùng, chị quyết định chỉ có đi xuất khẩu lao động mới mong đổi đời.
Lệ đã nhẫn nhịn quá nhiều rồi
Thấy thằng em trai của cô bạn cùng làng mới đi xuất khẩu bên Hàn có một năm mà đã có tiền gửi về cho bố mẹ xây nhà, Lệ thích lắm. Nhưng con cái còn nhỏ mà trước khi đi phải nộp cho người ta những mấy mưới triệu, Lệ biết đào đâu ra. Biết là khó nhưng Lệ vẫn quyết tâm đi bằng được. Vừa hay trên huyện có chương trình cho người nghèo vay vốn đi lao động nước ngoài, họ hàng cũng ủng hộ thêm cho nên cuối cùng, Lệ cũng thực hiện được ý định của mình. Nghe vợ bàn bạc chuyện làm ăn, chồng Lệ hứa lên hứa xuống rằng sẽ ở nhà chăm sóc con, quyết không ăn chơi, đàn đúm.
Sống ở nơi đất khách, nhớ chồng, nhớ con, nhớ làng xóm láng giềng nhưng nghĩ làm công nhân ở đây 1 tháng 20 triệu, bằng làm ruộng mấy năm ở nhà, Lệ tự động viên mình cố gắng. Nghĩ vậy, Lệ dồn hết tâm sức vào việc kiếm tiền, bao nhiêu yêu thương dồn nén hết vào trong. Lương lậu được bao nhiêu, Lệ đều tằn tiện gửi hết về cho chồng để trả nợ, cho con ăn học và sửa sang nhà cửa, bản thân mình không dám tiêu pha gì.
Thấm thoắt đã hết ba năm, Lệ háo hức chờ ngày được về nhà. Ngồi trên máy bay, Lệ cứ tủm tỉm cười, nghĩ đến con, nghĩ đến những thành quả mà mình đã đánh đổi bao mồ hôi, nước mắt. Trong điện thoại, chồng Lệ khoe đã sửa nhà, trả nợ... Lệ gửi về nhiều tiền thế cơ mà.
Vì không ai ra sân bay đón nên Lệ tự bắt xe khách về tận nhà. Quê nghèo đã thay đổi nhiều, nhà cao tầng mọc lên san sát nhưng sao nhà Lệ vẫn như xưa. Vẫn ngôi nhà cấp bốn tối và thấp như cái chuồng lợn. Vẫn cái bể nước con con phủ rêu xanh lè. Lệ tát tát vào mặt mình xem có bị hoa mắt hay không. Nhưng không hề.
Một đứa trẻ gầy đen, nhếch nhác ngồi vẹo cả đầu bên khung cửa. Lệ gọi con mà nước mắt tuôi rơi. Thằng bé sà vào lòng mẹ khóc lạc cả giọng. Ôm con, chị mới biết nó gầy đến mức nào. Ngực chị nhói đau, như có ai bóp nghẹt. Càng thương con bao nhiêu, chị càng căm tức chồng bấy nhiêu.
Hóa ra, vợ vừa đi khỏi, chồng Lệ đã tung hoành khắp chốn ăn chơi. Bao nhiêu tiền vợ chắt chiu gửi về để lo cho gia đình, con cái đều bị gã hoặc là đem cho gái hoặc ném hết vào cờ bạc, rượu chè, trai gái. Nghe nói, gã còn cặp bồ với mụ Thắm ghi đề ở làng bên rồi còn sinh con với mụ. Mấy bà hàng xóm nghe tiếng Lệ về, kéo nhau sang hỏi thăm, đứng chật cả sân. Ai cũng tỏ vẻ ái ngại cho chị.
Vừa lúc đó thì chồng Lệ ở đâu xuất hiện, cười nói oang oang. "Chắc vừa được mấy hào rượu" - có tiếng xì xào. Lệ xông đến trước mặt chồng, tống vào mặt hắn một cú đấm trời giáng với tất cả những căm tức, tủi nhục suốt mười mấy năm làm vợ, khiến gã này ngã chổng vó. Rồi mặc gã cứ nằm dưới đất mà la oai oái, Lệ bế con đi thẳng không ngoái đầu lại.
Những tưởng sau bao nhiêu cố gắng, hi sinh, cuộc đời đã mở sang một trang mới, ai ngờ tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Lệ nhớ đến lời mẹ dặn trước lúc về nhà chồng rằng phải nhẫn nhịn trong mọi trường hợp. Nhưng chị đã nhẫn nhịn quá nhiều rồi. Chị sẽ bỏ chồng, sẽ ly hôn. Chị mới 30 tuổi, vẫn còn trẻ để làm lại cuộc đời.
Theo Nguoiduatin
Có nên vì con mà lấy người đàn ông này làm chồng ? Phải có thai đến lần thứ 3, em mới nhận được lời hứa hẹn tổ chức đám cưới của anh. Thế nhưng, khi ngày cưới đang đến gần, em lại thực sự muốn buông bỏ ... Em lên Hà Nội nhập học được 1 năm thì quen anh bởi anh là người soát vé trên tuyến xe buýt mà em phải sử dụng...