Con trai của mẹ
Mới hồi nào cứ nghĩ “không biết đến khi nào con mình mới 18 tuổi” (câu này nhiều người mẹ khác cũng hay nói, là mang tính ẩn dụ thôi, vì dù có dốt toán mấy đi nữa thì ai chả biết cứ cộng hoặc trừ với thời điểm nói câu đó là ra thời gian cụ thể thôi chớ cần chi hỏi).
ảnh minh họa
Nhưng mà như thế có nghĩa là cứ từng ngày, từng ngày một… mong con lớn khôn. Từ mọc cái răng đầu tiên, bước đi đầu tiên, nói tiếng đầu tiên… cho đến khi thành một ông gì bà gì đấy là một chặng đường không hề ngắn chút nào. (Nhắc lại: cái này không tính theo kiểu đếm ngày mà là cảm giác).
Trở lại: Năm anh 5 tuổi, em gái 2 tuổi. Mẹ quyết định cho hai anh em đi học để anh làm quenvới sinh hoạt trường lớp, chuẩn bị sang năm vào lớp 1. Trước khi nhập học (cũng rất khó khăn) mẹ nói với hai anh em rằng: “Đi học sẽ rất thú vị vì có nhiều bạn, nhiều đồ chơi, được chơi nhiều trò”… Ngôi trường đầu tiên mà hai đứa ghi danh là Mầm non Hoa Hồng (xịn nhất ở đó). Ngày khai giảng, ba mẹ hồi hộp tưng bừng đưa đi. Ai cũng hào hứng. (Cũng âm nhạc cờ hoa rực rỡ tưng bừng mà). Sang ngày thứ 2, em bắt đầu chán, ngày thứ 3 thì khóc, ngày thứ 4 trở đi thì kiên quyết không chịu lên xe, nếu có lừa là đi chơi lên được xe rồi thì thấy đi vào đoạn đường đến trường là thể nào cũng oằn lên đòi nhảy xuống. Khiếp! Ba mẹ con trên một chiếc xe đạp, vùng vằng thế mà ngã xuống thì chỉ có… Một hôm ba đưa đi học, về cứ một mực: “Chắc chắn là bên trường có chi rồi chớ sao đến mức con khiếp đến vậy”. Thậm chí nhiều hôm ba còn bỏ làm, mới 3 giờ chiều đã đến đón để… bí mật xem tình hình.
Đi học được nửa tháng, em thì dù khổ sở nhưng khóc mãi cũng nín. Anh thì rất gương mẫu, sáng tự mặc đồ, chải tóc, còn dỗ cả em nữa nhưng một hôm, khuya rồi mà cứ thấy trằn trọc mãi. Mẹ xoa lưng cho một lúc thì anh nói, giọng buồn buồn: “Khi chưa đi học, con nghe mẹ kể, con thấy thích, vậy mà đi học con thấy cũng bình thường”. Mẹ hoảng. (Thì mẹ cũng chỉ nói có nhiều bạn, nhiều đồ chơi, nhiều trò chơi mà). Hình như để thích người ta không chỉ cần có như vậy. Nhưng may là sau đó mọi chuyện cũng ổn, anh nhanh chóng trở thành “siêu sao” của Trường Hoa Hồng, làm cho em gái sau này phải cạnh tranh mắc mệt.
Trở lại: vì sao hồi đó cứ lấy cái mốc 18 tuổi để mơ mộng chớ không phải “bao giờ con mình làm quan, con mình lấy vợ, con mình thành ông này bà kia…”. Đơn giản, 18 tuổi là đủ tuổi làm công dân, tức là chính thức trưởng thành, tự chịu trách nhiệm về mọi hành vi của mình. (Công nhận mẹ lúc nào cũng sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật. Hic!).
Trở lại. Vì anh sinh ngày 12 tháng 5 nên chỉ sau sinh nhật lần thứ 18 đúng 1 tuần, lần đầu tiên anh chính thức thực hiện quyền công dân thiêng liêng của mình bằng một việc rất mang tính biểu tượng: Đi bỏ phiếu bầu cử Hội đồng nhân dân các cấp.
Hôm đó là sinh nhật Bác (19 tháng 5). Ba đi công tác đến chiều mới về kịp, em gái nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Mẹ nhắc anh ăn mặc chỉnh tề và cùng đi đến điểm bỏ phiếu. Khắp phố, cờ hoa rực rỡ, loa nhạc rộn ràng. Anh bước vô phòng nhận phiếu, kiểm tra thẻ cử tri, rồi xem danh sách ứng cử viên, rồi chọn lựa, rồi bỏ phiếu vào thùng…
Trên đường về, anh nói với mẹ: “Con thấy cảm giác cũng… bình thường”.
Mẹ nhìn khắp phố, đâu đâu cũng lộng lẫy cờ hoa, rộn ràng tiếng hát, các biển hiệu rực rỡ… cảm giác: sao nhân gian này…. cũng giống như một trường mẫu giáo!
Vậy mà mai anh đã tròn 20 tuổi rồi.
***
Video đang HOT
2 giờ 30 sáng của 20 năm trước, lúc đó tất cả mọi người thở phào sau gần 14 giờ đồng hồ căng thẳng tột độ.
Con trai là người giúp mẹ trưởng thành hơn, cũng là người giúp mẹ trẻ hơn bởi luôn có cảm giác được che chở.
Khi con trai 2 tuổi, mẹ lén gửi cho hàng xóm để chạy về làm việc nhà. Nào ngờ con trai chạy về nhà không thấy, chạy khắp nơi tìm mẹ, vừa chạy vừa gọi trong ánh hoàng hôn. Lần đầu tiên trong cuộc đời mẹ thấy mình tan thành đất thành cỏ, lần đầu tiên trong cuộc đời mẹ cảm giác hết thế nào là tình mẫu tử.
Con trai 8 tuổi, ngày 8.3, trời mưa và rất lạnh, ba ở xa, buổi chiều mẹ được nghỉ, giấu nỗi buồn bằng cách trùm chăn nằm ngủ quên. Giật mình khi bàn tay con trai lạnh ngắt đặt cạnh gối, mở mắt thấy mái tóc con trai ướt sũng, trên tay là một bông hồng màu trắng. “Mẹ cắm giúp con nhé!”.Với mẹ con trai là người đàn ông vĩ đại nhất!
8 tuổi, con trai đã biết đi chợ, đón em khi mẹ ốm. Con trai bao giờ cũng là một người anh tuyệt vời không chỉ với em gái mình mà còn với tất cả lũ trẻ con trong xóm.
Con trai cũng từng nhiều lần bị mẹ phạt kể cả đánh bằng roi nhưng không bao giờ khóc. Có điều, sau mỗi lần như vậy bao giờ con trai cũng chuộc lỗi bằng một việc làm rất thiết thực và không mắc lại lỗi cũ.
Con trai mê điện tử, thích bóng đá và bao giờ cũng rất cẩn thận khi giúp mẹ dọn bàn thờ.
Bây giờ con trai đã là một thanh niên, chắc chắn mẹ không thể bế nổi, cũng không hay dựa vào vai mẹ như hồi còn bé nữa. Mẹ đọc một đoạn lời phát biểu của một sinh viên khi tạm biệt các phụ huynh để gia nhập khu nội trú trong buổi khai giảng ở một trường đại học của Mỹ:
“Chúng con biết các vị sẽ thật khó khăn để xác định đây là sự thật, vì các vị cũng phải nhớ chúng con rất nhiều và chúng con cũng sẽ cố gắng nhớ các vị mỗi ngày 15 phút trong tháng đầu tiên. Nhưng các vị đừng quá lo lắng để làm sao cho những chiếc hộc tủ được sạch sẽ bởi nếu nó sạch sẽ thì tức là chẳng còn chiếc áo nào được ở trong ấy cả rồi”.
Theo TNO
Vợ à, từ bây giờ anh sẽ không bao giờ cho em mang bầu nữa! Sao vậy, em đã làm gì sai ư?
Kết thúc tình yêu 3 năm, Hùng và Linh quyết định về chung 1 nhà. Thật may mắn sau 2 tháng kể từ ngày đám cưới Linh đã có tin vui khiến cả nhà nội ngoại vui mừng hết sảy nhất là Hùng.
Vợ có bầu Hùng chăm sóc, cưng nựng vợ từng tý 1. Cái khao khát, cảm giác làm bố khiến anh sướng lắm. Anh sẽ chăm mẹ con Linh từng tý 1 để quãng thời gian bầu bí của vợ thật vui vẻ và hạnh phúc.
Vì được chồng, mẹ chồng chăm ác quá nên 9 tháng mang bầu Linh tăng cân 1 cách chóng mặt. Ngày trước Linh heo mi nhon thế nào thì giờ thay vào đó là vóc dáng của 1 cô nàng mập ú, lúc nào cũng thèm ăn đến điên dại. Bụng rạn, phát tướng khiến nhan sắc của Linh xuống cấp trầm trọng nhưng Hùng không thấy sợ và chán vợ, ngược lại anh còn thương vợ hơn. Hùng bảo vợ, bà bầu nào chẳng thế phải biết hy sinh thì cái thai trong bụng mới phát triển tốt được.
Thế rồi 1 đêm vợ chồng đang ngủ, bỗng nhiên Linh ôm bụng kêu đau đớn quằn quại. Nghi là vợ trở dạ đẻ vì theo dự kiến của bác sĩ thì còn 5 ngày nữa là Linh sinh thôi. Vội vã gọi taxi trong đêm đưa vợ đi đẻ, Hùng lo lắm. Nhìn vợ rũ rượi, khóc hết nước mắt vì đau mà Hùng không biết dỗ vợ làm sao.
Vợ cố lên, không sao đâu (ảnh minh họa)
Vừa bế vợ vào viện 1 cái bỗng dưng phịch 1 phát phần dưới của vợ và tay Hùng ướt đẫm. Không hiểu thứ nước gì trong người vợ trào ra mà ghê thế thì Linh đã kêu ré lên.
- Anh ơi, hình như em vợ nước ối rồi. Em đau quá, anh đưa em vào cấp cứu nhanh không mẹ con em chết mất. Huhu.
- Vợ cố lên, không sao đâu. Vợ đừng sợ nhé, anh luôn ở bên vợ.
Bác sĩ khám qua cho Linh rồi bảo cô bị suy thai, vỡ nước ối cần phải mổ gấp. Không được vào trong nhìn vợ sinh đẻ nhưng ngồi ngoài phòng cấp cứu, nghe tiếng vợ la hét kêu đau mà Hùng xót hết cả ruột. 1 lúc sau thấy vợ không kêu khóc nữa Hùng đâm lo.
Anh cố nhìn vào ô cửa kính bé xíu trong phòng cấp cứu nhòm vào xem thế nào. Thấy bác sĩ tiêm rạch, phanh bụng rồi vợ ra lấy đứa bé mà Hùng nhì n xót vợ quá. Tiếng trẻ con khóc chào đời, Hùng mừng rớt nước mắt vì đứa con bao lâu nay cả nhà anh mong đợi đã cất tiếng chào đời. Nhưng nhìn vợ nằm bất động 1 chỗ, gương mặt tái nhợt vì đau mà Hùng xót vợ quá. Anh không ngờ làm phụ nữ lại khổ thế nào, chả trách người ta thường ví "đau như đau đẻ" là vậy.
Bác sĩ khâu cho vợ anh xong đâu đấy, rồi để y tá đưa về phòng hồi sức. Đẩy vợ về đấy, nhìn khóe mắt vợ vẫn còn ươn ươn bởi nước mắt đau đớn Hùng xót quá quá. Gía như anh có thể làm gì giúp vợ bớt đau thì tốt, nhưng có lẽ anh vô dụng rồi. Vì sức khỏe của vợ yếu nên Linh về phòng hồi sức 2 tiếng rồi vẫn chưa tỉnh, ngồi nắm chặt tay vợ Hùng lo mà nghĩ lung tung sợ vợ không tỉnh lại. Mãi hơn 1 tiếng sau Linh mới tỉnh, vừa mở mắt ra cô đã hỏi chồng.
Vợ à, từ bây giờ anh sẽ không bao giờ cho em mang bầu nữa! (ảnh minh họa)
- Con, con đâu anh. Nó ổn chứ, không sao chứ?
- Con bà nội đang bế rồi em. Thằng bé to lắm, hẳn 3,6kg vợ à, nó giống vợ lắm. Vợ yên tâm. Vợ còn đau không, vợ thấy khó chịu chỗ nào hay có vấn đề gì không?
- Tốt rồi, anh cho em gặp con đi. Em không sao, chưa hết thuốc tê nên em vẫn chưa có cảm giác gì.
Hùng bế con vào với vợ, nhìn thấy cục cưng bé bỏng mà mình suýt nữa mất mạng để sinh con ra Linh rớm nước mắt hạnh phúc. Cố rướn người lên hôn thằng bé Linh mỉm cười hạnh phúc quên đi nỗi đau thể xác kia. Sợ vợ cử động mạnh ảnh hưởng đến vết mổ, Hùng bảo vợ nghỉ đi rồi bế con sau cũng được.
Nửa đêm, hết thuốc tê người Linh đau đớn vô cùng. Cô tưởng chừng như có hàng ngàn con dao cứa vào "chỗ đó" của mình đau đớn vô cùng. Nắm chặt tay Hùng, Linh cứ cố gồng mình chịu đau thì thoảng lại òa khóc nức nở kêu với chồng.
- Anh ơi, em đau lắm, đau muốn chết quách đi được đấy.
- Cố lên vợ. Rồi mọi vết thương sẽ lành.
Gật đầu rớt nước mắt với chồng, Linh nghĩ sao mà đi đẻ lại khổ thế này. 1 lần sinh con tưởng chừng như 1 lần cô từ cõi chết trở về. Từ lúc đẻ xong, hễ muốn đi vệ sinh là Linh phải nhờ chồng dìu, đỡ đi từng bước 1 thật đau đớn. Gần 1 tuần trời nằm viện Hùng vén tóc vợ mà nghẹn ngào bảo.
- Vợ à, từ bây giờ anh sẽ không bao giờ cho em mang bầu nữa!
- Sao vậy, em đã làm gì sai ư?
- Không, em không làm gì sai cả ngược lại rất đáng thương. Mấy ngày nay chứng kiến cảnh em đau đớn trước và sau đẻ, thậm chí suýt mất mạng trên bàn đẻ anh xót vợ lắm. Anh không muốn vợ phải liều mạng sinh con lần nữa. 1 đứa là đủ rồi, anh không thể đứng nhìn vợ đau đớn còn mình thì chả làm được tích sự gì.
- Trời đất, anh làm em cứ tưởng em đã gây ra chuyện gì to lớn lắm cơ. Chồng ngốc này, em phải sinh thêm đứa nữa chứ? Được làm mẹ dù đau đớn, dù có phải đánh đổi cả sinh mạng em cũng không hề tiếc gì cả. Bởi với em con cái là điều quan trọng, xin lỗi anh mấy ngày vừa qua em đã làm anh sợ. Nhưng mà đau đớn thật, nhưng chồng yên tâm em vẫn quyết định sinh cho anh 1 đứa nữa.
- Vợ ngốc này, biết đau biết có thể mất mạng vì sinh con em vẫn muốn ư?
- Vâng, sau nỗi đau đẻ ấy là hạnh phúc mà. Tưởng nhìn thấy con, anh cười là mọi nỗi đau trong em đều tan biến hết.
Ôm vợ vào lòng tự nhiên Hùng lại bật khóc nức nở, điều mà trước đây chưa bao giờ anh làm cả. Có lẽ bởi Hùng xót vợ, thương vợ nhiều lắm. Phận đàn bà khổ lắm, nhưng nếu bước tiếp và vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc đời mà có chồng ở bên, luôn động viên chia sẻ thì hạnh phúc lắm.
Theo WTT
"Tôi trả con cho anh, anh trả lại thanh xuân cho tôi" Chia sẻ của mẹ trẻ bế phù dâu 1 tháng 13 ngày trong ngày cưới Cuối năm rồi, lên mạng nhìn bạn bè rục rịch khoe hình cưới, váy áo xúng xính để lên xe hoa mà lòng chộn rộn những cảm giác vui buồn khó tả. Vui vì rốt cuộc mấy đứa ế đã thoát nạn, vớ được chồng sau bao năm tháng một mình lẻ loi than lên than xuống, buồn vì nghĩ lại bản thân...