‘Con trai, cha chúc con bất hạnh và đau đớn’, lời chúc lạ lùng nhưng lại khiến nhiều phụ huynh thán phục
Người cha này còn muốn con có thể bị đối xử bất công, xui xẻo và thất bại, nếm trải đau đớn trong cuộc sống.
Ảnh minh họa
Cha mẹ nào cũng mong con hạnh phúc nhưng điều gì lại khiến một người cha cầu chúc cho con trai mình bất hạnh và đau đớn? Bài phát biểu của vị phụ huynh này được cư dân mạng quan tâm, chia sẻ, nhiều người nói ông ta là một người cha không tốt. Nhưng không, ông thể hiện tình yêu sâu sắc nhất của một người cha khôn ngoan.
Ngày 3/7/2017, tại Mỹ, Chánh án trẻ tuổi John Roberts đã được mời phát biểu tại lễ tốt nghiệp của trường trung học Cardigan Hill. Nhưng không phải với tư cách là một thẩm phán, mà với tư cách là một người cha, vì Jack, cậu con trai 16 tuổi của ông, đang học cấp hai và năm nay sẽ tốt nghiệp.
Nói chung, trong bài phát biểu tốt nghiệp, mọi người sẽ hướng dẫn các em biết ơn trường lớp, cảm ơn các thầy cô và truyền cảm hứng cho các em chào đón một tương lai tốt đẹp hơn.
Trong các bài phát biểu tại lễ tốt nghiệp, mọi người thường hướng các em biết ơn nhà trường, thầy cô, động viên các em đón chào một tương lai tốt đẹp. Nhưng John Roberts lại làm ngược lại, ông nói với toàn thể học sinh ở phía dưới rằng: “Ta rất tiếc khi phải nói với các con rằng, thời khắc hạnh phúc nhất, thư giãn nhất của các con sắp trở thành dĩ vãng rồi…”.
Lúc này, toàn bộ học sinh đều im lặng, bởi vào thời điểm này trước đây, những người khác nói “cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn và nhiều hy vọng hơn”, song người đứng trước bục phát biểu hôm nay lại nói rằng “những ngày tốt đẹp sắp kết thúc”.
Hình minh họa.
Tiếp đó, những lời phát biểu của phụ huynh này càng “khó nghe” hơn:
“Ta hy vọng thỉnh thoảng các con nhận được một chút bất công vì chỉ bằng cách này, con mới có thể nhận ra giá trị của sự công bằng.
Video đang HOT
Ta muốn các con nếm trải sự phản bội một vài lần, chỉ khi đó con mới có thể nhận ra tầm quan trọng của sự chân thành.
Ta hy vọng các con thường xuyên cảm thấy cô đơn, chỉ bằng cách này, con mới có thể biết rằng bạn bè đối xử tốt với con không phải là điều hiển nhiên và họ không có trách nhiệm phải làm như vậy.
Ta hy vọng các con sẽ gặp xui xẻo một vài lần, chỉ bằng cách này, con mới có thể biết ý nghĩa của cơ hội và may mắn. Mình thành công có thể là do may mắn, người khác thất bại không phải vì họ đáng đời
Ta hy vọng rằng khi các con thất bại, đối thủ của con có thể chế nhạo và hả hê trên nỗi đau khổ của con, chỉ khi đó con mới biết tầm quan trọng của việc cạnh tranh phong độ.
Ta muốn các con đôi khi bị khinh thường, chỉ khi đó con mới biết được tầm quan trọng của việc học cách tôn trọng và lắng nghe.
Những điều ta đã nói ở trên, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra trong cuộc đời các con, các con có thể rút ra được bài học gì phụ thuộc vào việc các con có nghe hiểu những gì ta đang nói hay không”.
Cư dân mạng khắp nơi đồng loạt khen ngợi bài phát biểu này: Họ cho rằng những đứa trẻ thực sự may mắn khi được nghe một bài phát biểu như vậy.
Hình minh họa.
Những đứa trẻ sắp tốt nghiệp cấp hai, 14-15 tuổi, đã bắt đầu có cách nhìn của riêng mình về cuộc sống và thế giới. Những đứa trẻ đang đứng trước ngã rẽ quan trọng của cuộc đời trước những bài học như vậy sẽ giúp chúng cách đối mặt với cuộc sống, cân bằng tâm lý và ứng xử đúng đắn trước những thăng trầm của cuộc sống. Điều này cũng đúc rút ra được những lưu ý cho các bậc cha mẹ trong việc dạy con:
1. Đừng luôn coi con cái là trung tâm của thế giới
Thỉnh thoảng, cha mẹ phải học cách phớt lờ con cái. Họ không nên quá coi trọng con mình, xem con cái của mình là “trung tâm của vũ trụ”. Bởi khi trẻ vào trường học, bước vào xã hội, chúng sẽ phát hiện trên đời này không phải ai cũng thích mình. Thậm chí có rất nhiều người không thích tính cách, không công nhận khả năng của chúng. Lúc này, chúng phải có đủ sức chịu đựng để chấp nhận sự thật này.
2. Khi một đứa trẻ bị bạn bè lãng quên, đừng vội an ủi
Khi bạn thấy con mình ở một mình trong góc, trong khi các bạn của trẻ đang vui đùa ở phía bên kia, điều bạn phải làm là đừng ép trẻ tìm bạn, hoặc để bạn đưa trẻ đi chơi cùng. Thay vào đó, hãy để con bạn hiểu thế nào là cô đơn và cảm giác không có bạn bè sẽ như thế nào. Chỉ khi một người nếm trải sự cô đơn, họ mới biết tầm quan trọng của bạn bè.
3. Hãy để con bạn đôi lúc cảm thấy cuộc sống khó khăn
Cuộc đời còn muôn vàn khó khăn, khi con nói với bạn rằng “học khó lắm” hay “tập đàn khó lắm”, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc hãy để con khám phá niềm vui của việc học và vui vẻ học tập. Hãy để con biết rằng khó khăn là một điều không thể tránh khỏi. Trẻ con phải đi học, người lớn phải đi làm, ai cũng có nhiều việc không muốn nhưng phải làm, đây là bổn phận và trách nhiệm của mỗi người trong cuộc đời.
Nói chung, khi đứa trẻ còn nhỏ, đừng ngại để đứa trẻ chịu vất vả, gặp khó khăn một chút, đứa trẻ chưa từng chịu khổ về sau sẽ càng khổ hơn bởi chúng không có đủ bản lĩnh để có thể đối mặt với xã hội.
Bố tôi tức giận bỏ về quê vì thấy vợ khoe ảnh chụp cùng một người không ngờ đến
Không ngờ mẹ tôi lại có tình sử yêu đương oanh liệt thế, giấu kín đến nỗi các con chả hay biết gì!
Suốt mấy chục năm qua từ lúc biết nói và có ký ức, tôi không nhớ nổi bao lần bố dỗi mẹ đòi bỏ nhà đi nữa. Lúc bình thường ông là người rất vui tính, yêu vợ thương con và cực kỳ hoà nhã. Nhưng chỉ cần 1 câu nói hoặc cái lườm của mẹ thôi là bố quay sang "hờn" ngay lập tức!
Ông bà ngoại bảo ngày xưa đồng ý gả con gái cũng bởi thích cái tính hiền lành của con rể. Ấy vậy mà cưới xong thì bố khiến cả nhà cùng sốc vì tật xấu hay dỗi. Chuyện bé như lông gà vỏ tỏi đến chuyện to cỡ con bò, chỉ cần đụng chạm đến tự ái là bố tôi giận tuốt.
Hồi bé cứ thấy bố cãi nhau với mẹ là khóc nhè. Giờ lớn lên biết bố chỉ toàn doạ nên tôi phớt lờ hết, thi thoảng nhảy vào dỗ bố hộ mẹ cho cửa nhà ấm êm thôi. Hàng xóm toàn bảo bố mẹ tôi đổi tính cho nhau mới hợp. Tại mẹ rất cá tính, mạnh mẽ, còn bố thì suốt ngày "ẩm ương".
Có hôm bố mẹ hẹn đón nhau cùng đi làm về, mẹ tôi ra chợ mua thức ăn xong quên béng luôn ông chồng đang mỏi mòn đợi. Mẹ đang vừa hát vừa nấu nướng thì bố đóng sập cửa taxi, lao vào nhà ngồi bịch xuống ghế. Thấy mặt bố hầm hầm như thịt xông khói là tôi biết quả này mẹ toang rồi. Y rằng hôm ấy bố không thèm ăn cơm, mẹ xin lỗi suốt 2 ngày mới hết.
Bữa khác thì trời mưa to, mẹ tôi ra sân thu quần áo xong chẳng biết thế nào lại quên đôi quần đùi của bố, trong ấy có 1 cái quần đen bố rất thích. Đến tối bố tắm rửa không tìm thấy quần đâu, nhìn ra sân thấy 2 chiếc mắc áo ướt sũng. Vậy là chị em tôi lại phải nếm "chiến tranh lạnh" của nhị vị phụ huynh.
Trừ những lúc bát xô đũa lệch như vậy ra thì bố mẹ tôi đối xử với nhau rất tình cảm. Cưới bao năm rồi vẫn ngọt ngào như vợ chồng son, xưng hô anh - em và đều quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Mọi người xung quanh ngưỡng mộ cuộc hôn nhân bền chặt của bố mẹ tôi lắm, khiến chị em tôi đi đâu cũng tự hào.
Tuy nhiên niềm tự hào ấy có nguy cơ sắp đổ bể chỉ vì thói quen "sống ảo" của mẹ tôi. Bà rất thích đăng ảnh lên mạng, đi đâu làm gì cũng khoe xong ngồi đếm từng cái like một. Cứ mẹ đăng cái gì là bố con tôi phải vào tương tác đầu tiên. Không thấy chồng con đâu là đến lượt mẹ dỗi.
Hôm qua mẹ đi dự họp lớp, nghe nói toàn bạn cũ 30 năm mới họp mặt. Tôi ở nhà nấu cơm cho bố và em trai. Bữa cơm vắng mẹ vẫn rất vui, bố con tôi còn háo hức bàn chuyện hè này đi biển du lịch nữa.
Tôi rửa bát xong đã là 9h tối nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy mẹ về. Bố sốt ruột đi đi lại lại ngoài cửa. Rồi ông rút điện thoại ra định gọi, được nửa chừng mặt ông bỗng sa sầm như mưa giông. Sau đó bố tôi vào phòng ngủ đóng cửa "rầm" một nhát. Chị em tôi nhìn nhau chột dạ đoán có chuyện chẳng lành rồi.
Quả nhiên vừa mở Facebook lên, đập vào mắt chúng tôi là bức ảnh mẹ cười tươi rói với một người đàn ông lạ! Chú ấy đeo kính nhìn khá giống bố tôi, nhưng dáng vóc cao hơn, gầy hơn và toát lên vẻ phong độ. Ái chà, căng rồi đây. Xưa nay trang cá nhân của mẹ làm gì có nam nhân nào ngoài bố và em trai tôi. Giờ đột nhiên xuất hiện người lạ, bố tôi dỗi là cái chắc luôn rồi!
Tôi lo lắng nhắn tin giục mẹ về thì 10h mẹ cũng xuất hiện. Bà vẫn chưa biết trong nhà có "quả bom nổ chậm", cười nói véo von giục chị em tôi đi ngủ sớm. Rồi 5 phút sau tiếng bố mẹ cãi nhau vọng ra khiến chị em tôi thở dài ngao ngán.
Hoá ra người lạ mẹ chụp cùng là mối tình đầu thời đi học cơ đấy! Mẹ giải thích rằng mối tình "gà bông" ấy đã trôi qua từ 30 năm trước, giờ gặp lại họ chỉ thấy bình thường như bạn cũ với nhau. Nhưng bố tôi không chấp nhận, ông quả quyết rằng mẹ vẫn lưu luyến tình cũ nên mới đăng ảnh công khai lên mạng.
Đã thế "mối tình đầu" của mẹ còn hồn nhiên đến mức bình luận bức ảnh kia bằng hình trái tim to tướng cơ! Bố tôi nhìn thấy lại càng khó chịu, trông gương mặt vừa ghen vừa dỗi của ông thật khiến người ta nhức nách!
Cãi vã một hồi chẳng ai chịu nhường ai. Hình như bố tôi căng thẳng hơn những lần trước, ông đùng đùng bỏ vali ra xếp đồ đòi ly hôn xong về quê ở một mình. Mẹ tôi cũng chả thèm can, kệ cho bố tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi cố gắng giúp mẹ thanh minh mà không được. Cứ đà này khéo gia đình tôi toang thật mất...
5h sáng, tôi sững sờ nhận tin em trai thông báo đã mang hết tài sản trong nhà đi bán Nhìn mẹ thẫn thờ ngồi ở góc cầu thang nhìn căn nhà trống huơ trống hoác mà tôi không kìm được nước mắt. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, cái đạo lý này thì có ai mà không biết đâu. Mỗi nhà đều có chuyện vui chuyện buồn riêng của họ mà người ngoài chỉ có thể lắng nghe nhưng khó...