Con tim hạnh phúc
Mối tìnnh tôi dành cho người đó quả thực quá sâu đậm, tôi vẫn thầm lặng bên cạnh cuộc sống của người đó. Tôi buồn và thấy trái tim mình như bị quặn thắt khi tôi không thể giúp gì được người đó, không thể cùng người đó chia sẻ những khó khăn, vui buồn của cuộc sống.
Hôm nay, tôi đi dọc con đường về nhà, nhìn thấy hàng rào kè sông mà lòng tôi thấy nghẹn ngào. Vì chỉ một năm trước thôi, trong khung cảnh tương tự, tôi và người đó đã ngồi với nhau hàng giờ đồng hồ, ngắm dòng sông chảy xiết, gió thổi ào ào vào mặt. Tôi tựa đầu vào vai người đó, kể cho người đó đủ các thứ chuyện mà tôi muốn nói. Giờ phút đó có thể là những giờ phút hạnh phúc nhất trong cuộc sống của tôi. Một cảm giác tin tưởng, vui vẻ bao trùm trong tâm hồn, trí óc của tôi. Tôi cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian này vì tôi có thể tìm được một người mà tôi hoàn toàn tin tưởng, yêu thương hết mình.
Thế rồi, giờ này còn lại một mình tôi với bao kỷ niệm vui buồn. Điều làm tôi buồn hơn cả là tình cảm mà tôi dành cho người đó, những điều sẻ chia của tôi với người đó, những yêu thương chân thành của tôi giờ này như một hạt cát trong cuộc sống bộn bề và mênh mông của người đó mà thôi. Cứ mỗi lần thấy người đó cư xử với tôi, tôi lại thấy con tim mình như “lạnh băng”, nước mắt như chảy ngược lại trong tim và không thể khóc ra ngoài. Con tim tôi như “đóng băng” lại để không đau xót và rỉ máu.
Tôi băn khoăn tự hỏi rằng trong cuộc sống này, tình cảm cho đi dễ dàng như khi tôi yêu người đó nhưng chẳng nhẽ nó dễ dàng bị quên lãng vậy sau? Người đó ơi, có phải “you” là con người vô tình chăng? Còn con tim của tôi, cứ mỗi lần định “xoá sạch” mọi kỷ niệm về người đó, tôi lại nhớ lại cảm giác tôi được người đó ân cần quan tâm đến và những giờ phút tôi và người đó nói những chuyện cởi mở và chân thành, tôi lai thấy con tim tôi mách bảo tôi rằng: “chưa thể! tôi chưa thể quên người đó đi được! Người đó đối với tôi vẫn là một tình yêu chân thành và một tình cảm đằm thắm”. Tôi chỉ mong sao người đó hạnh phúc và xin đừng coi tôi như người dưng và vô tình vậy.
Tôi tự biết “you” không yêu tôi nhưng không yêu tôi không có nghĩa là “you” có thể coi nhẹ và khinh thường tình cảm của tôi. Con tim đầy tình yêu của tôi không đáng bị đối xử như vậy.
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin con tim thôi thổn thức
Thế mà đã nửa năm qua rồi mà giờ đây mỗi khi nhớ đến, tớ lại thổn thức nơi con tim mình.
Bọn mình đã xa nhau thật chưa cậu nhỉ?
Chắc đó là sự thật rồi. Vì mình không còn nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon của cậu, không còn những lúc chọc cho mình cười khi mình buồn, không còn những lời nói thân thương hay những lời chúc trong những ngày lễ....tất cả...tất cả... mình đều đã không còn được nghe nữa.
Dù tất cả đều chỉ qua tin nhắn, nhưng mình luôn cảm thấy ấm áp và vui đến lạ kỳ. Ngày cậu và mình quen nhau, cách đây đã 5 năm rồi cơ đấy, cậu có còn nhớ?
Cậu đã đến với cuộc đời mình, đem đến tình yêu, niềm vui, nỗi nhớ..dù đôi khi cũng có rất.. rất nhiều nỗi buồn..nhưng mình đã thấy thật hạnh phúc.
Tại sao yêu nhau chừng ấy năm mà cậu lại ra đi âm thầm như thế? Cậu có biết tim mình như vỡ tan, quặn thắt lại vì đau đớn. Không một tin nhắn, không một lời giải thích cho sự ra đi đó.
Mình cố gắng tìm kiếm, loay hoay trong vòng luẩn quẩn những lý do mà mình tự tạo ra. Mình đã làm gì sai, đã làm gì có lỗi hay chính cậu là người có lỗi. Không, mình không làm gì sai cả. Mà chính cậu đã đổi thay.
Chẳng muốn tin điều đó đâu cậu. Mình chẳng muốn tin đâu.
Xa nhau là như thế, mỗi năm chỉ gặp nhau có 3 lần, nhưng mình luôn nhớ cậu và chỉ có cậu là duy nhất. Mà cậu biết gì không? Có rất nhiều người thích mình và muốn làm bờ vai cho mình tựa vào. Nhưng chỉ khi ở bên cậu mình mới cảm nhận được tình yêu nghĩa là gì. Sự ấm áp, sự bình yên, niềm hạnh phúc. Tất cả mình chỉ tìm thấy ở cậu.
Xa nhau không có nghĩa là tình yêu sẽ phai nhạt đi. Mình đã từng nghĩ như thế đó. Mình cũng đã từng nghĩ, không có cậu mình sẽ sống ra sao. Những lúc nghĩ tới điều không còn cậu ở cạnh mình, nước mắt cứ trào dâng, tim mình nhói đau, mình không thở nổi nữa.
Cậu cũng biết là mình xinh mà đúng không. Vì thế chắc chắn là có rất nhiều vệ tinh quanh mình. Nhưng mình chẳng còn cảm giác yêu và được yêu như lúc gặp cậu. Mình không biết đến lúc nào mình mới có thể yêu trở lại.
Cũng đã gần một năm kể từ ngày cậu ra đi. Lòng mình cũng đã dần bình yên trở lại rồi cậu a. Mình đã thôi không tìm những lý do vớ vẩn cho sự ra đi đó nữa, đã thôi rơi nước mắt mỗi khi nghĩ đến cậu và những tháng năm cậu còn ở bên mình. Những kỷ niệm ngày xưa của tuổi học trò, mình sẽ không cố quên nữa.
Giờ đây mình sẽ coi đó như những kỷ niệm, mình sẽ cố gắng không cho nó trỗi dậy trong tim mình nữa, mình đã sắp xếp lại ngăn nắp trong trái tim mình rồi. Để nó vào một khoảng lặng, và sẽ mãi ở đó. Rồi mọi thứ sẽ trở về đúng với nơi trước đây của nó phải không cậu.
Mình không biết giờ này cậu thế nào, nhưng hãy sống tốt cậu nhé! Mối tình đầu của mình!
Nếu ngày sau có gặp nhau trên đường đời. Mình cầu mong trái tim mình thôi đừng thổn thức.
Tạm biệt mối tình đầu của mình!
Có rất nhiều cách để người ta có thể quên đi một người và nhân vật nữ trong câu chuyện trên đã chọn cách "sắp xếp ngăn nắp trong trái tim, để vào một khoảng lặng và sẽ mãi ở đó, không cố quên và cầu mong trái tim đừng thổn thức." Đó có phải là một cách lựa chọn đúng? Càng cố quên thì ta lại càng nhớ nhiều hơn?
Theo Mực Tím
Một lần nữa...em sai! Không biết em có sai khi một lần nữa đánh mất anh, đưa anh ra xa cuộc đời em trong khi chỉ có anh mang hạnh phúc và niềm tin cho em. Chúng ta quen nhau tình cờ anh nhỉ? Em không ngờ một cô bé rất đỗi bình thường như em cũng khiến anh và cả những người bạn anh đều thích...