Con rể h.iếp d.âm mẹ vợ: Người thân nói gì ?
Đối tượng Trần Văn Phi
Vụ án xảy ra cách đây 6 tháng đã làm “chấn động” dư luận vùng biên Móng Cái (Quảng Ninh). Dư âm của vụ án vẫn còn âm ỉ đến tận bây giờ, bởi tính chất của vụ án không chỉ nằm trong qui phạm pháp luật; vượt ra ngoài, còn là tiếng chuông cảnh báo về cách ứng xử, lối sống, và trên hết là đạo đức gia đình. Những người thân của người mang tội “tày đình” nói gì xung quanh vụ án có một không hai này.
Dư âm buồn nơi miền quê
Có trong tay Kết luận của cơ quan CSĐT Công an TP Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh về vụ việc, chúng tôi chỉ mong muốn đưa ra những nhìn nhận khách quan, nhiều chiều của dư luận về một vụ án, đặc biệt, vụ án này sẽ được kết tội bằng chính “công lý của trái tim”. Lần theo địa chỉ được cung cấp trong Kết luận điều tra về đối tượng Trần Văn Phi, có địa chỉ thường trú tại thôn Tăng Bổng, xã Tân Lập, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình, chúng tôi đã tìm đến nhà Phi.
Qua ba giờ đồng hồ trên chiếc xe khách chạy tuyến Hà Nội – Thái Bình, qua cầu Tân Đệ, điểm giao giữa hai tỉnh Nam Định – Thái Bình, chúng tôi có mặt tại xã Tân Lập, huyện Vũ Thư. Bước chân vào quán nước ở đầu cầu Tân Đệ, mới nghe hỏi qua về tên t.uổi, địa chỉ chúng tôi cần tìm, cô chủ quán chừng 20 t.uổi, cười tủm tỉm: “Chắc anh vào nhà thằng con rể đã “chén” cả mẹ vợ chứ gì?”. Vờ không biết câu chuyện cô vừa nói, tôi lắc đầu, hỏi: “Có chuyện đó thật hả em?”, được thể, cô gái kể vanh vách từng chi tiết về câu chuyện xảy ra cách miền quê nơi cô ở mấy trăm cây số, và vụ án đến nay gần như đã được “giải quyết nội bộ”. Thế mới biết, dư luận “đồn xa” đến nhường nào!
Ông Trần Trọng Nhàn, Trưởng CA xã Tân Lập
Ngồi sau tay lái của người chạy xe ôm, vượt qua hàng trăm khúc cua, với chi chít ổ gà ổ voi của con đường quê ngoằn nghèo, mất gần một giờ đồng hồ chúng tôi mới đến được nhà của Trần Văn Phi. Đ.ập vào mắt tôi là một vườn cây cảnh ngun ngút nhưng cành lá xác xơ do thiếu chăm bón; vào trong nhà là khung cảnh đìu hiu, đượm buồn. Một người phụ nữ trạc t.uổi 50, dáng nhỏ thó, khắc khổ đang phơi thóc ở sân nhà. Thấy hai người khách lạ, bà tỏ vẻ cảnh giác: “Các chú muốn hỏi gì?”.
Sau khi biết mục đích chuyến thăm của chúng tôi, người phụ nữ mời vào nhà. Rót nước mời khách, bà Mùa (tên người phụ nữ, bác ruột của Phi) thở dài, giọng trầm buồn: “Mẹ cháu Phi đi chạy chợ bên tận Hà Nam, bố cháu mất năm 40 t.uổi. Phi lại vừa bị bắt đi rồi, vợ nó thì đang lên tận Vĩnh Phúc thăm chồng”. Thấy câu chuyện éo le, tôi chạnh lòng, đứng dậy ra về, nhưng rồi, bà Mùa níu chân khách bằng câu chuyện miên man về đứa cháu tội nghiệp, nói thế là bởi theo lời bà, thì đây là lần thứ hai “cháu Phi nó bị “oan” các chú ạ”.
Tin “động trời”
Video đang HOT
Bố Phi mất năm ông mới 40 t.uổi, từ đó, bà Lan (mẹ Phi) một mình tần tảo nuôi chị em Phi khôn lớn. Phi là con thứ ba trong gia đình có bốn chị em. Sinh ra và lớn lên ở miền quê “năm tấn”, nhưng bản thân Phi chưa từng phải lội ruộng. Học hết lớp ba thì Phi bỏ học theo chúng bạn trong làng lêu lổng. Tuy vậy, Phi là đứa “nói biết nghe, đe biết sợ” và rất nhát, chứ không phải dạng đầu bò đầu bướu.
Được hỏi sự thật về tội “tày đình” của Phi hồi sáu tháng trước, bà Mùa giãi bày: “Hôm đó vào buổi trưa, tôi và mẹ nó đang nằm trong nhà thì nhận được điện thoại từ bà Tám (mẹ vợ Phi) từ Móng Cái điện về thông báo: “Tôi báo cho hai chị và gia đình biết, tối hôm qua thằng Phi nó đòi… ngủ với tôi. Tôi đã báo Công an rồi, ngày nay ngày mai họ sẽ bắt giam thằng Phi”.
Bà Trần Thị Mùa (bác ruột Phi) và ngôi nhà đìu hiu, nơi Phi sẽ làm lại cuộc đời sau 2 năm nữa
Nghe xong thông báo từ bà thông gia, hai người phụ nữ rụng rời chân tay. Dù không phải là chuyện cháy nhà, c.hết người, nhưng đã ở vào cái t.uổi thất thập cổ lai hy, hai bà chưa từng nghe đến câu chuyện “động trời” này bao giờ. Càng bất ngờ hơn khi câu chuyện “tày đình” đó lại do chính đứa con, đứa cháu ruột của mình gây ra. Sau một hồi trấn tĩnh, suy đi xét lại, hai người phụ nữ quả quyết, dù có là đứa lêu lổng, thằng Phi cũng không bao giờ dám làm chuyện tày đình đó. Bởi năm ngoái, chính Phi cũng đã bị bà mẹ vợ gửi đơn ra cơ quan CA tố cáo về tội h.iếp d.âm chính vợ của nó. Nhưng biết sao được, thông gia người ta đã nói như thế rồi, không lẽ bà ấy lại bịa chuyện!
Từ khi nghe tin dữ, hai phụ nữ nông dân lam lũ này nóng ruột như lửa đốt. Gọi điện thoại cho Phi không được, gọi cho vợ Phi cũng không nghe. Đang tính chỉ còn nước lo t.iền đi ra ngoài đó xem thực hư thế nào, thì nhận được cuộc điện thoại từ bà thông gia, thông báo: “Thằng Phi bị bắt rồi. Ông ấy (bố vợ Phi) định b.ắn c.hết nó ngay tại nhà, nhưng mọi người can ngăn. Giờ hai chị lo t.iền ra chạy cho nó”. Tức tốc, hôm sau bà Lan khăn gói ra lo việc cho con. Gặng hỏi thực hư sự việc, thì bà thông gia hồn nhiên kể lại việc cậu con rể quí tử đã phạm tội với mình như thế nào. Cố vớt vát niềm tin từ cậu con trai, bà Lan hỏi cô con dâu, D là người thật thà, chỉ thủng thẳng “con không biết chuyện gì xảy ra, con không tin anh ấy làm như thế, nhưng…”.
Gặp D (vợ Phi) vừa từ Vĩnh Phúc trở về, D cho biết, Phi hiện đang ở trại giáo dưỡng thụ lý nốt hai năm “án” còn nợ từ năm 2008, do tội ăn trộm chó. Dáng người nhỏ thó, khuôn mặt non nớt dại khờ của D vẫn con hằn vẻ mệt mỏi sau chuyến xe đường dài. Hôm trước có ai đó gọi về thông báo, nếu không mang 6 triệu lên trước ngày 29-10, thì lên nhận xác chồng về, nhưng nay D mang t.iền lên thì không có ai nhận, cũng không gặp được chồng, đành thui thủi bắt xe về.
Hỏi về câu chuyện “tày đình” xảy ra tại gia đình mình cách đây ít tháng, khuôn mặt D bình thản “chuyện đó giờ đã được giải quyết xong rồi”. Tôi hỏi: “Có người nói chồng em bị “oan”, năm ngoái cũng đã bị mẹ em gửi đơn tố cáo vì Phi cưới em khi em chưa đủ t.uổi, em nghĩ thế nào?”. D nói: “Hôm xảy ra sự việc, nghe mẹ em kể lại, em không tin anh Phi lại l.àm c.huyện đ.ó, nhưng khi em hỏi, anh ấy thú nhận và nói không hiểu sao lại làm thế. Đến khi bị bắt, anh ấy còn chẳng biết vì sao mình bị bắt. Chuyện qua rồi anh ạ”.
Từng bị gia đình vợ tố cáo
Ông Trần Trọng Nhàn, Trưởng CA xã Tân Lập, Vũ Thư cho biết: “Ở làng, Phi tỏ ra là thanh niên ngoan, nói năng với người lớn rất lễ phép, không phải dạng đầu bò đầu bướu. Mồ côi sớm, Phi sớm bỏ học theo đám bạn xấu lêu lổng. Từ năm 2007, Phi có biểu hiện mắc nghiện. Năm 2009, CA xã cũng nhận được một thông báo từ CA Móng Cái, Quảng Ninh về việc Phi bị bắt giam về tội “g.iao c.ấu với trẻ v.ị t.hành n.iên”, tội này do Phi cưới vợ khi vợ chưa đủ t.uổi nên gia đình vợ làm đơn tố cáo. Sau khi điều tra, Phi được “minh oan” nên sự việc được giải quyết nội bộ. Còn về trường hợp Phi phạm tội h.iếp d.âm với mẹ vợ, Công an xã không nhận được thông báo”.
Ông Nhàn cho biết thêm, sau khi trở về địa phương, Phi đã dẫn vợ ra xã đăng ký kết hôn. Tháng 8-2010 vừa qua, Phi bị bắt đưa đi trại giao dưỡng trên Vĩnh Phúc, do năm 2008, trong làng luôn xảy ra việc mất trộm chó và mất cắp vặt, Phi và nhóm bạn là đối tượng tình nghi số một. Sau khi bị lập hồ sơ đưa đi trại giáo dưỡng, Phi đã bỏ trốn ra Quảng Ninh, CA huyện đã thông báo truy tìm, nhưng không thấy. Nay Phi trở về, nên phải thụ lý nốt hai năm còn “nợ” ở trại giáo dưỡng.
“Thông tin chúng tôi biết, do có biểu hiện nghiện hút, nên năm 2009, Phi bị gia đình vợ làm đơn tố cáo về tội “h.iếp d.âm vợ”. Sau đó sự việc được giải quyết nội bộ. Theo gia đình nói và thông tin nắm được, Phi có cho gia đình vợ vay t.iền để làm nhà nên có thể nảy sinh mâu thuẫn dẫn đến chuyện Phi bị tố cáo h.iếp cả mẹ vợ”, vị trưởng Công an xã nói.
Theo Pháp luật & Xã hội
Nỗi đau của gia đình kẻ s.át h.ại 4 người thân
Bây giờ thì Đặng Quốc Việt, sinh 1981, ở phường Dư Hàng Kênh, quận Lê Chân đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Bản án t.ử h.ình đã được thi hành. Và chính kẻ đã đang tâm s.át h.ại những người ruột thịt của mình (ông nội, bác dâu, chị con bác) cũng đã thừa nhận "trăm lần đáng chết!".
Trước khi thi hành án vài ngày, Đặng Quốc Việt sống trong tâm trạng kỳ quặc: Khóc nhiều và lúc nào cũng muốn giãi bày với Ban giám thị, cán bộ quản giáo trại tạm giam. Kẻ tử tội ân hận "hình như sắp đến ngày cháu phải vĩnh biệt mọi người rồi, vì mấy đêm nay ông nội cháu thường gặp cháu trong giấc mơ và lần nào ông cũng nói thương cháu lắm... Cũng thật lạ, chính cháu g.iết ô.ng cơ mà sao ông lại thương cháu... Ông chỉ lặng im và ru cháu ngủ. Dù hành động của cháu là tội ác, nhưng bây giờ cháu mới thấm thía cái giá phải trả cho cuộc đời mình, càng thấy thương ông nội nhiều hơn...". Vào hôm đi thi hành án, trong lá thư viết cho người thân, Đặng Quốc Việt nhắc lại đủ điều trước khi chào lời vĩnh biệt...
Hai bố con anh Thắng
1. Nhớ lại ngày 17-5-2005, vụ án hy hữu gây chấn động dư luận thành phố Cảng về người cháu ruột Đặng Quốc Việt bỗng chốc ra tay s.át h.ại bốn người thân là ông nội Đặng Đình Bảo, sinh 1926; bác dâu Dương Thị Quyên, sinh 1967; chị con bác Đặng Thị Hồng Nhung, sinh 1996 và người anh Đặng Ngọc Long, sinh 1992. Trong số 4 người chỉ duy nhất Đặng Ngọc Long được cứu sống và cả cuộc đời sẽ mang thương tật 94% sức khoẻ. Đã 5 năm trôi qua, mọi chuyện đau lòng với gia đình anh Đặng Ngọc Thắng, sinh 1955 (bác ruột của Việt và bố đẻ của Long) coi như đã kết thúc, nhưng sâu thẳm trong anh, nỗi đau dường như chẳng bao giờ nguôi ngoai. Phải vài lần nhờ đến CSKV Công an phường Dư Hàng Kênh và thuyết phục mãi anh Đặng Ngọc Thắng mới đồng ý cho chúng tôi được tiếp xúc và trò chuyện về hệ lụy gia đình anh đang gánh chịu hậu quả vì sự nhẫn tâm đến tàn bạo của chính đứa cháu trong nhà.
Một buổi sáng thứ bảy, trời bỗng đổ mưa rả rích. Ngồi trong căn nhà cũ nơi xảy ra vụ việc kinh hoàng ngày trước, anh Thắng tâm sự với chúng tôi trong tâm trạng mà anh cho rằng "mọi cái bây giờ rất khó nói ra...". Thỉnh thoảng anh lại ngước mắt lên phía bàn thờ nơi đang gánh nặng hương hồn người bố, người vợ và cô con gái bé bỏng của anh. Tất cả chỉ còn là những hình bóng xa vời vợi. Đêm nào anh cũng thắp hương cho người thân và chẳng bao giờ cầm nổi nước mắt. Nhiều đêm, anh không lý giải nổi tại sao gia đình anh phải chịu tai hoạ thê thảm thế (?). Cả người c.hết và người sống như bị ám ảnh sự ghê gớm đến tận cùng.
Di ảnh những người thân trong gia đình Thắng
Anh Thắng tâm sự: "Thú thật với các anh, nhà còn đây, vườn còn đây, ngày ngày bố con tôi sống trong quạnh hiu. Cháu Long năm nay đã bước sang t.uổi 18, đang học lớp 11 Trường THPT Lê Chân. Sau cú đ.ánh của Việt vào vùng đầu, cháu Long được cứu sống nhưng di chứng cho cuộc đời cháu không biết rồi sẽ ra sao. Mỗi ngày, vì cháu hầu như bị liệt nửa thân trái, ít khi tự làm được cho cá nhân mình, bố thường phải 8 lần đưa, đón mỗi khi con đi học. Cũng may, từ ngày xảy ra việc cay đắng, tôi đã xin nghỉ mất sức ở cơ quan về chăm sóc con. Việc đầu tiên tôi làm là học nghề châm cứu để cứu con mình trước.
Đối với cháu Long, tôi luôn ở bên cháu để chữa bệnh. Điều đáng mừng, thời gian vào học THPT, Long chăm chỉ và ham mê với sách vở. Việc học của cháu cũng không đến nỗi nào. Sợ nhất những ngày trái gió trở trời cháu thường rất mệt, tôi lại phải chăm chút cháu hơn. Cầu trời sức khoẻ của cháu đừng đau đớn thêm...". Ngồi nói chuyện với chúng tôi, anh Thắng vẻ như mất thần sắc và cả tinh thần. Anh liên tục vân vê điếu thuốc và cúi xuống di di đôi chân trên nền nhà cốt để quên đi sự mất mát trong anh. Khi anh Thắng cởi mở trở lại, thân thiện hơn, chúng tôi mới dám hỏi:
- Từ trong tình cảm gia đình, nguyên cớ nào Việt lại xử sự với người thân của mình tàn bạo đến thế?
- Chuyện đó có lẽ là nỗi đau không lời nào nói ra được đối với gia đình tôi. Có điều, bố của Việt là em trai tôi mất từ năm 1985, khi ấy cháu còn nhỏ, mẹ cháu lại bỏ mặc con đi đâu mất tăm mất tích và chính ông nội phải nuôi cháu. Tôi thì đi làm ở cơ quan suốt ngày, ở nhà ông không quản lý được rồi thằng Việt đam mê mạng lúc nào không hay, rồi chơi bời với bạn bè, quá đà sa vào hư hỏng. Còn nguyên cớ ư? Ông nội có chia cho nó phần đất và làm sổ đỏ hẳn hoi, chờ khi nào cháu trưởng thành sẽ bàn giao cho nó. Túng thiếu thế nào đó, thằng Việt đòi ông bằng được sổ đỏ để bán đi tiêu xài. Ông nội không đồng ý, trút giận, nó hành động không còn tính người, s.át h.ại tất cả những người trong gia đình. Thôi thì mọi chuyện đã qua, biết trách cứ ai. Thằng Việt bị pháp luật trừng phạt cũng không còn trên cõi đời nữa, chỉ bố con tôi còn lại là phải gánh nỗi đau vô tận...
2. Đau đớn nhất là với gia đình nào chẳng dám nói, chứ gia đình anh Đặng Ngọc Thắng, người bố Đặng Đình Bảo là một lão thành cách mạng. Bố thằng Việt cũng là liệt sỹ, bản thân anh Thắng nguyên là một sỹ quan quân đội, là Đảng viên từng tham gia chiến đấu trên các chiến trường miền Nam, rồi làm nghĩa vụ quốc tế ở nước bạn Campuchia. "Bản lĩnh sống của gia đình chúng tôi trước gian khổ, hy sinh có thừa, nhưng đến thế hệ con cháu mình chúng nó suy nghĩ khác lắm, chỉ biết hưởng thụ nhiều hơn cống hiến cho gia đình chứ chưa nói gì đến xã hội. Tai hoạ đến với gia đình tôi như hệ quả của sự xuống cấp về đạo đức như thằng Việt từng gây ra. Chỉ còn biết chôn chặt trong lòng nỗi đau một ngàn lần không chia sẻ với ai. Ngay hôm thằng Việt thi hành án t.ử h.ình được vài ngày, biết tin gia đình chúng tôi cũng đau đớn lắm chứ. Nó là m.áu mủ ruột thịt cơ mà. Dù nó đáng phải c.hết như pháp luật đã phán quyết, song hương hồn nó gia đình chúng tôi vẫn phải xin lỗi gia tiên được đưa về "đoàn tụ". Vì là con cháu trong nhà, ngoan được nhờ, hư đốn cũng cắn răng mà chịu, Suy nghĩ như vậy cũng là đúng đạo thôi, ai trách cũng phải chịu...".
Đặng Quốc Việt trước toà
Những lời nói rút ruột của anh Thắng chúng tôi có thể hiểu được. Gia đình anh đang chịu nỗi đau phải dằn vặt cả đời. Người c.hết có thể yên phận nơi thế giới bên kia, người sống như anh Thắng, cháu Long không biết còn phải chống chọi sự đau đớn tinh thần đến bao giờ mới xoá sạch được. Biết là có chia sẻ đến mấy anh Thắng chỉ bớt buồn phiền đôi chút, chứ từ trong sâu thẳm của một người dư thừa bản lĩnh với cuộc sống này như anh và cháu Long, dù đang ở t.uổi hoàn thiện tính cách thì cả cuộc đời chẳng thể nào quên được nỗi bất hạnh. Vượt qua để tồn tại cũng là may mắn lắm rồi...
3. Trở về với hiện tại, anh Đặng Ngọc Thắng tâm sự trong tâm trạng nuốt nước mắt vào trong. Anh chia sẻ rằng, cuộc đời anh còn lại đứa con trai duy nhất là thằng Long. Từng ngày, từng giờ anh lo cho sức khoẻ của cháu và sợ nhất ảnh hưởng chấn thương não biến chứng thì nguy hiểm lắm. Cuộc sống của hai bố con hàng tháng chỉ dựa vào thu nhập hơn 1 triệu đồng trợ cấp thương binh hạng 3 của anh. May mà học được nghề chữa bệnh bằng châm cứu, những người quen biết hiểu hoàn cảnh, khi cần chữa bệnh là đến với anh nhờ giúp, rồi cắt thuốc cho người ta nên cũng có thu nhập thêm cho cuộc sống hàng ngày. May nhất là anh gặp được một người phụ nữ giàu lòng nhân ái, thương bố con anh nên mới mong muốn được kết hôn để cùng anh gánh vác gia đình. Anh đồng ý và từ hai năm nay anh có thêm một cháu gái nữa với gia đình mới.
Không còn cảnh đơn lẻ nuôi con, anh Thắng yên tâm phần nào chăm chút cho gia đình. Ở t.uổi 55, anh lo không biết có còn sức lực tạo dựng cho cháu Long được trọn vẹn. Nói rồi anh dẫn chúng tôi xuống căn nhà liền kề để được tiếp xúc với cháu Long vì hôm nay là ngày thứ bảy, Long không phải đến trường. Cháu Long đang ngồi học, thấy có khách đến, cháu cuống quýt nhờ bố mặc thêm chiếc quần dài. Bị liệt nửa phần người bên trái, nên trừ việc sinh hoạt cá nhân, cầm bút viết tay phải Long có thể tự lập được, chứ những động tác phức tạp một chút đều phải nhờ bố hỗ trợ. Nhìn Long ngồi xuống, đứng lên có vẻ run rẩy, chúng tôi thấy ngại cho cháu. Ngồi nói chuyện vui một lúc chúng tôi mới dám hỏi Long:
- Cháu cảm thấy trong học tập có trở ngại gì không ?
- Cháu tiếp thu bài trên lớp nhiều khi chậm hơn các bạn, nhưng không đến nỗi nào và kết quả học tập của cháu cũng được, các môn học sàn sàn nhau. Ngại nhất là môn ngoại ngữ, vì cháu ảnh hưởng não nên phát âm không chuẩn xác lắm. Cháu sẽ cố gắng học để một năm nữa hết chương trình THPT và dự định của bố cháu sẽ theo học nghề y dược, mong muốn chữa trị bệnh cho mình và giúp người khác. Không biết cháu có làm được như vậy không. Cháu sợ bệnh của cháu tái phát thì khổ cho cháu và cả bố nữa. Cháu lo cho cháu vậy thôi, cháu chỉ thương bố nhiều vì quá vất vả với cháu. Nhớ ngày mới bị thương, phường cho hưởng t.iền trợ cấp tàn tật, mỗi tháng cũng được thêm vài trăm giúp bố trong chi tiêu. Giờ không hiểu tại sao phường lại thông báo cắt không được hưởng trợ cấp nữa làm cho gia đình cháu càng thêm khó khăn (?)...
Nghe cháu Long nói, chúng tôi thấy mủi lòng thực sự bởi trong sâu xa lời nói của đ.ứa t.rẻ đang lớn có cái gì đó chín chắn và nhân nghĩa vô cùng. Có thể mơ ước của Long làm được, có thể không, nhưng tình con người, tình thương yêu con người đối với những người thân thì Long tỏ ra sâu sắc lắm. Cuối cùng chúng tôi nói chuyện vui vui cho cháu Long đỡ tủi thân chứ không dám nhắc lại chuyện cũ và xin phép chụp cho bố con anh Thắng một kiểu ảnh. Chia tay bố con anh, chúng tôi ghi nhớ mãi những hình ảnh cơ cực mà anh Thắng, cháu Long đang phải hứng chịu. Có lẽ hành động phi nhân tính của Việt là hệ quả của việc giáo dục không đến nơi đến chốn và nó đã đẩy gia đình anh Thắng vào cơ sự như hôm nay. Đặng Quốc Việt đã mất đi, cuộc đời này đã phải đang tồn tại hệ lụy quá đau lòng...
Theo ANHP
Bàng hoàng trước tiết lộ diễn viên Hàn bị đ.ánh đ.ập bằng búa sắt Việc công ty quản lý ép các nghệ sỹ làm việc cật lực và yêu cầu quá đáng liên tục được phơi bày trong thời gian gần đây đã khiến dư luận đặt câu hỏi: Cái giá của sự nổi tiếng tại xứ củ sâm là bao nhiêu cho đủ? Nam diễn viên nổi tiếng Lee Jong Hyuk (từng tham gia Bông hồng...