Con người giống như một cái chai rỗng, tâm chứa đựng cái gì thì bạn chính là cái đó
Con người được ví như một cái chai không, rót nước vào chai thì bên trong chai chứa nước, “nhét” rác vào chai thì bên trong chai chắc chắn chỉ có rác.
Vậy nên, trong cuộc sống, tâm mình đựng cái gì thì bản thân mình chính là cái đó.
Trong tâm chứa đựng thiện lương, chứa đựng khoan dung, chứa đựng chân thành, chứa đựng cảm ân, thì cuộc đời bạn sẽ tràn đầy ánh nắng rực rỡ.
Nếu gặp bất kỳ mâu thuẫn nào đều biết trước tiên đi tìm chỗ thiếu sót của bản thân để sửa đổi, thì tất cả những gì không tốt của người khác đều sẽ tiêu tan trong tấm lòng rộng lớn bao dung của bạn.
Trong tâm có chứa đựng người khác, thì trước bất kỳ việc gì, trước tiên bạn sẽ nghĩ đến cảm thụ của người khác, sẽ không tính toán cho mình, do đó người ta sẽ cảm nhận được sự ấm áp.
Bạn quan tâm đến người khác, người khác cũng sẽ nghĩ đến bạn, cuối cùng bạn sẽ có được càng nhiều hơn những gì bạn đã làm cho người khác.
Trong tâm chứa đựng trời đất, thì những việc thị phi đúng sai, những tranh giành đấu đá, những công danh lợi lộc, những nổi chìm vinh nhục chốn nhân gian, hết thảy đều không thể nào che nổi con mắt trí huệ của bạn.
Bạn sẽ ung dung tự tại, yên tĩnh hướng tới cao xa, cảm thụ cuộc đời tốt đẹp.
Trái lại, trong tâm chứa đựng những hạt giống hận thù, nó sẽ bén rễ, nảy lộc đâm chồi trong cuộc đời bạn, kết quả là người thù hận sẽ bị chính bản thân mình thù hận trước, cuối cùng, người bị tổn thương lại chính là bạn.
Trong tâm chứa đựng đố kỵ, chứa đựng tính toán, chứa đựng tham lam, bạn sẽ không thể bước ra khỏi bóng tối của sự hẹp hòi, câu thúc và tự tư, trong cái vòng bạn bè nhỏ mọn tự cho mình là đúng đó mà oán Trời trách người. Vì thế bạn bè của bạn cũng càng ngày càng ít, cuối cùng như con tằm tự nhả tơ làm kén mà giam hãm mình, trở thành kẻ cô độc.
Trong tâm chứa đựng chức vụ, cổ phiếu, nhà cửa, thì cuộc đời bạn sẽ mệt mỏi bôn ba trong thế giới vật chất. Khi những thứ này lần lượt đến thì truy cầu dục vọng không đáy của bạn thậm chí sẽ khiến bạn bị mê mất trong thế giới tinh thần.
Con người giống như một cái chai không, tâm chứa đựng gì thì được nấy. (Ảnh: secretchina.com)
Sinh không mang đến, chết không mang đi, đến cuối cùng hai tay buông xuôi rời xa nhân thế, chỉ có thể đem theo sự bận rộn vất vả trống rỗng và sự nuối tiếc mà ra đi.
Vận mệnh của bạn, thành công hay thất bại, giàu sang hay nghèo hèn, không quyết định bởi tướng mạo và chiều cao, mà quyết định bởi trong tâm bạn chứa đựng cái gì.
Trong tâm bạn chứa đựng những điều tốt đẹp, thì thân thể bạn sẽ mạnh khỏe.
Trong tâm bạn chứa đựng những điều tươi đẹp, thì dung mạo bạn sẽ đẹp tươi.
Trong tâm bạn chứa đựng đầy năng lượng, thì thân thể bạn sẽ tràn đầy năng lượng.
Trong tâm bạn chứa đựng niềm vui, thì cuộc đời bạn sẽ tràn đầy hạnh phúc.
Trong tâm bạn chứa đựng tự tin, thì cuộc đời bạn sẽ sống rất thoải mái, tự tin.
Cảnh giới của cuộc đời, tương lai của sinh mệnh, nói là ở trong mê, kỳ thực chính là ngay trước mắt, chính là ở trong sự lựa chọn của bạn, chính là trong tâm bạn.
Tướng tùy tâm sinh, duyên do tâm định, duyên khởi ở tâm, mà tu cũng là ở tâm.
Mỗi người chúng ta đều giống như một chiếc chai không, trong tâm chúng ta chứa đựng những gì thì chúng ta sẽ được những thứ đó.
Theo guu.vn
Video đang HOT
Cuộc hôn nhân chết (Phần 8)
Nguyệt chưa bao giờ rơi vào câu chuyện như thế này, một câu chuyện bi kịch của một gia đình giàu có.Cô không hoàn toàn tin Hoàn, vì đây là câu chuyện cô mới chỉ nghe từ một phía, nhưng rõ ràng, anh ta chính là Hoàn - chồng của cô.
- Định làm gì đấy? - Vừa mới nói với mẹ thì đã thấy chị Thuý xuất hiện, có vẻ như lại là một sự trùng hợp nữa.Không hiểu tại sao trong Nguyệt lại nổi lên một tầng mây u ám đến vậy, so với những gì cô thể tưởng tượng được về gia đình Hoàn thì nó lại khác xa. Và cô tin chắc rằng đây chưa phải là tất cả. Gia đình họ có một bí mật, quả thực cô cũng không muốn vén rèm bí mật đó lên. Điều cô quan tâm nhất là mẹ. Nhưng cũng chính cái bí mật ấy đã ngăn cô về với bà.
Nguyệt không quá ngu ngốc để không hiểu được rằng bản thân đã thuộc tầm ngắm của họ, có lẽ mọi nhất cử nhất động của cô đều được họ thu lại. Nguyệt tự hỏi tại sao họ lại không muốn cô về nhà? Cô chưa từng biết đến bí mật của họ cơ mà.
- Em muốn về với mẹ.
- Mẹ nói mày không được về rồi mà.
Nguyệt bỏ đống quần áo xuống, cô không biết phải đáp lại như thế nào. Dù cho có cầu xin thì cũng chỉ là vô ích.
- Vậy em sẽ ở lại, hy vọng nhà mình sẽ đưa người về cho mẹ em đi chữa mắt.
- Cái đó thì mày không cần phải lo, nhà chúng ta làm vô cùng chu đáo.
Trong câu nói của chị Thuý chứa đầy sự khinh nhờn và nguy hiểm, Nguyệt cứ tua đi tua lại trong đầu. Họ có đưa mẹ cô đi chữa mắt thật hay không? Họ có thể lấy lại ánh sáng cho mẹ cô được hay không? Nếu như mẹ được chữa khỏi, cô sẽ trốn về với bà.
Buổi tối Quân về nhà ăn cơm, hiếm khi lắm anh mới trở về nhà sớm như vậy. Còn có cả thằng bé con cũng về. Nó có vẻ quý Nguyệt nên cứ bu lấy cô mãi. Thuý thì không thích điều đó, song cũng chẳng làm gì được. Trong cái nhà này làm gì có ai yêu thương thằng bé hơn chị nữa đâu.
- Tắm rửa cho thằng bé cẩn thận đấy.
- Vâng, em biết rồi. - Nguyệt vâng dạ.
Thật ra với trẻ con Nguyệt cũng có một tình cảm đặc biệt. Cô thích mùi thơm của chúng, thích ánh mắt của chúng. Đôi khi ta gặp những đứa trẻ không hiểu chuyện và đổ cho chúng hư đốn, nhưng trẻ con chính là bản sao của bố mẹ. Chúng ta nên trách những người đã dạy dỗ chúng nhiều hơn.
- Để tôi làm cho, cô ra dọn đồ đi.
Quân đột nhiên xuất hiện ở đằng sau khiến Nguyệt giật mình. Cô vâng dạ rồi để lại thằng bé cho anh. Hôm nay anh thật khác mọi hôm, dường như là gần gũi con mình hơn.
Bà Chinh thì vẫn chẳng ưa đứa trẻ này lắm, lúc nào bà cũng làm như nó không hề tồn tại. Lúc nó tới gần bà liền đứng dậy và đi vào phòng. Giống như đó không phải là cháu ruột của bà vậy. Đây cũng chính là lý do mà Nguyệt không thể nào ghét chị Thuý được dù chị cũng chẳng ưa gì cô. Chị ấy rất đáng thương. Cô biết chị chỉ mắng chửi cô vì thấy cô có thể gây nguy hiểm cho chị. Một kiểu phòng thủ của những kẻ cô độc và bị bỏ rơi.
Cô biết chị chỉ mắng chửi cô vì thấy cô có thể gây nguy hiểm cho chị. Một kiểu phòng thủ của những kẻ cô độc và bị bỏ rơi. (Ảnh minh hoạ)
Kể ra số phận làm dâu nhà này là giống nhau.
Nếu như Hoàn còn sống, thì liệu Nguyệt sẽ đỡ hơn bây giờ? Không được yêu thương nhưng ít nhất cũng được đối xử như một người đàn bà đến làm dâu của một danh gia vọng tộc?
...
Hoàn nhìn không chớp mắt, trong đó là muôn vàn bất ngờ. Trước mặt anh là Nguyệt. Khu nhà hoang giữa buổi trưa hè này rất oi và nóng, trán cô bết mồ hôi khiến tóc dính cả vào. Bộ váy lụa ấy như khiến cô càng thêm mong manh.
- Cô đến tìm...
- Đương nhiên là có chuyện mới đến tìm anh - Nguyệt cắt lời của Hoàn. Lần này khác với lần trước, cô đã chủ động hơn rất nhiều. Nguyệt đi đến cái ghế gỗ ấy và ngồi xuống - Chuyện về chồng tôi.
- Chồng tôi. - Tiếng cười hắt của Hoàn khiến Nguyệt hơi nóng máu. Cô biết mình cũng chẳng có tình cảm gì với chồng nhưng về mặt luật pháp, cô vẫn phải xưng hô như vậy với anh ta.
- Tôi muốn nghe bí mật của họ.
Hoàn nhướn mày nhìn Nguyệt, khuôn mặt lộ ra vẻ hứng thú rõ rệt.
- Sao thế? Bắt đầu cảm thấy có một điều khác thường rồi đúng không?
- Không cần anh lo.
- Cô không tới lượt để tôi lo, tôi chỉ lo cho tôi.
- Xét về nhiều phía, chúng ta chẳng phải có những điểm chung đó sao? Tôi có nửa tiếng để ở đây nghe anh tường thuật hết tất cả. Hiểu theo một cách khác thì có nghĩa là tôi đang bị giam lỏng.
Hoàn như chẳng bất ngờ về điều đó. Anh đi tới lấy một tấm vải lớn và che ô cửa lại để giúp Nguyệt chống nắng. Con gái không nên tiếp xúc nhiều với thứ ánh sáng này.
- Nhưng quan trọng là cô có tin tôi là Hoàn hay không đã.
- Tôi tin anh.
- Vậy thì cô phải nghe kỹ hết tất cả những gì mà tôi kể. Không sót một chi tiết.
- Được.
...
Ba năm trước.
Bố vừa mất khiến công ty đứng trên vực thẳm phá sản, mẹ và anh trai lại không hợp nhau, hai người thường xuyên xảy ra cãi vã. Anh trai cả là một người kỷ luật, hơi độc đoán. Anh không thật sự yêu quý ai, dù có đôi lúc có ra tay giúp đỡ họ. Nhưng những điều đó chỉ là vì mối quan hệ của anh.
Hoàn ngồi trên giường bệnh và nghe thấy những tiếng cãi nhau ở bên ngoài. Khi ấy anh mới bị một đợt ốm virus và một đợt ngộ độc thực phẩm hành , cả người gầy đi trông thấy. Những tiếng cãi nhau đó là giữa mẹ và anh trai, anh biết là về anh.
- Mày không được làm thế, công ty này là của nó. - Mẹ anh nói.
- Nó là một thằng bệnh tật, nó không thể chống đỡ được cho công ty. Mẹ có biết giá cổ phiếu của chúng ta thấp đến thế nào khi bố mất đi không? - Anh trai anh gào lên.
Thật ra Hoàn không có ý định đối đầu với anh, phải nói rằng là chưa bao giờ anh có ý định có. Ý định của anh chỉ là muốn giúp đỡ anh trai thôi. Nhưng Quân luôn bị bản di chúc ám ảnh. Anh thù ghét anh và nghĩ rằng như thế là không công bằng. Sau đó là một tiếng động rất lớn, không rõ là tiếng gì. Rồi cánh cửa bật ra, anh trai cả người đầy máu xông vào trong phòng.
- Anh...
Hoàn chỉ kịp nói có thế đã bị anh trai đánh thuốc mê. Sau đó chỉ là một màn đen tối.
Khi Hoàn thức dậy thì đã thấy mình ở một khu rừng vắng, cả người đau ê ẩm. Bên cạnh anh không có một bóng người. Anh không biết đây là đâu, cũng không còn nhớ tại sao mình lại ở đây. Ngay khi trời sáng, Hoàn đi nhờ một chiếc xe để trở về nhà, thì anh thấy nhà mình đã đóng cửa hết cả. Ở bên ngoài dán cáo phó, tên trên bản cáo phó không ai khác đó chính là anh.
Thật ra Hoàn không có ý định đối đầu với anh, phải nói rằng là chưa bao giờ anh có ý định có. Ý định của anh chỉ là muốn giúp đỡ anh trai thôi. (Ảnh minh hoạ)
Những ngày sau, tin tức người thừa kế của tập đoàn Hữu Sơn đột ngột qua đời vì ung thư phổi khiến cho anh điêu đứng. Ngay cả bệnh viện cũng kết hợp với gia đình anh để làm nên sự dối trá này.
Chỉ trong phút chốc, từ một đỉnh núi anh đã ngã xuống vực sâu. Từ một người được thừa nhận anh biến thành một người thừa. Từ một kẻ đang sống anh biến thành một kẻ đã chết. Vậy anh là ai?
Hoàn cố gắng thu thập các thông tin, cố gắng tìm cách liên hệ với gia đình nhưng không nhận lại được một hồi âm nào cả. Ngay cả mẹ, người mà anh nghĩ rằng yêu thương anh nhất cũng vậy. Bà lên báo với những tit bài: Đau lòng kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mẹ khóc con đến bạc cả mái đầu...Anh chưa bao giờ có cảm giác như thế. Một cảm giác khinh bỉ lẫn đau tận tâm can kết hợp lại.
...
- Sao anh không đi báo cảnh sát?
- Họ là gia đình của tôi, là mẹ tôi, là anh trai tôi. Với lại cảnh sát không có tác dụng trong điều mà tôi muốn. Tôi muốn tìm ra sự thật.
- Vậy anh đã tìm ra chưa?
- Như tôi đã nói rồi đấy, tôi không nhận được bất cứ hồi âm nào. Giờ này tôi phải bước ra ánh sáng và đối đầu với họ thôi.
- Anh có đưa ra giả thiết gì không?
Nguyệt chưa bao giờ rơi vào câu chuyện như thế này, một câu chuyện bi kịch của một gia đình giàu có. Cô không hoàn toàn tin Hoàn, vì đây là câu chuyện cô mới chỉ nghe từ một phía, nhưng rõ ràng, anh ta chính là Hoàn - chồng của cô.
- Họ giết tôi, đưa anh trai lên nắm quyền thừa kế. Rồi còn tìm cô để lấp liếm. Cô vào vai một người vợ đáng thương chưa đến ngày cưới đã phải đưa tang chồng. Cô biết câu chuyện về cô là gì không?
Nguyệt lắc đầu, ở quê thì cô chẳng biết chuyện gì ngoài chuyện chờ đợi. Ba năm trôi qua với cô cũng dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
- Nếu như họ không giết anh thì sao? - Nguyệt hùng hồn nói - Chúng ta đâu thể biết đến sự thật nếu chưa có đầy đủ chứng cứ chứ?
Hoàn cười nhạt, cô ta nghĩ mọi chuyện là phim ảnh sao? Anh không phải là một thằng ngốc, anh cũng đã dành ba năm khổ sở để tìm hiểu để liên tục tìm hiểu cô có hiểu không? Không, cô ta chắc chắn không hiểu. Cô ta là được gả bán cho gia đình anh để câu chuyện nguỵ tạo kia trở nên đẹp đẽ nhất mà thôi.
- Cô không thể đem một người đi rồi đánh bị thương họ, rồi bỏ đi, rồi làm như họ đã chết được. Họ chỉ kém may mắn thôi. Họ nghĩ họ đã giết được tôi rồi.
Nguyệt bặm môi lại, cô không muốn tin vào những sự hung bạo và điên rồ của câu chuyện này. Dường như mọi thứ về đạo đức, về tình và lý đều bị đảo lộn hết thảy. Hoàn nói anh ta không muốn thừa kế, vậy có nghĩa anh ta sẵn sàng nhường lại quyền thừa kế cho anh trai mình. Quân không có đủ động cơ để giết người.
Nguyệt tự thấy mình giống như một thám tử, nhưng cô lại không có đủ nghiệp vụ và kỹ năng. Cô không biết phải đi theo đường nào để lần ra dấu vết, cô không biết đâu là thật đâu là giả.
Cuối cùng Nguyệt đứng dậy, cô đưa bàn tay của mình ra:
- Vậy chúng ta cùng kết hợp đi.
Hoàn nhìn vào bàn tay chai sần vì lao động của cô.
- Kết hợp với cô? Tôi đã nói rằng tôi không tin tưởng cô rồi.
- Nhưng nếu tôi lừa dối anh, thì anh nghĩ anh vẫn có thể yên ổn sống ở đây được sao? Nghe này Hoàn, chúng ta ai cũng có mục đích của mình, chúng ta vừa là bạn vừa là thù. Nhưng trong chuyện này, chúng ta có thể làm bạn.
Hoàn bật cười, cô ta đang văn vẻ đó sao? Một kẻ ít chữ đang cố tình tỏ ra hay chữ? Nhưng rõ ràng cô rất thông mình. Mẹ anh đúng là rất biết chọn người đó chứ.
- Được, vậy kế hoạch của cô là gì?
- Anh nói xem. - Nguyệt nhìn thẳng vào Hoàn.
Dường như cả hai đã bắt đầu hiểu ý nhau. Để biết được sự thật, thì phải tìm đến người trực tiếp làm những chuyện này.
Quân.
Theo eva.vn
Này bạn, đừng mãi sống trong quá khứ Hạnh phúc không có một đáp án chuẩn mực, niềm vui cũng không chỉ xuất phát từ một con đường. Thu lại ánh mắt ngưỡng mộ người khác và nhìn lại tâm hồn mình. Sống cuộc sống mình mong muốn chính là những ngày tháng tươi đẹp nhất, cách sống mà mình muốn mới chính là cách sống tốt nhất. *** 1. Công...