Cơn mưa chiều định mệnh
Ngày ây mình quen nhau cũng trong môt buôi chiêu trời mưa tâm tã. Người ta nói mưa vô tình nhưng với em nó rât hữu tình.
Mưa khiên em nhớ anh nhiêu hơn, khiên cho em luôn có cảm giác rằng anh đang ở đây, cạnh bên em, gân lắm. Em đưa tay hứng những hạt mưa rơi rơi phía bên ngoài chân song cửa sô. Mưa lạnh ngâm vào đôi bàn tay em mảnh dẻ nhưng trái tim thì dường như đang âm lại bởi biêt rằng ở môt mảnh đât cách xa đây cả ngàn cây sô có môt chàng trai cũng hay ngôc nghêch giông mình môi khi trời đô mưa.
Ngày ây mình quen nhau cũng trong môt buôi chiêu trời mưa tâm tã. Không phải là cơn mưa ngâu tháng Bảy cùng với sự hôi ngô ngọt ngào của đôi tình nhân Ngưu Lang – Chức Nữ, cũng chẳng phải là trân mưa phùn dai dẳng mang theo cái lạnh còn vương vât từ cuôi mùa đông. Môt cơn mưa mà bản thân nó chẳng có gì đê gọi là quá đặc biêt, nhưng cả cuôc đời này sẽ chẳng bao giờ em quên được, em gọi nó là “cơn mưa định mênh”, bởi vì nhờ có nó mà ta đã gặp nhau.
Ai nói yêu xa tình yêu sẽ nhạt nhòa, còn em lại không tin vào điêu ây (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Gân môt năm sau ngày quen nhau, em đã nhân lời yêu anh cùng với lời nguyên thê rằng trọn cuôc đời này sẽ không bao giờ thay lòng đôi dạ. Em cảm nhân được rằng môi ngày trôi đi tình yêu anh trong trái tim mình càng thêm lớn. Biêt bao buôi sáng thức dây em đã ngay lâp tức mỉm cười bởi luôn cảm nhân được rằng lúc nào mình cũng luôn có anh bên cạnh. Những khi ây em lại thây mình may mắn và hạnh phúc hơn bao giờ hêt bởi vì đã chiêm trọn được trái tim anh.
Ai nói yêu xa tình yêu sẽ nhạt nhòa, còn em lại không tin vào điêu ây. Em rât có niêm tin vào anh, vào tình yêu của hai đứa chúng mình, bởi vây nên dù bao lâu em cũng sẽ quyêt tâm chờ đợi. Khoảng cách địa lý giữa hai chúng mình sẽ càng khiên cho tình yêu thêm nông đượm. Sẽ chẳng có khó khăn nào có thê chia cắt được đôi mình khi mà hai trái tim vân mòn mỏi hướng vê nhau.
Em sẽ đợi anh vê… (Ảnh minh họa)
Hôm nay bât chợt bâu trời lại đô mưa khi mà em còn chưa kịp thức giâc. Cơn mưa gợi nhắc em vê kỷ niêm, vê ngày đôi mình quen nhau. Mưa khiên em càng thêm nhớ anh hơn bao giờ hêt. Môt mình ngôi ngắm những giọt mưa cứ theo nhau rơi thành dòng trắng xóa em chỉ ước sao lúc này có anh bên cạnh mình. Em thèm lắm cái cảm giác bàn tay nhỏ bé của mình được nằm gọn trong bàn tay to lớn của anh, chẳng hiêu sao những khi ây lòng lại dâng lên môt niêm hạnh phúc khó tả.
Em luôn có cảm giác rât an toàn môi khi đi bên anh, luôn có cảm giác an toàn ngay cả khi chỉ nghĩ vê anh, bởi vây nên dù mình xa nhau nhưng chẳng bao giờ em cảm thây cô đơn cả. Cô đơn sao được khi lúc nào tình yêu anh cũng luôn bên cạnh, cô đơn sao được khi ở cách xa hàng ngàn cây sô có môt trái tim lúc nào cũng luôn hướng vê mình.
Theo VNE
Mùa đi vớt lúa
Nghe đài báo mấy hôm mưa lớn, mẹ lại gọi điện vào cho biết: "Bựa ni mưa to quá, lúa lại bị ngập hết rồi con ạ" khiến Ân trào nước mắt.
Lớn rồi đi làm ở xa, mùa mưa này không còn ai cùng mẹ và các em đi vớt lúa như công việc mà bao năm qua Ân vẫn làm. Sinh ra ở vùng đất miền Trung đầy nắng, gió, bão bùng, tuổi thơ anh gắn liền với những lần chạy nước lũ. Hầu như năm nào cũng vậy, cứ mùa mưa tháng 7, tháng 8 là nước lại ngập vào làng, những nhà cao thì nước chỉ qua đầu hè, còn nhà thấp nước tràn vào có khi ngập gần hết giường. Ngày còn nhỏ, mỗi mùa nước ngập bố mẹ phải cõng hai anh em sang trú tạm ở nhà bác Tư đầu làng rồi mới gọi nhau ra đồng xem lúa.
Tháng 4, nước về bởi những cơn mưa to bất chợt đầu hạ không đủ sức làm ngập vào nhà nhưng "quật đổ" hết cả ruộng lúa. Năm nào vào thời điểm này, sau cơn mưa là cả làng lại í ới gọi nhau đi vớt lúa bởi tất cả đều bị đổ rạp. Hai anh Ân ban đầu còn sợ sệt nhưng sau dần theo chân người lớn đi làm cũng thành quen, có khi còn tỏ ra thích thú bởi là dịp để lũ trẻ con trong làng đùa nghịch bì bõm trong nước. Người lớn lội đến gần ước hết cạp quần, dắt bên hông bó rơm to được cắt gọn kĩ càng rồi lần từng đọn lúa buộc dựng lên. Với những ruộng lúa đã ngả chín gặt được, bao giờ bố mẹ cũng mang theo chiếc thuyền nhỏ rồi cắt gọn để vào đó tránh lúa lên mộng không ăn được.
Ân nhớ đôi bàn tay lấm lem của thằng em An lần lần vớt lên từng đọn lúa rồi buộc túm gọn lại để anh đi sau chỉ việc cắt bỏ vào thuyền. Cứ thế cùng bố mẹ làm, hai anh em Ân có khi đi đến lúc trời tối mịt mới về. Khi ấy mệt nhoài, Ân chỉ còn biết lăn ra ngủ còn bố mẹ lại tỉ mẩn bỏ ra đừng bó lúa hong cho khô để không bị ẩm.
Năm nay, đầu hạ trời mưa như trút nước, Ân lại mường tượng ra trước mặt là cánh đồng ngập trắng rồi liền sau đó là những tiếng thở dài, những ánh mắt hau háu thèm khát trời hửng để lại ùa ra đồng vớt lúa. Với người dân quê anh,không nỗi lo nào bằng mỗi mùa đi vớt lúa bởi nếu làm không nhanh, lúa ẩm mọc mầm phải bỏ đi không dùng được. Ân nhớ cả giọt nước mắt của mẹ khi đứng trước cả ruộng lúa ngập trong nước bởi mẹ lo các con phải đói.
Lớn lên rồi, không còn theo mẹ đi vớt lúa mỗi vụ nước về nữa nhưng lần nào nghe dự báo thời tiết mưa lớn, trong lòng anh lại thấy rưng rưng, khóe mắt cay cay nhớ mẹ. Ở quê, mùa này mẹ lại bắt đầu đi vớt lúa và anh hiểu lí do vì sao lưng mẹ ngày một còng rạp xuống. Cậu em đang đi học ở xa, bất giác nó gọi điện cho anh thông báo: "Bựa ni quê mình trời lại mưa to quá anh ạ!" càng khiến trái tim An thêm se thắt.
Theo Dantri
Thiên sứ đến trong mưa Mưa hỡi, mưa có biêt rằng người đang khiên trái tim của môt cô bé ngôc nghêch cảm thây tái tê? Bâu trời Hà Nôi mùa này thoắt nắng thoắt mưa, những cơn mưa rào cứ đên và đi bât chợt chẳng hê báo trước khiên cho người ta không kịp đón nhân mà cũng chẳng kịp tiên đưa. Có lẽ mưa cũng...